Sau khi Sở Yếm trả lời xong, đáy mắt lóe lên vẻ ảo não không dễ gì nhận ra được. Đã trôi qua lâu như vậy rồi mà anh vẫn phản ứng vô thức như thế.
Nhưng câu trả lời này của anh lại khiến cảm xúc của Bộ Thiển ổn định hơn chút.
Lý Ấu Trúc vừa công bố thân phận vị hôn thê xong, sau khi nghe thấy Sở Yếm nói vậy, cô ta cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Cô ta ngừng cười, giọng nói cũng mang theo chút ý công kích: “Tôi là vị hôn thê của Sở Yếm, Lý Ấu Trúc. Ông cụ Sở đích thân mời tôi tới đây. Cô là ai chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Ấu Trúc thẳng thừng bỏ qua câu ‘không quen biết’ của Sở Yếm, cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt Bộ Thiển, ánh mắt ngập tràn địch ý.
Bộ Thiển liếc cô ta một cái, ngay cả tên họ cũng không thèm nói với cô ta.
“Chúng ta không cần thiết phải làm quen.”
Đối với loại người cướp lấy Sở Yếm ngay từ đầu, hơn nữa còn do ông cụ Sở sắp xếp thì Bộ Thiển cảm thấy bản thân nhìn cô ta thêm một cái cũng là lãng phí.
Cô tự nhiên nắm lấy tay Sở Yếm, tay Sở Yếm lớn hơn tay cô. Trước kia khi bọn họ nắm tay nhau, Sở Yếm có thể dùng tay bao bọc lấy tay cô.
“Đi theo em.”
Cô nắm lấy hai ngón tay Sở Yếm rồi kéo anh đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Ấu Trúc thấy Sở Yếm thực sự định dời bước đi, nhất thời chẳng buồn quan tâm đến hình tượng nữa, vội vã ngăn lại: “Sở Yếm! Ông cụ Sở nói rồi, bảo chúng ta cùng nhau đi thăm ông!”
Lý Ấu Trúc lại lần nữa lôi ông cụ Sở ra, hôm nay cô ta qua đây là được ông cụ Sở mời. Ông cụ Sở đã sắp xếp đám cưới hai nhà họ Lâm và họ Sở.
Trên danh nghĩa, cô ta mới thực sự là vị hôn thê của Sở Yếm.
Bộ Thiển cảm thấy ông cụ Sở phiền chết đi được.
Cô đạp gót giày cao gót lên sàn gỗ, kéo Sở Yếm ra với khí thể như thể muốn đánh nhau, còn về tiếng kêu gào của cô Lý ở sau lưng thì tạm coi như tiếng ồn tạp âm.
Sức lực của Bộ Thiển không sánh được với Sở Yếm.
Nếu Sở Yếm muốn giãy ra thì Bộ Thiển cũng không lôi anh nhích nổi một bước.
Ngón tay anh bị nắm chặt lấy, đôi mắt lành lạnh kia đảo qua đôi giày cao gót của Bộ Thiển. Chiếc gót nhỏ dài đạp lên ván gỗ, chỉ cần một chút bất cẩn, chiếc gót dùng để chống đỡ này sẽ lập tức trở thành nguyên nhân gây thương tích.
Sở Yếm bị kéo thẳng mới một ngã rẽ không người.
Ngã rẽ cách bên ngoài phòng khách không xa.
Tiếng nhạc, tiếng nói chuyện và đủ loại tạp âm truyền tời một cách rõ ràng.
Bộ Thiển dừng lại, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Dáng dấp của người đàn ông này đã trưởng thành vững vàng hơn so với trong trí nhớ, góc cạnh gương mặt vẫn hoàn mỹ như vậy.
Chỉ là khí chất của anh hơi thâm trầm, giữa đôi lông mày tuấn mỹ không tìm được chút ấm áp nào.
Bộ Thiển nhìn anh mà không chớp mắt lấy một lần, cho đến khi mắt bắt đầu cay thì cô mới chớp mắt một chút: “Sở Yếm, có phải chúng ta chia tay rồi không?”
Hầu kết Sở Yếm cuộn lên, phát ra một tiếng ‘ừm’.
Rõ ràng Bộ Thiển đã biết chuyện này rồi nhưng lại cứ phải hỏi một lần. Sau khi nghe thấy câu trả lời của Sở Yếm, trái tim cô đau nhói.
“Em không muốn chia tay.”
Bộ Thiển siết chặt lấy ngón tay Sở Yếm, đôi mắt cô ướt nhòe nhìn anh rồi nhấn mạnh từng chữ một: “Sở Yếm, em không muốn chia tay.”
Cô không biết vì sao bọn họ lại chia tay nhưng lúc này cô biết, cô không muốn chia tay.
Cô lặp lại mấy chữ này, như thể từng nhịp trống nặng nề gõ vào màng nhĩ Sở Yếm.
Nếu là hai năm trước, có lẽ anh sẽ dao động với lựa chọn lúc đó sau khi nghe thấy mấy chữ này. Anh sẽ không nói gì, chỉ ôm cô vào trong ngực, nhịn xuống mọi nỗi lo lắng, nói: “Được.”
Thế nhưng hai năm trôi qua rồi.
Sở Yếm cúi đầu, anh rũ mắt xuống gỡ tay Bộ Thiển ra từng chút một. Động tác của anh chậm rãi mà kiên định, thậm chí không nhìn ra chút do dự nào.
Bàn tay đang nắm đã bị buông ra hoàn toàn.
Sở Yếm hạ tầm mắt xuống, không nhìn Bộ Thiển. Anh khẽ nói: “Bộ Thiển. Chúng ta đã chia tay rồi, tôi không có ý định quay lại.”
Bộ Thiển: “…”
Vành mắt Bộ Thiển thoáng cái đã đỏ lên.
Từ trước tới nay trong mắt người ngoài cô luôn là người hiếu thắng nhất, những ngày ở trong núi lớn kia, cô đã chịu mọi khổ cực, chịu mọi gian nan.
Thế nhưng cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người ngoài.
Chỉ khi ở trước mặt Sở Yếm, hoặc là nhắc tới Sở Yếm, cô mới không kìm nén được bất kỳ cảm xúc nào.
Sở Yếm nói rõ ràng xong, anh xoay người rời đi.
Bộ Thiển nhìn bóng lưng anh, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại những cuộc cãi vã từng xảy ra giữa họ. Cô oán giận Sở Yếm sau khi quay về nhà họ Sở thì càng ngày càng lạnh nhạt cô.
Cô biết nhà họ Sở chính là một hang sói, khi Sở Yếm ở trong hang sói chắc chắn không dễ chịu gì cho cam.
Cô hy vọng Sở Yếm đừng giấu diếm cô, có chuyện gì thì lập tức nói cho cô biết.
Thế nhưng Sở Yếm lại thường hay im lặng.
Bộ Thiển lướt lại vòng bạn bè của mình hai năm trước, cô từng đăng một trạng thái, trong bài đăng đó có câu nói: “Mất đi ham muốn chia sẻ chính là sự bắt đầu của tan rã.”
Bộ Thiển chầm chậm ngồi xuống, cô nghĩ, cô có thể đoán ra được nguyên nhân mà bọn họ chia tay.
Bọn họ chia tay, chắc chắn là vì cô cảm thấy Sở Yếm không yêu cô nữa.
Bộ Thiển nghĩ tới đây, trong lòng lại đau đớn.
“Thưa cô, cô vẫn ổn chứ?”
Vào lúc Bộ Thiển đang chìm trong đau khổ không thể kiềm chế thì một giọng nói hòa nhã lễ phép vang lên trước mặt cô.
Là nhân viên phục vụ bưng rượu lúc nãy.
Nhân viên phục vụ khom người đưa cho cô một chiếc khăn tay. Anh ta đưa khăn xong liền miệt mài mời chào rượu mà anh ta tạm thời để trong đại sảnh: “Cô cần chút rượu vang không?”
Tục ngữ nói, một cơn say giải ngàn sầu.
Mắt Bộ Thiển đỏ lên, chóp mũi cũng ửng đỏ. Cô dùng khăn tay lau sạch mặt rồi tự vịn tường đứng dậy: “Cần!”
Cô không cần rượu vang, cô cần rượu Nhị Oa Đầu*!
*Nhị Oa Đầu: là một loại rượu mạnh, nước rượu trong. Rượu này không mắc tiền, và do đó rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa.
Trong yến tiệc không có Nhị Oa Đầu, chỉ có những loại rượu Tây xa xỉ. Bộ Thiển rúc ở trong góc để nhân viên phục vụ đặt cốc rượu ở trước người mình.
Vị trí này đã được cô chọn kỹ càng.
Ngồi ở đây, vừa hay cô có thể nhìn thấy Sở Yếm ở cách đó không xa. Uống một ngụm rượu, liếc mắt nhìn Sở Yếm, rồi lại liếc mắt nhìn…
Hạ Văn Bân.
Đôi giày Tây của Hạ Văn Bân bất ngờ xuất hiện trước mắt, còn vừa hay chặn mất bóng dáng Sở Yếm.
Bộ Thiển nhướn mày, rượu tác dụng chậm khiến dạ dày cô cồn cào. Gương mặt cô trắng bệch, cong thắt lưng lại: “Ọe!”
Buồn nôn.
Hạ Văn Bân: “?”
Trong ánh mắt Hạ Văn Bân tràn ngập vẻ khó mà tin được, anh ta chỉ vào mặt mình, giọng nói cũng run lên: “Ngoại hình của tôi khiến người ta buồn nôn vậy à?”
Tốt xấu gì anh ta vẫn ở trong danh sách những cậu ấm có giá trị nhan sắc của hội đó!
Trước khi Bộ Thiển uống một ngụm rượu đã gọi điện cho Bộ Thời. Rượu trong yến tiệc nhà họ Sở, không có ai trông cô, tất nhiên cô không dám uống bừa.
Thế nhưng cô không ngờ người tìm tới không phải là Bộ Thời mà lại là Hạ Văn Bân.
Cô chưa nôn ra. Sau khi ngồi thẳng người dậy, Bộ Thiển khẽ dựa ra sau, đôi mắt xinh đẹp nhuốm sương, lúc nhìn người khác như vậy, đôi mắt như đang cong lên.
“Tại sao lại là anh?”
Cô khẽ nỉ non cất lời, sau đó dời mắt đi và điều chỉnh vị trí để tiếp tục ngắm nhìn bóng dáng Sở Yếm.
Hạ Văn Bân ngồi xuống bên cạnh cô, giải thích nguyên nhân: “Anh cô bảo tôi tới đó, lúc này anh ấy vẫn chưa thoát thân được. Còn nữa, tôi nghe người ta nói, Sở Thân đã nhắm vào cô rồi. Với cái nết kia của anh ta, tối nay chắc chắn sẽ ra tay với cô.”
“Anh cô bảo tôi trông cô một tấc không rời.”
Bộ Thiển nghe vậy bèn ‘ồ’ một tiếng, cũng không phản ứng gì nhiều.
Cô cầm ly rượu đưa cho Hạ Văn Bân, hỏi: “Muốn uống không?”
Hạ Văn Bân lắc đầu.
Bản thân anh ta không uống, còn không cho Bộ Thiển uống.
Trước kia Sở Thân từng bỏ thuốc vào rượu của một cô gái vô tội, nếu không phải em họ anh ta đúng lúc thấy được mà báo cảnh sát thì không biết cuối cùng cô gái đó sẽ ra sao nữa.
Vì vậy nên khi uống rượu ở nhà họ Sở thì Hạ Văn Bân rất dè chừng.
Anh ta lấy một chai sữa bò từ trong túi quần Tây ra, sữa vẫn còn ấm: “Bộ Thiển, cái này cho cô. Sữa bò làm ấm dạ dày, cô nốc nhiều rượu như vậy, uống hai ngụm sữa làm dịu một chút.”
Sữa bò của Hạ Văn Bân được chuẩn bị cho em họ, cơ thể em họ anh ta không tốt nên anh ta chăm sóc cũng rất tỉ mỉ.
Bộ Thiển nhìn sữa, rồi lại nhìn rượu.
Một lúc sau, cô vẫn nhận lấy sữa bò, ngậm lấy ống hút hút từng ngụm nhỏ: “Khi tôi uống say thì Sở Yếm đều làm ấm sữa cho tôi.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, thế nhưng Hạ Văn Bân vẫn nghe thấy.
Anh ta khẽ sở mũi, thực sự có hơi tò mò: “Bộ Thiển, rốt cuộc cô và Sở Yếm là như thế nào vậy? Tôi với bạn bè vẫn luôn nghĩ anh ta là kiểu người không dính chút nữ sắc nào, không ngờ cô và anh ta lại dính líu với nhau.”
“Chúng tôi đã yêu nhau mấy năm.”
“Sau đó chia tay.”
“Là tôi nói chia tay, tôi cảm thấy anh ấy không còn yêu tôi nữa, vì vậy chia tay anh ấy.”
“Bây giờ lại không muốn chia tay nữa.”
Bộ Thiển nói ngắn gọn mấy câu, tổng kết lại toàn bộ quá trình giữa cô và Sở Yếm. Lời cô vừa dứt, Hạ Văn Bân trừng to mắt, mất một lúc lâu để tiêu hóa được lượng thông tin này.
Đợi tới khi tiêu hóa hết những tin tức mà Bộ Thiển vừa đưa ra, Hạ Văn Bân chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
“Ngay cả Sở Yếm cũng dám vứt bỏ. Bộ Thiển, từ nay về sau cô chính là đại ca của tôi.”
Sau khi Hạ Văn Bân nghe hành động vĩ đại của cô xong, tâm phục khẩu phục nhận đại ca. Tuy rằng đại ca trông không giống đại ca, thế nhưng từng chuyện làm ra lại càng giống đại ca hơn.
Đập đầu cậu ba Sở, vứt bỏ cậu hai Sở kiêm tổng giám đốc Sở.
Anh ta thực sự phục sát đất!
Bộ Thiển chẳng thèm nghe lời tâng bốc của Hạ Văn Bân, ánh mắt cô vẫn đang dính lấy Sở Yếm. Đều nói rượu sẽ khiến ta càng ngày càng say, cô lại càng ngày càng tỉnh.
“Tôi vẫn thích anh ấy.”
Cô lẩm bẩm, nói với bóng hình Sở Yếm.
Hạ Văn Bân thấy vậy, trực tiếp đưa ra ý kiến: “Cô thích thì cứ quay lại với anh ta đi, mấy năm nay bên cạnh anh ta chưa từng có ai. Trước kia còn có người từng đoán anh ta có phải…”
Hai chữ ‘không được’ còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Văn Bân đã tự giác nuốt trở vào.
Nói những lời này trước mặt con gái không tốt lắm.
Bộ Thiển siết chặt lấy chai sữa bò, càng buồn hơn nữa: “Anh ấy không thích tôi, không quay lại với tôi.”
Hạ Văn Bân trầm tư vài giây, can đảm nói ra quan điểm của mình.
“Bộ Thiển, tôi cảm thấy chưa chắc Sở Yếm đã không thích cô. Tôi đã từng thấy tác phong làm việc của Sở Yếm, nếu anh ta không thích cô thì cô hoàn toàn không có cơ hội được xuất hiện bên cạnh anh ta đâu.”
Càng không cần nói là Bộ Thiển còn được ngồi trên xe Sở Yếm.
Giọng nói Hạ Văn Bân chắc chắn, còn kéo Bộ Thiển đang mờ mịt đứng lên. Cô ngẫm lại lời Sở Yếm, rồi lại ngẫm lại việc Sở Yếm để mặc cô kéo anh đi trước mặt Lý Ấu Trúc…
Trong lúc nhất thời, Bộ Thiển không còn choáng váng nữa mà muốn chuyển sang ngất đi luôn cho xong.
Rốt cuộc cô và Sở Yếm có thể quay lại hay không đây.
Hạ Văn Bân nói với dáng vẻ huấn luyện viên vấn tình cảm, anh ta chỉ bảo cho Bộ Thiển: “Nếu cô vẫn còn thích Sở Yếm thì hồi đó không nên chia tay với anh ta. Không cần phải chia tay, muốn thử xem anh ta có yêu cô hay không thì thực ra có rất nhiều cách. Thế nhưng hai người chia tay rồi, cô có muốn biết anh ta có yêu cô hay không, không chỉ khó khăn mà có khi còn chẳng có ý nghĩa gì.”
Bộ Thiển: “…”
Bộ Thiển cái hiểu cái không gật đầu: “Ờ!”
Hạ Văn Bân khẽ đẩy mắt kính không hề tồn tại trên sống mũi, tiếp tục ra vẻ cao siêu: “Bây giờ cô suy nghĩ cẩn thận cũng không muộn. Bộ Thiển, chúng ta làm một giao dịch nhé?”
“Giao dịch gì?”
“Tôi dạy cô làm sao để quay lại với Sở Yếm. Cô… sau khi cô quay lại rồi thì săn sóc Sở Yếm nhà chúng ta chút là được.”
Hạ Văn Bân có thể nói ra những lời này, tất nhiên trong lòng có chắc chắn.
Trong hội ngoài hội ai cũng không có được Sở Yếm, nếu có ngày có thể bị người khác khuất phục, trừ Bộ Thiển bên cạnh anh ta thì không thể là người khác được.
Giờ nhà họ Hạ đã được bà nội giao cho anh ta, tất nhiên anh ta cũng hùng tâm tráng chí*. Nếu dựa vào Bộ Thiển rồi móc nối với Sở Yếm thì sau này anh ta cũng gặt hái được không ít.
*Hùng tâm tráng chí: Nghĩa là luôn quả cảm, Dũng mãnh, có khí phách dũng cảm.
Hai người đều có nhu cầu, đây là cơ sở của hợp tác.
Dường như Bộ Thiển đang suy tư lời Hạ Văn Bân nói, sau khi suy tư vài giây, cô gật đầu: “Được thôi.”
Muốn thử xem Sở Yếm yêu cô hay không thì bọn họ phải trở lại làm người yêu đã.
Điều này, Bộ Thiển cảm thấy rất đúng.
Khi hai người ngồi đây nói chuyện thì cách đó không xa, Sở Vạn Minh đã bế cháu đích tôn ra ngoài. Sở Vạn Minh ngồi xe lăn, sau khi nói đôi lời khách sáo và vui mừng công bố tên cháu trai: “Sở Minh Tâm. Minh Tâm của tập đoàn Minh Tâm.”
Cái tên này vừa vang lên, tất cả mọi người dưới sân khấu đều khẽ biến sắc.
Hạ Văn Bân cũng sửng sốt: “Mẹ nó, ông cụ Sở có ý gì vậy?”
Người cầm quyền hiện tại của tập đoàn Minh Tâm chính là Sở Yếm, thế mà ông cụ lại lấy tên Minh Tâm cho cháu đích tôn. Đây là… có ý định đổi người thừa kế à?
Tất cả mọi người đều đang nghĩ lung tung, chỉ có Bộ Thiển đột ngột đứng lên.
Một tay cô chống lên sô pha rồi nhìn về phía vị trí ông cụ Sở.
Một giây sau.
Cô như thể tiện tay mò lấy cái micro, lại cúi đầu thử âm thanh: “Alo, alo, alo, có nghe thấy không? Nghe thấy à.”
Sau khi âm thanh đã ổn định.
Bộ Thiển nở nụ cười hiền lành với ông cụ, giọng nói dịu dàng vang lên: “Có thể nhìn thấy ông cụ Sở rất thích cháu trai, ngay cả tên cũng tự mình đặt.”
Lời này thoạt nghe thì không có vấn đề gì, khiến Hạ Văn Bân muốn giật lại micro cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời thả lỏng cảnh giác. Thế nhưng anh ta vừa buông lỏng cảnh giác thì Bộ Thiển lại bùng nổ.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Bộ Thiển khẽ chớp mắt, dùng giọng nói ngạc nhiên hỏi…
“Nhưng mà tôi nghe nói hai chữ Minh Tâm của tập đoàn Minh Tâm thì Minh là lấy từ tên của ông, còn Tâm là của người vợ chính thức của ông, cũng chính là mẹ Sở Yếm, Dung Tâm.”
“Bà Dung đã mất, ông lại cho cháu trai dùng lại tên của người đã mất, không sợ kiêng kỵ à?”
Giọng nói Bộ Thiển vang lên khiến toàn sảnh trở nên yên ắng.
Có người hơi lớn tuổi cũng chợt nhớ ra: “Đúng vậy, mẹ của Sở Yếm mới là vợ chính thức của Sở Vạn Minh. Một nửa tập đoàn Minh Tâm là của người vợ chính thức.”
Mà đứa con trưởng của Sở Vạn Minh cũng là đứa con mà ông ta lừa dối vợ mình và đã có từ rất lâu.
Lấy tên của vợ chính thức đặt cho con trai của con riêng…
Đây quả thực là chuyện thiếu đạo đức, không cần mặt mũi nữa!
Sau khi Bộ Thiển nhắc tới gốc gác của Sở Vạn Minh, cô nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ vô tội: “Ông Sở, tôi chỉ có lòng nhắc nhở ông một chút mà thôi, ông sẽ không để bụng chứ?”
Sở Vạn Minh siết chặt tay thành nắm đấm, ông ta như muốn nghiến nát răng. Thế nhưng trước mặt mọi người, ông ta chỉ có thể xanh mặt, bày tỏ thái độ: “Không sao.”
Thấy Sở Vạn Minh sắp bị tức tới nổ não, Sở Yếm đứng dưới sân khấu kiềm chế được trái tim đập liên hồi.