Lạc


Cuối tháng, theo kế hoạch của Nhậm Cơ thì cả hai sẽ đến Hàng Châu thăm mẹ của anh.

Nhìn một lượt Hiểu Khê đang ngồi trên giường ôm gối, mặt giận hờn, Nhậm Cơ đưa hai ngón tay che trước mắt rồi thở hắt ra một hơi.

- Từ đây đến Hàng Châu gần hai trăm cây số, em đang có thai nữa, anh không yên tâm chút nào...

- Hôm nay anh cũng nghe bác sĩ bảo em khỏe mạnh mà, cũng có thấy ốm nghén gì đâu, đi mà anh..cho em đi chơi đi mà...!– Hiểu Khê giở trò làm nũng.

- Được...được anh chịu thua em, nhưng nếu không khỏe thì phải nói anh biết, nhớ chưa? – Nhậm Cơ không thể từ chối khi thấy bộ dạng làm nũng của cô.

- Dạ, em biết rồi mà...

Nhìn Hiểu Khê cười tít mắt, Nhậm Cơ không biết nói gì thêm, anh chỉ vươn tay ôm lấy cô rồi vỗ về yêu thương.

- Em và con rất quan trọng với anh, nên phải chú ý đi đứng, nhớ chưa.

- Ừm, em biết rồi mà.

Thị trấn cổ Xinshi cách Hàng Châu khoảng 50km về phía đông bắc.

Xinshi là một thị trấn cổ có niên đại khoảng một nghìn năm tuổi nằm ở phía nam của sông Dương Tử.

Đây cũng là trung tâm giao thông đường thủy lớn nhất dọc theo Kênh đào Grand Canal dài nhất ở Trung Quốc nối Bắc Kinh và Hàng Châu, không chỉ được chiêm ngưỡng các công trình mang đậm dấu ấn văn hóa lịch sử mà còn được nếm thử một số món ăn địa phương truyền thống nổi tiếng nhất là thịt cừu, bánh trà, bánh vừng và shaomai cũng rất đáng để thưởng thức.

Để Hiểu Khê thật thoải mái, Nhậm Cơ đã dặn tài xế lái chiếc Phantom Mansory đến đón cả hai người, dì Tần cũng đã chuẩn bị hành lý và các vật dụng giúp Hiểu Khê ngồi thoải mái hơn.

Mất khoảng hơn hai tiếng thì đến khách sạn của mẹ Nhậm Cơ, là một loại hình khách sạn theo lối cổ trang, rất phù hợp với không gian ở trấn cổ Xinshi, nội thất bên trong vừa hiện đại lại vừa cổ điển.

Thấy xe của Nhậm Cơ vừa dừng trước cửa khách sạn, Cơ Tịnh và Nhậm Ni vội đi nhanh ra chào đón.

Tài xế giúp mở cửa xe, Nhậm Cơ xuống trước rồi mới đỡ tay Hiểu Khê để cô bước ra.

- Hai đứa đến sớm quá, mau vào bên trong đi, mẹ đã chuẩn bị phòng cho các con rồi.

- Con chào hai bác ạ.

– Hiểu Khê vội cúi đầu chào hỏi.

- Được rồi, người nhà cả, mau vào đây đi.

– Cơ Tịnh nắm tay Hiểu Khê dẫn vào phòng nghỉ của khách sạn.

Nhìn một lượt từ bên ngoài và bên trong khách sạn, Nhậm Cơ cũng khá ngạc nhiên khi không nghĩ là nơi này được trang hoàng khá giống như biệt thự mà anh từng sống lúc nhỏ với mẹ.

Nhậm Ni vừa đáp chuyến bay từ Pháp về đây vào hôm qua, ông cũng đã rút khỏi kinh doanh với tập đoàn Nhậm Gia để có thể đầu tư hơn vào kinh doanh ở Hàng Châu và Thượng Hải, vừa có thể giúp Nhậm Cơ vừa có thể ở gần gia đình.

- Cha rút lui khỏi kinh doanh gia tộc, các chú có làm khó không?

- Có một chút, nhưng bây giờ là thời đại của các con, thế hệ của cha đã không còn theo kịp rồi.

– Nhậm Ni cười rồi nhìn con trai.

- Cha định chuyển về đây luôn phải không, hay nói mẹ đến Thượng Hải đi, cũng tiện con có thể chăm sóc hai người.

– Nhậm Cơ vừa ngồi xuống ghế vừa nói.

- Cha mẹ muốn sống ở đây, vừa xem như an hưởng tuổi già, đến Thượng Hải lại không quá xa, con đừng lo.

Ý của cha mẹ như thế, Nhậm Cơ cũng không nói thêm gì nữa, dù ở đâu thì họ vẫn là một gia đình gắn kết.

Chuyện Hiểu Khê đang mang thai thì cũng chỉ có Nhậm Cơ và người làm trong căn hộ ở Tĩnh An biết, anh đang định tạo bất ngờ.


Căn dặn đầu bếp mau chuẩn bị thức ăn xong, Cơ Tịnh liền kéo tay Hiểu Khê đi vào phòng tiếp khách và để cô ngồi xuống trước.

- Mới hơn một tháng không gặp, nhìn mặt con có vẻ hồng hào hơn một chút rồi đấy, tuy vẫn gầy như trước, mau uống nước đi.

- Vâng ạ, con cố ăn nhưng mà vẫn không thể tăng thêm cân nào, Nhậm Cơ càm ràm mãi.

– Hiểu Khê vừa uống nước cam vừa nói.

- Hai đứa đến đây được bao lâu, để bác sắp xếp lịch trình đưa các con đi thăm thú? – Cơ Tịnh vội hỏi, vẻ mặt bà vô cùng hào hứng.

Chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng của Nhậm Cơ truyền đến phía sau lưng, Hiểu Khê quay lại nhìn anh trong bất mãn.

- Chiều mai bọn con phải về rồi, việc ở Faurecia đang cần con xử lý.

- Thế để Hiểu Khê ở lại đây đi, con đừng bốc lột sức lao động của nó nữa, nhìn xem nó gầy mãi vì con đấy.

– Cơ Tịnh cầm cánh tay Hiểu Khê lên lắc lắc.

- Con vẫn trả lương cho cô ấy đầy đủ mà, mẹ đừng có suy nghĩ như thể con là người xấu như thế.

– Nhậm Cơ ngồi xuống bên cạnh Hiểu Khê.

Cùng vừa lúc đó, Nhậm Ni đi vào, ông bước đến chỗ ghế gần Cơ Tịnh rồi thong thả ngồi xuống.

- Việc ở Faurecia nhiều quá thì để cha đến giúp con, ôm dồn nhiều việc quá lại không có thời gian dành cho gia đình.

- Không vấn đề gì, con đang bổ sung nhân lực ở các phòng ban, sau đó sẽ không còn bận rộn như bây giờ nữa, cha yên tâm.

– Nhậm Cơ nói.

Sau khi bày biện tất cả các món ăn được căn dặn lên bàn ăn, nhân viên khách sạn vội vàng kéo cửa phòng tiếp khách để thông báo.

Cơ Tịnh vội đứng dậy rồi dẫn tất cả đi đến phòng ăn, nhìn những món ăn bắt mắt trên bàn, Hiểu Khê thích thú vô cùng, chủ yếu là thịt cừu.

Nhân viên khách sạn kéo ghế cho bọn họ ngồi xuống xong quay lại chỗ đứng phía sau.

- Các con mau ăn đi, những món này đều rất nổi tiếng ở Hàng Châu, nếm thử xem hợp khẩu vị không?

Vừa nói Cơ Tịnh liền đặt một xiên thịt cừu lên đĩa nhỏ của Hiểu Khê, mùi thịt cừu vừa tỏa ra thì khuôn mặt của Hiểu Khê đã trở nên rất khó coi, cô vội bịt miệng rồi chạy ra ngoài, nhân viên khách sạn vội hướng dẫn lối vào nhà vệ sinh.

Thấy vậy, Nhậm Cơ cũng vội đứng dậy đi theo ngay, để lại hai người kia ngơ ngác nhìn nhau rồi đưa các dĩa thức ăn lên ngửi thử xem có phải do mùi thịt cừu không.

Đứng bên ngoài cửa phòng vệ sinh, Nhậm Cơ gõ nhẹ lên cửa rồi hỏi vọng vào.

- Em không sao chứ, Hiểu Khê, cần anh giúp gì không?

Phải mất gần năm phút sau, Hiểu Khê mới mở cửa bước ra, mặt không còn tí sắc, trắng bệch, cô vội rửa mặt rồi rửa tay.

Nhậm Cơ đứng phía sau vuốt nhẹ lên lưng cô, anh lấy khăn tay đưa đến.

- Còn khó chịu không, sợ mùi thịt cừu phải không?

- Ừm...em nghe xong liền cảm thấy ruột gan như sắp trào ra...Không chịu được...hai tháng rồi mới bị nghén sao? – Hiểu Khê vẫn rất khó chịu.

- Em lên phòng nghỉ đi, anh dặn đầu bếp nấu mấy món bình thường em hay ăn ở nhà.

Hiểu Khê gật gật đầu rồi đi ra ngoài, Nhậm Cơ đưa cô về phòng nằm nghỉ trước, anh ngồi bên cạnh giường nhìn cô đầy lo lắng.

- Cảm thấy khó chịu hay đau ở đâu phải lập tức gọi anh, nhớ chưa?


- Ừm, anh mau xuống dưới đi, cha mẹ đang chờ đó.

Nói thêm vài câu nữa, Nhậm Cơ cúi đầu hôn lên trán và mắt của Hiểu Khê xong, anh mới chậm rãi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại khi thấy cô đã thiếp đi.

Quay lại phòng ăn, Nhậm Cơ vừa ngồi xuống ghế thì đã nghe Cơ Tịnh hỏi thăm.

- Hiểu Khê nó làm sao thế, mẹ và cha kiểm tra thấy thức ăn đều rất tươi mà, con bé không sao chứ?

- Không sao, cô ấy đang mang thai nên dễ bị nghén, đã ngủ rồi, hai người yên tâm.

– Nhậm Cơ giải thích.

- Khoan...Khoan...con vừa nói là Hiểu Khê mang thai? Đúng không, con bé có thai? – Cơ Tịnh vội hỏi lại.

- Con định tối nay sẽ nói, nhưng xem ra phải nói sớm rồi, cô ấy có thai hai tháng rồi, chúc mừng cha mẹ lên chức ông bà nội.

– Nhậm Cơ vui vẻ đáp.

- Ha ha, chúng ta sắp có cháu rồi đấy...! – Nhậm Ni quay sang nhìn Cơ Tịnh rồi cười sảng khoái.

- Thật chứ Nhậm Cơ, thế...thế sao con không thông báo sớm hơn để mẹ biết mà chuẩn bị mấy món không làm Hiểu Khê bị nghén chứ...!– Cơ Tịnh xúc động vô cùng.

- Bọn con định tạo bất ngờ cho cha mẹ.

– Nhậm Cơ nói.

Sau đó, Nhậm Cơ dặn đầu bếp chuẩn bị nấu lại vài món Hiểu Khê hay ăn và mang lên phòng cho cô.

Dù là những món quen thuộc thì Hiểu Khê vẫn bị nôn, phải ăn vài lần thì tình trạng mới đỡ hơn, ai cũng lo lắng cho cô.

Đến chiều hôm sau, Hiểu Khê vẫn không khá hơn, Cơ Tịnh lên thăm cô rất thường xuyên cũng như nấu món này món kia mang đến, Nhậm Cơ phải đưa cô về Thượng Hải để kiểm tra.

Sau khi rời khỏi bệnh viện Hoa Đông, bác sĩ báo kết quả các chỉ số đều bình thường, chỉ là tình trạng nghén thường thấy khi đột ngột ngửi thấy những mùi hương quá mạnh.

Nhậm Cơ mới yên tâm đưa Hiểu Khê về nhà, dì Tần và đầu bếp Chương đã sớm chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ và ly sữa cho cô.

Nhậm Cơ ngồi bên cạnh nhìn Hiểu Khê vừa uống sữa xong, anh đưa khăn giấy cho cô rồi hỏi.

- Dễ chịu hơn chưa, nhìn mặt em thấy vẫn không có sắc chút nào thế?

- Ừm, tốt hơn nhiều rồi, em không sao đâu.

– Hiểu Khê trả lời.

- Ngày mai em ở nhà đi, đừng đến công ty, khi nào khỏe hẳn rồi hãy đến.

– Nhậm Cơ đẩy dĩa trái cây sang chỗ cô.

- Thôi, em muốn đi làm, cũng đâu còn nghén nữa, khi nào em mệt thì em sẽ nghỉ ngơi.

– Hiểu Khê đưa miếng táo đến miệng anh.

- Được rồi, nhưng không được ăn linh tinh ở công ty, buổi trưa sẽ có người mang cơm trưa lên cho em.

Nhận được sự ân cần quan tâm từ Nhậm Cơ, khiến Hiểu Khê rất vui, chỉ cần được đi làm đều đặn mỗi ngày thì đã rất dễ chịu rồi, nhưng mà vài tháng nữa thì cả công ty sẽ biết chuyện cô mang thai.

Nghĩ đến đây, Hiểu Khê nhìn sang người bên cạnh.


- Nhậm Cơ, vài tháng nữa bụng em to ra, cả công ty biết chuyện em mang thai, anh có ngại không?

- Tại sao anh lại ngại? – Nhậm Cơ nhíu mày nhìn cô.

- Thì...thì em cảm thấy hơi ngại ngùng khi đến công ty khi đã thấy bụng...!– Hiểu Khê đỏ mặt khi đưa tay áp lên bụng.

- Em chỉ giỏi suy nghĩ khác người nhỉ, mau ăn cho xong rồi đi ngủ.

Sau khi ngồi nói chuyện một lúc ở phòng ăn thì cả hai đi về phòng ngủ ở lầu một, Nhậm Cơ lại kéo tay Hiểu Khê đi vào phòng tắm, như mọi khi lại cởi sạch trang phục của cô.

- Này...này...em tự tắm được mà, anh mau ra ngoài đi.

- Yên nào, để anh giúp em tắm nhanh hơn...

Nói qua lại một hồi cũng không cãi lại Nhậm Cơ, đành để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đến khi cả hai đã nằm lên giường, bàn tay của Nhậm Cơ mới luồn vào váy Hiểu Khê và áp nhẹ lên bụng của cô.

- Có tim thai rồi đấy, anh cảm nhận được không?

- Ừ, lúc chiều ở bệnh viện anh có thấy và được nghe, em thấy thế nào? – Nhậm Cơ hôn lên tóc cô.

- Vui lắm, rất khó diễn tả, cứ như một thế giới thu nhỏ trong cơ thể em, còn anh là cả thế giới của em và con.

– Hiểu Khê quay sang nhìn anh, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

- Hiểu Khê, có thể cách anh đối xử với em hơi khô khan, cũng chưa từng tặng cho em được một cành hoa, ở bên em bốn năm nhưng chỉ tặng quà sinh nhật đúng một lần cho em...nhưng anh thật sự rất yêu thương em, chỉ cần là điều em muốn, anh nhất định đáp ứng.

– Nhậm Cơ thấp giọng nói, rất ấm áp.

- Em không quan trọng những thứ đó, chỉ cần anh luôn bình an và khỏe mạnh đối với em là đã quá đủ rồi...!– Hiểu Khê ngẩng đầu hôn lên môi anh.

- Sinh con xong, hãy lấy anh nhé, Hiểu Khê.

– Nhậm Cơ mỉm cười nhìn cô.

- Ừm, ngủ đi anh, mai còn đi làm.

Ôm lấy Hiểu Khê vào lòng, Nhậm Cơ đưa tay vuốt tóc cô, rồi lại cúi đầu hôn, cảm giác hạnh phúc này thật sự hơn vạn lần khi lấy được Faurecia.

Nếu không kịp nhận ra thì chắc chắn anh đã đánh mất trong vô thức.

Sau một thời gian thì tất cả các thủ tục cần thiết để đăng ký kết hôn cũng được gửi đến, Nhậm Cơ đặt bút ký tên rất nhanh, xong nhìn sang Hiểu Khê đang ngồi cầm bút suy tư.

Y Vân đứng nhìn hai người đang ngồi trước mặt mà muốn phì cười.

- Ký tên ở đây, em không còn cơ hội quay đầu đâu.

– Nhậm Cơ chỉ bút vào chỗ ký tên.

- Từ từ em ký, anh cần gì hối thúc, em có đi đâu được với bộ dạng này đâu chứ? – Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh xong mới ký tên.

Nhận lấy các giấy tờ đã được xác nhận, Y Vân liền xoay người rời khỏi phòng giám đốc.

Hiện tại Hiểu Khê đã mang thai hơn năm tháng, cả công ty đều biết và chúc mừng không ngớt lời.

- Sắp tới anh phải sang Pháp khoảng một tháng, xong sẽ ở lại trong nước chờ em sinh con, thời gian này em không đến công ty càng tốt, anh nhờ mẹ đến chăm sóc em.

– Nhậm Cơ đưa tay xoa bụng của cô.

- Mẹ ở Hàng Châu chưa đủ vất vả hay sao mà anh còn làm phiền mẹ, em có làm sao đâu mà phải trông.

– Hiểu Khê nhìn anh.

- Như thế anh mới yên tâm làm việc, khi nào anh về thì em mới được đi làm lại.

– Nhậm Cơ vẫn xoa bụng nhỏ của cô, khuôn mặt rất vui vẻ.

Tuy là nói như thế, nhưng Hiểu Khê vẫn chấp nhận mọi sắp xếp của Nhậm Cơ, có như thế thì anh mới yên tâm về cô được.

Từ ngày biết sắp có cháu nội, cha mẹ Nhậm Cơ đều vui mừng khôn siết, nhận lời đến chăm sóc Hiểu Khê trong thời gian Nhậm Cơ đi công tác, mẹ anh đã tức tốc đến ngay trong ngày hôm sau.


Đây là lần đầu tiên bà ấy đến căn hộ của Nhậm Cơ ở quận Tĩnh An, nhìn nội thất được bày trí cực kỳ tối giản và hiện đại, bà ấy cảm thán ngay.

- Hiểu Khê này, sao con không thay đổi nội thất theo sở thích của con, trông chờ gì vào gu thẩm mỹ của Nhậm Cơ?

- Không phải đâu mẹ, phòng riêng của con ở dưới lầu, Nhậm Cơ đã cho bày trí theo sở thích của con, còn phòng trên lầu một bên cạnh phòng tụi con vừa được sửa thành phòng em bé.

– Hiểu Khê mở cửa phòng mà cô và Nhậm Cơ đã sớm chuẩn bị cho đứa con.

Lúc Nhậm Cơ quyết định chuyển hết đồ đạc của Hiểu Khê đến căn hộ này, anh đã rất chu đáo dành hẳn một căn phòng ở dưới lầu và bày trí theo đúng sở thích của cô, từ rèm cửa cho tới thảm trải sàn, tất cả các nội thất trong phòng đều chỉ chọn hai màu chủ đạo là trắng và xanh đậm.

- Hai đứa khéo tay thật sự, mà mẹ nghĩ chắc chắn em bé là trai rồi.

– Bà ấy nói, tay thì chạm vào chiếc nôi màu trắng xinh xắn.

- Mẹ đoán ạ, bọn con không muốn biết giới tính của em bé nên không để bác sĩ thông báo.

– Hiểu Khê ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh kệ tủ đựng sách và tranh.

- Nhậm Cơ chưa nói con biết sao, gia tộc Nhậm Gia sáu đời nay đều sinh con trai, không hề có một đứa con gái.

– Bà ấy cười rồi nói.

- Thật ạ? – Hiểu Khê ngạc nhiên hỏi lại.

Bà ấy khẽ gật đầu, đúng là sáu đời Nhậm Gia từ lúc mới hình thành gia tộc tới nay toàn bộ đều sinh con trai, chưa bao giờ có một đứa bé gái nào được ra đời.

Lâu dần mọi người cũng chấp nhận chuyện này, nên mẹ Nhậm Cơ mới đoán chắc như thế.

Thời gian này trôi qua rất nhanh, mẹ của Nhậm Cơ đối xử rất tốt với Hiểu Khê, luôn thân thiện và thường cùng cô ra ngoài mua sắm đồ dùng linh tinh cho em bé.

Đến lúc Nhậm Cơ đi công tác về, bà ấy cũng không muốn quay lại Hàng Châu, phải đến khi Nhậm Ni đến đón thì bà mới đồng ý về.

Sau khi tạm biệt cha mẹ xong, Nhậm Cơ lại đưa Hiểu Khê đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ.

Lúc ngồi trên xe, Hiểu Khê nhớ lại chuyện mà mẹ Nhậm Cơ từng nói.

- Nhậm Cơ, em nghe mẹ nói là họ Nhậm của anh mấy đời nay đều không sinh con gái hả?

- Ừ, không có một đứa bé gái nào mang họ Nhậm cả, cho tới hiện tại, nên anh nghĩ chắc con của chúng ta cũng vậy.

– Nhậm Cơ nói xong lại phì cười.

- Cũng tốt, sinh một đứa xong rồi thôi, em nghe mấy chị trong công ty bảo sinh con đau lắm.

– Hiểu Khê chặc lưỡi rồi nói.

- Này, anh để em đi làm vì không muốn em bị căng thẳng, chứ không phải để nghe mấy chuyện này đâu nhé.

– Nhậm Cơ nhíu mày nhìn sang cô xong lại nhìn về phía trước.

- Thì...thì em cũng phải tìm hiểu chứ, nếu không đau quá thì em sẽ sinh thêm con cho anh...hay anh chỉ muốn một đứa...!– Hiểu Khê lúng túng.

- À không, anh định rủ em sinh ba đứa lận, nên em bớt nghe mấy lời đó rồi tự sợ hãi đi, anh chịu đau cùng em.

– Nhậm Cơ quay lại vẻ mặt vui vẻ.

- Ba đứa? Bộ em có nói là đồng ý sinh ba đứa hả? – Hiểu Khê quay sang nhìn anh.

- Vậy thì em sinh ba một lần đi, không thì chúng ta sinh lần lượt từng đứa, em thấy ý nào được hơn...ha ha...!– Nhậm Cơ bật cười.

- Anh sắp làm cha rồi, mà vẫn điên như thường nhỉ, đừng có lây cho con đó.

– Hiểu Khê nhìn anh xong cười khẩy.

- Ừ đấy, rồi sao, em làm gì được anh nào?

Trên đầu Hiểu Khê xuất hiện dấu ba chấm thay cho sự bó tay với độ điên điên của Nhậm Cơ.

Tuy rằng thời gian này không vất vả như ba tháng đầu, xong Hiểu Khê vẫn thường xuyên mất ngủ về đêm, Nhậm Cơ phải tìm đủ mọi cách để cô thoải mái hơn khi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận