Lại dỗ em một chút đi !

Bộ Thiển nắm chặt điện thoại rồi sững sờ tại chỗ, cô chớp chớp lông mi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên như quả cà chua nhỏ.
 
Đừng hỏi, hỏi là tự kỷ.
 
Hạ Văn Bân đứng cách đó không xa thấy Sở Yếm vẫn chưa lấy điện thoại ra thêm WeChat, cũng cảm thấy hơi sốt ruột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sững sờ một hồi lâu.
 
Bộ Thiển khẽ cắn môi, cúi đầu, mở danh sách block WeChat ra trước mặt Sở Yếm. Bên trong danh sách đen có một vài người, có một người bạn học không ưa cô và cả Sở Yếm.
 
Sở Yếm cụp mắt, thoáng thấy cô kéo ai đó ra khỏi danh sách đen.
 
Biệt danh của người này chỉ có hai chữ: Chó con.
 
Bộ Thiển không thấy ánh mắt của Sở Yếm, sau khi cô kéo tên ra, vì để cứu chữa mà che lương tâm lại, mềm nhẹ nói: “Em đặt biệt danh cho anh là cục cưng lớn đấy, anh ở trong lòng em vẫn luôn là cục cưng lớn của em!”
 
Sở Yếm: “...”
 
Sở Yếm: “À.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là anh mù, xem chữ cục cưng lớn thành chó con.
 
Bộ Thiển giải thích xong thì tự thấy chột dạ. Cô lặng lẽ cất điện thoại đi, không dám đưa cho Sở Yếm xem.
 
Hai người cứ thế đứng mặt đối mặt với nhau, không ai di chuyển.
 
Sở Yếm mặc trang phục cưỡi ngựa chuyên nghiệp, chiếc áo sơ mi sáng màu ướt đẫm mồ hôi, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp xinh đẹp căng lên. Tay anh còn nắm chặt một chiếc roi quất ngựa, roi quất ngựa màu đẹp kẹp giữa những ngón tay thon dài trắng nõn, tôn lên đôi tay giống như đang quay chụp quảng cáo của anh, làm thỏa mãn hội người cuồng tay.
 
Bộ Thiển nhìn tới mức tim đập nhanh thình thịch. Cô vươn tay, kéo cánh tay anh rồi ngước mặt  hỏi: “Anh có thể dạy em cưỡi ngựa không?”
 
Cô cũng muốn cưỡi ngựa cùng Sở Yếm!
 
Sở Yếm mím chặt môi mỏng, ánh mắt rơi xuống chiếc váy của cô.
 
Bộ Thiển dần dần nhận ra, cũng cúi đầu nhìn váy trắng: “À, mặc váy không cưỡi ngựa được. Em có thể thay quần áo, Hạ Văn Bân nói, ở đây có bán rất nhiều trang phục cưỡi ngựa.”
 
“Không cần thay.”
 
Sở Yếm thu roi ngựa lại, bình thản nói: “Tôi còn có việc, hiện tại phải đi rồi.”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Bộ Thiển nhìn anh.
 
Bàn tay cầm roi ngựa của Sở Yếm lập tức siết chặt, anh vẫn không cúi đầu nhìn Bộ Thiển, mắt nhìn thẳng nhìn về phía cách đó không xa, giống như chỉ thuận miệng nói: “Tôi có một bữa tiệc vào bảy giờ tối nay.”
 
Bộ Thiển xụ khuôn mặt nhỏ, buông lỏng tay anh ra.
 
Cô vừa buông, Sở Yếm đã nhấc chân đi vòng qua người cô rồi đi về phía trước. Phía trước, quả nhiên đã có tài xế đang chờ.
 
Đợi Sở Yếm rời đi, Hạ Văn Bân lập tức chạy tới.
 
“Bộ Thiển.”
 

Hạ Văn Băn tới hỏi kết quả: “Sao rồi? Tôi thấy cô và Sở Yếm nói chẳng được mấy câu. Anh ta có cho cô WeChat không?”
 
Bộ Thiển dắt con ngựa nâu Sở Yếm để lại, cô hơi ngước cằm, trả lời: “Tôi đã có Wechat của anh ấy.”
 
Hạ Văn Bân vẫn còn băn khoăn: “Tôi không thấy anh ta cầm điện thoại mà, hai người kết bạn như thế nào?”
 
Bộ Thiển tạm ngừng vài giây, nhỏ giọng nói: “Tôi kéo anh ấy ra khỏi danh sách đen, cho nên hiện tại bọn tôi đang là bạn bè trên WeChat.”
 
Hạ Văn Bân: “???”
 
Hạ Văn Bân khiếp sợ tới mất giọng.
 
Anh ta ngày càng không hiểu trước đây Bộ Thiển và Sở Yếm yêu đương như thế nào! Một người cao cao tại thượng như Sở Yếm, bị người khác kéo vào danh sách đen, còn bị người ta chia tay, nhưng cuối cùng ngay khi vừa nhìn thấy người cũ thì lại không hề có một chút cảm xúc quá khích nào.
 
Mẹ nó nếu đây không phải là yêu, cả đời này anh ta không tin vào tình yêu nữa!
 
“Tôi muốn đi cưỡi ngựa.”
 
Bộ Thiển không quan tâm tới Hạ Văn Bân vẫn còn đang khiếp sợ, trong lòng cô đang buồn muốn chết, nếu không trút ra được thì đêm nay chẳng thể ngủ ngon.
 
Bộ Thiển dắt ngựa đi, cô giao ngựa cho người của trường đua ngựa rồi chỉ đích danh nói: “Tôi đi thay quần áo, thay xong sẽ ra cưỡi nó.”
 
Nói xong cô liền rời đi, nhân viên phía sau nhìn con ngựa này, há hốc miệng: “Ngựa này là của tư nhân, không thể để người khác cưỡi được.”
 
Hạ Văn Bân đi tới nghe thấy vậy, trong lòng lập tức nhảy số. Anh ta còn đang muốn xác minh xem rốt cuộc Sở Yếm có thái độ gì với Bộ Thiển.
 
“Này, cậu lại đây.” Hạ Văn Bân gọi người nhân viên lại, hạ thấp giọng, hỏi cậu ta: “Cậu có biết quý cô này có quan hệ gì với tổng giám đốc Sở không?”
 
Nhân viên trông có vẻ mờ mịt.
 
Hạ Văn Bân hắng giọng, không nói ra bốn chữ quan hệ người cũ. Anh ta chỉ dạy cậu nhân viên: “Hiện tại cậu gọi điện cho tổng giám đốc Sở, nói có cô Bộ muốn cưỡi con ngựa này.”
 
Cậu nhân viên bị dọa sợ, liên tục từ chối: “Không được, tổng giám đốc Sở tuyệt đối không để người khác chạm vào đồ riêng tư của mình, ngựa cũng không được.”
 
Hạ Văn Bân vỗ vai cậu ta, cổ vũ: “Yên tâm gọi đi, nếu tổng giám đốc Sở tức giận, tôi cho cậu hai mươi ngàn đồng phí an ủi.”
 
Cậu nhân viên: “...”
 
Cậu ta đột nhiên có chút muốn nhìn tổng giám đốc Sở tức giận.
 
Dưới sự cám dỗ của khoản phí an ủi phong phú, cậu nhân viên nơm nớp lo sợ gọi điện thoại cho Sở Yếm: “Tổng, tổng giám đốc Sở. Tôi muốn thông báo với anh một chuyện.”
 
“Có cô Bộ muốn cưỡi ngựa của anh, chính là con ngựa anh vừa cưỡi.”
 
“Cô ấy đã đi thay đồ.”
 
Sau khi không nghe thấy động tĩnh nào từ đầu dây bên kia, áp lực tâm lý trong lòng cậu nhân viên lập tức lu mờ khát vọng đối với hai mươi ngàn. Cậu ta chuẩn bị nghĩ câu xin lỗi, khi đang định nói ra, bên kia đột nhiên có âm thanh vang lên.
 
“Tùy cô ấy.”
 
Chỉ có hai từ lạnh lùng này, sau khi để lại hai chữ như vậy, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
 
Cậu nhân viên bật loa ngoài nên toàn bộ nội dung cuộc gọi đều lọt vào tai Hạ Văn Bân. Ánh mắt của người sau lập tức hiện ra ý cười ngay tại chỗ.
 
“Ổn rồi.”

 
Anh ta cười, rút ra mấy tờ tiền từ trong ví rồi đưa cho cậu nhân viên vừa gọi điện thoại: “Vất vả rồi, cho cậu tiền boa.”
 
Cậu nhân viên nhận lấy tiền boa, liên tục nói cảm ơn.
 
Không bao lâu sau.
 
Bộ Thiển mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ bó sát người bước ra, cô còn buộc tóc cao lên. Vốn dĩ cậu nhân viên còn định chỉ cô cách lên ngựa, nhưng không ngờ rằng, cô không cần ai giúp đỡ đã tự mình xoay người leo lên ngựa.
 
Hạ Văn Bân đứng từ xa nhìn, còn thuận tay chụp vài bức ảnh.
 
Bộ Thiển cưỡi ngựa rất giỏi, hoàn toàn không cần ai dạy. Cô còn từng một mình tới Tây Tạng để tìm kiếm và ghi lại tung tích của linh dương, cũng từng cưỡi ngựa đua với người dân Tây Tạng.
 
Thiếu nữ trên lưng ngựa chói mắt tới mức khiến người ta phải mê mẩn.
 
Hạ Văn Bân vừa chụp ảnh vừa lẩm bẩm nói: “Chẳng trách Sở Yếm không thể nào buông bỏ được...”
 
Có đôi khi, Bộ Thiển thật sự khiến người ta thấy hứng thú.
 
Sau khi cưỡi ngựa quanh trường đua ngựa được nửa tiếng, Hạ Văn Bân ngồi dưới lều che nắng đợi cô bước xuống: “Cô thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài chứ?”
 
“Ừm.”
 
Thay quần áo xong, Bộ Thiển không đi ăn cơm với Hạ Văn Bân.
 
Lúc cô và Sở Yếm yêu đương, không phải chỉ có một mình cô làm vậy.
 
Máu ghen của Sở Yếm rất lớn, khi nhìn thấy cô thân thiết với những nam sinh khác, bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng thật ra trong lòng lai vô cùng để ý.
 
Trong lòng anh vừa để ý, lúc hôn cô sẽ vừa mãnh liệt lại vừa hung hăng.
 
Sau khi Bộ Thiển liên tục bị hôn mấy lần như vậy, cô mới dần nhận ra. Kể từ đó cô cũng rất chú ý giữ khoảng cách với các nam sinh khác.
 
Đương nhiên, có đôi khi Bộ Thiển lại muốn anh hôn hăng hơn một chút nhưng lại ngại nói thẳng ra, cô sẽ cố tình đổi tên Lộc Khê thành một cái tên ngẫu nhiên như Trương Tam, Lý Tứ rồi giả vờ nói nhảm về người đó.
 
Lộc Khi bị buộc phải phối hợp, lòng đau tới mức không muốn phản ứng với hai người họ.
 
Trên xe.
 
Hạ Văn Bân nghe thấy Bộ Thiển từ chối thì thở dài: “Lúc đầu tôi còn tưởng rằng loại người như Sở Yếm rất khó trị, bây giờ nhìn lại, con người cô cũng rất khó trị.”
 
Bộ Thiển mang lại cảm giác xa cách với người khác rất mạnh mẽ, nếu không phải hiện tại Hạ Văn Bân vẫn còn có giá trị, hai người họ sẽ không bao giờ ngồi cùng một chiếc xe.
 
Hạ Văn Bân tự mình lái xe đưa Bộ Thiển trở về nhà.
 
Sau khi trở về, Nhiếp Vi trùng hợp nhìn thấy Hạ Văn Bân bên ngoài, còn tò mò hỏi: “Thiển Thiển à, sao gần đây con thân thiết với Hạ Văn Bân vậy?”
 
Chẳng lẽ Thiển Thiển của bọn họ đã đổi ý, không cần Sở Yếm nữa mà muốn Hạ Văn Bân?
 
Bộ Thiển không nói dối Nhiếp Vi, cô ăn ngay nói thật: “Hạ Văn Bân nói, anh ta có thể giúp con theo đuổi Sở Yếm.”
 
Nhiếp Vi: “...”

 
Hầy.
 
Con gái cưng thật sự không thể đổi người theo đuổi sao?
 
Nhiếp Vi không phải kiểu người mẹ mạnh mẽ muốn quản con mình, sở dĩ bà không muốn con gái dây dưa với Sở Yếm cũng là vì lo con gái sẽ chọc Sở Yếm ghét rồi gặp rắc rối.
 
Bộ Thiển có thể nhìn thấy nỗi băn khoăn của Nhiếp Vi, nhưng cô tạm thời không thể xua tan nỗi băn khoăn của đối phương được.
 
Cũng may Nhiếp Vi nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Thiển Thiển, đơn hàng của con tới rồi này, mẹ để trong phòng ngủ của con, con đi đập hộp đi.”
 
Đơn hàng Bộ Thiển mua là một chiếc máy ảnh, cô rất thích quay chụp mọi thứ, đặc biệt là quay chụp động vật.
 
Mục tiêu của cô, chính là có thể quay được một bộ phim tài liệu về động vật trước năm 27 tuổi!
 
Quay về phòng ngủ, Bộ Thiển tháo máy ảnh ra kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, cô lắp ráp lại rồi mới cất máy ảnh đi.
 
Hiện tại vẫn chưa tới giờ ăn.
 
Bộ Thiển leo lên giường, bắt đầu lướt vòng bạn bè của Sở Yếm. Vòng bạn bè của Sở Yếm rất sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì liên quan tới hoạt động thường ngày hay tâm trạng của anh.
 
Nền của vòng bạn bè là một vùng biển rộng bình thường.
 
Bộ Thiển lướt vài ba cái đã lướt xong vòng bạn bè, rồi quay về khung chat. Bởi vì đổi điện thoại nên không chat không có bất kỳ tin nhắn cũ nào.
 
Cô suy nghĩ một chút rồi ném biểu tượng cảm xúc hình con mèo đang lăn lộn.
 
Biểu tượng cảm xúc không được trả lời lại.
 
Bộ Thiển nhìn thời gian, đoán anh đã ra ngoài ăn cơm, thế nên bắt đầu gõ chữ.
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Lát nữa anh ăn cơm có phải uống rượu không?”
 
Dạ dày Sở Yếm không tốt, uống rượu nhiều sẽ rất khó chịu.
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Nếu anh buộc phải uống rượu, vậy nhất định phải ăn nhiều cơm trước khi uống nha.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Khi nào em mới được ăn cơm chung với anh đây?”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “[Mèo con nằm bò khóc.jpg]”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Sở Yếm, em muốn ăn cơm chung với anh.”
 
Bộ Thiển không có kinh nghiệm theo đuổi, cũng không có kinh nghiệm quay lại. Đây là lần đầu tiên cô muốn quay lại, cho nên cô chỉ có thể hành động dựa theo kinh nghiệm của Lộc Khê năm đó theo đuổi người ta.
 
Gửi hoa, gửi thư tình, tặng quà, sau đó mời đối phương đi ăn cơm!
 
Bộ Thiển gửi tin nhắn qua một hồi lâu mà vẫn chưa thấy trả lời lại. Cô cũng không nhụt chí, chỉ ôm điện thoại gửi tiếp.
 
Đêm khuya.
 
Bộ Thiển đã ngủ.
 
Một tay cô cầm điện thoại, một tay khác đặt lên người sứ nhỏ. Màn hình điện thoại vẫn đang ở khung chat, mà phía bên kia khung chat, Sở Yếm vẫn đang đọc tin nhắn.
 
Câu từ cứ xóa xóa, lượt bỏ.
 
Nếu lúc này Bộ Thiển tỉnh dậy, sẽ phát hiện một dòng chữ nhỏ luôn hiện lên phía trên khung chat: Đối phương đang nhập.
 
Nhưng nhập nửa ngày trời, cuối cùng chỉ gửi qua mấy chữ đơn giản: “Không có thời gian.”
 
Mấy chữ này, là những lời từ chối tàn nhẫn nhất anh có thể nói với Bộ Thiển.
 
Gửi xong, Sở Yếm nhắm mắt lại.

 
Nhưng nhắm mắt chưa được bao lâu, anh lại mở mắt ra, để lại lời nhắn cho trợ lý: “Tra giúp tôi một chuyện.”
 
Trợ lý vẫn chưa ngủ, nghe thấy vậy thì trả lời lại ngay: “Vâng.”
 
Sở Yếm chưa nói bảo anh ấy tra cái gì, mà chuyển tiền cho anh ấy trước.
 
Trợ lý nhận được chuyển khoản thì phấn chấn tinh thần, cảm thấy bản thân vẫn có thể bán mạng cho ông chủ thêm hai mươi năm nữa!
 
Sau khi trợ lý nhìn thấy việc được giao, anh ấy thức thời không nhiều chuyện mà chỉ trả lời: “Tôi sẽ mau chóng điều tra rõ.”
 
“Được.”
 
Ngày hôm sau, sáng tinh mơ.
 
Bộ Thiển tỉnh dậy, mơ mơ màng màng còn chưa mở to mắt đã cầm điện thoại lên trước. Cô đóng khung chat với Sở Yếm nên không nhìn thấy tin nhắn trả lời.
 
Cuộc gọi thoại đang được thực hiện.
 
Bộ Thiển úp mặt lên gối, nhắm mắt chờ nghe giọng của Sở Yếm.
 
Ngay khi tiếng chuông sắp tự động cúp máy, giọng nói của Sở Yếm cuối cùng cũng vang lên, giọng của anh thông qua điện thoại có hơi trầm thấp: “Có chuyện gì không?”
 
Bộ Thiển lẩm bẩm một tiếng.
 
Sở Yếm im lặng, vài giây sau, anh nói: “Ngủ tiếp đi, tôi phải đi làm.”
 
Bộ Thiển nhắm mắt lại, rầm rì: “Không muốn, không muốn anh đi làm đâu.”
 
Giọng của cô vào buổi sáng còn mềm hơn cả bình thường, giống như con mèo sữa đang nũng nịu, thậm chí gây rối vô cớ cũng khiến người khác cảm thấy đáng yêu chứ không phải đang quậy.
 
“A Yếm, em muốn anh ôm em một cái.”
 
Tiếng nói mớ của Bộ Thiển không nhất quán, lúc thì cô lại làm nũng muốn ôm, lúc thì lại tủi thân bảo Sở Yếm dỗ cô ngủ.
 
Mặt mày Sở Yếm lạnh lùng, bộ dạng sẽ không phối hợp sẽ không dung túng cho cô.
 
Nhưng ngoài mặt anh lạnh lùng như thế, điện thoại trên tay lại không cúp máy. Cuối cùng, tới khi Bộ Thiển ngủ say, cuộc gọi này mới bị cúp.
 
Ngày nghỉ cuối cùng trôi qua trong chớp mắt.
 
Nhưng ngày nghỉ của trợ lý của Sở Yếm lại không trôi qua trong chớp mắt như vậy, bởi vì ông chủ chuyển một khoản tiền lớn nên anh ấy phải chạy ngoài đường cả một ngày trời. Anh ấy không yên tâm khi giao cho người khác việc điều tra tin tức cho ông chủ.
 
Điều tra tới tận đêm, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may là điều tra được không ít chuyện.
 
Đợi ngày mai sắp xếp lại là anh ấy có thể đi báo cáo kết quả cho ông chủ.
 
Buổi tối trôi qua nhanh chóng.
 
Thứ hai, khi Bộ Thiển đi làm, trời bên ngoài nổi gió lớn. Cô ngồi lên xe của Bộ Thời rồi nói với anh ấy: “Tối anh không cần tới đón em đâu.”
 
Bộ Thời khó hiểu: “Anh không đón em thì sao em về được?”
 
Bộ Thiển giơ điện thoại, trả lời: “Em có thể gọi xe mà, hoặc là để Hạ Văn Bân tới đón em, tối nay em còn có việc nên về trễ một chút.”
 
Cô đã đặt hoa, hoa hồng đỏ rực, tượng trưng cho tình yêu kiên định cô dành cho Sở Yếm!
 
Đợi tới tối lúc Sở Yếm tan làm, cô sẽ đi đưa hoa.
 
Bộ Thiển nghĩ tới hạo mình chọn nên tâm trạng cũng tốt lên theo. Thế nhưng, tâm trạng tốt đẹp này chỉ kéo dài cho tới khi cô chưa bước vào tòa tạp chí.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận