Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi


Buổi tối trước khi mở thầu một ngày, Dương Gia Lập được thả ra khỏi lồng sắt.
Bị giam giữ lâu như vậy, có rất ít cơ hội được ra khỏi lồng sắt, tay chân của Dương Gia Lập đã cứng ngắc tê rần.
Cậu xoa xoa hồi lau mới cảm thấy máu lưu thông, tay chân từ từ linh hoạt lại.
Diệp Phàm ngồi trên sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt tối đen có chút doạ người.
Hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào Dương Gia Lập, cái gì cũng không nói, chỉ có khoé miệng cong lên một độ cong đầy ẩn ý, nụ cười làm Dương Gia Lập nổi cả da gà, trong lòng sợ hãi.
Dương Gia Lập càng ngẩng cao đầu lên, nói thẳng: “Anh đã đưa điều kiện, Diệp Đình cũng đã đồng ý, ngày mai sẽ mở thầu, anh ấy cũng không kịp chỉnh sửa sổ thầu, bây giờ có thể thả tôi đi rồi đúng không?”
Diệp Phàm cúi đầu, ngón tay hoà vào làn khói, im lặng suy nghĩ.
Dương Gia Lập nhìn phản ứng này của hắn, trong lòng phảng phất xoẹt qua tia bất an.
Dương Gia Lập trộm siết nắm tay: “Dù sau anh muốn gì thì cũng cho anh rồi, tôi đi đây.”
Cậu xoay người, liều mạng đi ra khỏi cửa.
Ngay khi Dương Gia Lập vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng khách, Diệp Phàm đang ngồi trên sô pha giơ tay lên.
Vệ sĩ đứng ở cửa hiểu ý, một phát bắt được Dương Gia Lập đè xuống đất.
Dương Gia Lập bị cánh tay cường tráng của vệ sĩ ghìm cổ lại, khuôn mặt nháy mắt liền đỏ bừng.
Cậu cất cao giọng, tức giận nói: “Diệp Phàm! Anh làm gì vậy, anh không giữ lời!”
Diệp Phàm dụi tàn thuốc vào gạt tàn, đứng lên đi đến trước mặt Dương Gia Lập đang bị đè lại dưới đất, mũi giày da đụng vào trán của Dương Gia Lập, trong tiếng cười ngấm ngầm vài phần lạnh lẽo: “Em dâu, cậu ở chỗ tôi gần hơn nửa tháng mà một bữa ăn ngon tôi cũng chưa có dịp để chiêu đãi cậu, lòng tôi cảm thấy vô cùng áy náy”
Trong lòng Dương Gia Lập kêu lộp bộp một tiếng, cậu hiểu rồi.
Tên chó khốn khiếp này hôm nay căn bản không định thả cậu đi.
Diệp Phàm nâng mặt Dương Gia Lập lên, chậm chạp nói: “Không bằng thế này đi, tôi có một căn nhà bí mật ở bên ngoài, trước tiên tôi cho người dẫn cậu đi đến chỗ đó, đợi tôi tiếp đãi cậu vài ngày xong rồi cậu hẵng đi.

Đều là người một nhà cả, cậu không cần khách khí đâu.”
Trên trán Dương Gia Lập nổi gân xanh, không nhịn được mà chửi tục: “Tôi đếch thèm làm người một nhà với anh!”
“Rõ ràng đã nói xong rồi, đồng ý điều kiện của anh, trước ngày mở thầu anh thả tôi đi.

Bây giờ Diệp Đình đã rút thầu, cổ phần công ty cũng nhường cho anh rồi, mẹ nói anh còn nói không giữ lời, cái đồ lòng tham không đáy!”
Diệp Phàm đứng thẳng người dậy, nhìn ánh mặt trời đang lặn phía xa xa, ánh mắt thâm sâu.
Giọng nói hắn có chút tịch mịch: “Cậu không hiểu Diệp Đình.”
“Đứa em này của tôi giống hệt như con sói dữ, trừ cậu ra, nó rất máu lạnh.

Nó có thù tất báo, cho dù tôi có thả cậu như đã hứa thì tôi tin không bao lâu nó sẽ quay lại bày mưu cắn chết tôi.

Bây giờ cậu chính là lợi thế lớn nhất để tôi khống chế Diệp Đình, trừ phi có một ngày nó bị tôi tiêu diệt không thể gượng dậy nữa thì tôi đây mới suy xét đến chuyện cho hai người đoàn tụ trở lại, nếu không, cứ thả cậu đi như vậy, thật đáng tiếc.”
Dương Gia Lập trợn mắt lên, tức giận đến mức muốn cắt đứt yết hầu của Diệp Phàm: “Mẹ nó anh nói chuyện thối như rắm!”
Diệp Phàm sờ sờ gương mặt của Dương Gia Lập, xúc động lắc lắc đầu, thở dài nói: “Xem ra cậu được Diệp Đình cưng chiều quá tốt rồi.

Tiểu Dương, chờ cậu lớn lên một chút nữa sẽ hiểu, không ai quan tâm cậu dựa vào bản thân để đi lên hay là giẫm lên đầu người khác để đi lên đâu, trên đơi này chỉ có thành và bại mới là thật thôi.”
Diệp Đình xua tay.
Vệ sĩ kéo Dương Gia Lập đang chửi um sùm vào trong một căn phòng không có gió.
Không lâu sau, cửa được mở ra, người vào là Vương Dương.
Vương Dương đeo khẩu trang, đeo bao tay trắng, trong tay cầm một chiếc khăn thấm nước và một lọ dung dịch acetonitrile* y tế.
*Chất có tính gây mê.
Vệ sĩ ở cửa chuẩn bị đóng cửa lại, dặn dò Vương Dương đang bước vào phòng: “Thứ đó mùi rất nồng, nếu cậu muốn chơi thì cứ thử đi.

Nhưng mà nhớ cẩn thận một chút, dùng liều đủ gây mê là được rồi, nếu dùng nhiều quá dễ gây chết người lắm đó.”
Vương Dương gật đầu với bọn họ: “Biết rồi.”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Vương Dương bình tĩnh đi đến trước mặt Dương Gia Lập, bốn mắt nhìn nhau với cậu.
Xung quanh yên ắng, Vương Dương đột nhiên mỉm cười, khẽ nói: “Cậu quả nhiên đoán đúng.”
Dương Gia Lập cũng cười: “Tốt xấu gì tôi cũng yêu đương với Diệp Đình lâu như vậy, tô biết kỹ năng thiên phú của nhà họ Diệp chính là bụng dạ đen tối đi tính kế người khác.

Nếu tôi không chịu để ý thì đã sớm bị Diệp Phàm coi thành kẻ ngốc để hắn đùa giỡn rồi, đến lúc đó, tôi và Diệp Đình đều tiêu.”
Vương Dương gật đầu, lấy trong túi ra một cây dao găm, im lặng nhét vào trong quần áo của Dương Gia Lập.
Cậu ta mở bình acetonitrile ra, tẩm vào khăn thấm nước rồi tuỳ ý để thoáng qua mặt Dương Gia Lập hai lần.
Dương Gia Lập nín thở, chỉ cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, nhắm hai mắt lại, bĩnh tĩnh nằm xuống đất.
Lúc Vương Dương đang đóng nắp lọ thuốc lại, Dương Gia Lập thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu đã đồng ý giúp tôi như vậy.”
Vương Dương lắc đầu.
Cậu ta đi đến cạnh cửa, trước khi mở cửa ra, cậu ta bỗng quay đầu lại, đôi mắt ướt át đỏ lên giống như đang cất giấu hàng vạn hàng nghìn tâm tình, khàn giọng nói: “Tôi chỉ cảm thấy, cậu và Diệp Đình hẳn là nên yên ổn ở bên nhau.

Cậu biết không, mỗi lần tôi nhìn thấy cậu, tôi đều có một suy nghĩ.”
“……Có người yêu thương, thật tốt nhỉ.”
Sống mũi Dương Gia Lập cay cay.
Sau khi Vương Dương rời khỏi không bao lâu, vệ sĩ mang khẩu trang tiến vào, nhìn thấy Dương Gia Lập nằm trên mặt đất, thử quơ quơ tay trước mặt cậu, nhận ra cậu không có để ý mới yên tâm kéo cậu ra ngoài.
Sau khi bị kéo vào xe tải, Dương Gia Lập lén hí mắt ra trộm nhìn, trong lòng lập tức sửng sốt.
Xung quanh đều là núi, bầu trời đen thui, hoàn cảnh hẻo lánh như thế chả trách Diệp Đình tìm mãi không thấy.
Dương Gia Lập được đưa vào thùng sau xe tải, có hai vệ sĩ cũng được chỉ định ngồi vào trông chừng.

Trước lúc xe khởi động, Vương Dương cũng lấy cớ tiến vào trong ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập.
Đường núi xóc nảy, xe lạng lách đi trong bóng tối.
Dương Gia Lập từ từ nhắm mắt lại, bình tĩnh nắm lấy tay Vương Dương.
Vương Dương cũng nắm lấy tay Dương Gia Lập, trong lòng bàn tay của hai người đều đổ đầy mồ hôi dính nhớp.
Vương Dương nhìn qua cửa sổ xem cảnh vật bên ngoài, xe cố ý bỏ qua tỉnh lộ, lái xe đi đoạn đường hẻo lánh, có lẽ vì để che mắt và để không bị camera giám sát quay lại dấu vết. 
Vương Dương quan sát cả đường, Dương Gia Lập cũng không nhàn rỗi.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận tốc độ đi của xe.
Ngay lúc tốc độ xe giảm xuống rõ rệt, giống như đang bắt đầu leo dốc, Dương Gia Lập siết mạnh vào đầu ngón tay của Vương Dương.
Hành động!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui