Lạc


Bắt đầu vào tháng đầu tiên của năm, Nhậm Cơ đã hoàn thành sát nhập Lixun và HongYuan, Sichuan vào một khối dưới điều hành của tập đoàn Faurecia, chuyển tất cả các hoạt động hiện đang triển khai thành một cụm, cũng vì thế mà bây giờ Hiểu Khê đã có thể gặp mặt các đồng nghiệp ở Sichuan một cách dễ dàng hơn, chỉ cần đi sang tòa nhà bên cạnh.

Các kỳ thi công chức được thiết lập ngày càng gắt gao hơn, những người thật sự giỏi và có năng lực làm việc mới có thể trụ lại.

Các sinh viên tốt nghiệp ở các Đại Học danh tiếng đều có mong muốn được làm việc trong Faurecia.

Trong phòng phỏng vấn tuyển dụng, Hiểu Khê đang ngồi bên cạnh Tiêu Xán, cô nhận một sấp giấy giới thiệu lý lịch và học vấn của ứng viên.

Hôm nay có quản lý cấp cao phụ trách phỏng vấn lượt cuối, ông ấy là một người ngoại quốc, trước đây làm quản lý bên Lixun.

Lần lượt từng nhóm ứng viên vào phỏng vấn, Hiểu Khê chỉ ngồi nghe, thi thoảng mới đặt câu hỏi liên quan đến vị trí tuyển dụng.

Gần đến nhóm thứ ba thì Y Vân bước vào, ghé tai nói nhỏ với Hiểu Khê.

- Tiên sinh nói cô mau đến phòng giám đốc.

- Ừm, vậy anh thay tôi nhé, cảm ơn.

Xong rồi Hiểu Khê đứng dậy bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Y Vân liền ngồi xuống thế chỗ ngay.

Lúc đi ngang qua những ứng viên, mọi người liền đổ dồn mọi ánh mắt vào dáng vẻ xinh đẹp của Hiểu Khê, cô diện một chiếc áo sơ mi màu trắng nữ tính cùng chân váy tầng màu xanh ngọc, giày cao gót đắt tiền thêm khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và mái tóc xoăn dài bồng bềnh.

Ngay khi bóng lưng Hiểu Khê vừa khuất trong thang máy, thì tiếng xì xầm bắt đầu nổ ra.

- Cô ấy xinh đẹp thật đấy, nhìn trẻ thật, chắc cũng mới tốt nghiệp...

- Hình như không phải đâu, nghe mọi người nói chị ấy là thư ký của giám đốc, hình như gần ba mươi rồi, nhìn mặt trẻ thật đấy.

- Không nha bà, đó là bạn gái của giám đốc Faurecia đó, không chịu tìm hiểu kỹ thông tin hả?

- Thật không...nghe nói bạn gái giám đốc siêu giỏi luôn đấy nhá...không ngờ nhan sắc lại cực phẩm như thế...

- Mau vào phỏng vấn đi kìa, ngồi đó luyên thuyên mãi...

Vừa đẩy cửa phòng giám đốc đi vào, Hiểu Khê chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Nhậm Cơ và mẹ anh đang ngồi nói chuyện.

Thấy cô bước vào, Nhậm Cơ nhìn lên rồi nói.

- Mau đến đây, mẹ có gì cho em này.

- Lại đây, Hiểu Khê.

– Mẹ anh mỉm cười trìu mến nhìn cô.

- Con chào bác ạ...

Hơi lúng túng một chút, nhưng rất nhanh Hiểu Khê đã bước đến gần chỗ hai người họ đang ngồi, Nhậm Cơ liền kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh anh.

- Một chút bác phải về Hàng Châu rồi, chắc cuối tháng sau mới đến thăm các con được, có một chiếc vòng tay lục bảo là vật gia truyền của họ Cơ, bác muốn tặng cho con.

- Cho con ạ, chiếc vòng này quý như thế thật sự con không dám nhận đâu...!– Hiểu Khê vội nói.

- Con đừng ngại, bây giờ không nhận thì khi con kết hôn với Nhậm Cơ cũng phải nhận thôi, mau giữ lấy nào.

– Bà ấy vội kéo tay Hiểu Khê và đặt chiếc hộp đựng vòng vào tay cô.

- Em không nhận tức là không muốn mẹ anh vui.

– Nhậm Cơ còn nói thêm.


Nhìn chiếc hộp trên tay, Hiểu Khê thấy ngại ngùng vô cùng, dù biết mẹ anh có lòng quý mến và muốn tặng, nhưng đây là đồ vật gia truyền của dòng họ.

Hiểu Khê thấy hơi thấp thỏm, cô nhìn bà ấy rồi nhìn sang Nhậm Cơ.

- Con...con cảm ơn ạ...

- Được rồi, bây giờ bác phải về Hàng Châu đây, nếu có thời gian rảnh thì đến đấy chơi nhé.

– Bà ấy nhẹ nhàng nói xong đứng dậy.

- Để con đưa mẹ xuống dưới, tài xế đang chờ, khi nào đến nơi nhớ gọi điện cho con.

Thấy mẹ đứng dậy, nên Nhậm Cơ cũng đứng dậy theo, anh vừa nói xong liền cúi đầu nhìn Hiểu Khê.

- Em ở đây chờ anh quay lại.

Hiểu Khê vội đứng dậy, cúi đầu chào tạm biệt Cơ Tịnh, nhìn hai người họ rời khỏi phòng xong mới ngồi xuống ghế lại, mở hộp ra xem, chiếc vòng thật sự rất đẹp, phải nhờ Nhậm Cơ giữ mới được.

Bỗng lúc này Hiểu Khê mới nhớ lại lời mà Cơ Tịnh vừa nói lúc nãy, bà ấy bảo là cô sẽ kết hôn với Nhậm Cơ, tự nhiên thấy vui vui, Hiểu Khê cười khúc khích một mình.

Bản thân chưa từng nghĩ sẽ có ngày được kết hôn với Nhậm Cơ, có thể sống cùng anh như thế này là đã rất mãn nguyện rồi.

Khoảng mười phút sau thì Nhậm Cơ quay lại, anh nhìn cô rồi mỉm cười, xong đi thẳng đến bàn làm việc.

Hiểu Khê cũng đứng dậy đi đến chỗ anh, đặt chiếc hộp lên bàn rồi nói.

- Anh giữ hộ em với, em tự giữ không yên tâm chút nào.

- Để đấy đi, khi nào mang về nhà thì em tự giữ đấy, hôm nay phỏng vấn như thế nào? – Nhậm Cơ ngồi xuống ghế.

- Cũng có vài ứng viên rất nổi bật, nhưng không biết sau này làm việc thế nào thôi...Anh tìm gì thế? – Hiểu Khê vội hỏi.

- À không có gì, chiều nay anh đưa em đi ăn tối, cuối tháng chúng ta đi Hàng Châu thăm mẹ.

– Nhậm Cơ tìm chiếc ghim cài áo bị rơi lẫn vào sấp tài liệu trong hộc bàn.

- Dạ, vậy em đi làm việc nhé.

Vừa nhỏ giọng trả lời xong, Hiểu Khê liền xoay người định đi ra ngoài nhưng chưa đi được ba bước thì đã bị Nhậm Cơ ôm lấy từ phía sau.

- Làm...làm em giật mình đấy...tên xấu xa này...

- Mau đến đây để anh “cưng nựng” nào...

Nói xong, Nhậm Cơ liền ôm ngang hông của Hiểu Khê và đi vào phòng nghỉ, thả cô lên giường xong anh lại chồm đến.

- Sao đột nhiên lại như thế...em đang trong giờ làm việc mà...!– Hiểu Khê vội chặn tay trước vai anh.

- Thấy em ngoan bất ngờ, anh muốn khen thưởng thôi...!– Nhậm Cơ cười khẩy.

- Là...là sao chứ...này, không được cởi áo em...ha...!– Hiểu Khê vội giữ cổ áo lại.

Nhưng làm sao phản kháng được, rất nhanh liền bị Nhậm Cơ hôn đến mơ hồ, trang phục của cả hai lần lượt rơi xuống sàn.

Sau đó là tiếng rên rỉ ngọt ngào của Hiểu Khê, rồi tiếng thì thầm dụ dỗ của Nhậm Cơ khi cô không chịu hợp tác.

Quay lại phòng thư ký, Hiểu Khê vừa ngồi xuống ghế liền thở dài ra một hơi nhẹ, dạo gần đây luôn bị Nhậm Cơ dụ dỗ đòi hỏi một cách điên cuồng khiến cô khá mệt mỏi, lấy vỉ thuốc tránh thai ra khỏi túi xách, thời gian này không kiểm tra thuốc, cứ uống đại cho xong.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì cảm thấy như thuốc này hơi khác mọi khi, nghe cả mùi trái cây và vị thì hơi ngọt nhẹ.

Hiểu Khê hơi nhăn mặt, hay người ta sản xuất thuốc kiểu này để dễ uống hơn, thấy hơi vô lý nhưng lại không biết vô lý ở điểm nào.


Y Vân bước vào với đống tài liệu trên tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hiểu Khê.

- Hiểu Khê, giờ tôi phải đi công tác cùng giám đốc, cô duyệt nhanh những báo cáo này rồi gửi qua thư điện tử cho giám đốc nhé.

- À, được được, anh cứ để đó đi, tôi sẽ làm ngay.

– Hiểu Khê vội nhét vỉ thuốc vào túi rồi nói.

- Vậy tôi để đây nhé, cảm ơn cô.

Nói xong, Y Vân liền xoay người rời khỏi phòng làm việc, vậy là Nhậm Cơ phải đi công tác đột xuất, thế thì chiều nay chắc có tài xế riêng đến đón lúc tan làm rồi, Hiểu Khê vẫn chưa hết thắc mắc về vỉ thuốc, nên cô sẽ tranh thủ tối nay đến cửa hiệu thuốc hỏi thử.

Đang kiểm tra các dự án mà Y Vân mang đến, thì có tiếng chuông điện thoại, là Nhậm Cơ gọi.

- Em nghe đây, anh đi công tác đột xuất sao?

- Ừ, anh đi Bắc Kinh khoảng bốn hôm, em làm việc ít thôi, không là đừng trách anh...!– Nhậm Cơ đe dọa.

- Em biết mà, nhưng em không chắc sẽ làm theo, anh đi công tác rồi nên em không sợ đâu...!– Hiểu Khê cười khúc khích đáp.

- Nay em ăn gan hùm rồi đúng không? – Nhậm Cơ hỏi lại.

- Đúng đúng, thôi em không nói nữa đâu, em phải làm việc để chiều còn về sớm, anh đi công tác thuận lợi nhé.

– Hiểu Khê nhẹ giọng nói.

- Được rồi, chiều tan làm nhắn tin anh biết.

Tắt điện thoại xong, Hiểu Khê lại tiếp tục làm việc, thời gian này cô thật sự rất hạnh phúc, cảm giác như bản thân vừa đạt được những điều từng khao khát, tuy không dễ chịu gì mới có.

Thoắt cái liền bốn năm trôi qua, không ngờ lại nhanh như thế, sau nhiều chuyện xảy ra đã có thể gặp và yêu được Nhậm Cơ, cũng có được tình yêu của anh.

Vì không muốn Hiểu Khê gặp thêm những chuyện rắc rối tương tự, nên Nhậm Cơ đã đổi một người tài xế khác đưa đón cô, nhìn mặt rất hình sự và lạnh lùng.

Vừa tan làm, Hiểu Khê liền rời khỏi Faurecia ngay, cô lục trong túi xách xem lại vỉ thuốc rồi nói với tài xế.

- Anh ghé vào hiệu thuốc ở phía trước cho tôi vào đó và chờ tôi một chút nhé.

- Vâng, tôi sẽ ghé ngay.

Không chờ tài xế xuống mở cửa xe, Hiểu Khê liền đẩy cửa mở và bước xuống xe, đi thẳng vào bên trong, nhân viên trực quầy nhận đơn thuốc liền cúi đầu chào.

Hiểu Khê cũng khẽ gật đầu rồi mỉm cười, lấy vỉ thuốc đặt lên bàn rồi hỏi.

- Dược sĩ xem giúp tôi, trước đây tôi hay mua nhưng cảm thấy loại này không giống những thuốc tôi hay uống?

Nghe vậy, có thêm hai người dược sĩ khác vội đi đến cùng kiểm tra, một người nhìn viên thuốc xong liền quay sang kiểm tra gì đó trên máy tính, có tổng cộng là ba người, khiến Hiểu Khê hơi hoang mang.

- Có...có vấn đề gì với thuốc vậy ạ?

- Đây không phải thuốc tránh thai mà chúng tôi đã kê toa cho chị đâu ạ, chỉ là vitamin tốt cho cơ thể thôi, có phải chị lấy nhầm thuốc ở nhà không ạ? – Dược sĩ hỏi.

- Chỉ là vitamin thôi ạ ??? – Hiểu Khê vội hỏi lại.

- Đúng rồi, loại này rất đắt tiền nhưng phải đến bệnh viện kiểm tra tình trạng sức khỏe xong mới được dùng, gửi lại chị.

– Dược sĩ mỉm cười trả lời.


- Vâng...vâng...cảm ơn ạ...

Nhận lại vỉ thuốc, Hiểu Khê như càng thêm hoang man bước ra khỏi cửa hiệu thuốc, như thế này là sao chứ, cả tháng nay cô chỉ uống loại thuốc này...khoan đã, Hiểu Khê vội nghĩ đến khả năng khác, cô quay vào bên trong hiệu thuốc, vội nói với dược sĩ.

- Lấy tôi hai hộp que thử thai, loại tốt nhất...

Sau khi thanh toán xong, Hiểu Khê liền cất túi đựng que thử vào túi xách rồi trở ra bên ngoài xe, tài xế đã đứng chờ mở cửa xe cho cô.

Về đến căn hộ, Hiểu Khê không kịp trả lời câu hỏi của dì Tần xem có muốn ăn tối luôn hay chờ thêm một chút, cô chạy một mạch lên phòng ngủ rồi cởi áo khoác ném lên giường, ngồi xuống lục túi xách để xem hướng dẫn sử dụng que thử, phải chờ sáng sớm mới thử được kết quả chính xác nhất.

Vừa bồn chồn trong lòng, vừa nghĩ không hiểu tại sao tự nhiên thuốc tránh thai lại bị đổi thành vitamin.

Dì Tần phải gõ cửa vài lần để giục Hiểu Khê xuống ăn tối, còn nhắc lại lời đe dọa của Nhậm Cơ nếu cô không chịu ăn tối thì anh sẽ bay về ngay trong đêm.

Trằn trọc mãi đến gần một giờ sáng mới ngủ được, ngay khi chuông báo thức vừa điểm năm giờ thì Hiểu Khê đã bật dậy, đi thẳng vào phòng tắm để kiểm tra và ngồi đếm từng giây trên đồng hồ, chờ đợi.

Tuyệt vời, cả ba que đều hiện hai vạch đỏ chói, Hiểu Khê sốc quá mà ngồi phịch xuống sàn, hai vạch là có thai.

Không dám tin vào sự việc trước mắt, Hiểu Khê nghĩ ngợi tiếp, nếu bị đổi thuốc thì chắc do mấy lần trước ở bệnh viện thôi, liệu có phải cô bất cẩn nên cầm nhầm thuốc không nhỉ, nhưng mà không đúng lắm, sai ở đâu nhỉ.

Khoan đã, nếu đã có thai thì cũng là con của Nhậm Cơ, phải hỏi ý kiến của anh trước khi quyết định phải làm gì tiếp theo, Hiểu Khê vội mở điện thoại và ấn gọi cho Nhậm Cơ, vừa nghe được giọng trầm khàn của anh khi vẫn chưa tỉnh ngủ truyền đến.

- Em ngốc đúng không, vừa mới hơn năm giờ mà đã thức dậy?

- Nhậm Cơ, em hình như có thai.

– Hiểu Khê vội nói ngay.

- Sao em biết? – Nhậm Cơ như tỉnh táo hoàn toàn khi nghe được những lời này, nhưng anh không ngạc nhiên.

- Em...em thử rồi...cả ba que đều hiện hai vạch rất rõ...!– Hiểu Khê ngập ngừng giải thích.

- Hôm nay em đừng đi làm, để anh về đưa em đi kiểm tra.

– Nhậm Cơ nói, nhưng mà anh đang cười nhếch môi.

- Anh về ngay ạ...còn công việc thì sao, để em tự đi kiểm tra? – Hiểu Khê nói.

- Không sao, bây giờ anh ra sân bay đây, hai tiếng nữa gặp em sau.

Tắt điện thoại xong, Hiểu Khê vội thu dọn rồi giữ lại ba que thử vào một chiếc hộp và cầm lấy mang ra ngoài, đặt lên tủ đầu giường.

Cô nằm xuống giường, xong lại ngẩn ngơ suy nghĩ, vẫn chưa hình dung ra việc lấy nhầm thuốc là do đâu, cô dùng thuốc tránh thai hàng ngày cũng giấu cả Nhậm Cơ mà.

Càng nghĩ càng không biết, Hiểu Khê liền trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.

Về phía Nhậm Cơ, anh đang khá hào hứng, vừa tắt điện thoại của Hiểu Khê xong liền gọi cho Y Phúc và Y Vân dặn việc, xong anh một mình đến sân bay trở lại Thượng Hải.

Từ sau lần Hiểu Khê ở bệnh viện An Huy thì Nhậm Cơ đã cho người kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô, để yên tâm nên gửi kết quả đến bệnh viện Hoa Đông để xác nhận lại, sau đó kê một loạt các loại vitamin thay cho thuốc tránh thai của Hiểu Khê, nên giờ là lúc nhận được thành quả rồi.

Ngồi trên máy bay, Nhậm Cơ thiếu điều muốn phá cười đắc chí, Hiểu Khê mà biết chuyện này do anh bày ra chắc cô ấy sẽ chửi anh liên tục trong mấy ngày mất.

Vừa ra khỏi sân bay, tài xế đã sớm đứng chờ mở cửa xe, Nhậm Cơ vừa bước vào xe thì đóng cửa lại, tài xế đi nhanh về phía ghế lái và khởi động xe rời khỏi nơi này.

Đến căn hộ, Nhậm Cơ đi nhanh vào trong thang máy rồi bấm lên tầng mười sáu, dì Tần vội mở cửa và cúi chào.

Đi thẳng một mạch lên phòng ngủ, đến bên cạnh giường thì thấy Hiểu Khê vẫn đang ngủ, Nhậm Cơ cầm chiếc hộp đựng mấy que thử lên xem, đúng là hai vạch có thai thật.

- Hiểu Khê...Anh về rồi này.

Nghe giọng nói của Nhậm Cơ đang gọi, Hiểu Khê nhíu mày mở mắt nhìn anh, tự hỏi sao anh về nhanh như thế.

Nhậm Cơ vui vẻ kéo tay cô ngồi dậy, đưa tay vén phần tóc trước mặt cô ra sau tai.

- Dậy đi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại, xong sẽ ăn sáng sau.

- Nếu...nếu em có thai thật, thì làm sao đây anh? – Hiểu Khê hỏi trong sự thấp thỏm.

- Thì sinh con, em không muốn có con với anh? – Nhậm Cơ hỏi.


- Không phải, chỉ là đột ngột quá...em sợ anh không muốn có con...!– Hiểu Khê ấp úng trả lời.

- Nói linh tinh, mau thay đồ đi, chúng ta đến bệnh viện.

Nói rồi, Nhậm Cơ liền ôm lấy Hiểu Khê và nhấc bổng cô lên, ghì chặt vào người anh đi vào phòng thay đồ.

Bệnh viện Hoa Đông, Thượng Hải, sau một lượt kiểm tra và xét nghiệm, bác sĩ chỉ bút vào màn hình máy tính rồi cúi xuống nhìn kết quả kiểm tra trên giấy.

- Chúc mừng tiên sinh, cô ấy đã có thai ba tuần, thai khỏe nhưng phải hạn chế căng thẳng áp lực, thời gian đầu cần nghỉ ngơi nhiều và hạn chế di chuyển nhanh.

- Chế độ ăn uống thế nào bác sĩ? – Nhậm Cơ đang đứng bên cạnh hỏi lại.

- Để tôi ghi chú ra cho tiên sinh dễ nhớ, từ giờ cô ấy sẽ bắt đầu có triệu chứng ốm nghén, nhưng không cần quá lo lắng.

– Vị bác sĩ lớn tuổi nói.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Ngay sau đó, Hiểu Khê cùng hai y tá cũng vừa đi ra khỏi phòng kiểm tra, Nhậm Cơ nhìn cô rồi mỉm cười.

Cả hai ngồi nghe bác sĩ căn dặn thêm một số vấn đề liên quan đến sức khỏe xong ra về.

Từ phòng khám bệnh đi ra là Nhậm Cơ luôn nắm chặt tay của Hiểu Khê, đến khi giúp cô ngồi vào trong xe xong anh mới quay lại ghế lái.

- Em muốn ăn gì, anh đưa em đi?

- Giờ em mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi, nhưng mà còn công việc ở công ty nữa...!- Hiểu Khê vội nói.

- Không cần lo, em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt rồi chờ sinh con cho anh là được rồi.

– Nhậm Cơ cười vui vẻ.

- Nhưng mà em rõ ràng không lấy nhầm thuốc...sao lại có chuyện như thế nhỉ...em luôn dùng thuốc tránh thai mà...!– Hiểu Khê ngập ngừng nói.

- Em có biết dùng mấy thuốc đó hại lắm không, anh không dùng biện pháp gì cho em tức là anh muốn có con với em, còn em thì...!– Nhậm Cơ nói.

- Khoan đã...là anh đúng không, anh đã đổi thuốc của em, là anh đúng không? – Hiểu Khê như nhận ra sự việc, cô quay phắt sang nhìn anh.

- Tiện tay thôi, còn lại do em không phát hiện, đừng có đổ hết cho anh như thế.

– Nhậm Cơ nhìn nhanh sang chỗ cô rồi cười.

- Làm em thấp thỏm cả đêm, anh có thể nói trực tiếp với em mà, sao lại lén lút làm như thế...!– Hiểu Khê bất mãn nói.

- Định chơi em một vố, tuy phải chờ hơi lâu nhưng kết quả như anh mong đợi.

– Nhậm Cơ phá cười lên.

- Anh đúng là được cái lớn tuổi hơn nhưng vẫn điên như lúc trước nhỉ? – Hiểu Khê lắc đầu cười trừ nhìn anh.

- À, đúng rồi, để ngày mai anh dặn người bên sở đến chuẩn bị các giấy tờ pháp lý của chúng ta để tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn, được không? – Nhậm Cơ nói.

Nghe đến đây, trong lòng Hiểu Khê thấy thật sự rất xúc động, dù đứa bé này đến trong sự tính toán của Nhậm Cơ, nhưng nghe anh nói rằng muốn có con với cô.

Hiểu Khê đã rất hạnh phúc, lại được anh đề nghị kết hôn, ngàn vạn lần cô không dám nghĩ đến.

- Anh cứ sắp xếp đi, chỉ cần cho em đi làm như mọi ngày là được rồi, nếu bắt em ở nhà mãi chắc em còn stress hơn.

- Yên tâm, anh vẫn cho em đi làm, nhưng em phải làm việc ít và tránh mọi căng thẳng để con của chúng ta khỏe mạnh.

– Nhậm Cơ mỉm cười rồi nói.

- Cảm ơn anh, Nhậm Cơ.

- Hiểu Khê nhìn anh.

- Anh mới là người phải cảm ơn em đây, anh yêu em nhiều lắm, Hiểu Khê.

Nhậm Cơ chậm rãi nói, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, tuy không cần phải làm gì quá phiền phức, nhưng nhìn thấy Hiểu Khê sống hạnh phúc vui vẻ khi ở bên cạnh anh mỗi ngày là quá đủ với anh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận