Lạc


Thời gian dự sinh của Hiểu Khê đã đến rất gần, cô không tăng cân nhiều, nhưng bù lại thì em bé phát triển rất tốt, vào tháng cuối cùng của thai kỳ, tay chân cô cũng bị sưng, khuôn mặt kém sắc vô cùng.

Nhậm Cơ rất lo lắng, đi làm nhưng cứ cách vài tiếng lại gọi điện về hỏi thăm tình hình của cô.

Cách ngày dự sinh bảy ngày, vào một buổi tối đã khá trễ, Nhậm Cơ đang ngồi làm việc trên máy tính thì thấy Hiểu Khê tay ôm bụng bầu vượt mặt, tay thì chống sau lưng, nặng nề bước ra từ phòng ngủ, nét mặt đau đớn nhìn anh.

- Nhậm Cơ...hình như em sắp sinh rồi...

- Được...được anh đưa em đến bệnh viện ngay.

Nghe Hiểu Khê nói, Nhậm Cơ vội vàng đứng dậy, anh lấy áo khoác choàng lên người cô xong ôm lấy.

Vừa xuống đến lầu anh đã gọi lớn dì Tần.

- Dì Tần, mau chuẩn bị vào bệnh viện, Hiểu Khê sắp sinh rồi.

- Vâng...vâng tiên sinh, tôi đã sớm chuẩn bị hết rồi, sẽ đến ngay ạ.

Bệnh viện Hoa Đông, vừa bế Hiểu Khê ra khỏi xe thì thấy cô đã rất đau đớn, Nhậm Cơ lập tức gọi bác sĩ và y tá đến giúp đỡ.

Rất nhanh, Hiểu Khê đã được đưa vào phòng chờ sinh con, một lúc sau thì bác sĩ đi ra thông báo và ký kết một số giấy tờ.

Y tá cũng vội vàng giúp Nhậm Cơ thay đồ bảo hộ để vào phòng sinh cùng Hiểu Khê, nhìn cô đau đến toát mồ hôi, gương mặt cũng đã trở nên trắng bệch, Nhậm Cơ bước đến bên cạnh và nắm lấy tay cô, động viên và an ủi.

Vì em bé hơi lớn một chút nên Hiểu Khê phải chịu đau đớn nhiều hơn, nhìn khung cảnh này Nhậm Cơ không chịu nổi, cảm giác như xé ruột xé gan, anh yêu cầu bác sĩ mổ bắt con nhưng Hiểu Khê lại không chịu, muốn được sinh thường.

Nhận được tin tức, cha mẹ Nhậm Cơ đã tức tốc từ Hàng Châu đến ngay trong đêm, khi vừa đến trước cửa bệnh viện, không chờ tài xế mở cửa xe, Nhậm Ni liền xuống xe và đỡ tay Cơ Tịnh bước xuống.

Người giúp việc của Nhậm Cơ cũng đã đứng chờ từ sớm để dẫn đường lên phòng sinh của Hiểu Khê.

- Đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa sinh, Hiểu Khê nó chịu đựng nổi không đây...

- Lúc nãy nghe nói tiên sinh có yêu cầu mổ nhưng cô Sở không đồng ý, giờ vẫn đang cố...!– Dì Tần vội nói.

- Không biết ổn không nữa, tôi lo quá...!sinh con đầu mà Hiểu Khê thì nhỏ người...!– Cơ Tịnh thấp thỏm lo lắng không yên.

- Bình tĩnh, nếu có chuyện gì là bác sĩ họ đã thông báo rồi, chúng ta cố chờ thêm đi.

– Nhậm Ni vỗ tay lên lưng bà ấy an ủi.

Thêm một tiếng nữa, Hiểu Khê cố dùng chút sức lực cuối cùng để nhịn đau, từng ngón tay cô trở nên lạnh toát khi đang cố nắm chạy tay Nhậm Cơ, tự dặn lòng cố làm theo lời bác sĩ một lần nữa, nếu vẫn không được thì sẽ đồng ý cho mổ.

Ngay sau khi cảm thấy bản thân sắp ngất đến nơi thì tiếng y tá và bác sĩ liền hô lên thông báo em bé đã được sinh ra thành công.

Nhậm Cơ chưa kịp nhìn đứa con, anh vội chạm tay vào mặt Hiểu Khê, cả người cô lạnh toát, bác sĩ và y tá vội xử lý ngay.

Thấy Nhậm Cơ lo lắng không yên, bác sĩ phải trấn an vài lần thì anh mới chịu rời khỏi phòng sinh trước.

Bước ra khỏi phòng, Nhậm Cơ ngồi phịch xuống hàng ghế chờ, cha mẹ anh và dì Tần thấy thế vội chạy đến hỏi thăm.

- Hiểu Khê sao rồi con?

- Mọi chuyện thuận lợi chứ? – Nhậm Ni vỗ lên vai con trai rồi nói.

- Con không biết...!– Nhậm Cơ nói xong lại ôm đầu nhớ lại cảnh Hiểu Khê đau đớn sinh con cho anh.

Tình hình đã tốt hơn, bác sĩ và y tá đã chuyển Hiểu Khê và đứa bé đến phòng chăm sóc đặc biệt, do vẫn còn mệt nên Hiểu Khê đã ngủ mê man.


Cơ Tịnh nhìn chiếc vòng trên chân đứa bé xong quay lại nhìn Nhậm Ni, giọng bà ấy run run.

- Là cháu gái...cháu gái đó ông...

Nghe vậy, Nhậm Ni cũng bật dậy đi nhanh đến chỗ đứa bé, các y tá đang giúp Hiểu Khê truyền dịch cũng lên tiếng xác nhận đứa bé vừa ra đời là con gái.

Nhậm Cơ lúc này vẫn chỉ tập trung vào Hiểu Khê, anh đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô để kiểm tra xem đã ấm lại chưa mới yên tâm.

Sau đó mới chậm rãi đi đến chỗ đứa con, đúng là con gái của anh.

- Đợi Hiểu Khê thức dậy, sẽ xem nên đặt tên gì cho con bé.

- Chúc mừng các con nhé, không ngờ là họ Nhậm cuối cùng cũng đã sinh được một đứa bé gái.

– Nhậm Ni nhìn đứa cháu mà cười không khép được môi.

- Dì Tần, mau dặn đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho Hiểu Khê, nhớ chú ý thực đơn.

– Cơ Tịnh nhắc nhở.

Ở lại thêm một lúc thì Nhậm Cơ gọi tài xế đưa cha mẹ anh về biệt trang ở Tử Viên nghỉ ngơi, anh sẽ ở lại bệnh viện đến khi Hiểu Khê xuất viện.

Lúc Hiểu Khê tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, vừa mở mắt ra nhìn thì đã thấy Nhậm Cơ đang ở trần ôm ấp đứa con.

- Cho...cho em ôm con đi...Nhậm Cơ...

- Em nằm yên đi, anh đặt con xuống cho em, chúng ta có con gái đấy...

Vừa nói, Nhậm Cơ vừa cẩn thận đặt đứa con nhỏ nhắn nằm xuống bên cạnh Hiểu Khê, sau đó anh mặc áo sơ mi vào và gọi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cô.

Xong xuôi hết tất cả thì Nhậm Cơ mới yên tâm để bác sĩ rời đi, anh ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hiểu Khê.

- Em đúng cứng đầu thật đấy, chỉ cần mổ là có thể đỡ đau hơn rồi.

- Sinh thường tốt cho con hơn, sao con xấu giống anh thế, chả đáng yêu giống em gì cả? – Hiểu Khê nhẹ giọng nói.

- Này này, anh với em hùn hạp mỗi người một nữa đấy, xấu thì đổ cho anh, còn đẹp thì em nhận.

– Nhậm Cơ xoa đầu cô, trêu ghẹo.

- Em không có sữa cho con, làm sao đây anh? – Hiểu Khê chạm vào ngực kiểm tra.

- Không sao, em đừng bận tâm chuyện này, em chỉ cần an toàn sinh con ra, còn lại cứ để anh lo.

– Nhậm Cơ mỉm cười nhìn cô.

- Anh muốn đặt tên con là gì? - Hiểu Khê vội hỏi.

- Nhậm Hân Nghiên, đám mây nhỏ xinh đẹp của chúng ta.

Từ hôm nay, họ Nhậm đã có một đứa cháu gái, tin mừng này rất nhanh đã được Nhậm Ni thông báo đến gia tộc, ngay khi đứa bé vừa được đầy tháng thì lập tức mọi người đã đáp chuyến bay sớm nhất đến Thượng Hải để xác nhận và chúc mừng.

Nhìn đứa nhỏ xinh xắn đang nằm ngủ trong nôi, mọi người đều hết lời khen ngợi Hiểu Khê thật biết sinh con khéo.

Cả biệt trang rộn ràng tiếng cười đùa của rất nhiều người.

Sau khi quay lại căn hộ ở Tĩnh An, Hiểu Khê tự chăm sóc Hân Nghiên, khi nào mệt quá thì lại nhờ Nhậm Cơ giúp, khi nào anh đi làm hoặc đi công tác thì lại nhờ mẹ anh đến, Hiểu Khê phải mắng vài lần thì anh mới chịu thôi không làm phiền đến phụ huynh nữa.


Ban đêm dì Tần sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc Hân Nghiên để Hiểu Khê có thể ngủ đủ giấc.

Quanh đi quẩn lại, cũng đã nữa năm, Hân Nghiên đang tự ngồi chơi trong khi Hiểu Khê đang pha sữa, vài phút lại nhìn về phía con bé.

- Tiểu Nghiên, không được ném đồ chơi...mẹ nói con không nghe phải không?

Tiểu Nghiên chỉ cười khanh khách rồi lại ném đồ chơi lăn lóc, xong lại lấy món khác ném tiếp.

Vừa lúc đó, Nhậm Cơ cũng vừa bước vào phòng, anh đã tắm xong nên mới dám ôm con.

- Làm sao nữa rồi, bị mẹ mắng sao Tiểu Nghiên...lại đây nào con gái.

Bế lấy con bé xong, Nhậm Cơ liền đứng dậy đi đến chỗ Hiểu Khê đang đứng, anh choàng tay qua eo cô rồi cúi đầu hôn lên trán và tóc.

- Em nghỉ ngơi đi, để con cho dì Tần trông cũng được, dì ấy chăm sóc anh từ nhỏ rồi.

- Con gái cưng của anh nó vừa ném đồ chơi xuống dưới nôi, dì Tần cúi xuống tìm bị u đầu rồi đấy, bênh hoài thôi...!– Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh, mắng vốn.

Nghe thế, Nhậm Cơ lại xoay sang nhìn con bé đang nắm tóc anh rồi cười nắc nẻ.

- Sáng ngày mai em cho con ăn dặm phải không, thứ hai chúng ta đưa con đi kiểm tra định kỳ.

- Ừm, cho con uống sữa hộ em, em dọn đồ chơi đã, sau đó chúng ta ăn tối, anh đi làm vất vả cả ngày rồi.

– Hiểu Khê đưa bình sữa đến cho anh.

- Đưa anh, em ngồi nghỉ đi, để đấy người giúp việc dọn, lại đây ngồi với anh.

Một tay ôm Tiểu Nghiên, tay kia liền kéo tay Hiểu Khê đến chỗ ghế ngồi, xong Nhậm Cơ mới ngồi xuống bên cạnh, anh lấy bình sữa và cho con bé uống, xong mới vỗ ợ.

Hiểu Khê chỉ nhìn hai người trước mặt xong cười nhẹ.

- Anh này, hay mình sinh đứa nữa để sẵn chăm luôn một lượt.

- Không, anh không muốn em chịu đau đớn như thế, với lại anh không quan tâm trai gái, có con với em là đủ rồi.

– Nhậm Cơ nhẹ giọng nói.

- Nhưng cha mẹ thì sao, chắc ông bà cũng muốn có thêm cháu chứ? – Hiểu Khê hỏi tiếp.

- Em là vợ anh, nhìn em đau như chết đi sống lại, anh không muốn có chuyện gì tồi tệ với em nữa.

Nói xong, Nhậm Cơ cúi đầu hôn Hiểu Khê, xong vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô với ánh mắt yêu thương và áy náy.

Tuy rằng biết Nhậm Cơ lo cho sức khỏe của cô, nhưng Hiểu Khê vẫn muốn sinh thêm.

- Vậy chờ Tiểu Nghiên lớn một chút, chúng ta có thêm con vậy.

- Để anh suy nghĩ đã, còn bây giờ anh chỉ muốn em sống thoải mái nhất thôi, chuyện chăm sóc con cứ để dì Tần.

Sau khi dỗ Tiểu Nghiên ngủ, Nhậm Cơ nhẹ nhàng đặt con vào nôi rồi dặn dì Tần vài câu xong mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Hiểu Khê đang ở trong phòng thay đồ, đang định đi tắm thì nghe tiếng cửa phòng mở ra.


- Con ngủ chưa anh?

- Yên tâm, anh dỗ con ngủ rồi, giờ để anh dỗ em “ngủ”.

- Nhậm Cơ cười gian.

- Đừng có dụ em...ha...tên xấu xa này...

Bị Nhậm Cơ nhấc bổng lên chỉ bằng một tay, Hiểu Khê vội ôm ghì lấy cổ anh ngay, vào đến phòng tắm, liền vội vàng trút bỏ hết trang phục vướng víu trên người.

Ngồi vào bồn tắm cùng nhau, Hiểu Khê dựa lưng vào người anh, cô thở ra một hơi thoải mái vì sự ấm áp của nước.

- Dễ chịu thật sự...công việc anh hôm nay thế nào, có thuận lợi không anh?

- Rất tốt, giờ chỉ cần chờ em quay lại làm việc thì anh có thể yên tâm rồi.

Vừa nói, Nhậm Cơ vừa giúp Hiểu Khê gội đầu, nhìn phần vai gầy guộc của cô, anh không khỏi xót xa.

- Em gầy đi nhiều đấy, đừng lo chăm sóc con gái quá, anh không muốn em như thế này.

- Để khi nào con ăn dặm quen rồi, em sẽ chăm sóc bản thân nhiều hơn, lúc đó em sẽ đi làm lại, em nhớ Faurecia quá rồi.

Ôm lấy Hiểu Khê rời khỏi bồn tắm, Nhậm Cơ lấy khăn choàng lên tóc cô và bước thẳng ra bên ngoài phòng thay đồ, đặt cô ngồi lên kệ tủ trước rồi mới bật máy sấy tóc giúp cô.

Cả hai chỉ nhìn nhau rồi thì thầm vài chuyện linh tinh, xong lại cười khúc khích.

Tóc vừa khô thì Hiểu Khê đã ôm lấy cổ của Nhậm Cơ mà hôn, anh cũng cuồng nhiệt đáp trả ngay, nụ hôn dần lướt xuống cổ và ngực cô.

- Ngực em vẫn không “cải thiện” thêm ...!xem ra anh phải tìm cách khác thôi...

- Tên xấu xa này...không chịu thì đừng có chạm vào...a...!- Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh.

- Em rất gợi cảm đấy, Hiểu Khê...yên nào...

Khi cơ thể của Hiểu Khê vừa hồi phục lại thì cũng là lúc Nhậm Cơ tiếp tục việc “yêu thương”, sợ cô đau nên anh luôn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Đến bây giờ thì Hiểu Khê đã cho phép anh điên cuồng như lúc trước.

Mỗi lần anh thúc mạnh vào đều khiến cả hai như ở trên đỉnh, kéo tay cô đặt lên vai, Nhậm Cơ ôm lấy Hiểu Khê đi đến giường.

Mỗi bước chân của anh như khiến cô hít thở không thông.

Đặt Hiểu Khê xuống giường, Nhậm Cơ không di chuyển nữa, anh chạm nhẹ vào vết rạn đã mờ trên bụng của cô.

- Để em vất vả rồi, vợ yêu.

- Không sao...chỉ cần là anh...em đều chịu đựng được...!- Hiểu Khê nhìn anh, cười nhẹ.

- Anh yêu em, Hiểu Khê.

Nói rồi Nhậm Cơ lại tiếp tục đẩy đưa cùng cô, cảm giác kích thích còn hơn trước đây, tiếng rên rỉ êm tai từ cô càng làm không khí thêm phần ái muội.

- Em thả lõng đi...Anh sắp không chịu nổi với em rồi đấy...

- Ư...nhưng em...rất thích làm anh chịu không nổi...a...!- Hiểu Khê cười nhẹ.

- Là em muốn đấy nhé...đừng có hối hận...Hiểu Khê của anh...

Nắm lấy bàn tay của Hiểu Khê và đưa lên hôn, Nhậm Cơ lại tiếp tục vận động kịch liệt hơn, anh thích cảm giác thân mật cùng Hiểu Khê, yêu từng cử chỉ của cô vì anh mà không ngừng đong đưa, sau khi sinh con thì cơ thể lại càng đầy đặn và nhạy cảm hơn.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê và Nhậm Cơ ngồi chờ Tiểu Nghiên ăn dặm bữa đầu tiên trong cuộc đời của con, người giúp việc cầm máy quay lại thước phim đáng yêu này để lưu giữ cũng như gửi cho ông bà nội xem.

Màn hình điện thoại của Nhậm Cơ chỉ toàn ảnh hai mẹ con Hiểu Khê, bàn làm việc của anh ở Faurecia cũng không thoát được.

Sáng thứ hai tuần tiếp theo, sau khi đã chuẩn bị cho Tiểu Nghiên xong, Hiểu Khê cẩn thận đặt con vào nôi xách tay đưa cho Nhậm Cơ, còn cô quay vào phòng thay đồ.

Kiểm tra tất cả chỉ số cho Tiểu Nghiên xong, Hiểu Khê mới ẵm con lên và dỗ dành một chút, cả hai ngồi nghe bác sĩ hướng dẫn những kiến thức chăm sóc em bé trong thời gian tới.


Vừa ra khỏi bệnh viện, tài xế đã chờ mở cửa xe, Hiểu Khê cúi đầu bước vào xe trước, Nhậm Cơ mới đặt nôi của em bé vào và anh cũng ngồi lên xe.

- Anh có cuộc họp gấp, em đến Faurecia chờ anh một chút rồi anh đưa hai mẹ con về.

- Ừm, em có chuẩn bị sữa và đồ ăn vặt cho con rồi, chờ một hai tiếng cũng không sao.

– Hiểu Khê nhìn đứa bé rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Mất khoảng hai mươi phút thì đến trước cửa Faurecia, nhân viên bảo an vội vàng chạy đến mở cửa xe, Nhậm Cơ bước xuống trước xong cúi người cầm nôi xách tay của Tiểu Nghiên ra.

Hiểu Khê cầm theo túi nhỏ đựng các vật dụng cần thiết của em bé rồi mới rời khỏi xe.

Gần một năm mới quay lại đây, Hiểu Khê thấy nhớ công việc quá.

Faurecia bây giờ đã mở rộng ra hơn gấp đôi lúc trước, số lượng nhân viên cũng tăng lên khá nhiều.

Nhậm Cơ xách nôi của con gái đi vào trước, vì sợ trời lạnh, nhân viên lễ tân vội cúi chào hai người họ ngay.

Lần cuối cùng gặp Hiểu Khê là khi bụng cô chỉ mới vượt mặt khoảng bảy tháng, bây giờ gặp lại thì thấy cô đã hoàn toàn thay đổi, càng xinh đẹp và quyến rũ hơn.

Cả hai vào thang máy lên tầng bốn mươi trước, nhân viên cũ đều vội vẫy tay chào hỏi Hiểu Khê từ xa, rất nhiều ánh mắt của các nhân viên mới đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô, không nghĩ là sẽ đến Faurecia nên Hiểu Khê chỉ mặc chiếc váy ôm đuôi cá màu xanh ngọc mềm mại qua đầu gối cùng áo khoác len.

Tiếng xì xầm của các nhân viên mới đến bắt đầu rộn lên khi thấy giám đốc Faurecia tay xách theo nôi em bé, phía sau lưng lại có một cô gái cực kỳ xinh đẹp cũng đang bước vội.

- Đó là vợ của giám đốc phải không, chị ấy xinh đẹp thật đấy...

- Phải rồi, nghe bảo là cô ấy sắp quay lại làm việc rồi, hóng quá đi thôi.

- Em bé gái chắc đáng yêu lắm, thấy giám đốc xách theo mà nhìn dễ thương muốn xỉu...

- Em chỉ mới nghe mọi người kể thôi, giờ mới được nhìn trực tiếp, chị ấy thật sự rất cực phẩm.

- Ha ha...mau làm việc đi, đứng đó bàn tán, bộ muốn bị mắng đúng không.

Khoảng mười phút sau thì Nhậm Cơ bước ra khỏi phòng giám đốc cùng Y Phúc và Y Vân, cả ba đi nhanh vào phòng họp, vừa đi vừa không ngừng trao đổi công việc.

Còn Hiểu Khê thì đang ủ lại sữa cho Tiểu Nghiên, con bé vừa thức dậy liền tự nằm chơi một mình, không khóc hay khó chịu.

- Làm gì đó Tiểu Nghiên của mẹ...hôm nay có ba dỗ nên ngoan liền, đợi một chút mẹ ủ ấm sữa cho con nhé.

Bế con bé lên đi qua đi lại trong phòng trong khi chờ đợi, đột nhiên một nhân viên mới đẩy cửa phòng giám đốc đi vào, giới thiệu một chút thì biết đây là quản lý của phòng Tài chính.

- Xin chào phu nhân, tôi...tôi có vài báo cáo cần được giám đốc phê duyệt gấp nên mới vào luôn mà không gõ cửa.

- À, không sao đâu, anh đưa tôi xem thử.

Nói xong, Hiểu Khê đặt Tiểu Nghiên nằm xuống nôi, xong cô nhận lấy báo cáo trên tay quản lý và lật xem thử một lượt.

- Anh chỉnh lại thỏa thuận trong dự án mới ở Thanh Đảo và Phố Tây nhé, đổi chỗ cả hai rồi đặt thêm yêu cầu đẩy khống lên thêm 2% là đủ.

- Vậy nếu giữ nguyên thì có ảnh hưởng nhiều không ạ? - Quản lý vội hỏi.

- Cũng có một chút, nhưng đẩy khống lên sẽ làm tăng hiệu suất tốt hơn là giữ nguyên, an toàn hơn khi đẩy cho bộ phận sản xuất.

- Hiểu Khê giải thích xong vội bé đứa nhỏ lên dỗ dành.

- Vâng, cảm ơn phu nhân, để tôi sửa lại.

Quản lý phòng Tài chính vừa rời khỏi phòng, Hiểu Khê liền lấy bình sữa đặt lên bàn làm việc của Nhậm Cơ, cô bế con ngồi xuống ghế và bắt đầu cho con uống, không ngừng nói chuyện trêu ghẹo.

- Nhìn gì mẹ thế...mắt này của ba nhé...!Không giống mẹ gì hết, được mỗi mái tóc xoăn thôi...một chút về mẹ cho con ngủ nhé, Tiểu Nghiên ngoan...

Ngẩng đầu nhìn lên bàn làm việc, thấy hai khung ảnh nhỏ ngay chỗ đèn bàn, một ảnh là cô đang ôm Tiểu Nghiên cười tít cả mắt, ảnh còn lại là cô đang ngồi cười trong phòng em bé khi mới bắt đầu trang trí phòng.

Màn hình máy tính cũng không thoát khỏi, là hình Tiểu Nghiên đang ngồi nghịch đồ chơi, cười nhe hai chiếc răng mới mọc được một chút, Hiểu Khê lắc đầu vì độ cuồng con của Nhậm Cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận