Lại dỗ em một chút đi !

Câu hỏi của Bộ Thiển đã đủ rõ ràng nhưng dường như Tùng Tăng không hiểu ý, chẳng hề có ý định tránh đi.
 
Anh ta đứng bên cạnh Bộ Thiển, nói như thể đang đùa cợt: “Người hâm mộ của tôi vẫn luôn thúc giục tôi tìm bạn gái.”
 
Fans bạn gái của Tùng Tăng rất nhiều, đương nhiên fans bạn gái đều chỉ hâm mộ mình anh ta, nhưng ngoài fans bạn gái ra cũng có một ít fans quan tâm chủ yếu đến sự nghiệp của anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yêu cầu lớn nhất của những fans này là mong anh ta gặp một cô gái tốt, không cần phải dính vào những tin đồn tồi tệ và chuyện tình cảm hỗn loạn.
 
Bộ Thiển không quan tâm đến fans của anh ta, thấy anh ta không chịu tránh né thì tự bản thân cô tránh đi.
 
Hai người đứng trước mặt con trăn, Tạ Thanh Quân vừa bước ra từ trong nhà vệ sinh, đang đi về phía họ.
 
Thấy cô ta xuất hiện, Tùng Tăng rời mắt đ, dùng giọng nói chỉ mình anh ta và Bộ Thiển nghe thấy, nhắc nhở: “Cô gái này cũng chả tốt đẹp gì cho cam, cô phải để ý cô ta đó.”
 
Nhắc nhở xong, anh ta cúi đầu đi lấy đồ ăn, chuẩn bị tự mình đút cho trăn ăn.
 
Nhiệm vụ buổi sáng của bọn họ là lấy thẻ nhiệm vụ nằm ở bụng con trăn, sau đó làm theo thông báo trên thẻ nhiệm vụ để chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo.
 
Hiện giờ bọn họ còn rất xa lạ với con trăn nên không có cách chạm vào bụng nó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô lấy được thẻ ra chưa?”
 
Tạ Thanh Quân đang mặc đồng phục do ê-kíp chương trình phát cho cô ta, khi cô ta lại gần, mùi hương thoang thoảng trên người cô ta bị Bộ Thiển ngửi thấy.
 
Cô cau mày, không trả lời câu hỏi của cô ta mà nhìn thẳng vào Tạ Thanh Quân.
 
Trước đó đạo diện đã nói là không được trang điểm, cũng không thể xịt nước hoa. Vừa rồi Tạ Thanh Quân đi ra ngoài một lúc, rõ ràng là đã chỉnh trang lại cho bản thân.
 
“Thiển Thiển, sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
 
Tạ Thanh Quân nhận thấy ánh mắt của Bộ Thiển thì không hiểu ra sao, nhìn cô: “Là do tôi chưa cho trăn ăn nên cô không vui sao?”
 
Bộ Thiển lạnh nhạt nói: “Không phải, tôi muốn nhắc nhở cô rằng nếu đã xịt nước hoa thì đừng đến quá gần Tiểu Kim.”
 
Tiểu Kim là tên con trăn.
 
Tạ Thanh Quân nghe thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi từ khó hiểu sang tủi thân: “Tôi không dùng nước hoa, có thể là mùi hương vốn có trên người tôi thôi.”
 
Cô ta vừa nói xong, Tùng Tăng đã bật cười. Anh ta cố ý nở nụ cười đầy vẻ châm chọc mỉa mai.
 
Tạ Thanh Quân suýt chút nữa không kiềm chế được sắc mặt.
 
Bộ Thiển cũng không nói gì.
 

Là mùi hương của cơ thể hay mùi nước hoa, chẳng lẽ người trưởng thành như họ còn không nhận ra sao?
 
Nhưng Tạ Thanh Quân vẫn muốn đi theo hình tượng nai tơ như thế này, ê-kíp chương trình không lên tiếng, cô cũng không thể nói thêm gì.
 
Cô kiểm tra đồ ăn một lúc, định tiếp tục cho ăn. Đợi đến khi Tiểu Kim ăn no, để nó lười biếng nằm sấp xuống thì cô có thể lấy thẻ.
 
“Bộ Thiển, tôi đút như vậy có đúng không?”
 
Tùng Tăng học theo cô, lấy thức ăn trong xô đút cho Tiểu Kim.
 
Đôi mắt vô cảm của Tiểu Kim liếc Tùng Tăng, giây tiếp theo nó bỏ qua thức ăn do Tùng Tăng cho, mà chọn Bộ Thiển.
 
Bộ Thiển cúi đầu nhìn nó: “Tiểu Kim ngoan quá.”
 
Ngoan như Đại Hoa vậy.
 
Khi đoạn này kết thúc, cô sẽ đến hỏi đạo diễn xem Tiểu Kim có bạn đời chưa.
 
Tạ Thanh Quân cũng muốn đút cho nó.
 
Bộ Thiển dừng lại nhưng không ngăn cản.
 
Tạ Thanh Quân rất sợ loài động vật đáng sợ này, nhưng vì ở trước máy quay, phải giành giật để được lên màn ảnh nên cô ta phải làm nhiều hành động hơn.
 
“Lúc cô đút nó đừng dựa vào gần quá.”
 
Đây là động vật hoang dã, mặc dù đã được con người cứu hộ và nuôi nấng một thời gian, tính cách cũng khá ngoan hiền nhưng trong nó vẫn tiềm ẩn sự nguy hiểm.
 
Tạ Thanh Quân có mùi trên người, rất có thể sẽ kích thích Tiểu Kim.
 
“Biết rồi.”
 
Tạ Thanh Quân nói xong thì to gan tiến lên hai bước.
 
Cô ta tỏ ra mình là người chuyên nghiệp, nở nụ cười và nhẹ nhàng nói với Tiểu Kim: “Tiểu Kim, ăn thêm đi.”
 
Mấy thứ đó bị ném về phía nó, Tiểu Kim ngẩng đầu lên, nhìn cô ta.
 
Tạ Thanh Quân ném đồ, không biết có phải cô ta làm không đúng hay không mà thức ăn không ném đến trước mặt Tiểu Kim mà ném vào người nó.
 
Tiểu Kim bị đập vào, hơi nâng thân lên.
 
“Tạ Thanh Quân, quay lại!”
 
Đôi mắt sắc của Bộ Thiển nhận ra Tiểu Kim khác thường nên vội vàng gọi Tạ Thanh Quân.

 
Nhưng cô đã chậm một bước.
 
Vốn dĩ tính cách của Tiểu Kim dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bởi vì nghĩ rằng mình bị xúc phạm và khiêu khích nên nó đột nhiên làm tư thế công kích về phía Tạ Thanh Quân.
 
Cô ta vội vàng lùi về sau, khi lùi về bên cạnh Bộ Thiển thì đột nhiên chân bước hụt.
 
Ngay sau đó Bộ Thiển bị cô ta đẩy ra làm loạng choạng tiến lên hai bước.
 
Cô ta đụng vào Bộ Thiển, hoàn toàn đẩy cô ra trước mặt Tiểu Kim.
 
Sự tấn công đáng sợ nhất của trăn không phải là cắn mà là quấn chặt cơ thể con mồi, sau đó sử dụng lực khủng khiếp để siết chặt xương cốt con mồi đến khi gãy vụn.
 
Trước khi quấn lấy, con trăn sẽ cắn con mồi. Nó không có độc như rắn nên bị cắn cũng không nghiêm trọng.
 
Bộ Thiển bị đẩy ra, khi cô muốn tránh né thì đã quá muộn.
 
Cô vươn tay ra chặn lại.
 
Tiểu Kim bị thích thích thì cắn cổ tay cô theo phản xạ, đồng thời Bộ Thiển cũng gọi Tùng Tăng: “Anh ở bên cạnh tấn công nó đi.”
 
Tùng Tăng vẫn giữ được sự bình tĩnh, nghe lời cô, thu hút sự chú ý của Tiểu Kim.
 
Trong tự nhiên, trước đây, khi con người đi săn trăn sẽ có ít nhất hai người. Lúc gặp nguy hiểm cũng có thể đánh lạc hướng để kịp thời thoát khỏi nguy hiểm.
 
Tùng Tăng làm theo lời Bộ Thiển nói, nhanh chóng giải vây cho cô.
 
Những người bảo vệ của ê-kíp chương trình vẫn chưa đến kịp, Bộ Thiển đã sắp thoát khỏi nguy hiểm.
 
Cô chậm rãi rút cổ tay ra khỏi miệng Tiểu Kim, mặc dù không có độc nhưng hàm răng trong miệng nó cũng không thể xem thường. Nếu không chú ý thì sẽ bị răng nanh của nó làm chảy máu.
 
Bộ Thiển có rất nhiều kinh nghiệm về mặt lý thuyết, khi rút tay về không tránh khỏi bị cứa vài vết nhỏ.
 
Vết thương không lớn, chỉ chảy ít máu.
 
Tùng Tăng nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày: “Đi khử trùng rồi băng bó lại.”
 
Ở hiện trường có nhân viên y tế, có mấy nhân viên y tế bước về phía cô cầm theo bộ dụng cụ y tế, cẩn thận xử lý vết thương cho cô. Đạo diễn cũng đang khiển trách Tạ Thanh Quân, người đã đẩy Bộ Thiển ra.
 
“Cô làm sao vậy? Trên người cô có mùi gì hả? Không phải lúc nãy không có sao? Với lại, cô đẩy Bộ Thiển làm gì?”
 
Trước đây khi ghi hình đều thuận lợi không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nào.

 
Nhưng buổi ghi hình hôm nay, còn chưa bắt đầu được nửa tiếng đã không suôn sẻ. Hơn nữa nhiều lần cũng vì hai ngôi sao này.
 
Trong lòng đạo diễn bốc hỏa, lại không thể thay đổi người tham gia chương trình vào lúc này.
 
Anh ta trút toàn bộ cơn tức giận lên người Tạ Thanh Quân: “Nếu quay được thì quay, không quay được thì đừng có giả bộ! Trước khi bắt đầu ghi hình chúng tôi đã nói với các cô những điều cần chú ý. Cô không nhớ chữ nào à?”
 
Bọn họ làm chương trình phổ cập kiến thức khoa học động vật chứ không phải xiếc thú.
 
Những động vật cho họ mượn đều đã được chọn lọc, tính cách cũng đủ dịu dàng ngoan ngoãn! Có thể kích động con vật hiền lành như vậy đến mức đả thương người, đạo diễn sẽ không trách động vật mà chỉ trách người đó!
 
Tạ Thanh Quân bị mắng đến mức cúi gằm mặt.
 
Cô ta cắn môi, khi đạo diễn đã dần nguôi giận thì viện cớ: “Đạo diễn, tôi không cố ý đẩy người đâu, tôi sợ nên hụt chân thôi.”
 
Vừa rồi đúng là cô ta hụt chân thật.
 
Đạo diễn lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó lại nhìn Bộ Thiển vừa mới băng bó xong. Anh ta chưa nói gì mà đi về phía Bộ Thiển.
 
“Bộ Thiển, cô có thể quay tiếp không?”
 
“Được ạ.”
 
Bộ Thiển cười với đạo diễn: “Tiểu Kim không có độc, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi cảm thấy băng bó xong là ổn.”
 
Đạo diễn thấy Bộ Thiện không tức giận hay phàn nàn chút gì thì môi giật giật, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Bộ Thiển, lần này tôi nợ ơn cô, sau này cần gì thì cứ việc nói với tôi.”
 
Nếu không phải do anh ta chịu nhượng bộ thì hai ngôi sao lớn này sẽ không thể tham gia chương trình.
 
Nếu bọn họ không tới đây thì các thành viên trong đội của Bộ Thiển hôm nay cũng sẽ không thiếu chuyên nghiệp như vậy, lại càng không khiến Bộ Thiển gặp nguy hiểm.
 
Cho nên sau khi tổng hợp những lý do này lại, đạo diễn cảm thấy mình nợ Bộ Thiển.
 
Cô an ủi đạo diễn: “Đạo diễn, anh đừng tự trách quá. Khi quay chương trình khó tránh khỏi sự cố ngoài ý muốn, không phải là tôi không sao à?”
 
Bộ Thiển thấu tình đạt lý như vậy khiến đạo diễn càng có thành kiến lớn hơn với Tạ Thanh Quân.
 
Sau đó anh ta thẳng tay đổi các thành viên trong nhóm.
 
Tạ Thanh Quân bị chuyển sang nhóm của Lý Nguyên, Quý Cương trong nhóm của Lý Nguyên thì được chuyển qua đây. Vì vừa nãy Tùng Tăng có phản ứng nhanh nhẹn, biết giúp đỡ Bộ Thiển, bởi vậy vẫn được ở lại nhóm của Bộ Thiển.
 
Sau lần thay đổi thành viên này, Tạ Thanh Quân muốn gây chuyện cũng khó.
 
Lý Nguyên đã làm việc ở đài truyền hình nhiều năm, là người dày dặn kinh nghiệm. Anh ấy đã từng tiếp xúc với ngôi sao có tính cách như Tạ Thanh Quân, những người khó đối phó hơn Tạ Thanh Quân đều phải ngoan ngoãn trước mặt anh ấy.
 
Bên cạnh Bộ Thiển không còn bị Tạ Thanh Quân làm chướng mắt nữa, cô làm nhiệm vụ cũng thoải mái hơn nhiều.
 
“Vừa rồi bị cắn mà cô vẫn dám quay hả?”
 
Quý Cương nhìn Bộ Thiển tiếp tục đút cho Tiểu Kim ăn thì cười hỏi: “Cô không sợ à?”
 
Bộ Thiển mỉm cười đáp: “Không sợ.”

 
Vết cắn của Tiểu Kim chả là gì cả, cô đã trả qua những nguy hiểm gấp trăm ngàn lần như thế này.
 
Quý Cương ở bên cạnh phối hợp với cô, cùng làm nhiệm vụ. Hai người họ có kiến thức chuyên môn vững chắc, không chỉ có phong cách nói chuyện cuốn hút mà còn nói về các kiến thức khác liên quan đến các loại trăn.
 
Đạo diễn nhìn họ trong màn hình, trong lòng được an ủi.
 
Tuyệt!
 
Hai người này rất phù hợp với chủ đề chương trình của họ!
 
Tùng Tăng không xen vào nhiều, nhưng anh ta rất lịch sự với Quý Cương, chỗ nào nghe không hiểu sẽ nghiêm túc hỏi lại.
 
Quý Cương cũng thay đổi ấn tượng với anh ta, thậm chí còn mời anh ta: “Trong vườn thú của chúng tôi có Tiểu Bạch là trăn bạch tạng, nếu có dịp, anh có thể đến xem. Lúc đó tôi sẽ tự mình tiếp đón anh.”
 
Nhóm nhỏ của bọn họ có bầu không khí hòa hợp, làm nhiệm vụ cũng rất thuận lợi.
 
Dù Bộ Thiển đã bị Tiểu Kim cắn, cô vẫn vươn tay sờ bụng Tiểu Kim. Nó được ăn no, nâng mí mắt lên, để cô lấy tấm thẻ ở bụng ra.
 
Bộ Thiển cầm thẻ, khẽ cười nói: “Cảm ơn Tiểu Kim đã hợp tác.”
 
Tiểu Kim không hề nhúc nhích, nhìn cô rời đi.
 
Tấm thẻ mà Bộ Thiển nhặt ghi thông báo nhiệm vụ mới: Tìm các động vật được chỉ định trong khu vực yêu cầu và chụp một bộ ảnh cho chúng.
 
Chụp ảnh xong thì phải đăng ẩn danh lên mạng, đợi cư dân mạng vào bình chọn.
 
“Chúng ta cần tìm gấu trúc.”
 
Bộ Thiển nói con vật mà bọn họ phải chụp ảnh, vừa nói xong thì Tùng Tăng nhìn về phía Quý Cương: “Giám đốc Quý, anh có biết nhiều về gấu trúc không?”
 
Khi Bộ Thiển và Quý Cương nghe anh ta hỏi thì chỉ biết anh ta đang nhầm lẫn giữa gấu trúc khổng lồ và gấu trúc đỏ.
 
Gấu trúc - loài động vật được coi là báu vật quốc gia mà chúng ta biết có hai màu đen trắng. Mà gấu trúc đỏ không có màu đen trắng, toàn thân màu nâu đỏ, hai má có vằn trắng, tai to, đuôi dài, mặt tròn.
 
“Tôi có không ít hiểu biết về gấu trúc, dù là gấu trúc khổng lồ hay là gấu trúc đỏ, tôi đều thích cả.”
 
Anh ấy nói xong thì nhìn Bộ Thiển.
 
Cô ngầm hiểu, trước khi ngôi sao lớn không có kiến thức chuyên môn này lên tiếng thì cô chủ động nói: “Đợi lát nữa để tôi chụp ảnh cho. Đúng rồi, các anh có biết không? Đã từng có một danh sách những động vật dễ thương nhất trên thế giới, gấu trúc đỏ của chúng ta xếp hạng thứ mười ba, gấu trúc khổng lồ đứng thứ ba đó.”
 
Lời nói của hai người họ cuối cùng cũng làm cho Tùng Tăng hiểu ra vấn đề, tiếp lời: “Những cục bông hai màu của chúng ta đáng yêu như vậy mà không đứng đầu à?”
 
Trong lúc nói chuyện, họ lấy máy ảnh do ê-kíp chương trình cung cấp và đi đến khu vực được chỉ định để chụp gấu trúc đỏ.
 
Gần đây Tùng Tăng có hứng thú với nhiếp ảnh nên rất muốn thử tay nghề bản thân: “Bộ Thiển, cô có thể để tôi chụp cho cô hai bức không? Tôi cảm thấy tôi chụp không xấu đâu.”
 
Bộ Thiển nhẹ nhàng cười, nói: “Được, mỗi người chúng ta chụp mấy bức, sau đó chọn ra ba bức cho cư dân mạng bình chọn.”
 
“Ok.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận