Lạc


Khu căn hộ quận Tĩnh An, sau khi chờ Nhậm Cơ lái xe vào bên trong tầng hầm, hai người kia mới an tâm quay đầu xe rời đi, giờ phải đến công ty ngay bây giờ vì đã hai ngày rồi không đến.

Vừa kéo tấm chăn ra khỏi người thì đã thấy Hiểu Khê mở mắt, vẻ mặt còn đang buồn ngủ, nhưng vẫn phải nhìn quanh một vòng.

- Em tự đi được mà, anh bận việc cứ đến công ty trước đi, đừng lo cho em.

- Đến đây, anh ôm em lên nhà.

Không để Hiểu Khê từ chối, Nhậm Cơ liền ôm lấy cô ra khỏi xe trước xong đi thẳng đến chỗ thang máy, Hiểu Khê vội ôm lấy cổ anh.

Đến trước cửa nhà thì mới chịu để cô xuống, dì Tần vội vàng chạy ra mở cửa.

Nhậm Cơ để cô bước vào trước, anh vào sau, cũng không quên nhắc dì Tần.

- Chuẩn bị bữa trưa cho chúng tôi.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Vừa đến phòng khách, Hiểu Khê liền nằm dài ra ghế sofa, cảm giác thật an toàn và thoải mái, Nhậm Cơ chỉ liếc nhìn cô rồi mỉm cười xong anh đi thẳng lên lầu.

Dì Tần mang ly nước cam đặt lên bàn cho Hiểu Khê xong mới hỏi thăm.

- Sao hai hôm nay cô mới về nhà thế, đi đâu cũng không cho tôi biết, ai cũng lo lắng cho cô.

- Con bị người ta bắt ép đưa đi, định tống tiền Nhậm Cơ, may mà anh ấy đến kịp...không là giờ con cũng tiêu đời luôn rồi...!- Hiểu Khê định ngồi dậy nhưng dì Tần ra dấu tay chặn lại.

- Không sao là may rồi, cô nằm nghỉ đi, để tôi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

– Dì Tần liền đứng dậy rồi quay lại bếp.

Ăn trưa cùng nhau xong, Nhậm Cơ dặn dì Tần nhớ để ý xem Hiểu Khê còn sốt khi ngủ hay không rồi anh mới yên tâm đến công ty để xử lý công việc.

Hiểu Khê vẫn còn mệt trong người, nên chỉ ngồi ở phòng ăn thêm một chút xong cô về phòng để ngủ thêm, thi thoảng dì Tần lại nhẹ nhàng mở cửa phòng để vào kiểm tra xem tình trạng của Hiểu Khê.

Phải rất khuya thì Nhậm Cơ mới về đến nhà, thấy Hiểu Khê vẫn còn ngủ đến mức không thèm dậy ăn tối thì Nhậm Cơ cũng chỉ nhíu mày một chút xong vẫn để yên cho cô ngủ tiếp, anh xoay người đi về phòng tắm.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê vừa thay đồ đi làm xong, thì cũng vừa lúc Nhậm Cơ thức dậy, cả hai chỉ nhìn nhau rồi lại tiếp tục làm việc cá nhân.

Vừa đến Faurecia, nhân viên bảo an vẫn như thói quen, vội chạy đến mở cửa xe để Hiểu Khê bước xuống trước, cả hai lại cùng đi vào thang máy và lên tầng bốn mươi.

- Em nghỉ làm hai ngày, may mà rơi vào trúng ngày lễ, không là bị anh trừ lương rồi.

- Anh chưa tính tiền tổn thương thân thể thì thôi, em còn muốn anh trả nguyên lương à? – Nhậm Cơ vỗ nhẹ tay lên chỗ vết đạn.

- Không phải chứ, lúc đó là ngoài giờ làm việc mà, anh tính như thế sao em chấp nhận? – Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh, ý trêu ghẹo.

- Hay nhỉ, buổi trưa vào phòng làm việc của anh ăn cơm, nhớ chưa.

– Nhậm Cơ cúi nhìn cô.

- Em biết rồi, tạm biệt anh.

Nói xong, Hiểu Khê đẩy cửa phòng thư ký đi vào, hai người kia đã đến từ sớm, thấy Hiểu Khê liền vui vẻ chào hỏi xong lại phải tập trung làm việc.

Ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính lên, Hiểu Khê cảm thấy rất vui, được đi làm thoải mái đúng là điều dễ chịu.
Buổi trưa, Hiểu Khê chờ mọi người rời khỏi phòng đi ăn trưa hết, cô mới lọ mọ đến phòng giám đốc.

Vừa ló mặt vào đã thấy Nhậm Cơ đang ngồi ngay bàn làm việc, anh ngước mắt nhìn cô rồi mỉm cười.

- Rình mò cái gì, mau vào ăn trưa đi, anh dặn đầu bếp nấu riêng cho em.

- Em ăn cơm dưới nhà ăn của công ty cũng được mà, em dễ nuôi lắm.

– Hiểu Khê liền nói.

- Em gầy đi nhiều rồi, không như lúc còn ở riêng, cảm thấy như anh không chăm sóc em tốt.

– Nhậm Cơ đứng dậy đi đến ghế sofa ngồi.


Vừa ngồi xuống bên cạnh, Nhậm Cơ đã liên tục thúc giục mau ăn hết món này lại đến món kia, Hiểu Khê sắp no đến không thở nổi.

- Thôi, em không ăn nổi, anh ép ăn thế này lần sau em không ăn cơm với anh nữa đâu.

- Chắc đến lượt em không chịu.

– Nhậm Cơ cười khẩy nhìn cô.

Đột nhiên, Hiểu Khê lại không kiểm soát được lời nói mà cô đang nghĩ trong đầu, tự nhiên buộc miệng lại nói ra.

- Nhậm Cơ, dù là em rất buồn vì bị cha và dòng họ đối xử thậm tệ, nhưng em chưa từng hận họ, nếu một ngày nào đó cha em quay lại nhìn em như một đứa con bình thường thì em vẫn sẽ vui vẻ đón nhận.

Trải qua chuyện vừa rồi, tận sâu trong lòng Hiểu Khê đã có thể hiểu hết những điều mà mẹ cô đã từng nói, dù cha đối xử rất tệ với mẹ nhưng mẹ chưa từng hận ông ấy, chưa từng tức giận, mẹ chỉ khóc và chịu đựng, đến lúc không thể tiếp tục thì mới chọn cách bỏ đi.

- Trước khi mẹ em mất, mẹ luôn dặn em rằng hãy luôn sống vui vẻ và đón nhận những lỗi lầm, đừng ôm hết vào trong lòng...

- Anh biết chứ, nhưng anh chưa biết phải mở lời như thế nào...em có thể giúp anh không, Hiểu Khê? - Nhậm Cơ hơi dừng đũa vài giây, xong anh lại chậm rãi gắp thức ăn.

Cứ nghĩ nói ra những lời này sẽ làm Nhậm Cơ nổi giận như lần trước, nhưng nghe anh trả lời làm tim Hiểu Khê như có ánh nắng ấm áp chiếu vào.

- Có phải anh thích các món ăn em hay nấu, vì chúng cho anh cảm giác như lúc anh còn nhỏ và ăn những món mẹ anh nấu?

- Ừ, đặc biệt là những món mì, hương vị thật sự rất giống nhau, mãi về sau khi ăn mì trường thọ em nấu, anh mới nhận ra.

– Nhậm Cơ nở một nụ cười buồn, anh không nhìn cô.

- Chỉ mới hôm qua, nếu bất cẩn một chút thôi, hoặc anh hoặc em đã không thể ngồi bên cạnh nhau ăn cơm, nên bây giờ em rất quý trọng từng giây bên anh.

Nhậm Cơ quay sang nhìn cô, anh đưa tay xoa đầu cô rồi cười, ánh mắt rất dịu dàng, trông anh thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Khê cũng rạng rỡ theo.

- Anh yêu em, Hiểu Khê.

Biệt trang của Nhậm Cơ nằm trong khu Tử Viên, cả khuôn viên được bao bọc bởi những bức tường màu trắng cao hơn hai mét, có hơn ba trăm biệt thự được xây dựng theo phong cách châu Âu và Nhật Bản.

Tuyệt nhiên không có ngôi nhà nào được xây theo kiểu Trung Quốc, Hiểu Khê ngồi trong xe mà cứ đưa mắt nhìn ra bên ngoài há hốc, mới tối hôm qua Nhậm Cơ còn nói là chiều hôm nay sẽ đưa cô đến nhà anh.

- Rốt cuộc là nhà anh ở Tĩnh An hay ở khu Tử Viên?

- Cả hai, căn hộ ở Tĩnh An anh mua vì cảm thấy thích khu đó, còn ở Tử Viên thì anh không thường xuyên đến, hiện cha mẹ anh ở đây khi đến Thượng Hải.

– Nhậm Cơ ngồi bên cạnh giải thích.

- Còn ở đâu thì anh kể nốt đi, để em sốc một lần cho tiện...!– Hiểu Khê vẫn chưa thôi trầm trồ khi thấy các biệt thự ở đây.

- Để lúc nào anh không bận, sẽ đưa em đi xem nhà của em ở phố Đông và phố Tây.

– Nhậm Cơ ngồi bắt chéo chân rất ung dung.

- Nhà của em gì chứ, anh đừng có tự ý quyết định...!– Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh.

Nhưng Nhậm Cơ chỉ cười nhẹ rồi không nói gì thêm, đi thêm một lúc thì xe dừng trước một cánh cổng lớn màu trắng, nhân viên bảo vệ thấy Nhậm Cơ liền bấm nút mở cổng ngay, không quên cúi đầu chào.

Cuối cùng là dừng lại trước một căn biệt thự mang phong cách Phục Hưng Hy Lạp, các bức tường bên ngoài được sơn màu trắng theo hình ảnh của một ngôi đền Hy Lạp cổ đại và được làm bằng vữa và gỗ cực kỳ đồ sộ.

Mái nhà dốc về bốn phía và có độ dốc nhẹ nhàng.

Ngoài ra đầu hồi có trán tường trang trí phù điêu, các hốc tam giác.

Các cửa sổ cao, trượt lên xuống đi đôi với nhau và các thức cột mô phỏng theo kiến trúc của biệt thự.

Hai người làm vội vàng chạy ra mở cửa xe, cúi đầu chào Hiểu Khê, làm cô lúng túng phải nhìn sang Nhậm Cơ.

- Chào mừng tiên sinh và tiểu thư đã trở về ạ.

- Xin...xin chào...
Chưa kịp nói thêm gì nữa, Nhậm Cơ đã nắm tay Hiểu Khê đi thẳng vào trong, ngẩng đầu nhìn không gian rộng lớn trước mắt, toàn bộ nội thất trong biệt thự đều được thiết kế theo phong cách Châu Âu, có cả thang máy riêng và đội bảo vệ đặc biệt.

Từ trong phòng ăn bước ra là Cơ Tịnh, bà ấy còn đang mang tạp dề, thấy Nhậm Cơ và Hiểu Khê đến, cả khuôn mặt bà như thấy mặt trời vào buổi sáng, rất rạng rỡ, giọng nói cũng bối rối thấy rõ.


- Mau vào đi, cả tuần đi làm đã vất vả, đợi mẹ nấu ăn xong...!sắp xong rồi...

- Để con giúp bác nhé, con cũng biết nấu ăn...!– Hiểu Khê vội hất tay Nhậm Cơ ra rồi bước đến chỗ Cơ Tịnh.

- Này...hất tay anh vậy hả? – Nhậm Cơ quát nhẹ.
May thay, Nhậm Ni cũng vừa từ phòng làm việc nằm bên cạnh phòng khách đẩy cửa bước ra, trên tay ông còn cầm theo vài quyển sách, thấy Nhậm Cơ đến liền nói.

- Hai đứa đến sao không ai vào thông báo thế, mau đến đây ngồi đi, chủ nhà sao lại đứng như trời trồng thế kia?

- Con xin chào Nhậm tiên sinh...con đã làm phiền ạ.

– Hiểu Khê vội cúi đầu.

- Để đầu bếp nấu được rồi, hà tất gì phải động tay...!– Nhậm Cơ nói kiểu trống không, ánh mắt không dám nhìn mẹ.

Thấy Nhậm Cơ còn đang ngượng ngùng, Hiểu Khê thấy khá buồn cười, nhưng mà tránh để hai người mất tự nhiên thêm, nên cô vội nói.

- Em và mẹ anh vào bếp tiếp tục nấu ăn đây.

- À...ừ...ừ...làm phiền con quá...!– Cơ Tịnh lúng túng nói, nhưng vẫn kéo tay Hiểu Khê đi vào nhà bếp.

Trả lại không gian yên tĩnh cho hai người bên ngoài phòng khách.

Nhậm Cơ ngồi xuống trước, cha anh cũng ngồi xuống chiếc ghế sofa dài màu nâu nhạt kế bên, ông đặt hai quyển sách lên bàn rồi nhìn Nhậm Cơ.

Người làm cũng vội vã mang hai tách trà đến, đặt xuống bàn rồi quay lại bếp làm việc.

- Đêm hôm qua, nhận được tin nhắn của con, bà ấy đã khóc cả đêm vì vừa mừng vừa lo, con có thể tha thứ không?

Nhậm Cơ im lặng vài phút, anh lấy tách trà lắc nhẹ nhưng không uống, nghĩ ngợi đôi điều rồi lên tiếng.

- Con cũng có lỗi, bà ấy cũng có lỗi, cha cũng có lỗi, nên cuối cùng thì không ai có lỗi gì để cần tha thứ cả.

- Tại sao? – Nhậm Ni không kiềm được xúc động, ông hỏi lại.

- Vì Hiểu Khê mà con nhận ra, trân trọng những điều hiện tại sẽ tốt hơn là cứ nhìn mãi về quá khứ.

– Nhậm Cơ cúi nhìn tách trà, nước trong tách đã tĩnh lặng, như cảm xúc của anh lúc này.

- Cảm ơn con, Nhậm Cơ.

Còn ở trong bếp, Hiểu Khê được Cơ Tịnh cho nếm thử phần nước mì trong khi cô đang gói há cảo để chuẩn bị chiên.

- Con thấy vị vừa chưa?

- Ngon lắm ạ, chắc chắn Nhậm Cơ sẽ thích lắm.

– Hiểu Khê mỉm cười nhìn bà ấy.

- Nó sẽ tha thứ cho bác chứ, Hiểu Khê?

Giọng của bà ấy đột nhiên chùng xuống, Hiểu Khê hiểu tâm trạng thấp thỏm lo lắng lúc này của bà, nhưng tối hôm qua Nhậm Cơ đã nhắn tin cho cha anh ấy rằng sẽ đến ăn tối và muốn ăn mì.

- Bác đừng lo, anh ấy sẽ vẫn là Nhậm Cơ mà bác luôn yêu thương mà.

- Cảm ơn con, Hiểu Khê.

Người giúp việc rất nhanh chóng đã bày biện tất cả các món ăn lên bàn, cẩn thận sắp xếp đũa muỗng ngay ngắn, hai người từ phòng khách bước vào phòng ăn thì hai người từ trong bếp cũng vừa đi ra.

Hiểu Khê kéo ghế cho Cơ Tịnh ngồi xuống trước, còn hai người đàn ông thì tự thân vận động.

Ngồi đối diện nhau, Nhậm Ni liền cầm đũa lên rồi nói.

- Mau ăn đi, không mì lại nở ra hết, mất ngon.

Trước khi ăn, Nhậm Cơ chủ động gắp một miếng há cảo đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Cơ Tịnh.

- Con thích ăn nhân tôm thịt trộn chung, nên lần sau mẹ không cần gói riêng từng loại.

Ai cũng vui mừng khi cuối cùng Nhậm Cơ đã chịu gọi mẹ một cách bình thường lại, mẹ anh đã suýt bật khóc ngay tại bàn ăn, Hiểu Khê vội an ủi và đưa khăn giấy cho bà ấy.

- Mì sắp nguội rồi ạ...

- Ừ...ừ...!các con mau ăn đi...!– Cơ Tịnh lau vội nước mắt sắp sửa rơi xuống, giọng bà ấy hơi nghẹn ngào đáp.

Bốn người cùng ngồi ăn mì, thi thoảng lại nói những vấn đề linh tinh về công việc, xong không khí cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Vì muốn cho Nhậm Cơ và mẹ có thể nói chuyện nhiều hơn, nên cha anh đã sớm dùng một số thắc mắc trong các dự án ở Faurecia dạo gần đây để rủ Hiểu Khê cùng ông đi vào thư phòng trao đổi.

Vừa đi dạo trong vườn, Nhậm Cơ thi thoảng lại nhìn xa xăm xong lại nhìn đến mẹ.

Chần chừ một lúc, anh mới lên tiếng trước.

- Thời gian qua mẹ sống thế nào? Ông bà ngoại thì sao?

- À, ông bà ngoại đã mất cũng khá lâu rồi, mẹ vừa chuyển đến Hàng Châu khoảng bốn năm nay, mẹ đang kinh doanh khách sạn ở gần trấn cổ Xinshi, khi nào rảnh con có thể đưa Hiểu Khê đến chơi.

– Mẹ anh vội nói.

- Mẹ có thể chuyển đến đây, không cần vất vả làm việc ở bên ngoài.

– Nhậm Cơ nói.

- Công việc của mẹ rất tốt, cũng không làm gì vất vả, xem như có một chỗ để con có thể đến thư giãn.

– Mẹ anh nhẹ giọng nói.

Đi đến chỗ ghế nghỉ, ở giữa bốn chiếc ghế là một chiếc bàn bằng đá, bên trên đang được đốt than đỏ cháy rực, rất ấm áp.

Hai người cùng ngồi xuống, thời tiết vẫn lạnh nhưng lúc này không còn quan trọng nữa.

- Con có thể tha thứ cho mẹ không Nhậm Cơ?

- Con không giận gì hết, chỉ vì phải dồn nén quá nhiều cảm xúc khi mẹ rời đi, con đã rất sợ hãi khi phải gặp lại mẹ, lại sợ mẹ lại bỏ đi, nên con mới tức giận...con xin lỗi.

– Nhậm Cơ chậm rãi đáp.

- Xin lỗi con, Nhậm Cơ, mẹ rất xin lỗi...!– Mẹ anh liền bật khóc nức nở.

- Mẹ đừng khóc, từ giờ chúng ta vẫn là một gia đình, có cha, mẹ, con và Hiểu Khê.

Nhậm Cơ vừa nói vừa vỗ nhẹ lên lưng mẹ, bà ấy đang run rẩy vì vui mừng, nghe anh nói liền gật gật đầu ngay.

Đã có thể chấp nhận lại thì tuyệt đối phải trân trọng và nâng niu.

Trời đã khuya, người giúp việc hướng dẫn Hiểu Khê đi về phòng ngủ dành cho khách ở lầu ba trước, nhưng vừa lên đến lầu một thì đã nghe tiếng Nhậm Cơ.

- Không cần, để tôi đưa cô ấy về phòng.

- Vâng, vậy tôi xin phép ạ.

Nhìn người trước mặt bằng ánh mắt hoài nghi, Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, có rất nhiều phòng, để mà đi hết biệt thự này chắc cũng mất cả tiếng đồng hồ.

Đi theo Nhậm Cơ đến một căn phòng ở bên trái hành lang, anh đẩy cửa ra rồi hất cằm về phía Hiểu Khê, căn phòng rộng vô cùng, có phòng làm việc riêng, phòng ngủ riêng biệt.

- Cảm ơn anh, chúc...này...này...

Chưa kịp chúc ngủ ngon thì Nhậm Cơ đã bước vào và tiện tay đóng cửa lại luôn.

Làm Hiểu Khê đặt dấu chấm hỏi to đùng nhìn anh.

- Anh chưa nói với em đây là phòng anh sao?

- Chưa hề.

– Hiểu Khê liền đáp.

- Ừ, vậy giờ thì biết rồi đó, không cần khách sáo nhé.

Nhậm Cơ vừa nói vừa đi về phía cánh cửa khác bên trái cửa chính, thì ra là phòng thay đồ, nhưng sao lại có đồ của cả phụ nữ.

- Mau đi tắm nào, ngày mai còn phải đi làm.

- Đồ này của ai thế anh? – Hiểu Khê chỉ vào tủ quần áo đối diện với tủ đựng áo sơ mi của Nhậm Cơ.


- Yên tâm, anh đã thông báo người làm chuẩn bị trang phục theo đúng số đo ngực hiện tại của em.

– Nhậm Cơ vừa cởi áo sơ mi vừa nói.

- Làm sao anh biết ngực em hiện tại là bao nhiêu chứ? – Vừa nói Hiểu Khê vừa đưa tay chặn trước ngực.

- Thứ anh yêu thích thì anh phải biết chứ, mau vào đây.

Nói xong thì Nhậm Cơ đã nhanh tay kéo Hiểu Khê đi vào phòng tắm, nếu ở căn hộ Tĩnh An thì toàn bộ nội thất là hiện đại thì ở đây mọi thứ đều mang hơi hướng Châu Âu.

Ngồi đối diện nhau trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, Hiểu Khê lùi sát về thành bồn phía đối diện Nhậm Cơ, không ngừng thổi bọt về phía anh.

- Anh đúng là ngang ngược mà, nói xong liền lôi em vào đây cho bằng được.

- Có khi nào anh nói một lần mà em chịu nghe đâu, nên cách này là nhanh nhất.

– Nhậm Cơ nhìn cô rồi cười gian manh.

- Không được qua đây...Nhậm Cơ...

Không cản kịp người trước mặt, Nhậm Cơ đã nhanh chóng giữ lấy Hiểu Khê và cúi đầu bắt đầu hôn, kéo tay Hiểu Khê đặt lên vai xong lại dời nụ hôn lên trán và mắt cô.

- Anh chỉ muốn yêu thương em thôi, đừng căng thẳng như thế, lúc say em rất dễ khiến anh “mất kiểm soát”, còn lúc tỉnh thì em khó nhằn hơn...

- Đôi khi em hay bị căng thẳng ...!chứ không phải em không muốn thân mật với anh...!- Hiểu Khê nhỏ giọng nói, ngước mắt nhìn anh.

- Cứ thoải mái với anh, mỗi thứ anh làm cho em đều xuất phát từ tình yêu của anh dành cho em, nhớ không? - Nhậm Cơ khẽ cười rồi nói.

- Từ từ em thay đổi...nha...

Thấy dáng vẻ làm nũng đến đáng yêu của Hiểu Khê, khiến Nhậm Cơ không thể kiềm được sự say mê, anh nhấc bổng cô lên rồi đi đến dưới vòi hoa sen, làn nước ấm áp liền xối thẳng lên cả hai.

Lấy khăn choàng lên người Hiểu Khê trước xong mới ôm cô đi thẳng về giường ngủ, vẫn như mọi khi, Hiểu Khê cứ nghĩ sẽ bị anh hôn đến mê muội đầu óc nhưng không phải.

Một chân cô đang bị Nhậm Cơ giữ lấy và nâng lên cao, anh vùi đầu vào nơi gợi tình nhất của cô mà hôn.

- A...Nhậm Cơ...tên xấu xa này...ư...

Bị mắng yêu, Nhậm Cơ chỉ cười nhẹ rồi lại tiếp tục dùng cách này câu dẫn Hiểu Khê.

Đầu ngực bị anh dày vò cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, tiếng rên rỉ của Hiểu Khê càng làm anh hài lòng hơn, ra sức mà yêu thương.

Cả cơ thể của cô trở nên run rẩy, cảm giác như vừa chạy nước rút một nghìn mét quét qua.

Nhậm Cơ chồm người đến, anh nhìn Hiểu Khê một lượt.

- Anh vẫn chưa làm gì em đấy, Hiểu Khê.

- Xấu tính...em không theo kịp anh đâu...

Cảm giác bị anh chiếm lấy tràn đầy, các ngón chân của Hiểu Khê bất giác mà trở nên cứng đờ, kích thích thật sự.

Nhưng Nhậm Cơ không di chuyển, anh cúi đầu hôn Hiểu Khê trước, đến lúc hai chân của cô phải miết lên xuống trên thắt lưng anh để đòi hỏi thì anh mới chịu giữ lấy eo của cô mà đưa đẩy.

- Thả lỏng đi em...đừng siết chặt anh như thế...

- Anh chậm...chậm lại...a...a...

Bỏ ngoài tai lời Hiểu Khê, anh cứ thế điên cuồng đẩy nhanh vận động để đạt nhiều khoái cảm nhất.

Đồng thời kéo bàn tay Hiểu Khê đặt lên môi anh và hôn từng ngón tay của cô, đầu lưỡi chạm đến đâu Hiểu Khê đều cảm nhận được, bị trêu ghẹo, cô liền đặt lần lượt từng ngón tay thay phiên chạm vào lưỡi Nhậm Cơ, khiêu khích.

- Em cứ thế này...Anh càng không thoát khỏi em được mất...Hiểu Khê của anh...

- Ưm...em cũng thích anh như thế này...

Tiếng thở gấp của Nhậm Cơ như che lấp đi tiếng thở hổn hển của Hiểu Khê.

Đạt đến giới hạn, anh dừng di chuyển nhưng vẫn không có ý định rời khỏi Hiểu Khê.

Ôm lấy cô và xoay người lại, để cô nằm sấp trên người anh.

- Như thế này sao em...chịu được...!anh mau rút ra đi...

- Yên nào, anh dỗ em ngủ...

Không cho Hiểu Khê phản đối, Nhậm Cơ kéo chăn đắp lên lưng cô và ôm ghì lấy, thi thoảng lại vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, cả hai lại ngủ quên lúc nào không hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận