Lại dỗ em một chút đi !

Anh không trả lời tin nhắn mà chỉ nhìn xuống những dòng tin nhắn vẫn đang được gửi đến.
 
Chủ đề trò chuyện của Bộ Thiển rất linh hoạt. Một giây trước còn đang nói về Phạn Phạn trong khu bảo tồn, giây tiếp theo lại đột nhiên nói lời ngon tiếng ngọt. Chẳng hạn như…
 
“Em ăn táo của Phạn Phạn rồi. Táo rất ngọt, nhưng không ngọt bằng lúc anh hôn em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Phạn Phạn lười biếng quá.”
 
“Em cũng lười biếng như nó rồi.”
 
Không chờ Sở Yếm trả lời tin nhắn, Bộ Thiển đã thoát khỏi Wechat. Sắp tới giờ tan làm, luật sư Tống mà cô thuê trước đó đã gọi điện cho cô: “Cô Bộ, vụ án của cô sẽ sớm được đưa ra tòa. Tôi gọi để thông báo thời gian cho cô.”
 
Bộ Thiển nói “ừm” rồi nghe anh ấy nói tiếp.
 
Giọng điệu của luật sư Tống rất ôn hòa. Anh ấy nhấn mạnh lại với Bộ Thiển rằng vụ án này chỉ cần thông qua một vài thủ tục là có thể kết án, rất đơn giản, không cần phải lo lắng, căng thẳng.
 
Bộ Thiển cười đáp: “Tôi không làm sai nên sẽ không lo lắng đâu.”
 
Vụ án sẽ bắt đầu được tiến hành vào cuối tháng. Còn đương sự phía bên kia gần đây không ngừng gửi tin nhắn và gọi điện cho cô. Cô chặn số này thì số khác lại gọi tới quấy rối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ Thiển nhắm mắt làm ngơ trước kiểu quấy rầy này. Dù sao thì khi vụ án kết thúc, đối phương có lẽ sẽ không còn gây rối nữa.
 
Sau khi luật sư Tống kết thúc cuộc trao đổi công việc với cô, anh ấy cũng không chiếm dụng thêm thời gian của cô nữa.
 
Sau khi cúp điện thoại, lão Chu lại đi tới.
 
“Thiển Thiển, cô xem video tôi quay hôm nay đi. Tôi cũng chụp mấy tấm ảnh nữa! Nhưng tôi có ý kiến này muốn nói với cô. Cô không thể lần nào cũng đứng chung khung hình với Phạn Phạn được. Ở chỗ của chúng ta còn nhiều bạn nhỏ dễ thương khác mà. Cô tương tác với chúng sẽ ấm áp hơn một chút đó.”
 
Lời nói của lão Chu dường như đang muốn dìm hàng Phạn Phạn .
 
Bộ Thiển bị anh ấy chọc cười. Cô lại gần xem đoạn video do lão Chu quay hôm nay: “Quay cũng ổn. Nhưng trông tôi có luộm thuộm quá không? Tôi còn không trang điểm.”
 
“Cô không trang điểm cũng đã rất xinh đẹp.”
 
Lão Chu nghĩ đến anh chàng đẹp trai ở khu bảo tồn Linh Đô rồi lại nhìn Bộ Thiển, kiên quyết nói: “Nhan sắc ở khu chúng ta mới là số một!”
 
Sau khi đưa cho Bộ Thiển xem, anh ấy liền đăng lên weibo.
 
Bộ Thiển nhìn anh ấy viết bài thì ngăn lại. Cô nói: “Để tôi viết bài đi. Ngoài ra, ban ngày tôi đã nghiên cứu các video của Linh Đô rồi. Những video của họ có tính phổ cập khoa học và rất thú vị. Trong các video gần đây của họ có giới thiệu về mèo chân đen. Nhưng tiêu đề và nội dung họ chọn rất thú vị.”
 
Mèo chân đen là loài mèo nhỏ nhất thế giới. Trông rất dễ thương nhưng lại cực kỳ giỏi săn mồi.
 
Tiêu đề video được Linh Đô chọn là [Bên trong có dã thú, cẩn thận!]. Mà nội dung video bắt đầu bằng cảnh mèo chân đen đi săn và kết thúc bằng cảnh mèo chân đen lao về phía con mồi.
 
Về việc con mồi có bị bắt hay không thì cần phải xem tập tiếp theo mới biết.
 
Bộ Thiển cầm lấy điện thoại của lão Chu, tự mình chỉnh sửa bài viết cho anh ấy. Xóa đi sửa lại cho phù hợp: “Được rồi, lần này đăng được rồi.”
 
Lão Chu: “…”
 
Lão Chu do dự nhìn cô nói: “Thiển Thiển, hay là trang weibo chính thức của chúng ta để cô làm người điều hành nhé? Tôi cho cô thêm 500 tệ. Tôi quay video, cô chỉ cần viết bài là được.”
 
Viết bài đăng đối với Bộ Thiển là chuyện rất dễ dàng.
 
Cô cười híp mắt, gật đầu: “Được. Ngày mai tôi sẽ mang máy ảnh đến, anh có thể dùng máy ảnh để chụp ảnh.”
 
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lão Chu đã đăng bài viết mà Bộ Thiển biên tập lên.
 
Sau khi đăng tải, lão Chu nhìn chằm chằm vào video, hỏi: “Không biết hôm nay có được lên xu hướng không. Nếu như hôm nào cũng lên xu hướng thì chúng ta sẽ nổi tiếng.”
 
Nếu có thể trở thành khu bảo tồn số một cả nước, sau này khi cơ quan cấp cao đến kiểm tra, bọn họ sẽ có tiếng nói! Có tiếng tăm rồi thì nguồn lực chắc chắn sẽ không tệ.

 
Có lẽ, chỗ ở của Phạn Phạn cũng sẽ được cải thiện phần nào.
 
Lão Chu có khát vọng rất lớn. Bộ Thiển vỗ vai động viên anh ấy: “Sau này chúng ta nhất định sẽ nổi tiếng.”
 
Các động vật hoang dã trong khu bảo tồn của họ đều độc đáo. Chỉ cần được quảng bá, danh tiếng của khu bảo tồn chắc chắn sẽ lan rộng.
 
Trò chuyện một lúc, Bộ Thiển tan làm về nhà.
 
Bộ Trầm ra ngoài đón cô. Thông qua nét mặt có thể đoán được tâm trạng anh ấy rất tốt: “Thiển Thiển, chúng ta về nhà luôn nhé?”
 
Bộ Thiển: “…”
 
Thời gian lúc ban ngày Bộ Thiển đều dành hết cho công việc. Sau khi tan làm cô phải đi tìm Sở Yếm!
 
“Em, em muốn đến tập đoàn Minh Tâm.”
 
Bộ Thiển do dự một lúc mới nói cho anh ấy biết mình muốn đi đâu: “Em đã nói với Sở Yếm rồi. Em muốn đi tìm anh ấy.”
 
Bộ Trầm cau mày liếc nhìn Bộ Thiển bên cạnh.
 
Bộ Thiển có chút lo lắng. Bộ Trầm trầm tính và nghiêm túc hơn Bộ Thời nhiều. Ở trước mặt Bộ Trầm, cô cảm thấy không thoải mái như lúc bên cạnh Bộ Thời.
 
“Sở Yếm không có ở tập đoàn Minh Tâm.”
 
Bộ Trầm nhẹ nhàng nói: “Lúc anh tới đây, anh nhìn thấy xe của cậu ấy đang đi về phía sân bay.”
 
Bộ Thiển: “?”
 
Bộ Thiển cúi đầu, mở điện thoại.
 
Trùng hợp là đúng lúc đó, tin nhắn Wechat của Sở Yếm hiện lên: “Dạo này anh không ở Nam Thành.”
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bộ Thiển đanh lại, gõ chữ thật mạnh: “Anh ra ngoài lúc nào cũng không nói cho em biết. Còn để Bộ Trầm nói em mới biết!”
 
“Nếu Bộ Trầm không nói thì em đã mất công đi một chuyến rồi.”
 
Sở Yếm ngồi ở trong xe. Anh cũng chỉ là tạm thời đi xa. Bên ngoài xảy ra chuyện, anh phải đích thân đến đó. Hơn nữa anh lên xe cũng chưa được mười phút.
 
Sau khi sắp xếp xong một số việc, anh căn thời gian Bộ Thiển tan làm mới gửi tin nhắn tới.
 
Không ngờ lại chậm hơn Bộ Trầm một bước.
 
Bộ Thiển vẫn không vui, tiếp tục gõ chữ: “Khi nào thì anh về?”
 
Hôm nay cô còn muốn hôn thêm lần nữa.
 
Sở Yếm: “Khoảng một tuần.”
 
Bộ Thiển nhìn điện thoại, vẻ mặt ủ rũ. Một tuần có bảy ngày, bảy ngày không được gặp Sở Yếm, thật là khó chịu.
 
Sở Yếm không đợi cô gửi tin nhắn đã gửi thêm tin nhắn: “Có thể là sớm hơn.”
 
Nếu anh hoàn thành công việc sớm thì anh sẽ về sớm.
 
Bộ Trầm nhìn cô cúi đầu gửi tin nhắn. Sau khi cô gửi xong, anh ấy lớn tiếng hỏi: “Em có tài khoản Wechat của Sở Yếm? Hai người đang nói chuyện à?”
 
Bộ Thiển gật đầu: “Vâng.”
 
Tâm trạng của cô không tốt lắm: “Sở Yếm nói khoảng một tuần nữa mới về.”
 
Đôi mắt của Bộ Trầm tối sầm lại, nghe nội dung cuộc trò chuyện mà Thiển Thiển nói, có thể thấy rằng Sở Yếm rất kiên nhẫn với Thiển Thiển. Cũng không biết mối quan hệ giữa họ cụ thể đã đến mức độ nào rồi.

 
Không đến tập đoàn Minh Tâm, Bộ Trầm đưa Bộ Thiển về thẳng nhà.
 
Đêm đó.
 
Bộ Thiển không chuyên tâm viết bảng phân tích được nên bắt đầu viết một đề tài nghiên cứu mới: Thần điểu cao nguyên, sếu cổ đen.
 
Tiêu đề nội dung chỉ có vỏn vẹn năm chữ: “Cái chết của sếu cổ đen”.
 
Vừa viết phần đầu, Bộ Thiển bực bội bấm thoát khỏi tệp. Cô lướt weibo để giải tỏa nỗi buồn chán. Vừa làm mới trang chủ, cô đã nhìn thấy trang weibo chính thức của khu bảo tồn động vật hoang dã Nam Thành.
 
“Lên xu hướng thật rồi.”
 
Bộ Thiển ngạc nhiên nói: “Lão Chu được trời độ à?”
 
Đăng hai video thì cả hai đều lên xu hướng. Hơn nữa nhìn số lượt thích và cả phần bình luận cũng khá sôi nổi.
 
Trong phần bình luận, một số khen ngợi sự dễ thương của con vật trong ảnh. Còn số khác lại khen ngợi sự xinh đẹp của cô. Thậm chí có người còn hỏi giá vé là bao nhiêu.
 
Khu bảo tồn Nam Thành có khu vực công cộng để mọi người xem. Nhưng do kinh phí có hạn nên khu vực công cộng của họ hơi tồi tàn.
 
Lão Chu đang tích cực trả lời trong phần bình luận: “Những động vật được bảo tồn ở chỗ chúng tôi đều được chăm sóc tốt, nên tất nhiên sẽ vô cùng dễ thương.”
 
“Vé không đắt, ngày thường 30 tệ một vé, ngày lễ 40 tệ một vé.”
 
“Cô gái chăn cá sấu là chuyên gia, mọi người đừng bắt chước.”
 
“Mua vé vào cổng không tặng kèm cô gái đâu nhé.”
 
Lão Chu cần mẫn, cẩn thận trả lời tin nhắn. Bộ Thiển lướt xem phần bình luận, thấy khá thú vị.
 
Lướt một hồi, cô cảm thấy buồn ngủ.
 
Trước khi đi ngủ, cô gửi tin nhắn cho Sở Yếm, nhưng Sở Yếm vẫn chưa trả lời.
 
Cầm người sứ nhỏ trong tay, Bộ Thiển cũng không gọi Sở Yếm mà ôm người sứ nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ.
 
Phía bên kia.
 
Sở Yếm tới đêm khuya vẫn chưa ngủ, vừa bước ra khỏi viện dưỡng lão đổ nát. Trong viện dưỡng lão có rất nhiều người già, nhân viên chăm sóc cũng không cẩn thận lắm. Dù sao khi bị tống vào nơi như vậy cũng đồng nghĩa với việc họ đã bị gia đình bỏ rơi rồi.
 
Phía sau anh có vệ sĩ đi theo. Vệ sĩ im lặng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
 
Sở Yếm đi phía trước. Nhớ lại lời ông cụ vừa nói, sắc mặt anh càng thêm u ám.
 
“Kiếm tiền. Cậu cả Sở nói đó là đồng tiền không có lương tâm…”
 
“Tiền, rất nhiều tiền.”
 
“Cậu cả khóc rồi. Ông ta nói tương lai anh sẽ xuống địa ngục.”
 
“Anh đến muộn rồi, cậu cả Sở chết rồi.”
 
Sau khi ở cạnh anh hồi lâu, ông già đầu óc không bình thường đó nói vài câu ngắt quãng. “Cậu cả Sở” mà ông ta nhắc đến không phải là ba của Sở Yếm, mà là bác ở xa của anh.
 
Tình trạng sức khỏe của ông lão tệ đến mức Sở Yếm khó khăn lắm mới tìm thấy ông ta. Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của ông ta nên chỉ có thể từ từ hỏi ông ta những chuyện cũ.
 
Trong vài ngày.
 

Sở Yếm thường xuyên vắng nhà, Bộ Thiển không tìm thấy anh nên cứ như vậy sống một cuộc sống bình thường, đi làm rồi về nhà. Tới giờ làm thì làm việc, tan làm thì làm đề tài nghiên cứu.
 
Những ngày tràn ngập sự bận rộn.
 
Chớp mắt đã đến thứ hai. Thứ hai là ngày cuối tháng, cũng là ngày mà vụ án Bộ Thiển khởi kiện Lâm Nhị được đưa ra tòa.
 
Cô xin lão Chu nghỉ phép. Việc nghỉ phép diễn ra suôn sẻ.
 
Nếu không phải do không thể đi cùng, lão Chu cũng muốn đến đó hóng chuyện.
 
“Thiển Thiển, khi nào ra phán quyết xong nhớ nói cho tôi biết đấy.”
 
“Vâng!”
 
Tại tòa án, Bộ Thiển gặp Lâm Nhị, người mà đã lâu cô không gặp.
 
Tình trạng của Lâm Nhị rất tệ. Tuy chưa bị sa thải nhưng cô ta đã nhận được rất nhiều lời bàn tán trên toà soạn.
 
Khi Bộ Thiển bị người ta bàn tán, chế giễu và cô lập, cô ta đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy chẳng có gì cả.
 
Bây giờ người bị bàn tán là cô ta, cô ta mới biết…
 
Hóa ra lại khó chịu tới vậy.
 
Cô ta cũng muốn nhân cơ hội cầu xin Bộ Thiển. Cô ta thực sự không muốn ra tòa.
 
Nhưng trái tim của Bộ Thiển quá sắt đá.
 
Cho dù cô ta có dùng cách nào, đối phương cũng không chịu bỏ qua!
 
Trước những bằng chứng thuyết phục, vụ án này rất dễ xét xử.
 
“Bị cáo cần bồi thường cho nguyên cáo số tiền thiệt hại kinh tế là 72.050 tệ”.
 
“Và bị cáo phải công khai xin lỗi.”
 
Phán quyết từng mục một được đưa ra, mức án cũng không quá nặng. Pháp luật không quá khắt khe trong vấn đề này.
 
Nhưng số tiền bồi thường đối với Lâm Nhị mà nói là con số cao cắt cổ.
 
Vừa ra khỏi tòa án, ba mẹ nhà họ Lâm sau khi biết tin đã đến đây.
 
“Ai bảo mày đền tiền?! Đền cái gì! Chúng tao không có tiền!”
 
Ngay khi biết tin mình bị tuyên án phải bồi thường, ba mẹ nhà họ Lâm đã bắt đầu cãi vã trước cổng tòa án. Bọn họ túm lấy cánh tay của Lâm Nhị, giọng điệu trở nên sốt sắng. 
 
“Đồ cái thứ lỗ vốn! Mày đã không đem được tiền về nhà rồi, bây giờ lại còn phải đền tiền cho người ta!”
 
“Tao nói cho mày biết, tiền của mày một xu cũng không được trả!”
 
“Em trai mày còn đang đợi mày lấy vợ cho nó đấy. Nếu mày không nôn tiền ra thì tao sẽ bán mày đi!”
 
Lâm Nhị bị ba mẹ xô đẩy, toàn thân như tê dại.
 
Mẹ Lâm Nhị sốt ruột, liền kéo Lâm Nhị đẩy lên xe mình đang lái: “Không thể ở lại thành phố này nữa, bây giờ mày phải về với tao.”
 
Tiếp tục ở lại thành phố này, bọn không những không kiếm được tiền mà con gái bọn họ giờ đã quá lứa lỡ thì. Dù có gả đi để kiếm tiền sính lễ cũng không được giá nữa.
 
Ngay lúc Lâm Nhị đang bị kéo lên xe, Bộ Thiển bước tới vài bước kéo cô ta xuống.
 
Ngay khi Bộ Thiển kéo cô ta xuống, luật sư Tống đã đi thẳng đến trước mặt bọn họ, chắn họ lại sau lưng mình.
 
Anh ấy nhìn ba mẹ nhà họ Lâm đang làm ầm ĩ: “Người bắt cóc, buôn bán phụ nữ và có thái độ không tốt có thể bị phạt tù từ năm năm đến mười năm.”
 
Mẹ Lâm Nhị xắn tay áo, trong mắt bừng bừng lửa giận: “Tôi bán con gái mình là phạm luật của ai? Nó là do tôi sinh ra, tôi bảo lấy thì nó phải lấy!”
 
“Bác gái, xin lỗi nếu bác cứ nhất quyết như thế  thì quả thực bác đang vi phạm pháp luật đấy.”
 
Luật sư Tống đứng tại chỗ phổ cập giáo dục pháp luật. Anh ấy đeo kính, mặc lễ phục, dùng quy định của pháp luật khiến ba mẹ nhà họ Lâm phải choáng váng.
 
Cặp vợ chồng già này tuy ngang ngược nhưng nghe cũng hiểu hai từ “ngồi tù”.
 

Họ không muốn phải ngồi tù.
 
“Cậu, cậu nói bậy! Tôi không thèm nghe lời anh, cũng không bán con gái, tôi đưa con gái về nhà!”
 
Cặp vợ chồng này đã rút ra bài học, không còn chửi bới nói muốn bán con gái nữa, chỉ nói muốn đưa con gái về nhà.
 
Bộ Thiển nắm lấy cánh tay Lâm Nhị, dứt khoát đưa cô ta lên chiếc xe gần đó.
 
“Đi thôi.”
 
Bộ Thiển lạnh lùng nói với Lâm Nhị: “Nếu cần thì đi tìm luật sư.”
 
Cô đang đề cập đến cuộc cãi vã của ba mẹ nhà họ Lâm.
 
Đột nhiên, Lâm Nhị ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô ta nhìn thẳng vào Bộ Thiển, trầm giọng hỏi: “Sao cô lại giúp tôi?”
 
“Chuyện nào ra chuyện đấy.”
 
Lâm Nhị sao chép bài của cô thì chắc chắn sẽ phải trả cái giá tương xứng.
 
Nhưng trước mặt cô là một người phụ nữ bị cưỡng ép đem đi bán. Cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
 
Bộ Thiển đưa Lâm Nhị lên xe, lập tức đóng cửa lại.
 
Cô vừa quay đầu lại, ba mẹ nhà họ Lâm đã lao về phía cô.
 
Bộ Thiển: “…”
 
Ngay ngày hôm đó, Bộ Thiển đã đưa cặp vợ chồng kia đến đồn cảnh sát.
 
Trên mu bàn tay cô có vài vết răng cắn. Mức độ chỉ là nếu đưa tới bệnh viện muộn một chút là có thể tự lành lại. Nhưng cô phải định tội cặp vợ chồng già kia cố ý gây thương tích cho mình.
 
Sau một thời gian dài ở đồn cảnh sát, cuối cùng cũng tới lúc cần người đến đón.
 
Bộ Thiển do dự đứng nhìn danh bạ, cô cũng ngại không dám nhờ người nhà đến đón.
 
Đang do dự thì Sở Yếm gửi tin nhắn tới.
 
“Em ở đâu?”
 
Hiếm khi Sở Yếm chủ động gửi tin nhắn cho cô. Mà vừa nhắn tin, anh đã hỏi cô đang ở đâu.
 
Bộ Thiển nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Cô không do dự nữa, trực tiếp gửi vị trí của mình.
 
Vị trí định vị là ở đồn cảnh sát.
 
Sở Yếm vừa mới trở về Nam Thành: “…”
 
Một tuần không gặp. Đến khi trùng phùng lại phải đến đồn cảnh sát đón người sao?
 
“Chờ tôi một lát.”
 
Lại một dòng tin nhắn được gửi tới. Bộ Thiển nhìn thấy tin nhắn liền ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu chờ đợi.
 
Kỹ năng xã hội của cô khá tốt. Mặc dù cô thường lười giao tiếp nhưng nếu cô thực sự muốn giao tiếp với người khác, cô vẫn có thể thực hiện điều đó một cách dễ dàng.
 
Hơn nữa, cô còn có luật sư đi cùng. Cả hai đều khiếu nại ba mẹ Lâm Nhị tội cố ý gây thương tích. Bộ dạng như muốn làm to chuyện để tống hai người họ vào tù.
 
Hai vợ chồng bị giam giữ tại đồn cảnh sát. Dần dần, họ có chút sợ hãi.
 
Bộ Thiển thù dai. Cô biết rằng tội cố ý gây thương tích sẽ không bị kết án, nhưng vẫn đáng để hù dọa họ.
 
Khi cô đang hăng hái khiếu nại ở đồn cảnh sát thì đột nhiên tiếng bước chân ở cửa truyền tới.
 
Tai của Bộ Thiển giật giật, trong chớp mắt chuyển sang chế độ dịu dàng yểu điệu.
 
Cô véo mạnh mình một cái. Sau khi Sở Yếm bước vào, cô giơ tay lên cho Sở Yếm thấy mu bàn tay.
 
“A Yếm, đau quá đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận