Lại Đây Chồng Hôn Một Cái


"Có tìm được không? Trong nhà cũng không có?"
"Cũng đã tìm hết xung quanh rồi, những chỗ vui chơi nó hay đến cũng đã tìm rồi nhưng không có."
Trên hành lang từng cơn gió lạnh thổi qua, bên ngoài tòa nhà dạy học là một mảng đen kịt.

Trình Thu Hoa và Phí Lập đứng đối diện nhau, sắc mặt không quá tốt.
"Được rồi, để cô liên lạc với người nhà em ấy." Trên mặt Trình Thu Hoa tràn đầy lo lắng, "Đợi thêm một tiết nữa đi, Phí Lập em về lớp tiếp tục làm bài tập, tiết sau nếu Hàn Đông không đến thì lại nói tiếp."
Bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng, Phí Lập về chỗ ngồi, đúng lúc Tăng Lý làm xong câu hỏi cuối cùng, cậu thu bài thi lại, ngón tay thon dài rất đẹp.
"Sao rồi?" Cậu quay đầu nhìn Phí Lập.
wtp Mật Kết
Phí Lập kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Tăng Lý nghe, Tăng Lý hơi ngạc nhiên, nếu không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng nếu có chuyện vậy thì là chuyện lớn đấy.
Phí Lập gật đầu, "Ừm, chỉ có thể hy vọng cái tên Hàn Đông kia đừng có làm ra chuyện dại dột gì, gần đây tôi không hay nới chuyện riêng với nó."
"Lúc lên lớp không phải vẫn rất bình thường à..." Tăng Lý cũng không lần ra dấu vết, lấy quyển luyện đề tiếng anh ra, ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Phí Lập cũng cảm thấy rất lạ.
Tăng Lý lướt qua mấy đáp án ABCD chi chít chữ, suy nghĩ một lúc rồi điền đáp án, động tác cực nhanh.
Bài văn viết nói bạn của Lý Hoa muốn mời cậu ta đi nghe nhạc cùng, xin hãy viết một bức thư điện tử để trả lời, mong bạn mình thông cảm...
Vân vân.
Bỗng nhiên Tăng Lý lại nghĩ đến gì đó, cậu quay đầu nói với Phí Lập, "Có muốn đến tòa nhà D xem thử không?"
Tòa nhà D?
Lúc đầu Phí Lập không hiểu ý của cậu lắm, "Gì cơ?"
- -"Buổi chiều, à, khoảng thời gian sau khi tan học...!có người đánh đàn dương cầm ở tòa nhà D đấy."
Ngay lúc ấy, Phí Lập bỗng nhớ ra lời mà Nhậm Nghiên Đình nói trước khi vào học, tòa nhà D là nơi xảy ra truyền thuyết của trường học, chỉ cần có một chút động tĩnh thì thông tin sẽ được truyền đi một cách chóng mặt.
Tòa nhà D bình thường vẫn luôn yên lặng không một tiếng động, là một tòa nhà đã bị bỏ hoang, sao lại có người đánh đàn ở đó?
Phí Lập vừa nghĩ đến đó là không ngồi im được nữa, hắn đứng bật dậy, nói: "Tôi đi tìm cô chủ nhiệm."
Tăng Lý vội kéo tay hắn lại, ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau.
wtp Mật Kết
Tăng Lý nghĩ nên nói thế này, "Đi gọi...!Thái Khang đi cùng."
Cậu cũng không biết mang thêm một người theo thì có ý nghĩa gì, chỉ là sau khi nghe Phí Lập kể lại mọi chuyện, thì cậu nghĩ chuyện của Hàn Đông có vẻ như là có liên quan đến Thái Khang.
Phí Lập sửng sốt, rõ ràng là hắn không nghĩ đến điều này, "Được, vậy cậu thì sao, có muốn đi cùng không?"
Tăng Lý mím môi, "Ừm."
Phí Lập do dự một lúc cuối cùng vẫn cúi người lấy bức thư kia từ trong gầm bàn ra, gấp lại, rồi nhét vào túi quần, "Đi thôi, nói với cô chủ nhiệm trước đã."
Lúc hai người chạy vội đến văn phòng thì Trình Thu Hoa lại không có ở đó.
Có thầy giáo thấy hai người thì đến hỏi chuyện rồi nói, "Cô Trình nhận được một cuộc điện thoại sau đó cô ấy vội vàng ra ngoài rồi, chắc là có chuyện gấp, hai đứa có thể ở đây đợi một lúc."
Thời gian không đợi người, Tăng Lý và Phí Lập nhìn nhau một cái, Phí Lập cong môi cười, nói với ông, "Cảm ơn thầy ạ, vậy chút nữa bọn em lại đến."
Trình Thu Hoa không ở đây, bọn họ chỉ đành tự hành động trước, lúc Thái Khang bị gọi ra khỏi lớp vẫn còn hơi mờ mịt, hắn nhìn hai người, lưng dựa ở bức tường cạnh cửa sau, khoanh tay hất cằm, "Chuyện gì?"
Dáng vẻ lạnh lùng, nhưng câu tiếp theo của Phí Lập lại là: "Hàn Đông mất tích rồi."
Thái Khang ngẩn người, không nghĩ đến sẽ nhận được đáp án này, ngạc nhiên: "...Mất tích?"
"Ừ." Phí Lập nói, "Vừa đi vừa nói, bọn tao định đến tòa nhà D tìm thử, mày cũng đi cùng đi."
Thái Khang không nói hai lời, vô cùng lo lắng đi theo, "Nói thừa, đương nhiên tao phải đi cùng rồi."
Tăng Lý hơi tò mò về sự chuyển biến thái độ của Thái Khang, rõ ràng là Phí Lập cũng nghĩ giống cậu, hắn cong môi cười nhìn hắn, "Mày vội cái gì? Không phải hai đứa mày đang cãi nhau à?"
Thái Khang nghe thấy thế thì sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, nhưng bước chân lại chẳng chậm lại.
wtp Mật Kết
"Nó bị dở hơi." Thái Khang quay lại nhìn hắn, "Cả người cứ quái lạ, bọn mày nghĩ tao muốn cãi nhau với nó à?"
Phí Lập, "Nói thật đi hai đứa ngốc bọn mày rốt cuộc là có chuyện gì? Hỏi có mâu thuẫn gì thì cũng không nói, làm ông đây lo gần chết."
Thái Khang mím môi không nói, Phí Lập định hỏi tiếp, ánh mắt Tăng Lý bỗng dừng lại ở phòng âm nhạc, cậu kéo tay áo Phí Lập, nói: "Đợi chút."
Phí Lập cúi đầu nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ, "Sao thế?"
"Đi hỏi xem...!có học sinh âm nhạc nào đến tòa nhà D không." Tăng Lý nói.
Thái Khang nhấc mí mắt, đường nhìn dừng lại trên người Tăng Lý, hắn chính là một học sinh âm nhạc, "Không có, trước khi vào học bọn tôi phải tập chung ở phòng âm nhạc để luyện tập, cả hai lớp đều đến cả, lần luyện tập này rất quan trọng, không thiếu người nào."
Tăng Lý bình tĩnh gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói, "...Xem thử xem."
Ba người tiếp tục đi đến tòa nhà D, Thái Khang bỗng nói với Phí Lập, "Cậu ta rất thông minh."
Phí Lập nghe thấy thế thì đắc ý cười, nhếch môi, còn vui hơn cả khi mình được khen.
"Phí lời, học sinh giỏi." Phí Lập dùng vai đụng hắn một cái, "Mày vẫn chưa nói rốt cuộc hai đứa mày có chuyện gì, đã đến lúc này rồi đừng giấu nữa, nếu không mày cũng không đi theo."
Thái Khang nghe thấy thế thì nhìn lướt qua Phí Lập và Tăng Lý, cười nhạt.
Hai người này, một người thông minh, một người lực quan sát rất tốt, đúng là hợp nhau.
Thái Khang vội vã đi theo, điều này chứng tỏ việc kia ít nhều có liên quan đến hắn, hắn biết gì đó.
"Đợi chút nữa giải thích với mày sau, nói ra dài dòng lắm."
Tòa nhà D tối đen, bám đầy bụi bặm, con nhện bò trên mạng nhện, bên trong cửa giống như đang có một con quái thú to lớn ẩn nấp, giống như trong phim kinh dị.
"Bây giờ cũng không tiện kể." Thái Khang nhấc chân bước, xung quanh toàn là bụi, ở nơi thế này một âm thanh nhỏ cũng bị khuếch đại lên.
wtp Mật Kết
Tăng Lý hơi sợ, níu lấy áo Phí Lập, Phí Lập cũng sợ nhưng Tăng Lý đang ở đây, hắn phải cố gắng giả vờ bình tĩnh, hắn dắt tay Tăng Lý đi vào bên trong.
"Nếu Hàn Đông thật sự ở đây, tôi sẽ tôn cậu làm anh hùng...." Phí Lập nhìn xung quanh một vòng, trong tay cầm điện thoại để soi sáng, trên hành lang đã lâu không có người quét dọn, vẫn còn sót lại một ít rác.

Thỉnh thoảng còn thấy vài đống đồ đạc linh tinh.
"Phòng âm nhạc ở tầng ba." Thái Khang đi đầu tiên, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Phí Lập dắt theo Tăng Lý đi đằng sau, Tăng Lý nhìn lại đằng sau rất nhiều lần, cậu sợ đằng sau đột nhiên chui ra một ma nữ ăn thịt bọn họ.
Yết hầu Phí Lập lăn lăn, mượn ánh trắng mờ mờ nhìn bóng dáng cô đơn của Thái Khang.
Con người hắn, trên mặt tinh thần chẳng có vấn đề gì, cuộc sống cũng rất lành mạnh, chẳng có gì không hài lòng cũng không thiếu gì.
Cho nên không thể trải qua những thứ giống Tăng Lý, những người như Thái Khang lúc chứng bệnh phát tác sẽ hãm sâu vào tuyệt vọng, đau khổ.
Nhưng Phí Lập có thể hiểu, cũng muốn đưa tay ra giúp đỡ hắn, niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, nhưng dù vậy thì hắn cũng muốn làm hết sức mình.
Yết hầu Phí Lập lăn lăn, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của Thái Khang, bỗng nhiên nói, "Thật ra, mọi người đều biết rồi...
Bước chân của Thái Khang khựng lại, hắn không quay đầu, Phí Lập nắm chặt tay Tăng Lý, tiếp tục nói, "Mày đừng nghĩ linh tinh, bọn mình là anh em với nhau, không ai ghét mày cả, mọi người đều rất lo lắng cho mày, bọn mình là bạn bè, là anh em, nếu có chuyện gì có thể nói ra."
"Chứng rối loạn lưỡng cực cũng không phải khác loài, mày vẫn còn bọn tao, Thái Khang."
Dưới ánh trăng, bóng lưng Thái Khang cô độc giống như một con sói.
wtp Mật Kết
Hắn chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn vào mặt Phí Lập, nói: "Chứng rối loạn lưỡng cực là gì?"
Trong mắt Thái Khang đầy nghi ngờ, chỉ vào mình, "Tao có bị rối loạn lưỡng cực đâu?"
"Hả?"
Phí Lập mờ mịt, vội vàng rút bức thư đã được gấp gọn gàng trong túi quần ra, sau đó đưa cho hắn xem, "Cái này thật sự không phải do mày viết à?"
Khóe môi Thái Khang co rút, "Không phải."
Phí Lập thầm nghĩ quả nhiên, từ lúc bắt đầu hắn không chắc lắm, chữ trên thư không giống của Thái Khang.
Vậy rốt cuộc là của ai?
Đột nhiên, có một suy nghĩ mà cùng xuất hiện trong đầu Phí Lập và Tăng Lý.
Thái Khang nhìn vẻ mặt của hai người, chú ý đến sự biến hóa trên nét mặt của hai người, hắn nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Người mắc chứng rối loạn lưỡng cực, không phải tôi."
"Là Hàn Đông."
Đúng lúc này, phía bên phải tầng ba, vang lên tiếng dương cầm đứt quãng.
Mượn ánh trăng, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, sự thật được công bố, người thật sự mắc chứng rối loạn lưỡng cực...
Là Hàn Đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui