Có lẽ do hôm nay thấy Tạ Du với Phó Vân tiếp xúc với nhau nên anh ghen tị, cũng có thể do đầu óc anh vẫn còn đang hưng phấn sau khi đua xe, nói xong, Phó Đình Sâm mới phát hiện mình đã quá liều lĩnh.
Tạ Du nhìn đôi mắt ẩn chứa sự phức tạp trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm lay động từng tầng sóng, không tự chủ được nên bị hấp dẫn, cô bất giác nín thở, ngón tay đang đẩy ra từ từ buông lỏng rồi lại khẩn trương nắm lấy quần áo anh.
Từ má đến cổ đều nóng bừng, cô chớp mắt nuốt lời từ chối vào bụng.
Phó Đình Sâm nhìn xuống khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô.
Cô gái nhỏ trông như đang để anh muốn làm gì thì làm.
Cô không có một chút phòng bị nào.
Ánh mắt đen sâu thẳm chợt mờ đi, như dòng nhung nham lan tràn vô tận đột nhiên bị chìm dưới tầng băng, đột ngột vụt tắt, đến một chút gợn sóng giằng xé cũng không có, dòng máu sục sôi cứ thế biến mất chẳng còn tăm tích.
Ngón tay anh xoa xoa cổ tay đang chồng lên nhau của Tạ Du, duỗi tay che đôi mắt không nhiễm bụi trần kia, cởi áo khoác choàng lên đầu cô, “Xuống xe, để anh lái.”
Tạ Du kéo áo trên đầu xuống, dựa vào trên ghế ngồi hoang mang một lát, đỏ mặt chớp chớp mắt, mở cửa xuống xe ngồi vào ghế phụ.
Sau khi lên xe, bầu không khí vừa hạ nhiệt bỗng nhiên nóng lên trở lại, tai Tạ Du như muốn bốc hỏa, lấy áo của anh che đầu, co ro trên ghế ngồi.
Trên áo anh có hương chanh ngọt ngào từ từ xộc vào mũi, cô không kìm được hít một hơi thật sâu, ngón tay nắm chặt tay áo, không thể diễn tả được cảm xúc bây giờ của mình như nào.
Phó Đình Sâm nhìn cô cuộn người nhỏ lại, ngồi ở ghế phụ ngoan ngoãn che đầu, trong lòng mềm nhũn, cảm xúc trong mắt cũng biến mất.
Cô gái nhỏ tin tưởng anh như vậy, nếu lúc này anh thừa dịp cô không biết gì mà xuống tay thì thật sự rất thất lễ.
Phó Đình Sâm không kìm được, châm điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, “Nhuyễn Nhuyễn, em không cần phải vội vàng đồng ý với anh, em vẫn còn nhỏ, anh có thể chờ em từ từ hiểu ra tình cảm của bản thân em.”
Mẹ anh kết hôn với Phó Thanh Sơ ở độ tuổi mà bà chưa thể phân biệt được đâu là tình yêu và đâu là có thiện cảm.
Anh nhớ hai người đã có một khoảng thời gian yêu nhau, nhưng mẹ anh lại không biết rằng Phó Thanh Sơ đã sớm không còn tình cảm.
Về sau Phó Thanh Sơ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình và dần xa cách với Thẩm Viện.
Nhiệt huyết thời tuổi trẻ tiêu tan, bà vì tình yêu mà phải trả giá sai lầm, trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Anh ấy và Tạ Du sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của Phó Thanh Sơ và Thẩm Viện, nhưng anh vẫn hy vọng Tạ Du chấp nhận anh khi đã có thể phân biệt được đấy là tình yêu hay chỉ đơn giản là sự dựa dẫm của cô vào anh, thay vì bị anh dẫn dắt một cách thiếu hiểu biết như bây giờ.
Tạ Du ủ rũ đáp: “Em không còn nhỏ nữa!”
Cô đã mười tám tuổi rồi, người trong nhà vẫn là dỗ dành cô như trẻ con.
Cô thoáng ngửi thấy mùi khói bay tới, bèn vén áo nhìn sang, anh đang chống tay vào vô lăng nhìn bầu trời đen kịt phía trước, đôi mắt sâu thẳm ấy như phủ một tầng sương mù, che đi những cảm xúc không tên.
Ánh mắt Tạ Du lóe lên, nghi hoặc nhìn áp suất thấp khắp người anh, không hiểu vì sao Phó Đình Sâm đột nhiên lại trở nên buồn bực, biết anh sẽ không làm tổn thương mình, bèn đánh bạo chui từ áo khoác ra “Anh Tiểu Phó, anh đang khó chịu à?”
Đôi mắt Phó Đình Sâm chuyển động, dập điếu thuốc, đạp ga, “Ừm.”
“Khó chịu quá thì anh cứ khóc đi.” Tạ Du nghiêm túc nói, “Em sẽ không cười anh đâu.”
“Em cho rằng anh cũng giống đứa trẻ hay khóc nhè như em sao?” Phó Đình Sâm đánh tay lái rời khỏi bãi đậu xe.
Cô nhỏ giọng phản bác lại, “Em không có khóc.”
Tạ Du thật sự không biết nên an ủi như thế nào, cũng không hiểu tại sao anh đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, tưởng anh đang muốn cô hiểu được tình cảm của mình.
Trong lòng nghi ngờ, cô không hề bài xích Phó Đình Sâm, nếu không bài xích thì có phải là thích không?
Tạ Du nhíu mày đau khổ, cô thật sự không hiểu.
Cơm nước xong xuôi, Tạ Du và Phó Đình Sâm quay lại Đế Lam Cản, sau khi bước ra khỏi thang máy, Tạ Du theo Phó Đình Sâm vào nhà anh như một cái đuôi nhỏ.
Phó Đình Sâm lấy dép ra để dưới chân cô, định đứng dậy nhưng đột nhiên bị ôm lấy eo, cái đầu nhỏ xù xù áp vào ngực anh, thân thể anh cứng đờ, cánh tay từ từ buông xuống, nhưng không ôm lại, ánh mắt thâm thúy, “Nhuyễn Nhuyễn, em có biết ở trong nhà đàn ông mà ôm ôm ấp ấp nghĩa là gì không?”
Tạ Du nghiêng đầu, đôi mắt cong cong ngây thơ, ánh mắt trong veo nghi hoặc, sau đó cười nói: “Em đang an ủi anh nha! Khi em buồn, chị dâu sẽ ôm em, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”
Phó Đình Sâm đột nhiên bật cười, cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì còn cố giả vờ làm người lớn, anh bất lực xoa cái đầu nhỏ đang dựa vào vai, “TTừ nay về sau không được tùy tiện ôm người đàn ông khác, hiểu không?”
“Ò.” Tạ Du gật đầu qua loa, lại nghiêng mặt, yếu ớt nói: “Anh hạ thấp xuống chút, cổ em đau.”
Phó Đình Sâm vươn tay đặt cô lên tủ giày, thân mình nghiêng người ôm chặt cô vào lòng, cánh tay khống chế lực đạo, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình, hít một hơi thật sâu, giọng điệu có chút yếu đuối, “Anh khó chịu như vậy, phải để anh ôm mười phút mới được.”
Hai chân Tạ Du treo trên không trung nhẹ nhàng đung đưa, vui sướng khi có thể an ủi anh, “Được, nếu anh muốn khóc em có thể giúp giữ bí mật.”
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, Phó Đình Sâm cảm thấy buồn cười, bé con này thật sự không biết từ chối một chút nào.
Người mình thích đang ở trong lòng, Phó Đình Sâm phát hiện ra sự kiềm chế mà anh lấy làm kiêu ngạo không thể đỡ được một đòn khi ở trước mặt Tạ Du, ngay cả khi cô chỉ lặng lẽ trong vòng tay anh không làm gì cả, cũng có thể khiến máu nóng trong anh sôi sục.
Sau khi ôm cô một phút, anh ôm Tạ Du rời khỏi quầy, “Ừm, cảm ơn em đã an ủi, chúng ta nên đưa Đại Hắc đi dạo thôi.”
Tạ Du nghiêng đầu nhìn qua, Đại Hắc đang ngậm dây dắt ngồi xổm trên mặt đất yên lặng nhìn bọn họ, Tạ Du đem dây tròng vào cổ Đại Hắc, “Đại Hắc đi nào!”
Phó Đình Sâm nhìn cô gái nhỏ vừa khuấy động ngọn lửa trong anh, “Nhuyễn Nhuyễn, em đi trước đi, anh đi tắm rửa một cái sau đó sẽ xuống.”
“Vâng, vậy anh phải tắm nhanh lên nha!” Tạ Du cười hì hì vẫy tay.
***
Tạ Du cầm dây xích đi lang thang trong vườn, cô cúi đầu nghĩ hình như lâu lắm rồi cô mới mơ thấy anh trai nhỏ, chẳng lẽ đó chỉ một giấc mơ sao?
Phó Vân nói Phó Đình Sâm và những người anh của cô đang có điều gì giấu cô là lừa cô sao?
Mỗi sáng, Phó Đình Sâm thường đưa Đại Hắc đi dạo buổi sáng, sau đó mua đồ ăn sáng cho Tạ Du, nhưng sáng nay anh không rời giường, ngược lại Tạ Du là người đã mang đồ ăn sáng đến.
Cả ngày Đại Hắc đều ở trong nhà, nhân lúc Tạ Du không chú ý liền tránh thoát khỏi dây dắt, chạy như điên trên bãi cỏ.
Tạ Du không trông chừng có một lúc, nó đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
Tính tình của Đại Hắc hiền lành ngoan ngoãn, nếu không phải do có người khiêu khích, nó cũng không tự nhiên xông vào người khác, lúc này trong khu dân cư không có ai, nên cô cũng yên tâm để cho chạy.
Cô thả chậm bước chân, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bãi cỏ để suy ngẫm về những lời của Phó Đình Sâm, vấn đề này cô không thể giải quyết lại không có ai để hỏi, đành ôm mặt đau khổ.
Cô không phát hiện ra ở sau cái cách cây cách mình vài mét, một đôi mắt như rắn độc đang khóa chặt tấm lưng gầy yếu của cô.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, người đàn ông vốn không hề có ý định mỉm cười lành lạnh, nhấc bước ra ngoài, ngón tay khẽ run lên, phía trên đầy vết bỏng kinh khủng, vết sẹo chằng chịt lan đến cổ tay áo, ống quần bên trái trống rỗng, chỉ dựa vào sự hỗ trợ của một cái vài thanh kim loại mỏng, đôi giày giẫm trên bãi cỏ im ắng.
Tạ Du mải mê suy nghĩ không để ý phía sau, đang định lấy điện thoại di động ra hỏi Phương Xán thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau bịt chặt miệng cô, kéo cô về phía sau bụi cỏ.
Cô vô thức giãy dụa, nội tâm hoảng loạn, nhưng bởi vì sợ hãi tột độ mà bình tĩnh lại, kiềm chế sự khó chịu, ngón tay ấn vào nút âm lượng, bấm số điện thoại di động của Phó Đình Sâm.
Nghe thấy động tĩnh của cuộc điện thoại, người đàn ông phía sau dừng động tác, người vẫn ở phía sau lưng, rút điện thoại ra khỏi tay cô, ngón tay đầy vết bỏng ghê tởm trườn xuống chiếc cổ mảnh mai của cô, đè xuống thật mạnh, giọng nói thô ráp như tiếng giấy nhám vang lên bên tai cô, “Nhuyễn Nhuyễn, còn nhớ chú không? Khi còn bé không có cư xử tệ như bây giờ.”
Cổ họng Tạ Du như bị bóp nghẹt, cô vùng vẫy vì cảm giác ngột ngạt, nắm lấy những ngón tay trên cổ, móng tay hằn sâu vào da thịt để lại một vệt máu nhưng người đàn ông không quan tâm, dáng vẻ như muốn bóp cổ cô cho đến chết.
“Cứu … Cứu…” Cổ họng cô bị bóp nghẹt, há miệng phát ra âm thanh yếu ớt.
Nhìn thấy sự vật vã đau đớn của cô, đôi mắt u ám của người đàn ông hiện lên ánh sáng phấn khích, “Đáng lẽ mày phải chết khi mới bảy tuổi rồi, rõ ràng là đã nhấn chìm mày xuống đáy biển để đi cùng mẹ mày, nhưng tao không bao giờ nghĩ rằng mày lại may mắn như vậy.
được đứa lo chuyện bao đồng cứu lên.”, giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, từng chữ từng chữ khắc sâu vào tâm trí Tạ Du, như có điều gì đó sâu thẳm bên trong được mở ra,” Đừng lo lắng, lần này chú sẽ để hai mẹ con đoàn tụ.
“
“Tất cả là do mày! Nếu không có mày cô ấy đã không chết!” Người đàn ông điên cuồng nói tiếp, những ngón tay thô ráp từ từ siết chặt, đôi chân chật vật Tạ Du dần dần mất đi sức lực, mẹ, chìm xuống biển …
Nước biển tràn ngập, khoang phổi mất đi một ít không khí.
Nước biển lạnh thấu xương, nước biển tanh tanh xộc vào bụng.
Không có gì xung quanh để bám vào, cảm giác ngột ngạt tuyệt vọng bao trùm lấy cô, không có chỗ dựa, không có hy vọng sống.
Sức nặng dưới chân đang kéo cô xuống vực sâu với tốc độ chóng mặt.
Ánh sáng trên đầu càng lúc càng mờ.
Mi mắt cô càng ngày càng nặng, ngón tay cũng không còn sức lực chậm rãi buông ra.
“Gâu, gâu, gâu!” Tiếng chó sủa gấp gáp và tiếng rên rỉ của một người đàn ông vọng đến tai cô.
Ngón tay quanh cổ đột nhiên thả ra, trước mắt Tạ Du đen xì một lúc lâu rồi mới bắt đầu ho khan.
Thân thể cô vẫn còn lạnh run, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía người đàn ông bị Đại Hắc cắn.
Động tĩnh ở đây thu hút nhân viên bảo vệ và người đi đường xung quanh, tiếng xôn xao hỗn loạn bên tai.
Tạ Du bịt tai lại, một khung hình lướt qua tâm trí với tốc độ chóng mặt, không thể nhìn thấy rõ điều gì.
Trong tai dường như có vô số giọng nói khẩn trương đang nói chuyện gì đó, nhưng cô lại không thể nghe rõ.
Cô thở gấp, che đầu như sắp nổ tung, co mình lại.
Có người qua kéo cô dậy, cô như một con thú sợ hãi nhưng bất lực, gục ngã và tuyệt vọng từ chối mọi bàn tay đến với mình.
Giống như có vô số bàn tay cố gắng kéo cô xuống, cô khó thở vì sợ hãi.
Phó Đình Sâm đẩy qua đám đông chạy tới, thấy đôi mắt không tập trung của Tạ Du co rút lại, toàn thân run rẩy, đôi chân yếu ớt gần như quỳ gối trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng, “Nhuyễn Nhuyễn, anh xin lỗi, anh đến trễ.”
“Anh xin lỗi, anh không bảo vệ em tốt, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, không sao, không sao.”
Phó Đình Sâm an ủi Tạ Du đang run rẩy một cách không mạch lạc, đáy lòng như bị dao đâm vào, từng chút từng chút một rạch ra da thịt mềm mại.
Tạ Du rơi vào trong một vòng tay ấm áp, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không có tiêu điểm, không thể nhìn ra người trước mặt là ai, chỉ biết bên tai có người lo lắng kêu cái gì đó.
Cô chống tay trèo lên vai anh, hàm răng cắn chặt vào vai anh, cắn mạnh xuống.
Phó Đình Sâm ôm chặt cô vào lòng, để hàm răng sắc nhọn của cô bám vào vai anh, “Nhuyễn Nhuyễn, khóc lên đi.”
Nghe thấy giọng nói của Phó Đình Sâm, Tạ Du từ từ nới lỏng miệng, ngửi thấy mùi chanh ngọt ngào như là tìm thấy điểm tựa, cô khàn giọng khóc lên..