Thái độ của Lý Đại cực kì kiên quyết.
Dương Gia Lập nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, cậu lập tức cảm thấy đau đầu.
Giống như Lý Đại nói, tính cách của hắn thế nào, cậu rõ vô cùng.
Lý Đại yêu ghét rõ ràng, tựa như chiếc nam châm hai cực.
Đối với người hắn thích, người hắn khâm phục, hắn nhất định sẽ thề sống thề chết đi theo làm bạn, không một câu oán giận, nhưng đối với người hắn cảm thấy ghét, thái độ của hắn quyết không hoà hảo, thậm chí nói với nhau một câu hắn còn ngại nhiều, cố chấp đến mức ngoài mặt cũng lười ngụy trang, nhìn vào là có thể nhận thấy rõ sự chán ghét.
Dương Gia Lập đỡ trán, thở dài nói: “Anh cũng không phải là bảo em tha thứ cho cậu ấy, anh chỉ muốn cho cậu ấy một cơ hội thôi.”
Lý Đại ngồi ngay ngắn, sắc mặt cũng nghiêm túc: “Anh Dương, anh quên mất bản mặt chanh chua của cậu ta rồi sao, anh quên anh đã từng bị ép tới bước đường nào rồi sao, nếu anh không nhớ thì để em lấy video ra cho anh xem kỹ lại, xem rõ ràng một chút.”
Dương Gia Lập nói: “Món nợ của anh và cậu ấy đã xử lý xong rồi.”
Thái độ của Lý Đại vẫn kiên quyết: “Mặc kệ thế nào em cũng không muốn nhận người này, em cảm thấy cậu ta rất dơ bẩn.”
Dương Gia Lập nhíu mày, có lòng muốn giúp Vương Dương nói một hai câu, Lý Đại lại thất thần đứng dậy, đi mất tiêu.
Lý Nhị ngồi kế bên Dương Gia Lập, nhất thời cũng có chút xấu hổ.
Cậu ta vỗ vỗ vai Dương Gia Lập, nói: “Anh Dương, hay là…..anh cân nhắc kỹ lại đi.”
“Em hiểu sao anh lại làm như vậy, bây giờ thanh danh của Vương Dương bị huỷ đến không còn gì để huỷ nữa rồi, ra khỏi cửa thì chính là con chuột chạy qua đường, không ai cho cậu ta tài nguyên đâu, hơn nữa tinh thần của cậu ta không được ổn định, còn tự sát một lần, em biết là anh muốn cho cậu ta hy vọng sống.
Nói nhỏ anh nghe nè, nếu anh muốn dẫn dắt Vương Dương, thật ra em cũng có thể chấp nhận, nhưng mà….”
Lý Nhị thở dài: “Lý Đại là người thế nào anh rõ nhất mà, thật thà, đầu óc cố chấp.
Vương Dương đắc tội với anh ấy, em thấy không chừng anh ấy thà cởi quần chạy vòng vòng trên đài truyền hình chứ cũng không chịu chấp nhận Vương Dương đâu.”
Dương Gia Lập cúi đầu, chống tay lên má rầu rĩ.
Dương Gia Lập bên này phiền muộn, bên chỗ Diệp Đình cũng không tốt hơn là bao.
Ông nội Diệp cuối cùng cũng dành ra một khoảng thời gian rảnh kéo ba mẹ Diệp Đình cùng nhau bay về nước.
Diệp Đình từ mình lái xe đến đón bọn họ.
Mấy năm nay ông nội Diệp vẫn luôn ở Los Angeles, rất nhiều năm chưa về nước.
Thật ra bây giờ nhìn ông vẫn chưa lộ nhiều vẻ già nua, khí chất vẫn oai phong sắc bén như năm nào, xương cốt cơ thể cũng rất khoẻ mạnh.
Diệp Đình chào hỏi ông nội, ông cũng chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
Nhưng mẹ của Diệp Đình, bà Bành Lệnh Nghi, đã lâu chưa gặp con mình, nhất thời kích động đỏ cả mắt, nhịn không được tiến lên ôm Diệp Đình một cái, xúc động nói: “Mẹ luôn nhớ dáng vẻ trước đây của con, mới chớp mắt một cái con đã cao hơn ba con nhiều như vậy rồi.”
Diệp Đình tuy rằng không thích ứng được với hành động thân mật đột ngột này của mẹ mình nhưng hắn cũng không nói gì cả.
Hắn dẫn ba mẹ và ông nội đi ra khỏi sân bay, ông nội và ba hắn ngồi ở ghế sau, mẹ hắn ngồi ghế phó lái.
Mẹ Diệp Đình ngồi vào xe, nhìn xung quanh xe Diệp Đình một vòng, lập tức có chút bất mãn: “Sao lại toàn cừu thế này, xem xem, móc khoá cũng là cừu, đệm lót cũng là cừu, đồ trang trí bên trên cũng là mấy con cừu, gối ôm trong xe cũng là cừu bông…….Diệp Đình, con là hổ mà.”
Diệp Đình khởi động xe, nhàn nhạt đáp: “Thích cừu thôi mà.”
Mẹ Diệp Đình lập tức nhăn mặt nhăn mày.
Mẹ hắn xuất thân từ dòng dõi Nho giáo, nhận sự giáo dục ở nước ngoài, sau khi gả cho ba Diệp Đình thì càng được bảo bọc tốt hơn, đến bây giờ gần năm mươi tuổi nhưng bà vẫn còn giữ một chút tính cách thẳng thắn ngây thơ năm đó, lúc này mới trách móc hắn: “Đứa nhỏ này, đâu ra cái vụ thích là chất đầy xe như này chứ.”
Diệp Đình mỉm cười không nói nữa.
Bây giờ mẹ hắn đang nén giận, đợt lát nữa vào tới biệt thự, có lẽ sẽ càng trợn mắt há mồm.
Trong xe này chỉ là một chút lòng thành, bên trong căn biệt thự kia mới thật sự gọi là một thiên đường của những chú cừu.
Đi đâu cũng có thể nhìn thấy cừu, trong nhà còn nuôi một chú cừu thích nhảy nhót thích ầm ĩ bằng xương bằng thịt.
Nghĩ tới Dương Gia Lập, tâm trạng Diệp Đình liền tốt hơn một chút.
Xe chạy tới biệt thự, ông nội Diệp và ba Diệp xuống xe trước.
Mẹ Diệp đình vốn tay đã đụng vào chỗ mở cửa xe, bỗng nhiên khựng lại một lát, quay đầu lại, ánh mắt có chút nghiêm túc nhìn Diệp Đình, nói: “Con nói cho mẹ biết, nhiều cừu như vậy có phải là bởi vì người kia không.”
Diệp Đình nhíu mày: “Người nào?”
“Chính là cái người con tâm tâm niệm niệm, trong ngăn tủ phòng sách còn giấu đầy ảnh chụp của người kia,” Mẹ Diệp Đình dừng lại tự hỏi vài giây rồi nói, “….Cái cậu ca sĩ, tên gì mà, Dương, Dương….”
Diệp Đình mỉm cười.
Hắn trịnh trọng nói từng chữ một: “Mẹ, em ấy tên Dương Gia Lập.”
Tác giả có chuyện nói:
Mị tới rồi đây!!!
Cả nhà yên tâm nhá, không có cảnh mẹ chồng chàng dâu gì đâu…
Tóm lại nội dung đoạn này vẫn rất hữu ích cho mấy chương sau.
Hơn nữa Diệp Cẩu có bao nhiêu cố chấp với Dương Dương mọi người chắc biết hết mà, cho nên cứ an tâm xem nha?.