Mấy giây sau, Bộ Thiển cúi đầu, giọng nói buồn bã: “Anh có nhiều nhân viên như vậy, mà lương của mỗi người còn rất cao nữa. Trong khi đó, em lại chẳng có gì cả.”
“Em không có công ăn việc làm, cũng chẳng có tiền lương.”
Sở Yếm: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Yếm muốn nói không phải ngày mai là có việc rồi sao? Nhưng câu này không thể nói được.
Anh nuốt xuống, cân nhắc lại rồi mới nói thêm: “Nếu em muốn đến đây làm, cũng được…”
“Có thể làm thư kí riêng cho anh không?”
Bộ Thiển ngắt lời anh, tự mình tiếp lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi cúi xuống của cô giờ lại ngẩng lên, khuôn mặt còn tràn đầy mong đợi.
Sở Yếm im lặng.
Bộ Thiển lay lay góc áo của anh, ánh mắt sáng lấp lánh, miêu tả cho anh: “Là thư ký riêng đó nha. Em có thể chịu trách nhiệm về mọi mặt riêng tư trong cuộc sống của anh.”
“Cho dù là anh muốn ăn cơm hay nghỉ ngơi, em sẽ sắp xếp tốt cho anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ Thiển nói không ngừng, mặt càng gần thêm, giọng nói mềm mại lại nhẹ nhàng: “Thời gian nghỉ ngơi, em còn có thể ôm anh nữa đó.”
Cô thư ký riêng này vừa nhìn là biết không phải người thư ký đứng đắn mà.
Sở Yếm bị trêu chọc mà lùi dần ra phía sau, nhưng anh đang ngồi trên ghế, cũng không lùi lại được bao nhiêu.
Bộ Thiển cúi càng thêm gần, cô giống như một con cáo xảo quyệt, chìa móng ra, khiến cho vành tai của loài người trước mặt trở nên đỏ ửng.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức khiến hơi thở Sở Yếm trở nên nặng nề.
“Cốc…”
Cánh cửa bỗng nhiên vang lên, kèm theo tiếng giày cao gót của phụ nữ, trong chốc lát không khí mập mờ trong phòng tan biến dần.
Bộ Thiển đang nổi máu ngang ngược thì bị cắt ngang khiến cô thấy tụt hứng ra mặt.
Sở Yếm cũng không khác là bao.
Anh duỗi tay, nới lỏng dây đai. Sau đó, để Bộ Thiển đứng dậy.
“Có người muốn đi vào, em sửa sang lại một chút đi.”
“Ừm.”
Bộ Thiển rời khỏi trong lòng của anh, đi dép vào rồi đứng sang một bên.
Lúc đến cô đeo giày cao gót, nhưng đi không thoải mái vì vậy sau khi vào văn phòng, cô đeo dép lê được lấy từ trong phòng nghỉ của Sở Yếm.
Size dép của Sở Yếm to hơn size dép của cô tận mấy cỡ.
“Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, người mặc váy liền trắng là tiểu thư nhà họ Lý, đi đằng sau tiểu thư nhà họ Lý là trợ lý Lý.
Trên trán của trợ lý Lý chảy đầy mồ hôi, anh ấy vội bước vào, chạy vào trước khi Lý Ấu Trúc mở miệng, giải thích: “Sếp, cô ta đi cùng cậu ba tới. Tôi bảo bảo vệ mời cậu ba ra ngoài, nhưng còn vị tiểu thư này…”
“Cô ta nói nếu bảo vệ dám động vào cô ta thì sẽ cởi quần áo nói chúng tôi vô lễ với cô ta.”
Loại uy hiếp này tuy rằng là ở mức thấp nhất nhưng cũng mang lại hiệu quả rất cao.
Trợ lý Lý không muốn cô ta làm ra hành động lằng nhằng nào ở cửa công ty nên anh ấy chỉ có thể nhẹ nhàng và nhẫn nại đối đãi với cô ta.
Nhưng ai mà có ngờ, Lý Ấu Trúc bắt kịp cơ hội mà xông thẳng lên trên tầng.
“Sở Yếm.”
Lý Ấu Trúc mặc váy liền thân màu trắng, trên mặt trang điểm trong veo động lòng người. Mắt cô ta rưng rưng, nước mắt như sắp trực chào ra: “Là anh đang nhằm vào nhà họ Lý chúng tôi đúng không?”
Cô ta vẫn chưa nói xong thì thấy Bộ Thiển đang đứng bên cạnh Sở Yếm.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bộ Thiển, sắc mặt của cô ta khẽ thay đổi bởi cô ta vẫn nhớ rõ lần trước Bộ Thiển đã nắm tay Sở Yếm rời đi ngay trước mặt cô ta.
Nhưng khó khăn lắm cô ta mới tới được đây nên không thể nào từ bỏ được.
Nước mắt của cô ta trào ra, giọng nói nghẹn ngào: “Lần trước là ông Sở đã bắt ép em, muốn em liên hôn với anh, nhà họ Lý chúng em thấp cổ bé họng sao mà dám làm trái ý của ông Sở được cơ chứ.”
“Sở Yếm, em cầu xin anh tha cho nhà họ Lý chúng em đi mà. Chỉ cần anh tha cho nhà họ Lý thì anh muốn em làm gì cũng được.”
“Em sẽ nghe lời anh mà không mưu cầu bất kì danh phận gì cả.”
Cô cúi thấp người xuống, dáng vẻ khóc lóc nghẹn ngào dường như đã được tập luyện từ trước, nhìn thế nào cũng khiến người khác phải thương hại.
Bộ Thiển đứng bên cạnh Sở Yếm, đôi mắt hơi híp lại.
Một tay của cô còn đang khoác lên vai của Sở Yếm, lúc này ngón tay dường như vô ý mà bóp nhẹ bả vai của anh.
Sở Yếm khẽ kêu nhẹ lên một tiếng nhỏ như không có gì.
“Cô Lý này, sao cô lại ngậm máu phun người vậy. A Yếm nhà chúng tôi rất tốt bụng, làm sao có thể nhằm vào nhà cô được chứ?”
Bộ Thiển miệng cười nhưng mắt không cười: “Nếu như cô thấy oan ức quá thì hãy đi báo cảnh sát ấy. Đến đây khóc lóc ỉ ôi, tìm A Yếm nhà chúng tôi để làm cái gì hả?”
Lời của Bộ Thiển như cái tát vào mặt tiểu thư họ Lý khiến cô ta suýt thì không khóc nổi nữa.
Cô ta tàn nhẫn véo đùi của chính mình để nước mắt tiếp tục rơi xuống.
“Tôi đang nói chuyện với Tổng giám đốc Sở, chẳng lẽ anh ấy nói chuyện với người khác cô cũng phải quản sao?”
“Đúng vậy đấy, tôi phải quản chứ.”
Bộ Thiển dựa sát vào người Sở Yếm, cô dùng hành động của mình để tuyên bố chủ quyền với cái cô Lý đang đến than vãn này.
“Lòng dạ tôi hẹp hòi, tính tình cũng không tốt. Lần sau tôi mà còn thấy cô đến tìm anh ấy nữa thì cô có tin gia đình cô sẽ phá sản càng nhanh hơn không?”
Bộ Thiển nhớ đến lời Bộ Thời nói rằng ở bên ngoài cô cứ ngông lên.
Vì vậy, cô ngông cuồng đe dọa: “Cô chắc cũng biết tôi là người nhà họ Bộ chứ nhỉ? Hoa đặt trên chậu nhà họ Bộ chúng tôi mà cô cũng dám đập. Cô nói xem, rốt cuộc là cô quá ngu ngốc hay quá ngông cuồng đây?”
Lâm Ấu Trúc cắn môi khi nghe thấy lời đe dọa của cô.
Sở Yếm nhẫn nại đợi Bộ Thiển xả giận, mắt thấy cũng được hòm hòm rồi, anh không muốn giữ người phụ nữ đáng ghét này ở trong văn phòng lâu thêm nữa.
“Chẳng lẽ chuyện nhà họ Lý các người trốn thuế cũng là do tôi ép các người làm sao?”
Trong mắt của Sở Yếm hiện lên sự chán ghét, giọng anh lạnh như băng: “Cô tìm tới cửa lần nào thì những chuyện mà nhà họ Lý các người làm, tôi sẽ cho người khác lật lại lần ấy.”
“Không sợ bóc lịch đến sông cạn đá mòn thì cứ thử xem.”
Vẫn là lời của Sở Yếm đủ sức đe dọa, mặt Lý Ấu Trúc tái mét, lần này hoàn toàn không dám dùng mưu mô nào nữa.
Móng tay của cô ta dường như chọc vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm đầu óc cô ta tỉnh táo lại.
Cô ta run rẩy nói lời xin lỗi với Sở Yếm.
Sở Yếm không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ra ngoài, đừng để tôi phải nhìn thấy cô nữa.”
Lý Ấu Trúc gần như chạy lảo đảo ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng, cô ta dựa vào tường ở hành lang, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trợ lý Lý đi theo, ở bên cạnh nhìn trông coi cô ta, đề phòng cô ta lại gây sự tiếp.
“Cô Lý, tôi đã cảnh cáo cô trước là đừng có lên rồi.”
Nếu như bình thường thì Sở Yếm chắc chỉ nhanh chóng đuổi cô ta ra ngoài.
Nhưng có cô Bộ ở đây thì sếp của bọn họ sẽ hành động càng tàn nhẫn hơn.
Trợ lý Lý tiễn Lý Ấu Trúc đi, anh ta cũng không quay lại văn phòng.
Không biết sự xen ngang của Lý Ấu Trúc, bầu không khí trong văn phòng lúc này đang thành ra thế nào đây.
Anh ta tiếp tục bận rộn ở bên ngoài văn phòng.
Mà ở trong văn phòng.
Lần đầu tiên, Bộ Thiển không lấy chuyện này để gây sự, cô chỉ nhìn Sở Yếm vài lần rồi quay lại ngồi trên sô pha.
Một lát sau.
Sở Yếm lướt xem thấy một bài đăng mới, mới cách đây một phút trước.
Thiển Thiển nằm ườn: “Không có tư cách để ghen tuông là đau lòng nhất. [Ấm ức] [Ấm ức] [Ấm ức].”
Trạng thái vừa được cập nhật, ở phía dưới đã có vài bình luận.
Hạ Văn Bân: [xoa đầu] Không cần phải ghen, em muốn ăn đồ ngọt không? Anh đưa cho em một ít?
Bùi Ức: Đàn em làm sao vậy? Nếu buồn lòng thì có thể xem livestream với anh! Là hoa khôi của trường livestream đó, giọng nói vô cùng ngọt ngào.”
Bạn bè chung của hai người không tính là ít, trong phần bình luận thì đa số là bạn học cũ của họ.
Mà những bạn bè bình luận dưới bài đăng của Bộ Thiển đều là đang hóng hớt chuyện tình cảm của cô.
Sở Yếm nhíu mày, ghi nhớ từng người một trong đám người Hạ Văn Bân và những người bạn nói chuyện không phù hợp này lại.
Đặc biệt là Hạ Văn Bân.
Anh trầm tư, loại người lả lơi ong bướm như Hạ Văn Bân sao có thể yên tâm cho Bộ Thiển qua lại thân thiết như vậy chứ?
Hạ Văn Bân còn đang chăm chỉ làm quân sư, chờ một nào đó có thể đạp Sở Yếm xuống.
Nhưng lại không biết, anh ta sắp bị cho vào Death note của Sở Yếm rồi.
Tối đó.
Tâm trạng của Bộ Thiển vẫn luôn rất chán chường, cô nói muốn ăn cơm, Sở Yếm quan sát sắc mặt của cô rồi đặt nhà hàng,
Ăn uống no say rồi, lại muốn đi hóng gió.
Bộ Thiển ngồi ở ghế lái phụ, được Sở Yếm đưa về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa xong liền lăn ngay lên giường, ôm gối mà cười khúc khích.
“Ngốc quá đi.”
Cô mỉm cười, nghĩ đến dáng vẻ âm thầm quan sát sắc mặt cô của Sở Yếm thì cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Sở Yếm ngốc nghếch, thế mà lại không nhìn ra cô đang giả vờ không vui.
Dựa theo tiến triển như vậy thì Sở Yếm không có khả năng chống cự được lâu nữa!
Mà ở bên ngoài.
Sở Yếm đang ngồi trong xe, tay giơ lên day day huyệt thái dương.
Nàng yêu quái này của anh diễn kịch cả buổi tối, có lẽ tâm trạng cũng tốt hơn rồi.
Một khi tâm trạng cô tốt lên thì sẽ vứt hết mấy chuyện phiền não ra khỏi đầu.
Như vậy, đêm nay cô mới có thể kê cao gối mà ngủ ngon hơn được rồi.