Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi


Lý Đại kích động đến mức giọng cũng run lên.
Dương Gia Lập lắng nghe hắn rêu rao ở đầu dây kia: “Nửa năm rồi, Vương Dương có thể ra ngoài rồi, cậu ấy cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.

Anh Dương anh nghe hiểu không? Anh hiểu chứ? Vương Dương cậu ấy có thể xuất viện rồi!”
Dương Gia Lập cạn lời: “Anh nghe hiểu tiếng Trung, chú không cần phải lặp lại nhiều lần thế.”
Đã cúp điện thoại, nhưng trong lỗ tai vẫn ong ong cái giọng hào hứng của Lý Đại. 
Dương Gia Lập ngừng cười, lắc lắc đầu.
Đang muốn chốt cửa sổ lại, đột nhiên phía sau có bàn tay vòng lấy eo, giọng nam trầm thấp dịu dàng mang theo tiếng cười khẽ cùng vang lên bên tai: “….Thử một miếng sữa Cao Lương Lộ đi, xem xem tay nghề của anh có tiến bộ không.”
Dương Gia Lập giật mình, liền bật ra theo phản xạ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mặt Diệp Đình.
Dương Gia Lập vỗ vào ngực bộp bộp: “Anh đi không phát ra tiếng động à, bất thình lình ôm em từ phía sau làm gì, tim ông đây sợ đến mức thọt lên cổ rồi.”
Diệp Đình hết cách: “Vừa nấu cơm xong, thuận tiện nấu sữa Cao Lương Lộ luôn, đây.”
Dương Gia Lập nhận lấy ly sữa Cao Lương Lộ đó uống một ngụm, đầu lưỡi liếm lên viền môi để lại vệt sữa.
Diệp Đình vẫn xoe tròn mắt mong đợi Dương Gia Lập cho hắn phản hồi, ánh mắt Dương Gia Lập lại lén lút thăm dò trên người Diệp Đình, nhìn thấy thân dưới hắn đang mặc một chiếc quần bông, thân trên thì mặc áo balo và tạp dề, cơ thịt săn chắc được bao bọc bên trong nửa lộ nửa không, trong mắt cậu chợt hiện ra chút ý đồ xấu xa.   
Dương Gia Lập đưa tay sờ lên cơ ngực Diệp Đình một cái, châm chọc nói: “Cái tạp dề đẹp thế này sao phải khoác lên người anh, cứ như đang chế ngự lại sức hấp dẫn ấy, anh có nghĩ lại chút không?” 
Diệp Đình nhìn hai bàn chân cừu nhỏ nhắn, rồi giễu cợt nói: “Cừu dê.” 
Dương Gia Lập bất mãn: “Làm sao, em sờ anh không được à? Anh nói đi, có cho em sờ hay không?”
Diệp Đình cong khoé môi, bắt lấy tay Dương Gia Lập đặt lên ngực mình, vừa bất lực vừa yêu chiều nói: “Sờ sờ sờ.”
Dương Gia Lập thỏa mãn gật đầu, rồi sờ soạng hai cái ra trò ra trống, chấm mút ông chồng nhà mình chán chê rồi, lại uống một ngụm Cao Lương Lộ, cất lời khen lấy khen để: “Tay nghề càng lúc càng đỉnh nha, sau này em không cần phải ra tiệm mua, có anh là đủ rồi.”  
Diệp Đình bây giờ mới nở nụ cười.
Chờ Dương Gia Lập uống xong, hắn đưa ngón tay cái lau khoé miệng cho Dương Gia Lập, thuận miệng đáp: “Có tin tốt báo em đây.”
“Tin tốt gì?”
Diệp Đình hít sâu một hơi: “Tiêu Dã, có dấu hiệu tỉnh lại rồi.”
Dương Gia Lập ngớ người ra, nhướn mày: “Anh ta nằm trên giường cũng nửa năm rồi cơ mà.”
Diệp Đình gật đầu: “Lúc trước bác sĩ cũng không dám chắc, chỉ có Triệu Hướng Hải là vẫn luôn kiên trì.

Thời gian gần đây nhất, bác sĩ thông qua theo dõi và giám sát thì phát hiện Tiêu Dã đã có dấu hiệu tỉnh lại, ước tính cách ngày cậu ấy thật sự mở mắt, cũng sắp rồi.”
Dương Gia Lập bĩu môi, không biết nghĩ đến cái gì mà nghiến chặt răng oán hận đáp: “Anh ta liệu mà gắng sức lên.

Anh Hải nửa năm nay vì anh ta mà bận bịu thành bộ dạng gì rồi, em nhìn mà đau hết ruột gan.

Anh ta mà còn ham ngủ, em sẽ cầm loa ngày ngày thét bên tai anh ta, mang thau nước lạnh tưới lên đầu anh ta, tìm bố mới cho con gái ổng, còn tìm chồng mới cho anh Hải, em xem xem anh ta có tiếc mà tỉnh dậy không…”  
Đến khi nhìn thấy khóe miệng Diệp Đình giật hai cái, Dương Gia Lập mới thả lỏng cười hờ hờ: “Đùa thôi.” 
“Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Dã ngày nào đó tỉnh lại rồi, nếu như không thật sự chịu sửa đổi, còn dám cưỡi lên đầu anh Hải mặc sức ngông cuồng, tác oai tác quái nữa, thân là một fan cứng của anh Hải, em không thể bỏ qua.” 
Diệp Đình mỉm cười: “Em yên tâm.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiêu Dã xem như cũng khôn ra rồi.”
Dương Gia Lập khịt mũi: “Vậy thì tốt.”
Diệp Đình cầm ly không về nhà bếp.
Chờ khi nấu cơm xong, Diệp Đình gọi Dương Gia Lập ngồi xuống, chỉ vào dĩa cá om chua nói: “Bình thường toàn là em nấu cơm, anh không dễ gì học được vài món, thử cá đi, xem thử anh làm thế nào, yên tâm, lọc xương cả rồi.”
Dương Gia Lập gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Diệp Đình nhìn biểu cảm tự hào thái quá của cậu, không nhịn được mà cười cong tít cả mắt. 
Nhìn Dương Gia Lập liên tục lùa cơm, Diệp Đình gắp thêm một vài món vào bát cậu theo thói quen, hắn chợt nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Bé cưng, còn một chuyện nữa.”
Dương Gia Lập nghiêng mắt nhìn hắn, khoé miệng vẫn còn dính một hạt cơm.
Diệp Đình mỉm cười nói: “Em dời lịch trình ngày mốt lại đi, để trống một ngày cho anh.”
Dương Gia Lập nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thấy lạ liền hỏi: “Ngày mốt…cũng không phải ngày gì đặc biệt, anh muốn làm gì? Anh lại ủ mưu gì đấy!” 
Diệp Đình vẫn giữ vẻ thần bí: “Không nói trước, ngày đó em sẽ biết thôi.”
Dương Gia Lập nhíu mày, nhìn chằm chằm vào con ngươi đen thẳm của Diệp Đình, lúc lâu sau mới “ừm” một tiếng: “Biết rồi.” 
Ngày mốt là ngày 13, vốn dĩ có lịch phỏng vấn nhỏ, Dương Gia Lập bèn thương lượng với người quản lý hẹn người đến hoàn thành phỏng vấn sớm hơn một ngày, dành ra ngày 13 trống hoàn toàn.
Buổi sáng ngày 13, Diệp Đình đưa Dương Gia Lập lên xe.
Dương Gia Lập ở trong xe vừa ngáp vừa hỏi: “Anh muốn đưa em đến  nơi nào?”
Diệp Đình vẫn kín miệng như bưng, chỉ thấy khóe miệng kéo ra độ cong cực lớn.  
Lúc đến nơi, Dương Gia Lập nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói: “Anh đến Đại học Thương Mại làm gì?”
Điệp Đình lấy một chiếc túi nhỏ ở hàng ghế sau, mở ra, lấy một bộ đồ vải trơn và một cái mũ đen có đeo bông lúa đưa cho Dương Gia Lập. 
Dương Gia Lập mở ra nhìn, là một bộ áo cử nhân và một mũ cử nhân.
Dương Gia Lập nhướn mày tỏ vẻ không hiểu. 
Diệp Đình bây giờ mới lên tiếng giải thích: “Hôm nay, là ngày tốt nghiệp chính thức của sinh viên năm tư trường Đại học Thương mại.”
Dương Gia Lập gật đầu: “Vậy nên?”
“Chúng ta hồi đó chia tay trước lúc tốt nghiệp, lúc tốt nghiệp chúng ta cũng không thể bên nhau, anh thấy đó là điều thiếu sót trong cuộc đời mình”, ánh mặt Diệp Đình tối sầm lại, “Chúng ta tái hợp lâu vậy rồi, đã cầu hôn, đính hôn, kết hôn, bù đắp hết toàn bộ thiếu sót vốn có, chỉ còn lại chuyện cuối cùng này thôi.”
“Bé cưng, chúng ta cùng nhau, tốt nghiệp lần nữa nhé.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tâm sự của tác giả
Đã đến chương cuối phần 2 rồi, chính văn chỉ còn lại một chương cuối thôi!!!
Trong lòng có hơi xót xa, tôi đi ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ cân nhắc kỹ càng.
Mọi người ngủ ngon!!!
Chuyện của Vương Dương thì xong xuôi tui sẽ viết, yên tâm nha?
Một vài điều nhỏ nhoi muốn nói
Phần chính văn của bộ thứ năm đến đây là chính thức kết thúc rồi.
Tính sơ sơ thì đã hơn 4 tháng, 360 nghìn chữ.
Không quá dài cũng không tính là ngắn, nhưng cũng đủ để bận bịu rồi.
Nhớ lại một chút thì thật ra bên trong đã viết rất nhiều nội dung.

Nếu từ ký ức đan xen, tính thì 10 năm của Dương Dương và Diệp Cẩu cũng gần như hiện hữu trước mắt mỗi người rồi.

Có thể nói, các bạn theo tui 4 tháng, cũng là đã theo dõi 10 năm của họ, từ đại học, đến chia tay, đến 5 năm dày vò, đến lúc gặp lại, đến khi làm loạn đến gà bay chó chạy, đến từng bước họ sát lại gần nhau và làm lành. 
Chương cuối cùng vẫn là nước bài mà tui thích nhất, đầu đuôi ăn khớp.

Chi tiết ngầm ở chương đầu tiên để đến chương cuối mới đào ra để xâu chuỗi lại với nhau, giống như một vòng tròn khép kín không có khuyết điểm, mĩ mãn và trọn vẹn.
Cảm ơn sự yêu thích của mọi người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui