Lại dỗ em một chút đi !

Đương nhiên Bộ Thiển cũng nghe ra sự tức giận trong câu nói của tổng biên tập, cô ngẩng đầu, hỏi thẳng: "Sao vậy ạ?"
 
Tổng biên tập không muốn nói về chuyện xin lỗi và báo cáo trước mặt tất cả mọi người nên nén giận, nói nhỏ: "Buổi trưa cô đi đâu vậy hả? Bây giờ vào văn phòng ngay cho tôi!"
 
"Tôi vẫn còn việc chưa làm xong."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bộ Thiển không vào văn phòng cũng biết ông ta định nói gì với mình. Vậy nên cô đã nói rõ ngay tại chỗ: "Nếu vẫn là chuyện báo cáo thì chúng ta chẳng còn gì để nói cả."
 
"À, còn nữa."
 
Bộ Thiển tiện thể trả lời câu hỏi đầu tiên của tổng biên tập: "Buổi trưa tôi đi gặp luật sư Tống của văn phòng luật Thanh Huy. Ngoài ra, giấy uỷ quyền và giấy triệu tập của toà án sẽ được gửi tới nhanh thôi."
 
Bộ Thiển vừa dứt lời, cả toà soạn tạp chí lặng ngắt như tờ.
 
Lâm Nhị ngồi phía sau cô phút chốc tái mặt.
 
Tổng biên tập cũng sửng sốt: "Giấy uỷ quyền gì cơ? Giấy triệu tập của tòa án là gì nữa?"
 
Sao chuyện nội bộ trong toà soạn tạp chí của họ lại trở nên ngày càng nghiêm trọng thế này?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chị Châu ngồi cạnh Bộ Thiển dường như nhớ ra gì đó. Cô ấy mở máy tính, tìm kiếm trang web chính thức mà Lâm Nhị đã đăng báo cáo.
 
Tìm xong, cô ấy như bất cẩn thốt lên: "Tên tác giả trên trang web chính thức phần báo cáo đạt giải đã đổi thành Thiển Thiển rồi này! Họ còn đăng thông báo ghim trên đầu trang nữa."
 
Chị Châu như cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, cô ấy bèn đọc to nội dung trong thông báo: "Chúng tôi nhận được phản hồi rằng báo cáo đạt giải đã đăng ở kỳ số 7 mang tên [Công tác bảo vệ và cứu trợ mèo rừng] bị nghi ngờ là bản sao chép. Tác giả thực sự - cô Bộ Thiển đã cung cấp cho chúng tôi dòng thời gian hoàn chỉnh hơn."
 
"Ngoài ra, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm và khởi tố với cô Lâm Nhị - người thực hiện hành vi sao chép!"

 
Chuyện trang web chính thức ghim bài viết làm rõ lên đầu trang vừa được nhắc tới thì giấy uỷ quyền của luật sư Tống cũng được gửi tới hòm thư của Lâm Nhị. Sau khi Lâm Nhị đạt giải, có lẽ vì chột dạ, hoặc có lẽ vì muốn trốn tránh nên cô ta đã phớt lờ mấy cuộc gọi từ trang web chính thức.
 
Nói cách khác, dù cô ta có nghe điện thoại của bên trang web chính thức, cô ta cũng không thể đưa ra dòng thời gian sáng tác sớm hơn Bộ Thiển được.
 
Giữa trưa.
 
Giờ này mọi người vốn đang làm việc, nhưng vẫn còn hơi mỏi mắt buồn ngủ. Nào ngờ lại hít được vụ drama to thế này, ai ai cũng hóng tới mức đánh bay cơn buồn ngủ.
 
Nghe chị Châu đọc thông báo, nhận giấy uỷ quyền trong hòm thư và cả giấy triệu tập từ toà án mà Bộ Thiển vừa nói lúc nãy, sắc mặt Lâm Nhị trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng cô ta đã biết sợ rồi.
 
"Bộ Thiển."
 
Cô ta bật dậy khỏi chỗ ngồi, run giọng gọi Bộ Thiển.
 
Bộ Thiển dùng đầu gối nghĩ cũng biết cô ta muốn xin tha. Cô hừ lạnh một tiếng, đã nghĩ xong mình nên lạnh lùng từ chối như thế nào rồi.
 
Nhưng đối phương lại nói: "Cô thật sự phải làm xấu mặt tôi thế ư?"
 
Mặt mũi Lâm Nhị tái nhợt, tiếp tục nói với Bộ Thiển: "Cô vừa giàu sang vừa xinh đẹp, có trong tay mọi thứ, còn tôi chẳng có gì cả. Từ nhỏ nhà tôi đã rất nghèo, ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ, học phí của tôi đều do tôi vất vả nhặt đồng nát, đi làm thuê, tiết kiệm từng đồng gom góp nên."
 
"Sau khi tốt nghiệp, tôi khó khăn lắm mới xin thực tập được ở toà soạn tạp chí này. Nếu tôi không trở thành nhân viên chính thức của toà soạn, tôi sẽ thất nghiệp."
 
"Ba mẹ tôi nói nếu không tìm được việc ở thành phố sẽ đưa tôi về quê lấy chồng. Em trai tôi cần cưới vợ, bọn họ muốn dùng tôi đổi lấy tiền sính lễ cho em trai."
 
Giọng Lâm Nhị run rẩy, cô ta nghẹn ngào nói ra những khó khăn của bản thân. Sau cùng, cô ta chỉ dùng một câu nói thừa nhận việc mình ăn cắp: "Cô thiếu gì báo cáo? Cô chia bản báo cáo này cho tôi cũng có sao đâu? Cô thực sự muốn ép tôi vào bước đường cùng ư?!"
 
Bộ Thiển: "..."
 

Bộ Thiển thật sự không ngờ chuyện đã tới nước này, cô ta không những chẳng nói nổi một lời xin lỗi, còn quay sang trách ngược cô?!
 
Các đồng nghiệp khác trong toà soạn tạp chí nghe Lâm Nhị bộc bạch cảnh ngộ của mình thì đều không đành lòng: "Bộ Thiển, cô cũng thấy Lâm Nhị không dễ dàng gì mà. Cô ấy phải chịu rất nhiều vất vả mới được ở lại đây, chắc hẳn cũng bởi chẳng còn cách nào khác mới đi bản báo cáo của cô. Mọi người đều là đồng nghiệp, cô cũng đừng so đo nữa!"
 
Đôi mắt Lâm Nhị đỏ hoe, đứng khóc thút thít.
 
Mọi người thấy cô ta như vậy, lại thở dài, tranh nhau cất lời: "Gia đình của Lâm Nhị... Haiz, cô ấy đáng thương quá đi. Chuyện lần này cũng đã được làm rõ rồi, tôi nghĩ nên bỏ qua thì hơn."
 
Càng ngày có càng nhiều người khuyên can, đặc biệt là chị Hoàng, cô ta dẫn đầu mọi người lên tiếng khuyên can: "Bộ Thiển, cô cũng không hẹp hòi đến vậy đâu nhỉ? Tiểu Nhị đã đáng thương đến thế rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn ép em nó tới đường cùng ư?"
 
Mọi người đều khuyên ngăn, chỉ có chị Châu - người ngồi gần Bộ Thiển nhất là vừa múa tay gõ bàn phím vừa nói với vẻ thản nhiên: "Người bị hại là Bộ Thiển đó, sao mấy người ai cũng muốn tha thứ cho người ta hộ Bộ Thiển thế?"
 
"Chậc, có lòng đồng cảm vậy mà sao chẳng chịu chia sẻ báo cáo hay bài viết của mình cho người khác hả?"
 
"Đúng là lạ lùng quá đấy!"
 
Lần đầu tiên Bộ Thiển cảm thấy sung sướng khi nghe những lời chị Châu nói. Cô ấy nhìn thẳng màn hình máy tính của mình, phàn nàn xong còn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt: "Tôi nói vu vơ ấy mà, mọi người đừng để tâm quá nhé."
 
"Lão Mạnh, chẳng phải trước kia cậu từng phân tích số lượng quần thể hổ hoang dã à? Cậu cho tôi mượn chút được không? Bản báo cáo này của tôi thiếu mỗi phần phân tích đó nữa thôi."
 
"Haiz, bây giờ tôi với chồng tôi rất là khó khăn."
 
Chị Châu kể khổ xong thì bắt đầu hỏi mượn số liệu. Những đồng nghiệp vừa rồi khuyên Bộ Thiển nên khoan dung tái mét cả mặt khi nghe thấy chị Châu muốn mượn dùng số liệu họ làm ra.
 
Ánh mắt Bộ Thiển nhìn chị Châu sáng bừng lên.
 
Cô học theo chị Châu, bắt đầu hỏi những đồng nghiệp đó xem họ có đồng ý chia sẻ báo cáo cho cô không. Hỏi một lượt xong thì chẳng ai dám hó hé gì nữa.

 
Quả nhiên.
 
Khi lợi ích của bản thân chưa bị ảnh hưởng, ai cũng có thể giả vờ hào phóng. Nhưng khi nó thật sự ảnh hưởng tới họ, thì ai nấy đều lạnh lùng thờ ơ.
 
Những tiếng đồng cảm với Lâm Nhị trong văn phòng cũng biến mất tăm.
 
Bộ Thiển quay đầu, nói với Lâm Nhị một cách thản nhiên và kiên quyết: "Cuộc sống bất hạnh trước đây của cô không phải do tôi gây ra. Hành vi sao chép, ăn cắp, nói dối của cô hiện giờ cũng không phải do tôi dạy."
 
"Cho nên, tôi không cần thiết phải trả giá cho sự hèn hạ của cô."
 
Cô sẽ không rút lại giấy uỷ quyền, càng đừng nói tới giấy triệu tập của toà án. Cô chẳng làm nổi thánh mẫu, cô là người có thù tất báo.
 
Không khí trong văn phòng cực kỳ căng thẳng.
 
Lâm Nhị mấp máy môi, muốn tỏ ra yếu đuối hơn, nhưng đã muộn rồi.
 
Tới khi Bộ Thiển không chú ý tới việc này nữa, định tiếp tục làm việc thì tổng biên tập nãy giờ im hơi lặng tiếng mới cất giọng: "Tôi sẽ bắt Lâm Nhị xin lỗi và tự kiểm điểm lại mình, cũng sẽ sa thải cô ta ngay lập tức, nhưng đừng mang chuyện này kiện cáo lên toà."
 
Một khi lôi nhau lên toà thì sau này toà tạp chí của họ sẽ bị người khác đánh giá thế nào đây?!
 
Người ta nhắc tới toà soạn tạp chí của họ, chắc chắn sẽ tiện thể bồi thêm một câu: "Xem kìa, toà soạn tạp chí này từng dính dáng tới kiện cáo đó."
 
Câu nói của tổng biên tập không phải ý thương lượng, mà là ra lệnh!
 
Bộ Thiển ngước mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấu tổng biên tập. Công bằng mà nói, sau khi vào toà soạn, cô có thể nhận ra toà soạn tạp chí này tồn tại rất nhiều vấn đề.
 
Nhưng cô luôn cảm thấy, những vấn đề này có thể khắc phục được.
 
Ban đầu, cô vốn muốn cùng phát triển và tiến xa hơn với toà soạn này. Nhưng tới giờ phút này, cô mới bàng hoàng nhận ra rằng, bọn họ thực sự không phải người đi chung đường!
 
Tổng biên tập vẫn đang hứa hẹn sẽ cho cô lên làm nhân viên chính thức, lấy chuyện chuyển chính thức ra trao đổi để cô bỏ qua vụ kiện cáo.
 

Bộ Thiển nghe ông ta nói vậy, mỉm cười: "Không cần đâu."
 
Cô nói tiếp: "Tôi từ chức."
 
Tổng biên tập: "..."
 
Sắc mặt tổng biên tập cực kỳ khó coi: "Cô nói gì cơ?"
 
Bộ Thiển dọn sạch mọi thứ trong máy tính, nói với vẻ từ tốn: "Nam Thành đâu phải chỉ có một toà soạn tạp chí này? Bộ Thiển tôi đây cũng chẳng phải không còn lựa chọn khác."
 
"Tôi vào đây làm càng chẳng phải vì đồng lương ít ỏi của các người."
 
Từng câu từng chữ Bộ Thiển nói như đâm thẳng vào tim tổng biên tập. Sau khi đâm xong, Bộ Thiển đứng dậy, cầm túi xách, nói với vẻ dửng dưng: "Tôi nhậm chức vì muốn tìm một toà soạn tạp chí có tính chuyên nghiệp cao và tương lai hứa hẹn. Mà giờ, chỗ các người hoàn toàn không phù hợp với những gì tôi mong muốn."
 
"Tổng biên tập Địch, tôi không hợp với quý tạp chí, bây giờ tôi chính thức xin từ chức!"
 
Tổng biên tập bị hai chữ "tương lai" đâm thẳng vào tim, ông ta nghiêm giọng: "Cô cảm thấy toà tạp chí của chúng tôi không có tương lai?! Bộ Thiển, cô đừng có ngang ngược quá mức như thế!"
 
"Hôm nay cô rời khỏi toà soạn tạp chí của chúng tôi, ngày sau nếu tìm được công việc tốt hơn, đồng thời trở nên nổi tiếng trong ngành, tôi sẽ lập tức đệ đơn từ chức!"
 
Bộ Thiển thấy tổng biên tập giận tới mức đỏ cả cổ, bình tĩnh đáp: "Vậy ông cứ chống mắt chờ xem ngày sau Bộ Thiển này có khá hơn ông hay không nhé!"
 
Bộ Thiển nói xong quay đầu đi thẳng.
 
Tổng biên tập tức tới mức lảo đảo, ông ta vịn vào bàn làm việc, nhìn chằm chằm bóng lưng Bộ Thiển, gương mặt chữ điền ngập tràn lửa giận chưa nguôi.
 
Lâm Nhị đứng ngơ ra ở chỗ cũ, không biết có nên tiếp tục khóc nữa hay không.
 
Bên ngoài.
 
Bộ Thiển bỗng dưng thất nghiệp ngồi xổm bên đường, bắt đầu tố cáo với Sở Yếm: "Em thất nghiệp rồi!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận