Vương Dương sốt rồi.
Mồ hôi lạnh thấm qua áo ấm, mặt ửng đỏ lên bất thường.
Lý Đại khẽ lay cậu dậy, Vương Dương mơ mơ màng màng mở hé mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại, nhìn có vẻ không còn tỉnh táo nữa.
Lý Đại lại sờ lên trán cậu thấy nóng ran.
Tìm ra nhiệt kế tự động liền vội đo nhiệt độ cơ thể, quả nhiên không ngoài dự đoán, 38°6.
Hắn lay Vương Dương dậy, đến khi Vương Dương gian nan mở đôi mắt chằng chịt tơ máu ra, hắn liền nói: “Cậu sốt rồi, nhà cậu có thuốc hạ sốt không, tôi đi lấy.”
Ánh mắt Vương Dương ngơ ngác như đứa trẻ, như thể không hiểu được những lời của Lý Đại.
Lý Đại tặc lưỡi, lại dùng lực lay người cậu.
Vương Dương nhăn mày, rên nhẹ một tiếng như động vật nhỏ, có lẽ là do bị bệnh, nên lúc giọng khàn khàn run lên càng nghe rõ vô cùng ấm ức, rõ ràng chỉ là khụt khịt vì khó chịu, nghe lại càng giống như đang làm nũng.
Lý Đại bị giọng điệu của cậu vô cớ khuấy động đến mức tim run rẩy.
Lý Đại thấy cậu nhăn mày, dúi đầu cậu vào lại trong chăn, thì chợt thấy hơi lúng túng không biết phải làm sao.
Không còn cách nào khác, hắn lục lọi ở phòng khách nhà Vương Dương một lúc vẫn không tìm được tủ thuốc, bèn đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua hai hộp thuốc hạ sốt thường dùng, pha xong một viên rồi đưa đến khóe miệng của Vương Dương, hậm hực nói: “Mở miệng, uống đi.”
Vương Dương liền uống ngay, không chờ Lý Đại phải nhiều lời, cậu há miệng ra theo phản xạ, ngậm vào thành bát.
Thuốc thuận theo thành bát rót vào miệng Vương Dương.
Một bát thuốc đã vào bụng của Vương Dương, Lý Đại bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặt bát sang một bên, hắn nhìn vào áo quần ướt nhẹp trên người Vương Dương, vốn dĩ muốn gọi Vương Dương dậy tự mình đi thay đồ.
Nhưng nhìn thấy Vương Dương mơ mơ màng màng mệt mỏi đến mức mở mắt không ra, hắn cũng chỉ có thể thở dài, rồi đứng dậy đi đến bên tủ áo quần trong phòng ngủ, mở cửa tủ ra chọn bừa một bộ đồ rộng rãi từ trong đó, đặt trên giường.
Hắn miễn cưỡng kéo Vương Dương từ trong chăn ra, mặt giữ bình tĩnh, cởi quần của Vương Dương trước.
Quần vừa tuột xuống, vết thương chằng chịt trên bắp đùi liền lộ ra.
Lý Đại chăm chú nhìn vài lần, phát hiện những vết thương này mới có cũ có, vết nông nhất giờ chỉ còn lại đường đỏ nhạt và bồi thêm vết lồi lõm lắt nhắt ở bên rìa.
Đậm nhất là vết bỏng sườn trong bắp đùi, trông vẫn còn rất đỏ, có chút rợn người.
Lý Đại nghĩ có vẻ phải chơi cuồng bạo lắm mới có thể làm ra nhiều vết tích thế này.
Cởi áo của Vương Dương rồi, hai mắt Lý Đại càng kinh ngạc hơn.
Nếu nói những vết thương trên chân chỉ khiến Lý Đại cảm thấy bất ngờ, vậy thì những vết sẹo loang lổ ở thân trên đủ để khiến Lý Đại sốc đến tận óc, không thể nào bình tĩnh lại được nữa.
Trước ngực, vùng da gần cổ, vùng eo, vùng lưng của Vương Dương đầy những vết bầm tím chi chít dày đặc.
Hình dạng của chúng cũng khác nhau, có vết dài một đường giống như là bị đánh bằng roi da, có vết thì là chấm đỏ sâu, cũng không biết là sáp nến hay là đầu thuốc châm bỏng.
Ngoài những vết đó ra, còn có vết cào, vết cắn, vết đâm và vết bầm tím sau va đập đã lan ra một mảng lớn.
Hô hấp của Lý Đại như nghẹn lại.
Lúc trước hắn còn cho rằng, Vương Dương tự kết giao bừa bãi, hoặc là có sở thích bị hành hạ gì đó.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy cảnh tượng phía trên càng kinh hãi này, hắn mới dần hiểu ra.
Không ai lại đi dùng tính mạng của mình để chơi thể loại trò chơi đó cả, đây chắc chắn là những vết thương để lại sau bạo hành.
Trái tim Lý Đại trong chốc lát không thể chịu nổi mà nhói đau.
Hồi chiều, Vương Dương bị thương ở chân, lúc hắn để Vương Dương kê lên chân mình để xoa bóp cũng cảm thấy con người này thật sự quá gầy và yếu đuối, hắn thậm chí còn không dám quá dùng lực, sợ lỡ như không cẩn thận sẽ nắn hỏng, bởi mới chạm nhẹ một chút cũng đã đủ làm cho sắc mặt Vương Dương tái nhợt, đau đến sắp khóc.
Vết sẹo chiếm diện tích lớn trên người cũng không phải chỉ mới tồn tại một hai ngày, rõ ràng là đã lưu lại sau một thời gian dài bị bạo hành.
Mới ấn nhẹ đã có thể khiến cậu ta đau như thế, vậy thì nhiều vết thương như vậy, người ra tay không tiếc sức thế nào mà chơi cậu đến chết biết bao lần, tàn bạo và điên cuồng ra sức bạo hành biết bao nhiêu, bản thân Lý Đại cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Lúc hắn đang suy nghĩ thẫn thờ, Vương Dương khó chịu cử động một lúc.
Lý Đại sực tỉnh lại, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Vương Dương mở miệng mấp máy, cũng không biết mơ đến cái gì, trong giọng nói còn mang theo nỗi sợ hãi sâu sắc: “Bố, con là chó, con là chó…”
Lý Đại nhanh chóng mặc áo quần sạch giúp Vương Dương, rồi đặt cậu nằm lại trên giường.
Vương Dương vẫn bất an, tay vô thức nắm chặt lấy chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến mức cằm nhọn nhẹ nhàng nâng lên, giống như người bị ngạt thở đang ra sức giãy giụa để mưu cầu sự sống, trong ngữ điệu mang theo tiếng khóc nức nở: “Để tôi chết đi, đau quá, đau quá…”
Lý Đại căng thẳng nuốt nước bọt, đưa tay giữ lấy cơ thể đang run rẩy của Vương Dương.
Trong vô thức Vương Dương túm lấy tay của Lý Đại, giống như người đuối nước vớ được khúc gỗ trôi, cơ thể từng chút tiến gần đến.
Lý Đại cũng hết cách, chỉ đành để cậu cuộn tròn đến người mình, túm lấy áo quần mình.
Lý Đại chợt nghĩ đến cảnh tượng không thích hợp trong thời điểm này cho lắm.
Hồi trước lúc cậu xem thế giới động vật, nhìn thấy sư tử cường tráng đang chống hai chân trước trước, oai phong lẫm liệt quan sát xung quanh.
Vậy mà không hề hay biết có chú sư tử thấp bé đang cuộn thành một cục nhỏ nhỏ mềm mềm rúc vào trong cơ thể ấm áp của mình ngủ ngon lành.
Ngẫm thì cũng có chút tương đồng với hiện giờ.
Chờ đến khi Vương Dương ngừng nói mớ, cả người cũng chịu nằm yên rồi, Lý Đại mới thở phào, nhẹ nhàng để người vào lại trong chăn, nhét chăn ngay ngắn cho cậu.
Ngồi bên giường trông chừng được một lúc, Lý Đại đứng dậy, mang cặp của Vương Dương đặt ở bàn làm việc nhỏ trong phòng ngủ.
Lúc hắn đang muốn đi, tầm mắt lại bị cuốn sổ tay nhỏ đang mở trên bàn thu hút.
Lý Đại hơi khom người xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Vương Dương đang ngủ yên trên giường, vẫn là do dự cầm cuốn sổ tay đó lên, đưa lên trước mắt nhìn.
Nói là sổ tay, nhưng bên trong viết toàn những chuyện Vương Dương phải làm và một vài tâm sự cảm nhận của bản thân, nhìn chẳng khác gì bản ghi nhớ và sổ nhật ký cả.
Lý Đại tuỳ ý lật một trang, trang đó được viết cũng nhiều tháng về trước rồi, lúc đó Dương Gia Lập vẫn chưa bị bắt cóc.
Trên trang này chỉ viết đơn giản là lúc nào ăn cơm, lúc nào phải đi tắm.
Ngoài những việc đó ra, phía dưới cùng còn có ba hàng chữ nhỏ xiêu vẹo.
Lý Đại híp chặt mắt nhìn kỹ hơn.
“Hôm nay đau hơn hôm qua rồi, lại khóc rồi, trừng phạt chính là bị chơi thêm nửa tiếng đồng hồ, lại chảy máu rồi.”
“Bây giờ ngày nào cũng muốn chết, tuy vẫn sống, nhưng đến chó cũng không bằng.”
“Chuyện duy nhất khiến tôi yên lòng là mẹ đã đi rồi.
Nếu như mẹ vẫn còn sống, nhìn thấy tôi bị hành hạ thành thế này, bà sẽ đau lòng biết bao.”.