- Mật Kết-
Thời gian vui chơi ở làng du lịch đến như dự kiến, hai người ngoan ngoãn ngồi lên xe nhà họ Tưởng xuống thôn, chơi vài ngày rồi lại vui sướng quay lại thành phố.
Phí Lập vốn định nhân cơ hội lần này tỏ tình với Tăng Lý, kết quả hắn không nhịn được tỏ tình trước mất rồi, kế hoạch không cản nổi thay đổi, nhưng cho dù thế nào –
Quan hệ của hai người trong một khoảng thời gian ngắn dường như bị chững lại, nói thế nào đi nữa Phí Lập cũng là một chàng trai đang trong thời gian dậy thì, dục hỏa dồi dào cũng là một điều hợp lý, nhất là người hắn thích ngày nào cũng ở bên cạnh, chỉ hôn chỉ ôm thôi hắn đã cứng bao nhiêu lần rồi.
Nhưng.
Mẹ kiếp.
Thỏ nhỏ chưa trưởng thành.
wtp Mật Kết
Phí Lập ghi hận con số mười bảy, hận không thể nhảy sang năm 2016 ngay ngày mai, để hắn dùng tốc độ ánh sáng hoàn thành cú homerun.
Những ngày còn lại trong đợt nghỉ tết, Tăng Lý và Phí Lập chỉ quấn quýt nhau, Thái Khang không bất ngờ còn cười bọn họ mới bao lâu mà đã giống như vợ chồng già rồi.
Hàn Đông chẳng bày tỏ gì, chỉ lén vỗ vãi Phí Lập nói cố lên.
Sau đó lại đẩy hắn ra nói với Tăng Lý, "Tên ngốc này lừa cậu đấy, nếu nó dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tôi nhé Tăng Lý!"
Thời gian từng ngày trôi qua.
Khoảng thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ tết, thỉnh thoảng hai người cũng lau súng cướp cò, không khí mập mờ, nhìn vào mắt nhau rồi mặt ai cũng đỏ.
Phí Lập đè Tăng Lý lên sofa, nhìn hai má đỏ bừng của cậu, trái tim xốn xang, hắn nuốt nước bọt, khóe môi hơi run, rồi hắn nhắm chặt hai mắt chu môi ra muốn hôn cậu.
Cây cột dựng lên vừa dài vừa cứng.
Tăng Lý ngẩng đầu phối hợp với động tác của hắn, Phí Lập đè tay cậu xuống, vừa chạm vào nhau, hai người cảm nhận được như có một dòng điện chạy toàn thân, chỗ nào cũng nóng lên, giống như đang sống sờ sờ ra đó mà vẫn bị thiêu chết.
Vừa xấu hổ vừa khó chịu.
wtp Mật Kết
Kết quả vừa mới chạm vào nhau, Phí Lập đã kích động như một tên ngốc, nộp vũ khí đầu hàng.
"Anh, anh...." Phí Lập ngại gần chết, đỏ mặt ấp úng: "Anh, mẹ nó anh..."
A a a a mất mặt quá!
Vừa mới bắt đầu thôi mà!
Tăng Lý cũng sửng sốt, nhìn người phía trên mình đang vội vàng giải thích, "Bình bình bình thường anh không thế này đâu! Bình thường anh rất lâu! Haizz mẹ nó em vừa đụng vào anh là anh không nhịn được rồi, anh toi rồi...."
Khó lắm Tăng Lý mới được nhìn thấy vẻ mặt này của Phí Lập.
Cậu thấy buồn cười, nhưng bây giờ cậu phải động viên Phí Lập, bèn nhịn cười, đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái, nói: "Ừm, không sao."
Phí Lập nhục đến mức hận không thể chui xuống đất tự sát.
Chuyện gì thế này, một khi hắn chạm vào Tăng Lý chỗ nào cũng giống như một thẳng trẻ trâu ngây thơ ấy.
Sau đó Phí Lập đi giặt quần lót, Tăng Lý vào bếp nấu cơm, không lâu sau Phí Lập lại ra ngoài phơi đồ, hỏi cậu: "Đúng rồi, học kỳ mới em định ở ký túc xá à?"
Bây giờ cách thời gian vào học kỳ mới không còn xa nữa.
Tăng Lý vẫn chưa nghĩ xong, lắc lắc đầu, "Không biết nữa...."
"Được, chúng ta nghĩ từ từ, ký túc xá trường mình là sáu người một phòng, để anh hỏi xem Hàn Đông Thái Khang có đến không." Phí Lập vắt quần lên giá phơi, Du Du đã đi làm lại rồi, Tăng Lý bị Phí Lập bắt đến nhà hắn.
"Nhưng nếu em không thích thì cũng không sao, cùng lắm thì anh đưa đón em đi học.
Vừa hay anh trưởng thành rồi, có thể chạy xe điện rồi."
Phí Lập quay đầu cười với cậu.
Tăng Lý nói được.
wtp Mật Kết
Vấn đề ở ký túc xá tạm thời gác lại, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Phí Lập đưa Tăng Lý đến sân vận động gần đó đánh cầu lông, gần đây sân ngoài trời gió lớn quá, cầu lông không bay được, không đánh nổi.
Huống hồ Phí Lập cũng muốn để Tăng Lý chậm rãi thích ứng với những nơi đông người.
"Nếu không thoải mái thì nói, bọn mình về nhà." Phí Lập dặn cậu.
Tăng Lý gật đầu, thể hiện mình hiểu, dù rằng đối diện với nhiều người cậu vẫn có một loại cảm giác sợ hãi kỳ lạ trong lòng mình, nhưng cũng may—
Cậu còn có Phí Lập.
Điều này khiến Tăng Lý thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay đến sân cầu lông lại rất thuận lợi.
Phí Lập đánh được một nửa thì phát hiện ra Kiều Nhiên.
Hắn giả vờ như không nhìn thấy, cố gắng thu hút sự chú ý của Tăng Lý, thế mà cái tên Kiều Nhiên không có mắt kia vẫn cứ đến chào hỏi bọn họ.
Thật ra chủ yếu là chào hỏi Tăng Lý.
Hắn hỏi, "Đang đánh cầu lông à?"
Tăng Lý hết hồn vì âm thanh đột ngột vang lên, không đỡ được cầu, quả cầu lông rơi xuống đất, Tăng Lý sửng sốt quay đầu lại thì nhìn thấy Kiều Nhiên.
"Không có mắt à?" Phí Lập chạy sang nhặt cầu, bày ra vẻ mặt khó chịu, ý là muốn Kiều Nhiên cút ra chỗ khác.
Lần này không còn cửa sổ ngăn cản, cũng không có người khác kéo, Tăng Lý thật sự sợ hai người họ đánh nhau, lại không dám tiếp xúc quá nhiều với Kiều nhiên, bèn kéo tay áo Phí Lập nói: "Đừng cãi nhau...!bọn mình đi đi."
"Không làm phiền hai người." Kiều Nhiên nhìn Tăng Lý, vẻ mặt không dễ chịu lắm, nhưng cũng không nói nhiều, hắn lùi lại đằng sau chỉ chỉ, "Tôi đi cùng em gái, hai người chơi đi, tôi đi trước."
Hắn nói xong thì đi, xem ra bản thân hắn cũng ngại đứng trước hai người không chào đón mình.
Phí Lập vẫn thấy hơi lạ, hắn và Tăng Lý chưa bao giờ cho Kiều Nhiên sắc mặt tốt, thế thì sao Kiều Nhiên vẫn luôn sán đến gần làm gì?
...
Mẹ kiếp.
wtp Mật Kết
Lý do để không biết xấu hổ sán đến gần còn có thể là gì nữa?
Ánh mắt Phí Lập dừng lại trên mặt Tăng Lý, nói với giọng chua loét, "Em đừng nói chuyện với nó, nào, bọn mình tiếp tục đánh."
Hắn cúi xuống nhặt quả cầu lông, Tăng Lý không hiểu gì, Phí Lập thấy cậu chẳng biết gì cả thì tức xì khói, hắn cảm thấy mình như đang bị ngâm trong vại giấm.
Đ – m!
Thế mà hắn lại quên mất, thỏ nhỏ đẹp như vậy, được người khác thích cũng rất bình thường.
Phí Lập vừa nghĩ đến lúc nãy Kiều Nhiên nhìn Tăng Lý còn nói chuyện với cậu là hắn đã chua lòm rồi, hắn tức đến mức cầm vợt lên nói: "Không đánh nữa không đánh nữa, phiền chết đi được, về nhà!"
Tăng Lý: "...?" Trở mặt nhanh thế.
Phí Lập không nhịn được kéo cậu đến một góc hôn một cái, túm lấy hai tay của Tăng Lý ép cậu lên tường, hôn đến mức môi cậu tróc cả da, không thở nổi, sau đó còn gặm lên cổ cậu đánh giấu chủ quyền.
Tăng Lý: "???"
Phí Lập ngước mắt nhìn đôi mắt của Tăng Lý ở khoảng cách gần, hơi thở hai người quấn quýt với nhau, Phí Lập chửi một câu rồi nói: "Nó thích em."
"Em đừng nói chuyện với nó." Phí Lập vùi mặt mình lên vai Tăng Lý, rồi lại ngẩng đầu lên cọ cọ vào tai cậu nói, "Được không?"
Tăng Lý làm sao có thể chống đỡ được viên đạn bọc đường của hắn.
"Ừm...!ừm."
Chỉ là, "Nhưng...!cậu ta, cậu ta không thể, thích em đâu...."
Trước kia đều là những chuyện không vui vẻ, bây giờ cũng chẳng có mấy lần gặp nhau, sao có thể?
wtp Mật Kết
"Anh không biết." Phí Lập cũng không biết giải thích thế nào, hắn quy kết điều này vào tình địch gặp nhau đỏ mắt, trong lòng lại nghĩ thầm thảo nào ngay từ lần đầu gặp nhau bọn họ đã không ưa nhau rồi, Phí Lập nói bằng giọng điệu chua loét: "Dù sao em cũng đừng để ý đến nó!"
Tăng Lý cảm thấy Phí Lập cực kỳ ẫu trĩ.
Nhưng cậu vẫn chọn nuông chiều cậu bạn này, gật đầu, hôn lên tóc hắn, tỏ vẻ an ủi.
Tối nay Du Du về nhà sớm, nghe nói là được tăng lương tăng chức, sau này không cần phải tăng ca đến muộn như vậy nữa.
Tăng Lý vui thay cho bà, thế này ít nhất có thể về kịp cơm tối, không cần phải ăn đồ ăn đặt mua nữa, tâm tình Phí Lập khá là phức tạp, một mặt thì thấy vui cho dì Du nhưng mặt khác lại buồn cho chính mình.
Toi rồi, sau này không còn cơ hội để quấn lấy nhau vào buổi tối nữa.
Tối Phí Lập không đến, Du Du nấu cơm trong bếp, Tăng Lý bèn vào phòng làm bài tập, tiện tay làm luôn sách ôn tập.
Tăng Lý vẫn không nghĩ ra, ai đã gửi bưu phẩm này đến?
Cũng không có tên người gửi.
Những tài liệu trong này rõ ràng là được chọn lựa rất kỹ, không có thứ nào không cần thiết, không dùng đến cả.
Sách ôn tập 5 3, sách đề thi mô phỏng, tổng kết công thức trọng điểm toán học...!vân vân.
Cậu không hiểu nên cứ làm trước vậy, Du Du vào phòng gọi cậu ăn cơm thì ngạc nhiên: "Con mua lúc nào thế? Tiền tiêu vặt mẹ cho con đừng mua những thứ này, con cứ mua đồ ăn đồ chơi, mua thứ mình thích ấy, mấy thứ này nếu con cần thì cứ nói với mẹ là được."
Cũng không phải do Du Du.
wtp Mật Kết
Tăng Lý ngẩng đầu nhìn bà, "Không phải con mua."
Du Du: "Hả?"
Tăng Lý nói: "Là của người khác tặng ạ."
Cậu kể lại chuyện bưu phẩm cho Du Du nghe, rồi lấy hết mọi thứ trong bưu phẩm cho bà xem, Du Du xem xong vẻ mặt từ nghi ngờ dần dần biến thành phức tạp.
"Ăn cơm trước đã." Ánh mắt bà hơi né tránh, nói: "Ăn xong rồi nói tiếp."
Tăng Lý gật đầu, "Vâng."
Trên bàn ăn Du Du vẫn luôn cầm điện thoại, không ngừng gõ chữ, dường như đang gửi tin nhắn cho ai đó, Tăng Lý không nói gì chỉ cúi đầu ăn cơm, trong lòng cậu cũng thoáng thoáng đoán được.
Có liên quan đến tin nhắn tối hôm đó cậu nhìn thấy.
Không ngoài dự đoán, không lâu sau, Du Du đặt điện thoại xuống rồi nhìn Tăng Lý, do dự nói: "A Lý, con có muốn biết...!là ai tặng không."
Tăng Lý, "Vâng."
Du Du hít sâu, buông đũa, dường như đang đấu tranh tâm lý rất nhiều, cuối cùng bà nói.
"Là ba con.".