Lại dỗ em một chút đi !

Ánh mắt Sở Yếm rơi vào mu bàn tay của cô. Đôi mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
 
Luật sư Tống đang đứng đằng sau Bộ Thiển, khi nhìn thấy Sở Yếm xuất hiện thì tỏ ra ngạc nhiên.
 
Anh ấy biết Sở Yếm, nhưng không biết Sở Yếm và Bộ Thiển quen nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chuyện gì thế?”
 
Sở Yếm tiến lại gần vài bước, cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay cô.
 
Bộ Thiển không nói gì. Luật sư Tống hắng giọng thay mặt Bộ Thiển nói: “Là cô Bộ đã hành động dũng cảm, bị người ta cào trúng.”
 
Sau khi luật sư Tống tóm tắt toàn bộ sự việc, anh ấy lại kể chi tiết toàn bộ câu chuyện thêm một lần nữa.
 
Một lúc sau.
 
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Sở Yếm, Bộ Thiển lắc lắc cánh tay anh: “Thật ra cũng không đau nữa rồi. Bây giờ chúng ta về đi.”
 
Sở Yếm trở về rồi, cô không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luật sư Tống cũng hạ giọng, đúng lúc nói: “Thương tích của cô Bộ tạm thời không được coi là thương tích nhẹ, cũng không thể cấu thành tội cố ý gây thương tích.”
 
Vì vậy, cặp vợ chồng già này không bị ngồi tù.
 
Sở Yếm nghe được kết quả này, hiển nhiên không vui chút nào.
 
Bộ Thiển nắm lấy tay anh rồi kéo anh ra ngoài.
 
Có người đến đón, Bộ Thiển thuận lợi rời khỏi đồn cảnh sát.
 
Bước ra ngoài, nắng giữa trưa rọi xuống có hơi gắt.
 
Bộ Thiển áy náy nhìn luật sư Tống rồi nói: “Luật sư Tống, tôi rất xin lỗi vì đã làm phí nhiều thời gian của anh.”
 
Luật sư Tống mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Sao có thể coi đây là lãng phí thời gian được chứ? Tôi rất khâm phục những gì cô Bộ đã làm hôm nay đấy.”
 
Được anh ấy khen ngợi, Bộ Thiển hơi đỏ mặt.
 
Hai người đứng trước cửa nên không nói nhiều. Bộ Thiển nhìn ánh nắng chói chang rồi nói: “Luật sư Tống, tôi mời anh một bữa nhé.”
 
Đã đến giờ ăn rồi. Nếu không vì cô thì luật sư Tống đã ăn xong từ lâu rồi.
 
“Không cần đâu.”
 
Luật sư Tống nhìn Sở Yếm đứng sau lưng cô, biết ý không quấy rầy bọn họ: “Vợ tôi ở nhà nấu cơm rồi. Tôi phải về nhà ăn cơm với cô ấy.”
 
Luật sư Tống dù bận rộn với công việc nhưng luôn dành thời gian ăn cơm cùng vợ.
 
Bộ Thiển thấy anh ấy nhất quyết muốn về nhà thì cũng không muốn ép anh ấy ở lại nữa.
 

Luật sư Tống vừa rời đi, Bộ Thiển quay lưng lại lẩm bẩm: “Luật sư Tống quả là một người đàn ông tốt.”
 
Cô đã từng lướt trang cá nhân trên Wechat của luật sư Tống. Trên đó toàn đăng ảnh vợ và con của anh ấy. Từ tất cả hành động đó có thể thấy gia đình luật sư Tống rất hòa thuận, vui vẻ.
 
Sở Yếm hơi cau mày.
 
“Được rồi, không nói đến luật sư Tống nữa.” Bộ Thiển vừa đúng lúc xoay người nhìn Sở Yếm: “Chúng mình đi ăn nhé?”
 
“Em mời.”
 
Vừa nói, Bộ Thiển vừa mở bản đồ trên điện thoại của mình ra.
 
Cách đây vài ngày, cô đã đặt một suất ăn trên mạng. Là suất ăn dành cho hai người. Trong suất ăn có đầy đủ những thứ mà cô muốn ăn. Cô đã thèm ăn chúng suốt mấy hôm nay rồi.
 
Sở Yếm lái xe. Sau khi Bộ Thiển xác định được địa điểm ăn uống, anh liền lái xe qua.
 
Dọc đường.
 
Bộ Thiển ngồi ở ghế phụ, nhìn qua thì co vê thản nhiên nhưng cô đang âm thầm quan sát Sở Yếm.
 
Cô nhận ra được tâm trạng của Sở Yếm không được tốt.
 
Không phải vì cô vào đồn cảnh sát mới không vui, mà là trước khi anh đến đón cô đã rất tệ, cực kỳ tệ rồi.
 
Nhưng cô không hỏi trực tiếp. Cô biết dù có hỏi thì anh cũng không hé răng nửa lời.
 
Một lúc sau, xe đã đến nơi.
 
Bộ Thiển và Sở Yếm cùng nhau bước vào. Hai người đặt một phòng riêng nhỏ.
 
Phòng riêng có không gian yên tĩnh. Bên trong còn có hoa tươi.
 
Vừa bước vào, Bộ Thiển liền ôm lấy Sở Yếm.
 
Cơ thể Sở Yếm cứng đờ, dường như anh không biết nên phản ứng như thế nào.
 
“Sở Yếm.”
 
Bộ Thiển vùi mặt vào trong lồng ngực anh, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Mấy ngày nay anh không có ở đây, em rất nhớ anh.”
 
Anh vừa dứt lời, Bộ Thiển dụi dụi vào lòng anh rồi buông ra.
 
Cái ôm này rất ngắn. Ngắn đến mức khiến Sở Yếm cảm giác như không có thực.
 
Nhưng bất kể là thật hay không, sương mù bao trùm tâm trí anh suốt một tuần qua cuối cùng cũng bị cuốn đi.
 
Các món ăn trong thực đơn đã được phục vụ lấp đầy trên chiếc bàn lớn.
 
Bộ Thiển ngồi cạnh Sở Yếm. Khi hai người ngồi chung bàn, cô không bao giờ thích ngồi phía đối diện.
 
Trừ khi chiếc bàn cực kỳ nhỏ, dù ngồi đối diện vẫn có thể chạm vào nhau được. Nếu không cô sẽ chọn ngồi cạnh Sở Yếm.

 
Khi yêu, cô cực kỳ quấn người.
 
“Đặt đồ ăn trên mạng quả nhiên rẻ hơn nhiều so với mua ở cửa hàng!”
 
Bộ Thiển cong mắt nói với anh: “Em đã đọc đánh giá trên mạng rồi, đa số đều là đánh giá tốt.”
 
Bộ Thiển rất thích xem các suất ăn hoặc là phiếu giảm giá trực tuyến. Chỉ tốn vài phút là có thể tiết kiệm được hàng chục, có khi là hàng trăm tệ.
 
Điều này mang lại cho cô cảm giác thành tựu.
 
Sở Yếm kiên nhẫn nghe cô nói. Nghe cô nói xong về suất ăn đã đặt sẵn, cô lại kể lại chuyện cô đã gặp phải.
 
“Trang weibo chính thức của bọn em hiện đã được giao cho em điều hành rồi. Số lượng người hâm mộ tăng lên rất nhanh đấy. À, anh theo dõi trang weibo chính thức của bọn em chưa?”
 
Sở Yến: “…”
 
Sở Yếm đang bóc vỏ tôm thì khựng lại.
 
Bộ Thiển nghiêng đầu nhìn anh, tâm trạng không mấy vui vẻ: “Nhìn cái là biết chưa theo dõi rồi. Ăn xong phải theo dõi ngay đấy.”
 
“Trên trang chính thức có nhiều video của em lắm đấy. Trong phần bình luận bên dưới có rất nhiều người khen em.”
 
Bộ Thiển có ngoại hình đẹp. Khi lên hình thỉnh thoảng còn nói chuyện.
 
Bất kể khán giả là team cuồng nhan sắc, cuồng giọng nói hay cuồng động vật đều được thỏa mãn khi xem video.
 
“Lão Chu nói có đài truyền hình mời, muốn để em tới đó.”
 
Sở Yếm nghe vậy, ngước mắt lên hỏi: “Mời làm gì?”
 
“Là một chương trình khoa học phổ cập về bảo tồn động vật hoang dã. Chương trình này đã được thực hiện nhiều tập rồi. Trước đây, họ toàn mời các khu bảo tồn hoặc các vườn thú xuất sắc khác.”
 
“Đây là lần đầu tiên khu bảo tồn Nam Thành của bọn em được mời.”
 
Cô được mời là nhờ video gần đây của lão Chu. Có video ghi lại quá trình bọn họ giải cứu cá heo trắng.
 
Cá heo trắng là động vật mới tới tạm trú trong khu bảo tồn của bọn họ. Khi mới được giải cứu, mọi người đều nghĩ nó sẽ không thể sống sót.
 
Bộ Thiển và lão Chu không bỏ cuộc. Sau khi dùng đủ mọi cách, thức hàng chục tiếng đồng hồ không ngủ, họ đã thành công cứu sống cá heo trắng.
 
Video giải cứu này được đăng tải và vô tình trở nên nổi tiếng. Chỉ riêng số lượt thích đã vượt quá một triệu.
 
Video nổi lên chưa được bao lâu, khu bảo tồn của họ đã nhận được lời mời.
 
Cả Bộ Thiển và lão Chu đều cho rằng đó là thành quả do video mang lại.
 
Sở Yếm nghe cô nói xong thì đặt tôm đã bóc vỏ vào đĩa của cô.

 
“Lão Chu nói là sẽ tăng lương cho em.”
 
“Ừm.”
 
Thỉnh thoảng Sở Yếm đáp lại lời nói của cô. Sau khi đáp lại vài tiếng, anh hỏi: “Đám người Bộ Trầm có từng bảo em về công ty của gia đình làm việc không?”
 
Anh đã xem video Bộ Thiển giải cứu cá heo trắng. Công việc đó vô cùng vất vả.
 
Nếu để người trong nhà thấy cô vất vả như vậy, chắc chắn họ sẽ rất đau lòng.
 
“Bộ Thời bảo để em đến công ty. Bộ Trầm muốn em thi công chức.”
 
“Nhưng em không muốn đi.”
 
Bộ Thiển cắn miếng tôm đã bóc vỏ, giọng nói hơi nghẹn lại.
 
Một bữa cơm mà hai người họ tốn một tiếng đồng hồ.
 
Bộ Thiển ăn rất chậm. Cô không chỉ lo ăn một mình mà còn giám sát việc ăn uống của Sở Yếm nữa.
 
“Trong suất ăn này có nhiều món như vậy, nếu không ăn hết sẽ rất lãng phí đấy.”
 
Sở Yếm không muốn lãng phí. Mà một cách để không lãng phí thức ăn chính là đút cho Sở Yếm ăn.
 
Sức ăn của Sở Yếm rất lớn. Trước kia, Bộ Thiển còn bị sốc trước sức ăn của anh.
 
Sở Yếm được đút cho ăn một lúc mới giơ tay nắm lấy tay Bộ Thiển.
 
“Tôi ăn no rồi.”
 
Sở Yếm ấn tay cô xuống không cho cô cử động: “Không cần đút cho tôi nữa đâu.”
 
Ngày trước anh ăn được nhiều hơn. Nhưng lúc đó là khi cơ thể anh đang phát triển.
 
Bây giờ, sức ăn của anh thực sự không lớn như trước nữa, không thể giải quyết hết cả bàn ăn lớn.
 
Bộ Thiển tiếc nuối rút tay lại rồi nhìn vào bàn. Thức ăn trên bàn cũng không còn bao nhiêu. Thức ăn đã được ăn hết bảy tám phần nên không tính là lãng phí.
 
Ăn xong, Bộ Thiển vẫn còn hơn một giờ nữa mới làm ca chiều.
 
Cô nhìn Sở Yếm, đột nhiên hỏi: “Anh có muốn xem cá sấu không?”
 
Sở Yếm: “…”
 
Bộ Thiển tiếp tục nói: “Còn có hổ, báo, cá heo, chim uyên ương, gà gô và gà lôi tía.”
 
Cô liệt kê hàng loạt, mãi cho đến khi Sở Yếm nói “được” mới dừng lại.
 
Bộ Thiển trả tiền bữa ăn từ trước. Cả vé vào khu bảo tồn cũng do cô trả.
 
Mua vé xong, Bộ Thiển cũng mua trà hoa quả cho Sở Yếm.
 
Lão Chu nhìn bọn họ từ xa, cau mày tự lẩm bẩm: “Thiển Thiển đang bao nuôi trai đấy à?”
 
Có điều, mức lương mà khu bảo tồn trả không đủ để cô bao nuôi.
 
Lão Chu không đọc bất kỳ tin tức tài chính hay tạp chí kinh doanh nào. Vậy nên anh ấy chỉ có ấn tượng về khuôn mặt khá đẹp trai của Sở Yếm thôi.
 

Cậy vào khuôn mặt đẹp trai như vậy để Thiển Thiển mua vé, mua nước. Còn dỗ dành thế này…
 
Chắc chắn là trai bao rồi!
 
Mặc dù lão Chu dành phần lớn thời gian ở khu bảo tồn nhưng thỉnh thoảng anh ấy cũng bắt kịp theo xu hướng. Khi lướt xem video, lâu lâu anh ấy cũng lướt trúng một số anh chàng đẹp trai với ngoại hình ưa nhìn.
 
Bên dưới video của những anh chàng đẹp trai này còn có rất nhiều bình luận từ các cô gái.
 
Những bình luận của cô gái càng ngày càng táo bạo.
 
Nghĩ đến đây, lão Chu lại nhìn về phía Thiển Thiển, tâm trạng khá là nặng nề.
 
Thiển Thiển xinh đẹp như vậy chắc chắn có thể tìm được bạn đời có ngoại hình tương tự và điều kiện tài chính tốt hơn. Vốn chẳng cần phải dỗ dành thứ đàn ông bám váy phụ nữ này.
 
“Tôi còn phải làm việc, lát nữa không thể đi cùng em được rồi.”
 
Sau khi Bộ Thiển dẫn Sở Yếm đi dạo ở khu vực công cộng, cô ngẩng mặt lên nói với anh: “Nếu anh không vội rời đi thì có thể ở bên cạnh nhìn em làm việc.”
 
“Ừm.”
 
Sở Yếm chưa rời đi. Anh đang cầm trà hoa quả, đứng cách đó không xa nhìn Bộ Thiển làm việc.
 
Bộ Thiển vẫn đang bận chăm sóc cá heo trắng.
 
Sở Yếm nhìn một lúc rồi cúi đầu gửi vài tin nhắn cho trợ lý.
 
Rất nhanh.
 
Một tin nhắn mới được trợ lý gửi tới: “Một trong những nhà tài trợ của chương trình này là công ty chúng ta.”
 
Sở Yếm: “Ừ, tôi biết rồi.”
 
Xem ra anh không nhớ nhầm. Chương trình mà anh nghe thấy quen quen này là chương trình của công ty họ.
 
Cả buổi chiều hôm đó, Sở Yếm chỉ nhìn Bộ Thiển làm việc.
 
Lão Chu đi tới, đến gần Bộ Thiển hỏi: “Người đàn ông cô mang tới là ai đây? Chẳng khác gì khúc gỗ, cứ ở đó bất động.”
 
Bộ Thiển quay đầu lại nói: “Hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt.”
 
Lão Chu nhắc nhở cô: “Thiển Thiển, cô đừng để bị lừa. Có vài tên đàn ông đẹp trai nhưng rất giỏi nói dối. Lừa tình, lừa tiền, vô cùng xấu xa.”
 
Bộ Thiển chớp chớp mắt, giọng điệu ngọt ngào nói: “Sở Yếm của tôi sẽ không bao giờ lừa dối người khác đâu.”
 
Có Sở Yếm ở bên, Bộ Thiển làm việc cảm thấy hạnh phúc hơn trước nhiều.
 
Sau khi tan làm, Bộ Thiển còn có cơ hội đi cùng Sở Yếm.
 
Hai người ngồi trên xe.
 
Sở Yếm nắm chặt vô lăng, đột nhiên hỏi Bộ Thiển một câu: “Bộ Thiển, em còn có thể thích tôi bao lâu nữa?”
 
Trước khi trở về, anh ngồi trước bia mộ của mẹ mình và chợt nhận ra…
 
Trên thế giới này, anh không còn tìm được người yêu mình nữa.
 
Chỉ có Bộ Thiển. Bộ Thiển vẫn còn đang thích anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận