Lại dỗ em một chút đi !

Toàn sảnh không có một ai lên tiếng, loại chuyện liên quan đến quá khứ của ông cụ Sở, cho dù trong lòng bọn họ có cả mớ suy nghĩ thì ngoài miệng vẫn không thể nói ra được.
 
Con cả của Sở Vạn Minh không kiên nhẫn được như ba mình, anh ta nhanh chóng xông tới, tức giận gọi bảo vệ: “Bảo vệ, bảo vệ! Đuổi người này ra ngoài cho tôi!”
 
Bộ Thiển nhìn Sở Kiên nổi trận lôi đình nhưng cô không hề nhúc nhích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô chống một tay lên sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào xe lăn của ông cụ.
 
Quả nhiên, không đợi tới khi Sở Kiên xông tới, ông cụ đã vỗ mạnh xuống xe lăn, lạnh lùng nói: “Sở Kiên, quay lại, không được thất lễ với khách như vậy.”
 
Tuy rằng tính cách Sở Kiên rất tệ, nhân phẩm cũng độc ác, thế nhưng có một điểm khiến ông cụ rất hài lòng đó là: Anh ta rất nghe lời.
 
Sở Kiên bị ông cụ gọi lại, vừa căm giận vừa không cam lòng quay về.
 
Nơi đây còn có nhiều người đang nhìn như vậy, mặc dù trong lòng ông cụ đang lửa giận ngút trời nhưng trên mặt vẫn không được tỏ ra chút tức giận nào cả. Ông ta bế cháu trai tới bên cạnh bảo mẫu.
 
“Cảm ơn cô gái này có lòng nhắc nhở, lần này quả thực tôi suy nghĩ không được chu toàn. Vì vậy tôi quyết định đổi lại tên cho đứa nhỏ.”
 
Tố chất tâm lý của Sở Vạn Minh rất mạnh, ông ta sửa lại cái tên đã định ra từ trước ngay tại chỗ rồi tuyên bố lại lần nữa: “Sau này đứa cháu đích tôn này của tôi sẽ tên là Sở Huy, ý nghĩa tương lai tiền đồ sáng lạn.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc lần đổi tên này không ẩn chứa ẩn ý nào nữa.
 
Bộ Thiển thấy vậy cũng dừng lại.
 
Gò má cô ửng đỏ, ngồi xuống lại ghế sô pha. Chẳng mấy chốc, người bên cạnh ông cụ Sở đi tới hỏi tên Bộ Thiển: “Ông chủ nhà chúng tôi muốn cám ơn lời nhắc nhở của cô nên muốn tôi tới đây hỏi quý danh của cô.”
 
Người hỏi mang thái độ cung kính, Hạ Văn Bân đứng bên cạnh Bộ Thiển cũng biến sắc.
 
Anh ta bình tĩnh đứng chắn trước mặt Bộ Thiển, phủi sạch nhà họ Bộ đi: “Đây là bạn gái của tôi, tên Thiển Thiển. Ban nãy cô ấy uống say, không được tỉnh táo cho lắm.”
 
Lý do thoái thác của Hà Văn Bân hoàn toàn không che đậy được.
 
Bộ Thiển day huyệt thái dương của mình, rút một tấm danh thiếp từ trong ví mình ra: “Cho anh, nếu ông ta muốn cảm ơn thì có thể ủng hộ tòa soạn của chúng tôi một chút.”
 
Danh thiếp của Bộ Thiển là do lần trước phó chủ biên tập tâm huyết dâng trào, in danh thiếp cho cả tập đoàn. Trên danh thiếp có tên, số điện thoại và địa chỉ công tác của Bộ Thiển
 
Trừ lần đó ra thì không còn lần nào khác.
 
Bộ Thiển biết ông cụ Sở không phải là người tốt, bản thân mình làm xấu mặt mũi của ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ đến gây phiền toái với cô. Nếu chỉ gây phiền phức cho một mình cô thì cô chẳng sao cả.
 
Cô không muốn kéo theo cả nhà họ Bộ bị lão già này nhắm vào.
 
Danh thiếp của Bộ Thiển còn chưa đưa ra thì đã bị một cánh tay vươn ra từ đằng sau cầm lấy. Bộ Thời khom lưng chống tay lên sô pha, không biết đã tới đây từ bao giờ.
 
Anh ấy cất danh thiếp đi, đưa tay khẽ sờ lên trán Bộ Thiển.
 

Hơi nóng.
 
“Thiển Thiển, chúng ta về nhà thôi.” Bộ Thời nhắc nhở một tiếng. Sau đó anh ấy vừa giúp em gái kéo khóa túi xách lên vừa ngước mắt nhìn người hỏi chuyện: “Đây là em gái tôi. Em gái tôi luôn nhiệt tình như thế đấy, ông cụ Sở không cần phải cảm ơn, em gái tôi không để tâm tới chuyện này đâu.”
 
Nói xong, anh ấy đeo túi xách ngọc trai trắng của Bộ Thiển lên, sau đó chìa tay về phía Bộ Thiển.
 
Bộ Thiển giật mình.
 
Lúc cô đưa danh thiếp ra, cô nghĩ bản thân thật may mắn khi chưa từng công khai mối quan hệ của bản thân với nhà họ Bộ, bây giờ cũng sẽ không ảnh hưởng tới nhà họ Bộ.
 
Thế nhưng cô không ngờ tới, Bộ Thời sẽ ra mặt.
 
Bộ Thời mặc bộ tây trang màu đen mà lưng lại đeo túi xách của cô, thoạt nhìn không hợp lắm. Bàn tay chìa ra có một vài vết chai, là vết chai để lại do đua xe nhiều năm liền.
 
Sở Yểm cũng có.
 
Thế nhưng vết chai của Sở Yểm một phần do đua xe tạo ra, một phần là phải cực nhọc nhiều năm.
 
Bộ Thiển đứng lên đi ra ngoài với Bộ Thời.
 
Hạ Văn Bân nhìn bọn họ rời đi, theo bản năng liếc mắt tìm phương hướng của Sở Yểm. Ánh mắt anh ta quét qua đúng lúc bặt gặp Sở Yểm đang đứng trong góc tối.
 
Sở Yểm đang nhìn Bộ Thiển.
 
Anh nhìn bóng lưng Bộ Thiển, đáy mắt hiện rõ tâm trạng dâng trào đang bị đè nén.
 
Hạ Văn Bân: “…”
 
Đối với cp gương vỡ lại lành này, anh ta chắc chắn rồi!
 
Bộ Thiển bị Bộ Thời dẫn đi nhưng tiệc đầy tháng vẫn đang tiếp tục, chỉ là bây giờ người tham gia yến tiệc cũng không có tâm trạng ăn đồ nguội đã được trưng bày mà chỉ muốn cắn hạt dưa nóng hổi, hóng hớt chuyện vừa mới diễn ra.
 
Mối quan hệ của các cô gái nhà giàu trong giới thượng lưu rất nhỏ hẹp, ai quen với ai, ai trở mặt với ai đều rất rõ ràng.
 
Lúc này, trong một nhóm nhỏ đã có người dẫn đầu trong nhóm bày tỏ tâm trạng hóng chuyện.
 
“Hôm nay đến nhà họ Sở thực sự là đúng lúc!”
 
“Cười chết tôi rồi, quá đặc sắc, tôi đứng gần với cái người bên cạnh ông cụ Sở kia, tận mắt nhìn thấy mặt anh ta biếc sắc! Cô gái kia là ai vậy? Sao cuối cùng cô ấy lại bị Bộ Thời dẫn đi?”
 
“Không biết, khoảng cách xa quá, không nghe rõ Bộ Thời nói gì.”
 
“Tôi nhớ Hạ Văn Bân ở gần đó, ra đây để mọi người hóng chuyện đi! @Hạ Văn Bân.”
 
@ Hạ Văn Bân mà không thấy xuất hiện, trong nhóm nhỏ tán gẫu tiếp, nói đến chuyện Bộ Thiển nhắc tới hai chữ ‘Minh Tâm’. Tập đoàn Minh Tâm là cơ nghiệp khổng lồ nhất của nhà họ Sở, thế nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết, chữ ‘Tâm’ trong ‘Minh Tâm’ là lấy từ tên của mẹ Sở Yểm.
 
“Hầy, mọi người có nghe nói vụ cả nhà họ Dung chết trong hỏa hoạn vào hai mươi năm trước không…”
 

“Không trùng hợp đến vậy chứ?”
 
“Tâm trạng của tôi đang rất phức tạp, trước kia tôi thấy Sở Yểm còn có một anh trai, còn tưởng anh ấy mới là con riêng. Qua đêm nay thì chắc tôi phải nghĩ lại rồi.”
 
Người vợ hiện tại của Sở Vạn Minh sinh cho nhà họ Sở ba đứa con là cậu cả Sở Kiên, cậu ba Sở Thân và cậu tư Sở Thanh. Dựa theo lời bà Sở hiện tại nói, bà ấy là thanh mai trúc mã với Sở Vạn Minh.
 
Vì vậy những năm gần đây, rất nhiều người chắc chắn bà ta chính là vợ cả, hoàn toàn không biết vợ cả thực sự của Sở Vạn Minh là cô chủ của nhà họ Dung đã mất gần hai mươi năm trước.
 
Nhờ có Bộ Thiển vạch trần, đêm nay trong các nhóm nhỏ đều được bàn tán sôi nổi ngất trời.
 
Mà đương sự Bộ Thiển gây ra tất cả những chuyện này đang ngồi trong xe, nói xin lỗi với Bộ Thời: “Xin lỗi, có phải em gây phiền phức rồi không?”
 
Bộ Thời nhìn dáng vẻ thận trọng này của cô, trong lòng cảm thấy kì lạ.
 
Anh ấy thở dài trong lòng, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói với Bộ Thiển: “Thiển Thiển, em có còn nhớ ba mẹ đã từng nói với em, bây giờ em là báu vật của nhà họ Bộ, cho dù em làm gì thì luôn có nhà họ Bộ làm chỗ dựa cho em.”
 
“Đêm nay ông cụ Sở làm vậy quả thực là kẻ đáng khinh, đầu tiên em không hề mắng ông ta, thứ hai em cũng không có đánh ông ta, chỉ có lòng tốt nhắc nhở ông ta mà thôi, không hề làm sai.”
 
Bộ Thiển: “…”
 
Bộ Thiển được thiên vị thành công, cô chần chừ nói: “Em… em sẽ không gây phiền phức cho mọi người chứ?”
 
Bộ Thời nhướn mày cười, nhẹ nhàng nói: “Này mà gọi là phiền phức gì chứ? Sau này em cứ can đảm lên, muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp thì đều không tính là chuyện gì lớn.”
 
Bộ Thời nói xong còn nhắc tới Bộ Trầm.
 
Anh ấy nhắc đến cả chức vị hiện nay của Bộ Trầm để em gái an tâm: “Có anh cả ở đây, tay ông cụ Sở có dài đến đâu thì cũng không dám đụng tới em đâu.”
 
Rốt cuộc Bộ Thiển cũng yên lòng.
 
Mấy chai rượu vang đỏ cô uống lúc nãy bây giờ mới bắt đầu có tác dụng. Xe còn chưa chạy về đến nhà, cô đã nghiêng đầu ngủ mất.
 
Bộ Thời nhìn gương mặt đang ngủ của cô, nghĩ tới sự bảo vệ của cô với Sở Yểm, lại thở dài lần nữa.
 
Haiz.
 
Dường như anh ấy đã đánh giá thấp tình cảm của em gái dành cho Sở Yểm rồi.
 
Bộ Thời có gương mặt điển trai phong lưu lãng tử nhưng thực sự là chưa từng có mối tình nào. Từ trước đến nay, anh ấy cũng chưa từng quá cuồng nhiệt với ai, vì vậy anh ấy không hiểu, tại sao tình cảm của em gái đối với Sở Yểm lại sâu đậm đến vậy.
 
Chiếc xe nhanh chóng về tới nhà họ Bộ. Bộ Thời bế em gái xuống xe rồi đưa lên phòng
 
“Ba mẹ, chúng ta ra ngoài nói đi.”
 
Bộ Thời đặt người sứ nhỏ vào trong tay em gái, quay đầu khẽ nói với ba mẹ: “Thiển Thiển say rồi, để con bé nghỉ ngơi cho khỏe.”
 

“Được.”
 
Không lâu sau, cả nhà họ Bộ đã biết chuyện trên bữa tiệc. Bộ Phong cau mày, nói thẳng không chút kiêng kỵ: “Bây giờ tập đoàn Minh Tâm đang nằm trong tay Sở Yểm, ông cụ Sở lại lấy tên Minh Tâm cho cháu trai, đây chẳng phải là lòng Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết à?”
 
Nhiếp Vi cũng thấy chuyện này rất ghê tởm: “Dù sao Sở Yểm cũng là bậc con cháu, cho dù ông cụ có lấy cái tên này thì cậu ta cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nhịn. May mà có Thiển Thiển của chúng ta nói ra.”
 
Cả nhà họ Bộ đều mang tác phong ngay thẳng, chỉ nghe loại chuyện như thế này đã cảm thấy khó chịu. Vì vậy khi Bộ Thiển ‘nhắc nhở’, bọn họ thực sự nghĩ rằng con gái đã làm rất tốt.
 
Bên kia.
 
Trong sảnh nhà họ Sở, khách khứa đã giải tán, chỉ còn lại người một nhà họ Sở.
 
Sở Vạn Minh ngồi trên xe lăn, trên tay cầm chuỗi phật châu, ánh mắt ông ta dò xét một lượt trên người mấy đứa con, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
 
“Sở Yểm, con cũng đến tuổi nên kết hôn rồi, ba sắp xếp cô Lý cho con, con có chỗ nào không hài lòng à?”
 
“Tất cả đều không hài lòng.”
 
Trong cả đám con cái, chỉ có mỗi Sở Yểm đang ngồi. Đôi mắt lạnh lùng của anh ngước lên, không cho ba mình chút mặt mũi nào: “Nếu lần sau tôi còn gặp lại cô Lý này thì tôi đảm bảo, cái công ty nhỏ của nhà họ Lý kia phải đóng cửa trong vòng hai tháng.”
 
Nhà họ Lý thân thiết với người vợ hiện tại của Sở Vạn Minh nên âm thầm sắp xếp cô chủ Lý cho anh còn muốn anh phải nhận lấy, chuyện kỳ lạ như vậy cũng chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn kia có thể làm ra được. 
 
Sở Vạn Minh còn định nói gì nữa nhưng Sở Yểm đã đứng dậy. 
 
Đôi mắt lạnh lùng kia cực kỳ giống với ông ngoại đã qua đời của anh, nhìn chằm chằm vào người khác khiến họ có cảm giác sợ hãi như thể bị sói nhắm tới. Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào Sở Vạn Minh.
 
“Đúng rồi.”
 
Sở Yểm làm như không biết ánh mắt của mình lạnh lẽo đến mức nào, anh chỉ bình thản dặn dò Sở Vạn Minh ở trước mặt: “Tối nay nhắc nhở người phụ nữ của ông đi, đừng làm gì cả.”
 
“Nếu không thì tôi không được vui đâu.”
 
Sở Yểm hời hợt nói một câu ‘tôi không được vui’ khiến Sở Kiên và Sở Thân vừa chạy tới lập tức nhớ tới cảnh tượng lần trước khi anh nói câu này, sau đó khẽ rùng mình một cái. 
 
Mẹ nó. 
 
Mẹ kiếp, anh đúng là một thằng điên. 
 
Thằng điên này còn sống thì bọn họ sống không yên!
 
Ánh mắt Sở Kiên và Sở Thân giao nhau, đáy mắt là sự sợ hãi và kiêng kỵ Sở Yểm, cũng có vẻ căm hận tột cùng và âm mưu. 
 
Sở Yểm vừa đi, Sở Kiên lập tức không nhịn được kêu lên: “Ba! Chúng ta không có biện pháp gì với Sở Yểm à? Trong tay ba cũng có cổ phần của công ty, chỉ cần có nhiều hơn một chút thì chúng ta nhất định…”
 
“Câm miệng.”
 
Sở Vạn Minh ngăn đứa con cả lại, đứa con trai vô dụng này chẳng hiểu gì về chuyện của công ty. Nếu không phải là bất đắc dĩ thì sao ông ta lại đưa công ty cho Sở Yểm chứ!
 
Chuyện hay của nhà họ Sở ăn tận mấy ngày mới vơi bớt.
 
Sau bữa tiệc, Bộ Thiển vừa tỉnh ngủ thì cả đầu đã ong ong lên. Cô mở mắt ngẩn ngơ ngồi dậy, sửa soạn xong xuống lầu thì Nhiếp Vi lập tức sai người làm bưng bát canh tới. 
 
“Thiển Thiển, đầu còn đau không?”
 
“Không đau lắm.”

 
Bộ Thiển ngồi xuống, uống hết một bát canh làm dịu dạ dày. Cô nhìn Bộ Thời ngồi đối diện, Bộ Thời đã ăn cơm rồi, lúc này đang chờ cô. 
 
“Thiển Thiển, có muốn anh hai xin nghỉ giúp em không?”
 
Bộ Thời vẫn lo lắng cô sẽ khó chịu, vì vậy thẳng thắn bảo cô xin nghỉ: “Buổi sáng em cứ ở nhà đi, tới chiều rồi hẵng qua đó.”
 
“Không cần đâu.”
 
Bộ Thiển lắc đầu từ chối: “Vốn dĩ hôm nay là thứ sau, đi làm về là có thể nghỉ ngơi rồi, em không cần xin nghỉ đâu.”
 
Bọn họ sắp công bố kết quả thực tập rồi, đối với chuyện này, Bộ Thiển không muốn qua loa. 
 
Ăn cơm xong, Bộ Thiển ngồi xe Bộ Thời đi tới tòa soạn. 
 
Vốn dĩ Bộ Thời định đề cập với cô tiến triển mới nhất của vụ tai nạn xe cộ, thế nhưng sau khi lên xe, Bộ Thiển lại vùi đầu xem điện thoại, anh ấy cũng không tìm được cơ hội nói chuyện. 
 
Bộ Thiển cúi đầu trả lời tin nhắn của Hạ Văn Bân. 
 
Sau khi Hạ Văn Bân hỏi thăm tình trạng cơ thể cô xong thì đề cập tới kế hoạch hợp tác mà bọn họ đã bàn. 
 
Hạ Văn Bân nghiêm túc chỉ đạo: “Bước đầu tiên của chúng ta chính là có được WeChat của Sở Yểm!”
 
Hạ Văn Bân chỉ đạo tiếp: “Bước thứ hai, tán tỉnh trên WeChat!”
 
Bộ Thiển: “…”
 
Bộ Thiển không chờ anh ta nói ra bước thứ ba đã gõ chữ hỏi: “Anh có chắc chắn làm như vậy sẽ ổn không thế?”
 
Hạ Văn Bân: “Ổn.”
 
Hạ Văn Bân: “Tôi bảo đảm với cô, nếu trong vòng một tháng cô không tóm được Sở Yểm thì tôi sẽ đánh ngất Sở Yểm rồi đưa đến phòng cô.”
 
Bộ Thiển trầm mặc. 
 
Bộ Thiển suy tư vài giây, trả lời: “Hay là bây giờ anh đánh ngất anh ấy luôn đi.”
 
Hôm nay suýt chút nữa không nói chuyện tiếp được nữa. 
 
Sau một buổi nói chuyện, dưới sự tẩy não và cổ vũ của Hạ Văn Bân, Bộ Thiển cảm giác dường như mình có thể lãnh giấy đăng ký kết hôn, sinh con với Sở Yếm ngay bây giờ được rồi.
 
Xe dừng lại, cô đi xuống xe. Một cơn gió thổi tới, thổi tan sự hoang mang của cô, thổi cơ trở về hiện thực. 
 
A!
 
Bây giờ cô còn không có WeChat của Sở Yểm. 
 
Bộ Thiển bị gió thổi cho tỉnh táo lại, sau đó vẫy tay tạm biệt Bộ Thời rồi đi vào tòa soạn. 
 
Bên trong tòa soạn. 
 
Đồng nghiệp thấy cô đi tới, lập tức gõ bàn làm việc của cô, nói với cô: “Bộ Thiển, tổng biên tập tìm cô đó.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận