Lại dỗ em một chút đi !

Trái tim của người nhà họ Bộ vừa được ổn định giờ đây lại trĩu nặng, Bộ Thời đứng ở cửa lớn tiếng gọi bác sĩ, dáng vẻ hoảng loạn của anh ấy khiến bác sĩ phải tăng tốc đi tới, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
 
Bệnh nhân đang đeo máy thở, về lý thuyết thì mọi chuyện vẫn ổn.
 
Bộ Thời tránh sang một bên để bác sĩ đi vào. Anh ấy chỉ vào em gái mình đang nằm trên giường bệnh, cố hết sức kìm nén sự kích động mà chỉ khẽ nói: “Em gái tôi không nhận ra ai trong nhà tôi cả! Bác sĩ có thể kiểm tra xem vụ tai nạn xe đã để lại di chứng gì cho não của em ấy được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên cạnh giường bệnh, Nhiếp Vi đang nắm tay Bộ Thiển, nước mắt lại chực trào trên đôi mắt sưng đỏ của bà: “Thiển Thiển, là mẹ đây, ngay cả mẹ mà con cũng không nhận ra sao con?”
 
Bộ Thiển muốn rút tay nhưng cố cách nào cũng không được.
 
Nhiếp Vi tiếp tục khóc: “Thiển Thiển, con nhìn mẹ đi.”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Bộ Thiển thực sự không thể nhận ra quý bà có khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy buồn bã này là ai, lông mi run run, cô khó khăn đáp lại bà trong khi còn đeo máy thở.
 
“Tôi, tôi không biết bà.”
 
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô nhưng lại như tiếng sét đánh ngang tai Nhiếp Vi: “Mẹ tôi mất lâu rồi mà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào một ngày mưa năm cô học lớp tám, mẹ cô đến trường đưa bữa trưa cho cô. Đường núi rất khó đi, đi được nửa đường thì mẹ cô bị rơi xuống vực, khi được tìm thấy thì bà ấy đã không còn nữa.
 
Nhiếp Vi nghe Bộ Thiển nhắc về người mẹ nuôi mà lòng bà như bị ai bóp nghẹn, đau đến khó thở.
 
Bộ Phong cũng nghe thấy lời vừa rồi của con gái, ông ôm vai vợ, đỡ bà lui sang một bên để không chiếm chỗ của bác sĩ.
 
“Bác sĩ đến rồi, để ông ấy kiểm tra cho Thiển Thiển trước đã.”
 
Bộ Phong nắm tay vợ, giới thiệu với bà về bác sĩ Tần: “Bác sĩ Tần Vĩnh đây là học sinh của viện trưởng Trần. Lần này nhờ có ông ấy mà Thiển Thiển nhà chúng ta mới thoát khỏi cửa tử. Hãy để cho ông ấy kiểm tra cho Thiển Thiển đã.”
 
Bác sĩ đến, Bộ Thiển lại tiếp nhận một loạt cuộc kiểm tra.
 
Ở ngoài hành lang.
 
Bộ Phong và Nhiếp Vi ngồi đợi kết quả bên ghế chờ, đứng bên cạnh là Bộ Trầm và Bộ Thời. Đã hơn một ngày nay, họ dành phần lớn thời gian trong bệnh viện.
 
Cũng trong khoảng thời gian đó, Bộ Trầm làm việc với cảnh sát.
 
Chiếc Pagani mà Bộ Thiển lái vào đêm xảy ra tai nạn đã bị hư hỏng nghiêm trọng, phía cảnh sát đã đưa xe đi kiểm tra, hiện vẫn chưa có kết quả.
 
Nhưng theo camera an ninh của đoạn đường đó ghi lại được thì tốc độ của xe đột ngột tăng sau khi ra khỏi bãi đỗ xe của tòa cao ốc. Ngay trước khi nó lao tới ngã tư, Bộ Thiển đã bẻ lái và tông thẳng vào rào chắn bên phải đường khiến chiếc xe dừng lại.
 
Sau khi xem lại đoạn video giám sát đó, Bộ Trầm lạnh lùng nói: “ Có vẻ Thiển Thiển không thể phanh lại nên em ấy buộc phải chuyển hướng để tránh gây tai nạn ở ngã tư.”
 
Chất lượng của Pagani thuộc hàng top, không bao giờ xảy ra những mối nguy hiểm tiềm ẩn cấp thấp như lỗi phanh.
 
Anh ấy ngước mắt nhìn cảnh sát Tống phía đối diện. Không cần nhiều lời, cảnh sát Tống nhanh chóng đáp: “Xin gia đình yên tâm, tôi sẽ đích thân dẫn một đội đi điều tra vụ án này. Nếu là cố ý gây tai nạn, chúng tôi sẽ không bao giờ để kẻ ác trốn thoát!”
 
Kể cả cảnh sát Tống có đích thân điều tra thì vụ việc sao có thể sáng tỏ ngay lập tức được.
 
Những người còn lại đang ngồi ở hành lang cũng nghe được cuộc trò chuyện của Bộ Trầm về vụ tai nạn, Bộ Phong là người lên tiếng đầu tiên: “Các mối quan hệ của Thiển Thiển rất đơn giản, con bé chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai nên khó lòng xác định được hung thủ.”
 
Nhiếp Vi miễn cưỡng ngừng khóc, bắt đầu tập trung suy nghĩ vấn đề này.
 
Bà lấy khăn tay lau mặt, chầm chậm phân tích: “Hai năm qua, lộ trình của Thiển Thiển chỉ qua lại giữa hai điểm là trường và nhà. Có đợt con bé đi quay tài liệu ở khu bảo tồn động vật hoang dã thì mẹ mới cử hai vệ sĩ đi theo nó nhưng không xảy ra chuyện gì cả.”
 
“Hai người bạn thân nhất của con bé cũng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép. Quan hệ giữa bọn nó rất tốt, chưa từng thấy cãi nhau.”
 
Nhiếp Vi liệt kê chuyện xảy ra trong mấy năm qua cùng những người bên cạnh con gái nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi. Sau khi một hồi phân trần, bà đột nhiên nhớ đến…
 
“Tiểu Trầm, không phải gần đây con chuẩn bị thăng chức sao? Có khi nào là đối thủ của con muốn quấy rối con không? Còn Tiểu Thời, cách đây không lâu, con với người ta cùng tranh chấp một lô đất…”
 
Bên cạnh con gái không có ai đáng nghi, Nhiếp vi nhìn sang hai đứa con trai mình, bắt đầu đặt nghi vấn.
 
Bộ Thời tuy lo lắng cho em gái nhưng cũng không thể không nhắc nhở mẹ mình: “Mẹ, dù anh cả có đối thủ thì bọn họ cũng không dám làm ra chuyện liên quan tới tính mạng con người đâu. Con tuy xảy ra chút rắc rối trong việc làm ăn nhưng nó cũng không phải việc lớn, chỉ là đấu thầu nhà đất bình thường thôi.”
 
Bộ Thời giải thích một hồi, cuối cùng anh ấy nhẹ giọng đưa ra ý kiến: “Vừa nãy Thiển Thiển có đề cập tới bạn trai, mọi người không thấy nghi ngờ gì sao?”
 
Hai năm qua, bọn họ chung sống với nhau, Thiển Thiển chưa từng đề cập tới chuyện cô từng có bạn trai.
 
Đang yên đang lành, sao lại nhắc về bạn trai?
 
Nghe Bộ Thời nói xong, mọi người đều nghiêm mặt.
 
Nhà họ Bộ vẫn đang họp gia đình ngoài hành lang. Bên phía Bộ Thiển, kết quả kiểm tra đã có.
 
“Bác sĩ ơi, mấy người kia là ai thế? Ông có thấy bạn trai của tôi đâu không?”
 
Nhân lúc những người xa lạ kia không ở đây, Bộ Thiển túm lấy vạt áo blouse thận trọng hỏi, hoàn toàn không để tâm tới kết quả xét nghiệm của mình: “Ông có thể gọi bạn trai tôi tới đây không?”
 
Chỉ cần có bạn trai ở đây thì cô không còn gì phải sợ cả.
 
Bác sĩ Tần: “...”
 
Bác sĩ Tần đầy kiên nhẫn đáp lại cô bé tội nghiệp đầu quấn băng gạc trắng xóa: “Những người ngoài kia thực sự là người nhà của cô. Bạn trai của cô chưa từng xuất hiện kể từ khi cô nhập viện.”
 
Bộ Thiển trừng mắt vặn lại: “Không thể nào!”
 
Cô chưa kịp nói thêm, bác sĩ lại lên tiếng: “Cô Bộ này, cô bị tai nạn xe nghiêm trọng. Theo kết quả khám nghiệm thì hiện tại cô bị mất trí nhớ tạm thời.”
 
Bộ Thiển bối rối.
 
Cô vô thức đưa tay chạm vào đầu, nhưng mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền nước biển nên dù chỉ cử động một chút cũng thấy đau.
 
Bác sĩ Tần lặng lẽ ra ngoài thông báo kết quả cho người nhà và để Bộ Thiển lại tự tiêu hóa thông tin vừa rồi.
 
Rất nhanh.
 
Bộ Thiển lại bị bao vây.
 
Thông báo vừa rồi của bác sĩ Tần vừa mang tin tốt vừa mang tin xấu. Tin tốt là ngoài mất trí nhớ tạm thời ra thì Bộ Thiển không có di chứng nào khác, nghỉ ngơi thật tốt là được.
 
Tin xấu là bác sĩ Tần không xác định được khi nào cô mới lấy lại được trí nhớ.
 
“Thiển Thiển.”
 
Lần này Nhiếp Vi không mất bình tĩnh như trước nữa. Bà lấy ra sổ hộ khẩu vừa bảo con trai mang tới và vài bức ảnh: “Con không nhớ chúng ta cũng không sao, con xem những thứ này đi, xem xong con sẽ hiểu rằng chúng ta thực sự là một gia đình.”
 
Tên của Bộ Thiển được viết rõ ràng trên sổ hộ khẩu mà Nhiếp Vi đưa cho cô.
 
Ngoài ra còn có rất nhiều ảnh chụp gia đình.
 
Bộ Thiển im lặng nghe họ nói, khi nhìn thấy sổ hộ khẩu, cô nhăn mặt, bướng bỉnh nói: “Đây chắc chắn là ảnh các người đã photoshop.”
 
Bộ Trầm lại đưa một loạt ảnh khác.
 
Bộ Thiển tiếp tục phủ nhận: “Hừ, lại photoshop chứ gì!”
 
Nhà họ Bộ: “...”
 
Mọi người trong nhà vẫn không từ bỏ mà nỗ lực tìm kiếm thêm bằng chứng.
 
Nhiếp Vi nhìn vẻ mặt đề phòng của con gái mà lòng có chút buồn bực. Bà nén nỗi buồn, cố gắng hành động thật lý trí.
 
Bà dịu dàng nói: “Nếu con vẫn không tin thì chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN ngay bây giờ. Vừa hay đang ở bệnh viện, việc xét nghiệm quan hệ huyết thống rất dễ dàng.”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Bộ Thiển chìm trong hoang mang.
 
Tại sao những người chưa từng xuất hiện trong ký ức của cô lại nhất quyết nhận cô là con gái họ vậy?
 
Cuối cùng, Bộ Trầm đưa cho Bộ Thiển điện thoại của cô.
 
Cả WeChat lẫn danh bạ điện thoại của cô đều lưu tên và thông tin liên lạc của mọi người.
 
Bộ Thiển nhìn điện thoại, soi mói từ nhãn hiệu đến mẫu mã, cô khẳng định chắc nịch: “Đây không phải điện thoại của tôi. Tôi chưa bao giờ mua loại điện thoại này.”
 
Chiếc điện thoại di động này đắt quá, cô không có tiền mua nó.
 
Bộ Trầm day day trán: “Anh hai của em mới mua cho em vào tháng trước.”
 
Sau nỗ lực nói chuyện với Bộ Thiển, cả nhà tuyệt vọng phát hiện rằng Thiển Thiển hoàn toàn quên hết mọi chuyện trong hai năm qua.
 
Hai năm trước, Thiển Thiển đang theo học tại Đại học Nam Kinh.
 
Hai năm trước, Thiển Thiển nghèo đến mức phải đi buôn đồng nát để có học phí.
 
Hai năm trước, Thiển Thiển có bạn trai.
 
“Tôi muốn gặp bạn trai của tôi!”
 
Nhìn cô liên tục đòi gặp bạn trai, hai người anh cảm thấy rất khó chịu. Bộ Trầm nén giận, chủ động hỏi: “Thiển Thiển, bạn trai của em là ai?”
 
“Em muốn gặp bạn trai thì cũng phải cho bọn anh biết bạn trai em là ai để bọn anh còn biết đường tìm giúp em.”
 
Lời của Bộ Trầm rất có lý. Bộ Thiển nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ấy một lúc lâu mới nói: “Bạn trai tôi tên là Sở Yếm, không phải là Yếm trong chán ghét đâu.”
 
“Anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi rất yêu anh ấy.”
 
Khi nhắc tới bạn trai, mũi của Bộ Thiển hơi cay cay. Cô cố gắng kìm nước mắt, hỏi Bộ Trầm: “Anh có biết bạn trai tôi đang ở đâu không?”
 
Tại sao anh chưa đến chăm cô.
 
Bộ Thời đứng sau Bộ Trầm nãy giờ, nghe được cái tên Sở Yếm thì không khỏi sửng sốt. Lúc trước anh ấy vừa tranh… à không, là thắng thầu mảnh đất trước… trước nhà họ Sở ở Nam Thành.
 
Người nhà họ Bộ không còn xa lạ gì với cái tên Sở Yếm nữa.
 
Sở Yếm, người cầm quyền đương nhiệm của nhà họ Sở ở Nam Thành, tính cách nổi tiếng là quái đản, máu lạnh vô tình. Trong giới kinh doanh, đa số mọi người đều sợ anh.
 
Sau khi Bộ Thời thành công trong vụ đấu thầu, bạn thân của anh ấy còn nói là anh ấy đang đi tìm đường chết.
 
“Thiển Thiển, em có chắc Sở Yếm là bạn trai của em không?”
 
Bộ Trầm nhìn em gái, xác nhận lại với cô: “Sở Yếm mà em nói là Sở Yếm của nhà họ Sở ở Nam Thành?”
 
Bộ Thiển gật đầu thật mạnh.
 
Bộ Trầm cau mày, nhớ tới có lần Thiển Thiển say, cô vừa cầm chai rượu vừa chỉ vào hình ảnh Sở Yếm được phát trên TV: “Anh cả, em nhìn thấy bạn trai của em!”
 
“Hu hu hu, nhưng em với anh ấy chia tay rồi!”
 
Lúc đó Thiển Thiển nói rất nhiều lời vô nghĩa, cô nói cô và Sở Yếm đã chia tay, sau đó lại nói hai người đã làm hòa, còn hứa ai chia tay người đó là chó con.
 
Cô nói rằng dù người chủ động chia tay là cô nhưng Sở Yếm lại là chó con.
 
Bộ Trầm thấy cô nói nhăng nói cuội nên không tin đó là sự thật. Hơn nữa, ai mà không biết Sở Yếm vốn có tính tình kì quặc, có thù tất báo, nếu thật sự bị Tiểu Thiển đá thì sẽ làm ra chuyện gì chứ.
 
Nhớ lại chuyện này, Bộ Trầm đơn giản nói cho cô biết: “Nhưng Thiển Thiển, em nói là hai năm trước em và Sở Yếm đã chia tay rồi.”
 
Bộ Thiển: “?”
 
Không thể nào!
 
Cô ôm cái đầu quấn băng trắng, quả quyết nói: “Đời này tôi không bao giờ buông tay Sở Yếm đâu!”
 
Cô vừa nói vừa dùng một tay nhấc chăn, tay còn lại chống cơ thể đau nhức, cố gắng ngồi dậy.
 
Nhiếp Vi sợ cô bị thương vội dỗ cô nằm xuống: “Con định làm gì? Bác sĩ nói con cần tĩnh dưỡng thật tốt!”
 
Hai tay của Bộ Thiển bị giữ lại rồi lại bị nhét vào trong chăn.
 
Cô tức giận nói: “Tôi muốn đi gặp Sở Yếm!”
 
Nhiếp Vi sốt ruột, bà không còn quan tâm nổi chuyện cô và Sở Yếm có phải thật hay không mà nói thẳng: “Sở Yếm không phải hạng người tốt lành gì, cục cưng ngoan nào, chúng ta không cần đi tìm cậu ta!”
 
Bộ Thiển lại muốn giở chăn lên, tức giận đến đỏ cả mắt.
 
Sở Yếm là người tốt!
 
Sở Yếm là người tốt nhất trần đời!
 
Cả nhau cùng nhau dỗ dành, thuyết phục cũng như cản cô lại.
 
Bộ Thiển đang bị thương nên dù có muốn cũng không thể đi lại được. Một lúc sau, cô vùi mình trong chăn khóc to, ai dỗ cũng không chịu thò đầu ra ngoài.
 
Thế giằng co này cứ thế kéo dài trong một tuần.
 
Trong một tuần này, Bộ Thiển dần bình tĩnh lại không còn cáu kỉnh muốn đi tìm Sở Yếm nữa. Cô ăn nhiều hơn, rất phối hợp làm vật lý trị liệu, tóm lại là cô đã làm theo tất cả những gì bác sĩ yêu cầu.
 
Trong cái điện thoại di động mà Bộ Phong đưa cho cô không hề có thông tin liên lạc của Sở Yếm.
 
Bộ Thiển thấy thế liền ném điện thoại ra xa, không thèm dòm lấy một lần.
 
Ba mẹ và hai anh trai nhà họ Bộ không khỏi vui mừng khi thấy nhóc con đã ngoan ngoãn hơn. Hiện tại, họ vẫn đang nghiêm túc giải thích về hoàn cảnh của nhà họ Bộ.
 
Bộ Thời cũng tranh thủ dò la xem có thật là Sở Yếm và Thiển Thiển từng hẹn hò không. Sau khi hỏi thăm, anh ấy nhận được một số tin tức…
 
Sở Yếm là người theo chủ nghĩa độc thân.
 
Sau khi biết tin tức này, Bộ Thời thấy âu sầu vô cùng. Hóa ra em gái không chỉ mất trí nhớ, cô là người sứ chạm là vỡ, vậy mà còn muốn kết hôn với sát tinh của sứ là Sở Yếm nữa!
 
Bộ Thời không còn cách nào khác ngoài việc tránh nhắc về Sở Yếm trước mặt cô.
 
Ngày tháng nhàn nhã trôi qua.
 
Dưới sự điều trị tận tâm của đội ngũ y bác sĩ, Bộ Thiển hồi phục nhanh chóng và có thể rời giường. Tuy nhiên, mắt cá chân của cô bị thương nặng nên vẫn phải dùng xe lăn để di chuyển trong bệnh viện.
 
“Thiển Thiển, hôm nay trời đẹp lắm, ba con nói rằng lát nữa ông ấy sẽ mua bánh mứt táo con thích nhất về cho con.”
 
Buổi chiều rất thưa người nên Nhiếp Vi đẩy Bộ Thiển ra vườn hoa trong bệnh viện hóng mát.
 
Dừng cạnh bồn hoa, Bộ Thiển đưa tay chạm vào một bông hoa. Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Vi nói: “Tôi muốn hái một bông hoa, bà có thể giúp tôi đi xin phép y tá được không?”
 
Đôi mắt Nhiếp Vi sáng lên,
 
Đây là lần đầu tiên từ sau khi tỉnh lại, con gái rượu của bà nhờ bà làm việc gì đó.
 
Thấy y tá đang đứng cách đó không xa, Nhiếp Vi muốn đẩy Bộ Thiển qua đó nhưng cô lắc đầu, giọng nói có chút mệt mỏi: “Tôi không thích đến đó, y tá tiêm cho tôi nhiều mũi lắm.”
 
Nhiếp Vi cười dịu dàng.
 
Bà xoa đầu con gái, ánh mắt đầy trìu mến: “Được, con ngồi đây chờ một lát nhé, mẹ đi hỏi y tá giúp con.”
 
Bộ Thiển gật đầu.
 
Mấy phút sau, Nhiếp Vi quay lại, nhìn chiếc xe lăn trống rỗng cùng một tờ giấy nhắn không biết viết khi nào, trên tờ giấy chỉ có một dòng…
 
Tôi đi tìm Sở Yếm đây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui