Lại dỗ em một chút đi !

Câu hỏi của Sở Yếm vừa dứt, Bộ Thiển gần như không suy nghĩ gì đã trả lời một cách kiên định: “Em sẽ thích anh rất rất lâu.”
 
“Rất lâu là bao lâu?”
 
“Là… cho đến khi em ngừng thở.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Câu hỏi có hơi cố chấp của Sở Yếm không khiến Bộ Thiển cảm thấy khó chịu. Trái lại, cô còn quay đầu lại, nhìn vào mắt Sở Yếm, nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.
 
Hai người họ nhìn nhau, mãi một lúc lâu sau, Sở Yếm mới rời mắt đi.
 
“Em muốn ăn gì?”
 
“Ăn cơm ạ.”
 
Sở Yếm chuyển chủ đề, Bộ Thiển rất phối hợp theo anh.
 
Xe chạy được một lúc thì đến căn biệt thự mà Sở Yếm thường ở.
 
Anh tưởng Bộ Thiển nói ăn cơm là muốn ăn cơm anh nấu. Nhưng vừa bước vào cửa, Bộ Thiển đã đi thẳng vào phòng bếp, tự tin nói: “Hôm nay em sẽ nấu bữa tối cho anh.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Yếm: “...”
 
Sở Yếm cảm thấy có hơi đau bụng.
 
Anh đi theo vài bước, vẫn giữ nguyên biểu cảm trên khuôn mặt, bảo: “Để tôi làm cho. Dạo này máy hút mùi trong bếp bị hỏng mà tôi chưa kịp sửa, em sẽ bị sặc đó.”
 
Bộ Thiển lắc đầu, cô vo gạo trong nồi, không chịu ra khỏi bếp: “Bây giờ em muốn đối xử tốt với anh, nên đương nhiên em phải tự nấu cơm.”
 
Cô đã nhớ hết những điều cần lưu ý khi theo đuổi một ai đó.
 
Trong khoảng thời gian này, cô muốn mình phải đối xử với Sở Yếm thật tốt!
 
Sở Yếm cố gắng thuyết phục cô thêm vài lần nữa nhưng không thành công. 
 
Cuối cùng, Bộ Thiển nhốt Sở Yếm ở ngoài phòng bếp: “Anh cứ đợi bên ngoài đi.”
 
Bộ Thiển đứng ở cửa, cất cao giọng bảo: “Hay là anh đi tắm, thay quần áo đi.”
 
Sở Yếm vừa trở về từ nước ngoài, vẫn còn mặc nguyên bộ complet.
 
Nhìn thấy cửa phòng bếp đóng chặt, Sở Yếm day huyệt thái dương, quay về phòng ngủ.
 
Anh tắm rửa, rồi thay quần áo.
 
Sở Yếm tắm rửa sạch sẽ xong xuôi nhưng cửa bếp vẫn chưa mở ra.
 
Khói trắng bay khắp phòng bếp, mí mắt Sở Yếm giần giật.
 
“Bộ Thiển?!”
 
Sở Yếm gõ cửa, lòng nóng như bị lửa đốt, anh quát lớn: “Bộ Thiển, mở cửa cho tôi mau, để tôi vào!”
 
Bộ Thiển che miệng, ho sặc sụa.
 
Ngay lúc Sở Yếm sắp phá cửa, cuối cùng cô cũng mở cửa ra.

 
“Anh vội vàng cái gì chứ? Em đâu thể gặp chuyện gì được?”
 
Bộ Thiển tỏ vẻ không vui nhìn Sở Yếm bước vào, cô chỉ vào mấy món ăn bên cạnh: “Không phải em đã nấu xong rồi sao?”
 
Theo hướng tay cô chỉ, Sở Yếm nhìn vào những món ăn do cô nấu.
 
Mấy món ăn này, không có một món nào anh thấy quen cả.
 
“Cánh gà chiên bị cháy đen nhưng phần thịt bên trong không sao, vừa rồi em đã thử, vẫn có thể ăn được.”
 
“Em lỡ cho nhiều nước tương vào canh quá nên không thể nhìn được bên trong có nguyên liệu gì, nhưng anh cứ múc thử thì sẽ thấy, trong canh có nhiều nguyên liệu ngon lắm đó.”
 
“Ừm, món gà xào ớt này nhìn hơi trắng, nhưng mà ăn cũng ngon lắm.”
 
Từ nhỏ đến lớn, nấu ăn chính là điểm yếu của Bộ Thiển. Khi mẹ nuôi còn sống, bà ấy chưa bao giờ cho cô bước vào bếp. Sau này, khi mẹ nuôi qua đời, cô ở trong ký túc xá của trường cho nên cũng không cần phải nấu ăn.
 
Cuối cùng, cô còn có một Sở Yếm biết nấu ăn...
 
Vài món ăn trước mắt khiến Bộ Thiển bận rộn đến mức mồ hôi ướt đẫm trán.
 
Cô dọn thức ăn ra, gọi Sở Yếm đến bưng ra bàn.
 
Vài phút sau.
 
Món ăn đã được bày biện đầy đủ trên bàn, Bộ Thiển hài lòng tuyên bố: “Ăn cơm thôi nào!”
 
Sở Yếm cầm sữa bò đẩy đến trước mặt cô.
 
Bộ Thiển nhìn hộp sữa rồi nhìn tô canh của mình, cô đùa: “Anh không dám uống canh do em nấu à? Nên mới lấy sữa cho em?”
 
“Không phải.”
 
Sở Yếm mở hộp sữa, giọng điệu nghe có vẻ tùy ý: “Chuyên gia nói, uống sữa trước bữa ăn sẽ tốt cho dạ dày.”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Cô nhìn hộp sữa với vẻ nghi ngờ, tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại tin vào những lời khuyên kiểu này? Sau này già rồi, anh còn tính mua thực phẩm chức năng nữa đúng không?”
 
Sở Yếm bình tĩnh đáp: “Không, tôi chỉ mua sữa thôi.”
 
Bộ Thiển nhìn anh với vẻ nửa tin nửa ngờ.
 
Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Sở Yếm, cô tạm tin rằng sữa bò tốt cho dạ dày.
 
Vừa mới gắp đũa đầu tiên lên, Bộ Thiển đã nhận ra có điều không ổn.
 
Sao những món ăn cô nấu lại có mùi kỳ lạ vậy?
 
“Sở Yếm, gia vị nhà anh hết hạn sử dụng rồi à?”
 
“Chưa hết.”
 
Gần đây anh đã kiểm tra tất cả gia vị trong bếp.
 
Bộ Thiển cố nuốt miếng gà cay nhạt toẹt xuống bụng, cô bực bội: “Em đã cho rượu nấu ăn vào rồi, sao vẫn còn mùi tanh thế này?”

 
Xét từ góc độ ăn uống, bữa ăn này không hề hoàn hảo một chút nào.
 
Bộ Thiển ăn cơm trắng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dùng việc trò chuyện để chuyển hướng chú ý: “Sở Yếm này, ngày mai anh có đến khu bảo tồn không? Em có thể mua vé cho anh với giá nội bộ.”
 
Người nhà của nhân viên khu bảo tồn sẽ được mua vé với giá ưu đãi, vé mà Bộ Thiển mua hôm nay cũng là giá dành cho nhân viên.
 
“Ngày mai tôi phải đến công ty rồi.”
 
Sở Yếm không phải người có nhiều thời gian rảnh, anh không thể dành thời gian mỗi ngày để đến khu bảo tồn được.
 
Bộ Thiển nghe vậy cũng không thất vọng.
 
Hai người họ nói chuyện về thời gian làm việc của Sở Yếm, sau đó Bộ Thiển lại nói về chương trình mà mình sẽ tham gia.
 
“Sở Yếm, đến lúc đó anh sẽ xem chương trình chứ?”
 
Kiểu chương trình bảo vệ môi trường này không thể so sánh với những chương trình giải trí có sự tham gia của các minh tinh nổi tiếng.
 
Tuy nhiên, mấy kiểu chương trình thế này mang đến năng lượng tích cực, nếu thể hiện tốt thì cũng có thể ghi điểm với cấp trên.
 
Sở Yếm nói thật: “Tôi không thường xem TV.”
 
Anh ít khi dành thời gian cho các hoạt động giải trí trên mạng.
 
Bộ Thiển nhìn anh không chớp mắt, thu hẹp phạm vi câu hỏi: “Ý em là, tập có em tham gia, anh sẽ xem chứ?”
 
Dưới ánh mắt chăm chú của Bộ Thiển, cuối cùng Sở Yếm cũng gật đầu.
 
Anh cảm thấy nếu mình không gật đầu, hậu quả sẽ rất khôn lường.
 
“Chương trình sẽ sớm ghi hình tập này, đến lúc đó em sẽ thông báo cho anh.”
 
“Ừ.”
 
Trong tối nay, ngoại trừ việc thức ăn không ngon, Bộ Thiển rất hài lòng với những thứ còn lại.
 
Cô ở lại nhà Sở Yếm khá lâu.
 
Cô biết hôm nay mình đang lợi dụng cảm xúc của Sở Yếm để chiếm hời.
 
Nhưng cô vốn dĩ giỏi “được đằng chân lân đằng đầu”. Sau khi thấy hôm nay Sở Yếm dung túng mình, cô bắt đầu “đặt cược” vào sự dung túng của ngày mai.
 
“Sở Yếm, sau này em có thể ăn cơm cùng anh mỗi ngày không?”
 
“Tôi rất bận.”
 
“Một ngày có ba bữa ăn, em chỉ hẹn hai bữa thôi.”
 
Bộ Thiển nói không chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy yêu cầu của mình quá đáng.
 
Nếu không phải vì bữa sáng thường ăn ở nhà, cô còn muốn hẹn cả ba bữa.
 

Cho dù Sở Yếm có ngốc đến đâu cũng không đến mức mất trí.
 
Anh im lặng một lúc, rồi lặp lại câu nói ban nãy: “Tôi rất bận.”
 
Việc hẹn hai bữa một ngày e rằng không thể thực hiện được.
 
Bộ Thiển mang vẻ mặt “em đang chịu thiệt thòi”, đành nhượng bộ thêm một bước: “Vậy chỉ hẹn bữa tối thôi, mỗi ngày hẹn một bữa nhé?”
 
Sở Yếm: “...”
 
So với yêu cầu vừa rồi thì việc hẹn một bữa tối một ngày bỗng trở nên dễ chấp nhận hơn nhiều.
 
Bộ Thiển thấy anh gật đầu thì nở nụ cười. Nụ cười của cô rất ngọt ngào, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
 
Ánh hoàng hôn bên ngoài lọt qua cửa sổ.
 
Bộ Thiển vẫn chưa đi.
 
Cô ngồi bên cạnh Sở Yếm, khẽ nói: “Trước khi đi ngủ, tâm trạng của anh đã dễ chịu hơn chút nào chưa?”
 
Cô không muốn Sở Yếm mang tâm trạng tồi tệ đi ngủ.
 
Sở Yếm mím chặt môi, một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng.
 
“Tôi vừa đi từ nghĩa trang về.”
 
Chỉ vài từ đơn giản đã khiến Bộ Thiển hiểu ngay tại sao ngày hôm nay anh lại bất thường như vậy.
 
Mẹ của Sở Yếm là một vết thương hằn sâu trong tâm trí anh. Vết thương ấy cứ âm ỉ theo năm tháng, chưa bao giờ lành lại.
 
Nó rỉ máu, chôn sâu trong tim Sở Yếm, không ai có thể gỡ bỏ.
 
Bộ Thiển cũng không thể.
 
Cô ngồi thẳng người, tiến đến bên cạnh Sơ Yếm, sau đó…
 
Cô ôm lấy anh.
 
“Đừng nghĩ đến nó nữa.”
 
Giọng nói của Bộ Thiển rất nhẹ nhàng, chậm rãi và êm ái. Cô ôm lấy Sở Yếm, không hề có chút ái muội nào, chỉ có sự thương xót và an ủi.
 
“Đã qua lâu rồi, A Yếm, anh đừng nghĩ về nó nữa.”
 
Năm xưa, mẹ anh mù quáng, nhìn trúng ông Sở nghèo kiết xác, còn xui xẻo tột cùng, gặp phải tai nạn mà qua đời.
 
Mẹ anh là người bất hạnh. Nhưng chuyện đã qua nhiều năm, Sở Yếm vẫn còn sống, anh không thể mãi chìm đắm trong nỗi nhớ về mẹ.
 
Bộ Thiển luôn rất nhẹ nhàng khi khuyên nhủ anh về chuyện này.
 
Cô thậm chí còn không nói nhiều.
 
Hai người họ cứ duy trì tư thế này mãi, không biết qua bao lâu, Sở Yếm mới có động tĩnh.
 
“Đã muộn rồi.”
 
Sở Yếm nhìn ánh hoàng hôn dần dần bị bóng tối nuốt chửng, anh ngẩng đầu lên nhìn Bộ Thiển: “Tôi đưa em về.”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Chân cô đã tê cứng.
 
Cô thở dài trong lòng, quyết định hôm nay sẽ chiều theo ý anh.
 
Ít nhất, tiến độ theo đuổi của ngày hôm nay có thể chậm lại một chút.

 
“Đỡ em một chút nhé, em không đứng dậy nổi.”
 
Bộ Thiển đặt tay mình vào lòng bàn tay Sở Yếm để anh đỡ cô đứng dậy.
 
Hai người họ ở đây khá lâu, khi họ quay về, đèn đường trên phố đã được bật sáng.
 
Đến cổng khu nhà, xe của Sở Yếm dừng lại.
 
Bộ Thiển quay đầu, chào tạm biệt Sở Yếm.
 
Sau khi cô nói lời tạm biệt, ánh mắt Sở Yếm khẽ thay đổi, dường như có điều gì muốn nói.
 
Nhưng Bộ Thiển tinh nghịch véo má anh một cái, rồi đẩy cửa xe chạy mất.
 
Sở Yếm: “...”
 
Anh nuốt nghẹn câu nói mà mình suýt bật ra khỏi miệng.
 
Anh ngồi trên ghế lái, nhìn bóng dáng Bộ Thiển dần dần biến mất.
 
Lúc này đây, anh không thể không tỉnh táo đối mặt với một sự thật.
 
Anh không thể chống đỡ được sự theo đuổi của Bộ Thiển.
 
Chiếc xe không biết đã lăn bánh từ lúc nào, nhưng tối hôm đó, Bộ Thiển đã gọi điện thoại để ngủ cùng Sở Yếm.
 
Họ không nói chuyện trong điện thoại, hai bên chỉ có tiếng thở của nhau.
 
Thời gian cứ thế trôi qua.
 
Chương trình mà Bộ Thiển được mời tham gia cuối cùng cũng bắt đầu ghi hình. Tuy nhiên, chương trình vốn dĩ là chương trình khoa học lại có sự xuất hiện của hai minh tinh.
 
Bộ Thiển biết hai người này, bọn họ thường xuyên lọt top tìm kiếm trên Weibo.
 
Trong hai người này, có một người gần đây dính phải tin tức tiêu cực, người còn lại cũng chẳng phải dạng vừa.
 
Mục đích họ đến với chương trình này rất rõ ràng, đó là muốn dùng chương trình này để trở mình, tẩy trắng danh tiếng của bản thân.
 
Bộ Thiển không thích bọn họ lắm và một trong số họ nhìn cô bằng ánh mắt thù địch mà cô không rõ nguyên nhân.
 
Bộ Thiển bị ánh mắt đầy địch ý này nhìn đến mức chẳng hiểu mô tê gì.
 
Nhân lúc điện thoại còn chưa bị tổ chương trình thu lại, Bộ Thiển tranh thủ nhắn tin với Sở Yếm để cáo trạng.
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Hôm nay buổi ghi hình của em có thể sẽ không được suôn sẻ lắm.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Khách mời mới đến rất ghét em.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Nhưng trước đây em chưa từng nói chuyện với cô ta.”
 
Một minh tinh chưa từng nói chuyện với cô, đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, Bộ Thiển chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
 
Nhưng cô không phải là người dễ bị bắt nạt, sau khi bị nhìn chằm chằm, cô cũng trừng mắt nhìn lại.
 
Định hung dữ hơn ai đấy hả? Cô không sợ.
 
“Được rồi, mọi người đã có mặt đầy đủ chưa?” Đạo diễn chương trình cầm loa, gọi mọi người.
 
Bộ Thiển phối hợp đi nghe đạo diễn nói chuyện. Nghe xong, điện thoại của cô bị thu lại.
 
Điện thoại bị thu lại quá nhanh, đến mức cô không biết Sở Yếm đã trả lời tin nhắn của mình hay chưa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận