Lại dỗ em một chút đi !

Trợ lý Lý thấy khá khó hiểu khi nhìn thấy tin nhắn ở trên Wechat.
 
Cậu ba nhà họ Sở là một tên công tử bột chính hiệu, anh ta với cậu cả Sở Kiên là người cùng một phe, từ đầu đã ghét cay ghét đắng Sở Yếm - người giữa chừng được nhà họ Sở đưa về.
 
Từ lúc Sở Yếm tiếp quản tập đoàn Minh Tâm thì cậu ba Sở thỉnh thoảng lại tới làm người khác ngứa cả mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cho dù Sở Yếm không dặn dò thì trợ lý Lý cũng không có ý định để cho cậu ba Sở đi vào.
 
Trợ lý Lý nén sự khó hiểu lại, trả lời sếp: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ đến.”
 
Sở Yếm nhắn tin trên Wechat, Bộ Thiển lại không mảy may biết gì.
 
Cô đang chìm ngẫm lại chuyện xảy ra chiều nay. Buổi chiều, cô vừa mới quyết liệt với tòa soạn xong, theo lý mà nói chuyện này không thể nhanh như vậy đã truyền đi rồi.
 
Còn những đơn vị khác cũng không giống thời gian phản hồi thông thường mà rất nhanh đã từ chối cô.
 
Trừ khi, có ai đó đã đánh tiếng trước với những đơn vị này.
 
Bộ Thiển hít vào một hơi thật sâu để cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại. Một lát sau, cô trực tiếp gọi điện thoại cho tổng biên tập Địch.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu dây bên kia bắt máy sau mấy hồi chuông.
 
Bộ Thiển đi thẳng vào vấn đề: “Tổng biên tập Địch, là ông khiến mấy đơn vị khác từ chối đơn xin việc của tôi sao?”
 
Địch Kiến Quốc phía bên kia đầu dây khựng lại vài giây, dường như cũng đang cố nén giận. Ông ta chất vấn Bộ Thiển: “Cô vừa rời khỏi tòa soạn của chúng tôi, ngay lập tức đã nghĩ đến chuyện lao đến tòa soạn khác rồi sao?”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Bộ Thiển suýt nữa thì bị choáng váng trước câu nói này.
 
Cô khẽ trợn tròn hai mắt, dùng giọng điệu ngỡ ngàng mà chất vấn lại: “Tôi đã từ chức rồi, chẳng nhẽ không đi tìm chỗ khác mà chịu tang ba năm cho tòa soạn của các người nữa sao?” 
 
Địch Kiến Quốc: “???”
 
Mặt Địch Kiến Quốc đỏ bừng, ông ta đập mạnh xuống bàn, quát to: “Bộ Thiển, cô có biết cô đang nói cái gì không hả?”

 
Bộ Thiển chớp mắt: “Còn muốn tôi nhắc lại cho ông nghe lần nữa à?”
 
Định Kiến Quốc nghe giọng điệu này của cô, tựa như sẽ thật sự nói lại cho bản thân nghe một lần nữa vậy. Huyết áp của ông ta tăng lên nhanh chóng, nếu không phải hai năm nay sức khỏe ông ta vẫn tốt thì có lẽ lần này sợ rằng sẽ tức chết ngay tại chỗ mất.
 
“Bộ Thiển.”
 
Bàn tay còn lại của Địch Kiến Quốc nắm lấy góc bàn, ông ta hiếm khi kích động như vậy, kích động đến mức giọng nói cũng mất bình tĩnh theo: “Nếu cô nhất quyết muốn làm tanh bành mọi chuyện thế này, vậy thì tôi cũng không để ý thanh danh của mình mà cho cô một bài học đâu.”
 
Bộ Thiển cười mỉm sau khi nghe câu này.
 
“Địch Kiến Quốc, chiều nay tôi đã bị mấy đơn vị khác từ chối chẳng lẽ không phải bút tích của ông sao? Làm phiền ông dùng thanh danh của mình mà chặn tôi khắp mọi nơi, thật sự khiến tôi rất là áy náy đó.”
 
Hai người cứ cãi nhau nảy lửa như vậy, đến cuối cùng dáng vẻ cúp điện thoại cũng không khác gì ném điện thoại đi cả.
 
Bộ Thiển gọi cuộc điện thoại là để chứng thực. Giờ thì cô đã chứng thực được rồi, trong lòng nghĩ sẽ đem món nợ này tính lên đầu chính chủ, sau này cũng sẽ không tìm nhầm người.
 
“Sở Yếm.”
 
Bộ Thiển lại buông điện thoại trong tay xuống, quay đầu nhìn thấy Sở Yếm ngồi sau bàn làm việc. Cô bình tĩnh hỏi: “Anh có nghĩ em sẽ bị đánh bại không?”
 
Sở Yến gần như không suy nghĩ gì mà nói luôn: “Không đâu.”
 
Câu trả lời này đã đi đúng hướng.
 
Bộ Thiển lại quay đầu lại, cô lại lần nữa tìm đơn vị có thể xin việc tiếp. Lần này, cô tìm kiếm một cách có chủ đích, ví dụ, tòa soạn nào mà không ưa tòa soạn cũ của cô, cô liền nộp đơn vào tòa soạn đó.
 
Nhưng không thể không nói, người coi trọng mặt mũi như Địch Kiến Quốc, về mặt ngoại giao cũng không tệ lắm.
 
Bộ Thiển không tìm được công việc như ý, dứt khoát mở diễn đàn ra.
 
Ngoài những thông tin mới nhất thì trên diễn đàn còn có rất nhiều tin đồn, bao gồm cả những tin đồn đã lâu thì đều có thể tìm thấy dấu vết ở đây.
 
Bộ Thiển gõ ra tên của đơn vị cũ rồi nhấn vào tìm kiếm.
 
Vài phút sau đó.
 

Cô thật sự tìm thấy được rằng trước kia tòa soạn này với đơn vị cũ của cô không ưa nhau. Ân oán của hai tòa soạn có thể bắt đầu từ mười mấy năm trước.
 
Mấy năm đó, hai bên đều phát triển vô cùng rực rỡ. Mà hiện giờ, đơn vị cũ của cô phát triển trì trệ, còn bên kia thì cũng ngắc ngoải sắp đóng cửa.
 
Hai bên kết thù oán với nhau nhưng con đường phát triển lại vô cùng ăn ý với nhau.
 
Bộ Thiển nhìn tòa soạn sắp phá sản kia, đúng vậy, chính là tòa soạn mà cô đã lướt đến trên diễn đàn. Mọi người bình luận khá buồn bã và tiếc nuối dưới bài viết trên diễn đàn.
 
Cô tìm thấy trang web chính thức của tòa soạn đó, tìm xem họ có đang tuyển dụng hay không.
 
Tìm kiếm một hồi thì cô thấy hơi tiếc.
 
Tòa soạn này có tuổi đời khá lâu, có khả năng thật sự sắp phá sản rồi. Nhân viên trong tòa soạn của họ khá ít, theo lý mà nói thì nên tuyển dụng nhưng họ lại không đăng bất kì thông tin nào về tuyển dụng cả.
 
Bộ Thiển không từ bỏ rồi cũng tìm thấy được thông tin liên lạc.
 
Cô đã chủ động gửi sơ yếu lý lịch của mình đến địa chỉ email có sẵn và bày tỏ mong muốn được gia nhập tòa soạn của mình.
 
Sau khi email được gửi đi, tạm thời Bộ Thiển không có việc gì khác để làm.
 
Sở Yếm vẫn luôn ở đằng sau quan sát hành động của cô, nhìn thấy cô rảnh rỗi thì anh liền hỏi cô trước khi bắt đầu chú ý chuyện khác: “Có cần tôi giúp em tìm việc không?”
 
“Không cần đâu.”
 
Sở Yếm không cùng ngành với cô, cô cũng không mong đợi rằng Sở Yếm sẽ cho lời khuyên trái ngành.
 
Trong phòng làm việc im ắng chỉ vang lên tiếng nói chuyện của hai người bọn họ.
 
Bộ Thiển xốc tấm chăn nhỏ vừa phủ lên chân ra rồi đứng dậy đi đến trước mặt Sở Yếm.
 
Lúc này, tâm trạng cô không tốt, phải điều chỉnh lại cảm xúc một chút.
 
Sở Yếm nhìn cô tới gần, ngón tay đặt trên đúp chuột càng trượt nhanh hơn.
 
Trước khi cô mở lời thì Sở Yếm cũng đã lướt được một trang.

 
“Khu bảo tồn ở Nam Thành đang tuyển nhân viên thời vụ.”
 
Một câu nói ngắn gọn cũng đã thu hút được sự chú ý của Bộ Thiển.
 
Cô nhảy đến trước màn hình máy tính, khó hiểu hỏi: “Trong khu bảo tồn thiếu người sao? Thiếu nhân viên chăm sóc hả?”
 
Họ có một khu bảo tồn động vật ở Nam thành. Khu bảo tồn xây dựng nhiều năm, quy mô xem như cũng khá lớn.
 
Lúc học đại học, Bộ Thiển đã đến khu bảo tồn để làm điều tra nghiên cứu.
 
“Trong này có hổ, còn có cá sấu Dương Tử nữa.”
 
Bộ Thiển chọn ra hai động vật mà cô thích nhất, rồi nói với Sở Yếm: “Trước đây, em có cứu trợ một con hổ rồi đưa nó đến đây. Nhưng hai năm qua… không biết nó có bị đưa đi không.”
 
Động vật trong khu bảo tồn phần lớn đều là động vật cứu trợ, sau khi tiến hành cứu trợ chúng, nhân viên công tác vẫn sẽ thả chúng về trong tự nhiên.
 
Đương nhiên thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện có một số động vật lười biếng, sống chết không chịu rời khỏi khu bảo tồn.
 
“Anh hỏi xem họ có cần người không.”
 
Bộ Thiển không kén việc, bởi cho dù bản thân cô có vào trong một môi trường công việc nào thì cô đều có thể lập ra kế hoạch tốt nhất cho công việc đó.
 
Bởi vì Sở Yếm tìm thấy ở trên máy tính nên khi Bộ Thiển cúi người xuống nhìn, thì dường như đầu cô kề sát vào ngực anh.
 
Tư thế của hai người nhìn cứ như Sở Yếm đang ôm trọn lấy Bộ Thiển từ phía sau vậy.
 
Bộ Thiển xem xong nội dung trên máy tính, sau đó cầm lấy điện thoại, tìm được một người ở trong trí nhớ.
 
Không lâu sau đó.
 
Có người bắt máy, lần này Bộ Thiển không bị từ chối nữa. Cô hẹn đối phương ngày mai gặp mặt nói chuyện, nếu mà nói chuyện thấy phù hợp, cô liền đến làm hai tháng trong khu bảo tồn.
 
Sở Yếm thấy cô tích cực tìm công việc như vậy, lông mày hơi chau lại.
 
Anh không nhịn nổi nói: “Em cũng đâu cần gấp gáp tìm việc làm gì. Nhà họ Bộ còn ở đây thì cho dù trong khoảng thời gian này em không tìm được công việc thì mọi người sẽ vẫn ở bên hỗ trợ và cổ vũ em mà.”
 
Bộ Thiển rất hiếu thắng, Sở Yếm không ngăn cản cô tìm việc.
 
Anh chỉ cảm thấy cô không nên làm bản thân mình căng thẳng đến vậy.
 
Bộ Thiển không nghe lời khuyên của Sở Yếm, cô kiên quyết nói: “Em phải nhanh chóng tìm được công việc mới, nếu không thì em nhất định sẽ luôn nghĩ đến sự chèn ép và khinh thường của Địch Kiến Quốc dành cho mình.”

 
Cô không muốn để cảm xúc tiêu cực càng ngày càng nhiều hơn, nếu như vậy thì chỉ làm cho cô cảm thấy càng khó chịu hơn thôi.
 
Mà người đã chèn ép cô lại không mất mát cái gì cả.
 
Bộ Thiển đã lập ra kế hoạch từng bước rất rõ ràng cho những gì mà mình muốn làm.
 
Hai người đôi ba câu đã kết thúc cuộc nói chuyện.
 
Bộ Thiển ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Yếm.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau, yết hầu của Sở Yếm lên xuống.
 
Đôi mắt của Bộ Thiển rất đẹp, đặc biệt đôi mắt ấy dường như lấp lánh ánh sao khi chăm chú nhìn vào một người nào đó.
 
Chính lúc này đây, khuôn mặt đẹp trai của Sở Yếm đang hiện lên trong đôi mắt quyến rũ đó. 
 
“Sở Yếm.”
 
Bộ Thiển gọi anh, gương mặt không nhìn ra là cảm xúc gì: “Giờ anh đã là sếp rồi, dưới trướng anh nhiều nhân viên như vậy, anh có từng chèn ép họ bao giờ chưa?”
 
Đến rồi, đến rồi đấy, yêu quái cũng bắt đầu gây sự rồi
 
Sở Yếm nghe thấy cô bắt đầu kiếm chuyện, không hiểu sao trong lòng như có tảng đá lớn được buông xuống.
 
Anh không chút do dự mà trả lời: “Chưa từng chèn ép ai.”
 
“Trong ngành này, đãi ngộ cho nhân viên của tập đoàn Minh Tân luôn đứng đầu.”
 
Lời nói của Sở Yếm là sự thật, đãi ngộ mà anh dành cho nhân viên ở Minh Tâm thì những chỗ khác không thể nào sánh được.
 
Bộ Thiển nhìn anh không chợp mắt, tiếp tục hỏi: “Ở chỗ của các anh thì lương được bao nhiêu?”
 
Sở Yếm nhanh chóng lấy ra bảng lương để cô tự mình xem.
 
Bộ Thiển chăm chú xem trong mấy phút.
 
Sở Yếm quan sát biểu cảm của cô, đột nhiên cảm thấy có hơi bất ổn.
 
Quả nhiên là vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận