Bình thường Sở Yếm không có hoạt động gì để tiêu khiển cả. Ngoài việc thường xuyên tập thể hình ra, thỉnh thoảng còn có hoạt động ngoài trời vào thứ bảy chủ nhật thì không có gì khác để giải trí.
Hầu hết thời gian anh đều đang làm việc, lần này đúng là chuyện hiếm có, có thể được tan làm đúng giờ một lần.
Cơn mưa ở bên ngoài không hề có ý định ngừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Sở Yếm đi mất, trợ lý thu dọn lại văn phòng làm việc một chút. Đặc biệt là hôm nay có ký nhận một bó hoa hồng đỏ to, anh ấy còn có lòng đi tìm bình cắm hoa vào đó.
Cô tạp vụ đi ngang qua thấy anh ấy đang cầm hoa, còn hơi ngạc nhiên nói: “Trợ lý Lý, sao bó hoa này vẫn còn ở đây? Cậu mang lên đây không bị anh Sở trách mắng à?”
Hôm nay tiệm hoa đến tặng hoa, ở trước công ty nói hoa tặng cho tổng giám đốc Sở, làm nhiều người kinh ngạc đến ngây người ra.
Đương nhiên nhân viên trong công ty biết rằng khuôn mặt của sếp rất đẹp, vừa trẻ lại còn lắm tiền, rất phù hợp với các tiêu chuẩn để kén vợ kén chồng. Nhưng sếp điểm nào cũng tốt, chỉ có tính tình là không được tốt cho lắm.
Cái kiểu dũng cảm bày tỏ tình yêu giống như thế này, sếp hoàn toàn sẽ không để vào mắt.
Lúc chủ tiệm hoa đọc thiệp, đúng lúc trợ lý đi ngang qua nghe thấy tên người tặng hoa. Sau đó anh ấy ôm hoa đi vào văn phòng ở trước mặt mọi người trong công ty.
Mọi người còn đang đánh cược xem được bao lâu nữa thì bó hoa này bị vứt vào thùng rác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tạp vụ cũng không kiềm được mà cược mười phút.
Trợ lý Lý cắm cành hoa cuối cùng vào bình, anh ấy cười về phía cô tạp vụ nói: “Hoa nở đẹp thế này, đương nhiên là phải giữ lại trong văn phòng rồi.”
Cô tạp vụ: “...”
Trước kia có một nữ diễn viên đến tặng hoa cho Tổng giám đốc Sở, bà ấy có thể tận mắt nhìn thấy bó hoa kia còn chưa kịp vào đến văn phòng đã bị ném vào thùng rác trước rồi.
Trợ lý Lý thu xếp ổn thỏa xong, khóa văn phòng lại rồi tan làm trở về nhà.
Ở bên kia.
Sở Yếm tự lái xe, anh mở cần gạt nước, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Chuyện mà trợ lý báo cáo vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh.
Suýt nữa.
Suýt nữa Bộ Thiển đã không còn mạng để về nữa.
Nghĩ đến khả năng suýt nữa đã trở thành sự thật này, ánh mắt của Sở Yếm càng trở nên lạnh lẽo. Anh siết chặt tay lái, lái xe đến thẳng văn phòng.
Trong văn phòng đều là những người tan làm đi ra, chỗ tòa soạn mà Bộ Thiển làm việc mọi người đều đã tan làm cả rồi.
Sở Yếm ngồi trong xe chờ rất lâu.
Hạt mưa rơi xuống ngày càng nặng hạt, màu trời cũng ngày càng âm u. Thỉnh thoảng còn có tiếng sấm, đột nhiên nổ ầm trên trời tựa như đang cố ý muốn hù dọa người khác.
Sở Yếm cũng không biết mình đang chờ cái gì, anh ngồi trong xe lấy một điếu thuốc lá ra. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa.
Bởi vì rất lâu trước đây, có người ghé sát vào tai của anh, giọng nói mềm mại khiển trách anh lại giống như đang làm nũng nói: “Em không thích mùi thuốc lá, nếu anh dám hút thuốc thì sau này cũng không được hôn em nữa.”
Lúc ấy anh cũng đang ngậm thuốc lá, sau khi nghe thấy lời kia ngay lập tức cất bật lửa đi.
Cô nằm nhoài người lên lưng của anh, cười khanh khách đứng dậy. Cô tiến lại gần hơn hôn lên gò má anh, giọng điệu ngập tràn sự đắc ý: “Em biết ngay mà, A Yếm nhà em nghe lời em nhất.”
Lại một tiếng sấm vang lên.
Sở Yếm nhìn văn phòng không còn ai đi ra nữa, đổi phương hướng.
Cùng lúc đó, trước cổng biệt thự.
Bộ Thiển co ro bên dưới chiếc ô, trông nhỏ xinh bé bỏng, cô đã báo với gia đình rằng mình vẫn an toàn.
Có ô che nhưng vẫn sẽ có hạt mưa tạt tới.
Bộ Thiển ăn mặc phong phanh, chiếc váy trên người bị ướt hơn phân nửa. Vốn dĩ cô đang nhìn chằm chằm về hướng của cánh cổng, nhưng nhìn chăm chú một hồi cô lại cảm thấy buồn ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Mưa giăng đầy trời, một chiếc xe màu bạc chạy tới. Ánh đèn pha đầu xa chiếu thoáng qua một góc, giây tiếp theo đã thắng vội gấp lại.
Sở Yếm ngồi ở trong xe, chiếu đèn xe về phía vừa mới thoáng qua một lần nữa.
Nước mưa làm ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng ở trong góc hiện ra một cây dù che mưa màu đỏ chói lóa xông thẳng vào trong tầm mắt của anh.
Anh xuống xe, đưa chìa khóa xe cho người bảo vệ: “Đỗ xe giúp tôi.”
Bảo vệ phụ trách đỗ xe, cho nên sau khi nhận lấy chìa khóa xe liền ngồi lên xe của Sở Yếm. Anh ta còn nhắc nhở: “Anh Sở, trong phòng bảo vệ có ô, anh có thể lấy một chiếc ạ.”
Sở Yếm không đi lấy ô.
Anh sải bước đi về phía góc tường, lúc đi đến gần tiếng tim đập của anh vang lên, tựa như muốn át đi cả tiếng mưa rơi.
Bộ Thiển nằm gối đầu lên khuỷu tay mình, cô thở khẽ khàng yên lặng ngủ thiếp đi.
Sở Yếm cúi người xuống định gọi cô, bờ môi mỏng mấp máy, cuối cùng vẫn nuốt hai chữ Thiển Thiển ngược vào trong, đổi lại thành hai chữ khác: “Bộ Thiển.”
Bộ Thiển dường như không nghe thấy giọng nói của anh, chỉ khẽ lắc đầu chứ không mở mắt ra.
Sở Yếm cứ vậy ngắm nhìn cô mấy giây.
Vài giây sau, anh xách cặp đựng máy tính và túi đeo vai trên mặt đất lên. Sau đó bế Bộ Thiển lên, ôm cô vào lòng xong anh còn nghĩ cách để nhặt chiếc ô lên nữa.
Bên dưới chiếc ô che mưa màu đỏ, Bộ Thiển ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô vô thức dụi đầu vào theo bản năng.
Hai má của cô rất mềm mại, cách một lớp vải vẫn có thể làm người ta thấy được độ mềm mại của nó.
Bước chân của Sở Yếm vừa nhanh lại vừa vững, không lâu sau anh đã bế người vào đến biệt thự. Căn biệt thự cũng không xem như là quá lớn, nhưng diện tích không gian lớn hơn so với nhà ở của người bình thường, cũng được coi là rộng lớn rồi.
Lúc Bộ Thiển được bế đi tới bậc thang lên cửa chính thì cô đã tỉnh lại.
Cô len lén hé hai mắt ra nhìn gương mặt của Sở Yếm. Từ góc nhìn của cô có thể nhìn thấy rõ góc hàm của Sở Yếm.
Đi vào trong nhà.
Sở Yếm để cô nằm lên ghế sofa, sau đó để túi và máy tính xuống.
Bộ Thiển nghe thấy động tĩnh của anh liền giả vờ vẫn đang còn ngủ.
Sở Yếm dường như cũng không định sẽ gọi cô dậy, nhiệt độ trong phòng khách được chỉnh cao lên một chút, trên người cô cũng được đắp một tấm chăn.
Một lát sau.
Sở Yếm đi thay sang một bộ đồ khô ráo, bước ra từ trong phòng ngủ, anh ngồi trước chiếc ghế sofa đặt chú ý về lên người Bộ Thiển.
Im lặng nhìn một lúc lâu sau, Sở Yếm đột ngột mở miệng.
“Lúc em giả bộ ngủ thì lông mi sẽ động đậy đấy.”
Bộ Thiển: “…”
Ngón tay của Bộ Thiển vô thức siết chặt lại một chút, nhưng vẫn không chịu lên tiếng. Cô kiên trì không mở mắt ra, có điều tần suất lông mi bị rung lên đã nhanh hơn chút.
Hai người cứ vậy giằng co với nhau.
Cuối cùng, Sở Yếm lại lần nữa nói với cô: “Quần áo trên người em bị ướt cả rồi, đừng giả bộ ngủ nữa sẽ bị cảm đấy.”
Bộ Thiển ghét nhất là bị cảm.
Lúc bị cảm đầu óc cứ mơ mơ màng màng, cả người không có tinh thần nổi nên cô rất ghét tình trạng như vậy.
Dưới sự uy hiếp của việc “bị cảm”, cuối cùng Bộ Thiển bất đắc dĩ đành phải mở mắt ra.
Cô chạm phải ánh nhìn từ Sở Yếm, không chờ anh nói chuyện mà cô đã tỏ thái độ trước một bước: “Bây giờ em không đi đâu, em muốn ở cùng anh thêm chút nữa.”
Bày tỏ thái độ xong, cô ôm lấy gối ôm trên ghế sofa, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên quyết có chết cũng không đi.
Sở Yếm: “...”
Sở Yếm đứng dậy, lấy cho cô một chiếc áo sơ mi và quần dài: “Em thay đi.”
Bộ Thiển thích sạch sẽ cho nên cô tắm rửa xong trước mới thay quần áo. Chờ đến khi sửa soạn xong, lúc cô bước ra ngoài trên bàn ăn đã đặt sẵn một bát mì.
Anh không ngẩng đầu nhìn Bộ Thiển, giọng điệu tựa như tùy ý nói: “Lỡ làm nhiều hơn một bát, ăn chung đi.”
Bộ Thiển ngồi xuống, nhìn bát mì thịt gà thơm phức ở trước mặt.
Cô có thể ăn hết được một bát đầy.
Hai người ngồi đối mặt nhau, mỗi người ăn một bát mì.
Bộ Thiển ở trong tòa soạn tạp chí cả ngày vẫn chưa ăn gì cả, cũng chưa ăn cơm. Cô tức tới nỗi no luôn, ăn không vào nữa.
Cứ thế ăn một bát mì vào bụng, cô đứng dậy cả người ấm áp hơn hẳn.
“Ngon quá.”
Bộ Thiển bưng bát lên, híp mắt đầy thoả mãn: “Đây là bát mì thịt gà ngon nhất em từng ăn!”
Sở Yếm dù nấu cơm hay làm bánh thì tay nghề đều rất tuyệt vời.
Bộ Thiển từng bị anh đã vỗ béo lên hẳn 5 cân chỉ trong vòng một tháng của kỳ nghỉ.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, đứng lên cân mà cô như chết lặng tại chỗ.
“Bộ Thiển.”
Sở Yếm thấy cô đã ăn uống no say, lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Cách đây không lâu, em bị tai nạn xe à?”
Bộ Thiển không ngờ được anh sẽ hỏi về chuyện này, cũng ngẩn người ra.
“Đúng vậy, chỉ là một vụ tai nạn xe nhỏ thôi, không có chuyện gì đâu.”
Bộ Thiển không muốn làm to chuyện, vụ tai nạn xe cũng đã giao lại cho bên cảnh sát.
Giờ cô chỉ quan tâm đến hiện tại, mà hiện tại cô muốn giành lại Sở Yếm.
Sở Yếm vẫn còn hỏi về vụ tai nạn xe: “Nguyên nhân tai nạn là gì?”
Bộ Thiển không giấu anh, nói ra nguyên do mà Bộ Trầm điều tra ra được.
Nói xong cô lại thấy có hơi thấp thỏm không yên.
Trước đây vào lúc cô đi dã ngoại để làm ghi chép chụp ảnh, Sở Yếm luôn lo lắng cho sự an toàn của cô.
Có lẽ là bởi vì không có địa vị như Bộ Trầm, cho nên sau khi im lặng hồi lâu, Sở Yếm cũng không có nói gì ngăn cản cô giống như Bộ Trầm.
Anh tạm thời bỏ qua chuyện tai nạn xe, lại tiếp tục hỏi: “Tại sao em muốn quay lại với tôi?”
Đáp án cho vấn đề này, thật ra không cần Bộ Thiển trả lời thì Sở Yếm cũng đã biết rõ.
Sở dĩ Bộ Thiển muốn quay lại với anh, chẳng qua là vì cô bị mất trí nhớ. Ở trong ký ức của cô hai người bọn họ vẫn còn đang yêu nhau.
Nhưng cuối cùng trí nhớ cũng sẽ có ngày khôi phục lại, đến khi trí nhớ đã quay lại rồi--
Bộ Thiển cũng sẽ như trước đây, lại lần nữa rời khỏi anh.
Sở Yếm không muốn thử một cuộc hội ngộ ngắn ngủi như được xây từ bong bóng như vậy.
Bộ Thiển ở trước mặt ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng ngời vẫn còn đang nhìn anh.
“Sở Yếm, em muốn quay lại với anh là vì em thích anh đó.”
Cô đánh đòn trực tiếp, không hề che giấu tình cảm của mình.
Sở Yếm nghe được câu nói thích này, ngón tay anh không khỏi siết chặt lại.
Anh cố hết sức giữ lý trí, ngay cả giọng nói cũng không để lộ ra một chút hớ hênh nào.
“Quay lại là chuyện của cả hai người. Bộ Thiển, chúng ta đã chia tay một lần rồi.”
Anh không muốn sẽ lại chia tay thêm lần thứ hai.
Tiền đề để tránh phải chia tay lần thứ hai chính là bọn họ đừng nên bắt đầu lại.
Sở Yếm miễn cưỡng ngăn cho ánh mắt không nhìn vào Bộ Thiển, một lòng kiên quyết nói: “Sau này nếu em gặp phải chuyện gì thì có thể đến tìm tôi, ngoại trừ chuyện quay lại.”
Tai nạn xe của Bộ Thiển làm cho ý thức của anh trở nên tỉnh táo: Anh không có cách nào làm ra vẻ thờ ơ với Bộ Thiển.
Anh không muốn thấy cô bị thương, nhưng anh cũng không muốn cùng cô đạp lên vết xe đổ một lần nữa.
Bộ Thiển nhìn anh không chớp mắt.