Bệnh viện là nơi đông người.
Sau khi đặt tờ giấy xuống, Bộ Thiển quay người khập khiễng bước ra ngoài.
Cô đã chuẩn bị tờ giấy nhỏ này suốt mấy ngày trời, mãi đến hôm nay nó mới phát huy tác dụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô muốn xuất viện.
Cô vừa rời đi không lâu thì Nhiếp Vi đã cầm tờ giấy đi tìm cô khắp nơi: “Xin hỏi anh có nhìn thấy con gái tôi đâu không? Con bé rất xinh đẹp, tóc dài, mắt to, da trắng. Đúng rồi, chân nó còn đang bị thương, đi đường không vững.”
Nhiếp Vi vừa hốt hoảng báo tin cho chồng và con trai, vừa tranh thủ hỏi thăm những bệnh nhân đi ngang qua.
Bộ Thiển không phải không biết Nhiếp Vi sẽ sốt ruột.
Trong những ngày cô nằm viện, Nhiếp Vi đã làm xét nghiệm quan hệ ba con, bà ấy còn cho cô xem những dấu vết cuộc sống của cô trong suốt hai năm qua. Lý trí nói cho cô biết những người này là gia đình của cô.
Nhưng dưới góc độ tình cảm cô tạm thời chưa chấp nhận được.
Dáng người Bộ Thiển chắc khỏe, chân đi khập khiễng nhưng cô vẫn kiên trì tìm cách xuất viện. Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều taxi, các tài xế đều xuống xe dựa vào cửa xe đón khách.
“Xin chào, làm phiền bác tài đưa cháu đến trung tâm thương mại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ Thiển chọn một chiếc taxi tương đối sạch sẽ rồi ngồi lên. Cô mang theo điện thoại và ví tiền, trong ví có giấy tờ và một ít tiền lẻ.
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi nói: “Cô bé, cháu còn đang mặc quần áo bệnh nhân, sao lại chạy ra ngoài thế này?”
Bộ Thiển không ngẩng đầu lên, trả lời: “Cháu ra ngoài có chút việc.”
Trả lời xong, cô tiếp tục tìm kiếm thông tin trên bản đồ. Vài ngày trước, cô nghe thấy Bộ Thời ở bên ngoài lén lút nói chuyện với Bộ Trầm về Sở Yếm.
Bộ Thời nói tối nay Sở Yếm sẽ đi dự tiệc của bà cụ Hạ. Bà cụ sinh ra trong sự huy hoàng nhưng cả đời lại bấp bênh, đầy khổ cực. Chồng bà ấy mất từ khi còn trẻ, đứa con gái yêu quý của bà ấy cũng qua đời sau khi kết hôn, còn lại đứa con trai duy nhất lại chỉ say mê nghệ thuật, không thèm đoái hoài đến việc kế thừa sản nghiệp của gia đình.
Cũng may đứa con trai không quản việc nhà lại sinh được một đứa cháu có thể chèo chống, gánh vác cả dòng họ.
Bà cụ Hạ một tay nuôi dưỡng các cháu, cả cháu trai và cháu gái đều tài giỏi, không chịu thua kém ai, không phụ công bà nuôi nấng vất vả bao nhiêu năm.
Trong trí nhớ của Bộ Thiển có một chút kí ức về bà cụ Hạ. Mặc dù cô chưa từng đến nhà bà cụ Hạ nhưng cô biết địa chỉ nhà cũ, tiệc tối hôm nay nhất định sẽ tổ chức ở nhà cũ.
“Cô bé, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tài xế vẫn kiên nhẫn trò chuyện với Bộ Thiển: “Nhà bác có một đứa con trai đang làm việc ở công ty lớn. Bác thấy hai đứa rất hợp nhau, cháu để lại số WeChat của cháu cho bác, bác giới thiệu cho hai đứa làm quen.”
“Không cần đâu ạ.”
Bộ Thiển mắt nhìn điện thoại còn tai thì nghe tài xế nói chuyện với mình.
Tài xế hiếm khi mới gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, ông bị từ chối nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Nhưng không đợi ông tiếp tục khen con trai mình, cô bé ngồi sau đã chủ động nói: “Cháu ra ngoài gặp bạn trai, cháu đến trung tâm thương mại cũng là để mua quần áo đi gặp anh ấy.”
Tài xế: “…”
Tài xế đành phải im lặng.
Ông ấy lại quan sát gương mặt Bộ Thiển từ trong gương, sau đó không cam lòng mà tiếp tục nói: “Con trai bác đang làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn Minh Tâm nổi tiếng, cháu đã nghe đến tập đoàn Minh Tâm bao giờ chưa, là…”
“Tập đoàn ấy là của bạn trai cháu.”
Bộ Thiển vẫn không ngẩng đầu lên, cô đã tìm được địa chỉ, bây giờ cô đang xem ứng dụng khác. Cô cũng không trả lời những tin nhắn trong WeChat mà chỉ tập trung kiểm tra số dư của mình.
Số dư còn lại rất nhiều, chỉ là cô không phân biệt được số tiền này có bao nhiêu do cô tự mình kiếm được và nhà họ Bộ cho cô bao nhiêu.
Trong khi cô nhíu mày suy tư, tài xế không hiểu ý của cô mà vẫn tiếp tục truy hỏi: “Cháu nói cái gì là của bạn trai cháu? Bác đang nói về tập đoàn Minh Tâm.”
Bộ Thiển ngẩng đầu, kiên nhẫn lễ phép bổ sung: “Tập đoàn Minh Tâm thuộc quyền sở hữu của bạn trai cháu.”
Tài xế: “?”
Vẻ mặt tài xế phức tạp: “Cô bé, cháu còn trẻ như vậy sao lại học thói nói dối?”
Tập đoàn Minh Tâm không thể nhận vơ!
Suốt quãng đường, nhờ có bác tài xế nói chuyện không ngừng nên Bộ Thiển cũng không cảm thấy nhàm chán.
Xe đến trước cửa trung tâm thương mại, tài xế hỏi cô: “Cháu định đi dạo bao lâu? Có cần bác chờ cháu ở cửa không? Như vậy thì lúc cháu ra ngoài bác có thể chở cháu.”
Bộ Thiển lắc đầu.
Cô đi chậm lại còn muốn chọn quần áo nên sẽ rất tốn thời gian.
Sau khi đuổi tài xế đi, Bộ Thiển chậm rãi bước vào trong trung tâm thương mại, cô ghé vào xem cửa hàng quần áo. Trung tâm thương mại có thang máy, tầng bốn dành riêng cho quần áo và phụ kiện giày dép.
Cô không có đủ sức lực để đi dạo nhiều cửa hàng nên cô chọn một chiếc váy dài màu trắng ở cửa hàng gần nhất. Chiếc váy màu trắng này tuy đơn giản, thanh lịch nhưng lại tôn lên dáng người mảnh mai của cô.
Bộ Thiển thay bộ quần áo bệnh nhân ra rồi mặc chiếc váy này vào.
Nhân viên bán hàng thấy cô từ phòng thử đồ đi ra, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc: “Cô mặc chiếc váy này vô cùng xinh đẹp. Khí chất và dáng người của cô rất hợp với nó.”
Bộ Thiển nghe nhân viên bán hàng nịnh nọt, một lúc sau mới hỏi một câu: “Tôi có thể trả giá không?”
Nhân viên bán hàng: “…”
Nhân viên bán hàng đấu tranh vài giây, cuối cùng nghẹn ra mấy chữ: “Chỉ có thể giảm 10%, đó là giới hạn của tôi rồi.”
Bộ Thiển suy nghĩ rồi nói: “Thành giao.”
Có lẽ bởi vì bây giờ là cuối tuần nên lượng người trong trung tâm thương mại nhiều hơn bình thường. Cách đó không xa, Lâm Nhị đang đi mua sắm nhìn thấy bóng dáng của Bộ Thiển bèn mím chặt môi.
Cô ta ghen tị với sự may mắn của Bộ Thiển.
Cô ta rõ ràng đã tiêu hủy báo cáo trong máy tính của Bộ Thiển nhưng ngày hôm sau người nhà cô lại xin nghỉ cho cô! Tổng biên tập từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc thế nhưng lại không nói một lời.
Lâm Nhị càng nghĩ càng cảm thấy thật không công bằng.
Tại sao có một số người được ông trời ưu ái tất cả từ ngoại hình, gia thế đến học vấn và năng lực trong khi những người khác chỉ vì có thể sống sót ở thành phố lớn lúc nào cũng phải toan tính tranh đoạt.
Bộ Thiển đi tới cửa thang máy mà không hề nhận ra sau lưng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Cô bám vào tay vịn thang máy, chậm rãi đi xuống.
Bộ Thiển ra đến bên ngoài thì gặp lại chiếc taxi vừa rồi, bác tài hạ cửa kính xuống vui vẻ nói: “Bác đã đưa đón hành khách mấy chuyến rồi, không ngờ cháu vẫn còn ở đây!”
Bác tài xế ngoại trừ nói hơi nhiều, còn có hơi cố chấp với việc tìm đối tượng cho con trai thì không có tật xấu gì lớn. Vì vậy, sau khi cân nhắc vài giây, Bộ Thiển vẫn ngồi lên xe của ông.
“Cháu muốn tới Huy Viên.”
Sau khi báo địa chỉ, Bộ Thiển tắt điện thoại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế thấy thế thì không quấy rầy cô ngủ.
Xe rất nhanh đã đến nơi, tài xế mở cửa cho Bộ Thiển, ông do dự nói: “Chỗ này là nơi ở của giới nhà giàu không dễ đi vào. Cháu gái, cháu thật sự muốn đi vào sao?”
Bộ Thiển gật đầu.
Bộ Thời nói nhà nhà họ Bộ và nhà họ Hạ quen biết nhau.
Nếu cô lấy thân phận Bộ Thiển của nhà học Bộ nhất định có thể vào được.
Tài xế nghe vậy cũng không cố gắng thuyết phục nữa. Ông đưa mắt nhìn cô bé từ từ bước tới rồi dừng lại trước đám vệ sĩ ở trước cửa, dường như bọn họ đang nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, trên mặt cô bé nở nụ cười, vẫy tay với vệ sĩ rồi đi vào.
Tài xế: “?”
Cô bé ấy thật sự có thể đi vào.
Ông tiếc nuối thu hồi ánh mắt, gửi tin nhắn cho con trai Thái Phóng: “Chao ôi, cô bé xinh đẹp mà ba cảm thấy rất hợp với con không làm quen được rồi. Tối nay con trở về ăn bữa cơm, tiện thể để mẹ giới thiệu con với con gái của đồng nghiệp bà ấy.”
Vài giây sau, Thái Phóng nhắn lại: “Con không có thời gian! Gần đây tâm trạng sếp bọn con không tốt lắm nên không thể về sớm.”
Thái Phóng cũng là tài xế, anh ta là tài xế riêng cho người đứng đầu tập đoàn Minh Tâm - Sở Yếm. Công việc này có tiền lương rất cao, chỉ là thời gian làm việc không quá tự do.
Hai ba con đang trò chuyện với nhau thì tài xế thuận miệng hỏi con trai buổi tối sẽ ăn cơm ở đâu.
Thái Phóng gửi cho ông một địa chỉ.
“[Huy Viên.]”
“Tối nay con tới đây tặng cho người ta một món quà.”
Tài xế vừa nhìn thấy địa chỉ này thì lập tức sáng mắt: “Cô bé ba muốn giới thiệu cho con cũng tới nơi này đấy. Ba thấy chân cô bé ấy bị thương mà lại tập tễnh đến đây một mình. Nếu con gặp thì hãy đến nói chuyện làm quen với người ta.”
Thái Phóng: “Không phải cô ấy nói cô ấy có bạn trai rồi sao?”
Tài xế: “Cô bé ấy còn nói sếp con là bạn trai của nó.”
Thái Phóng: “…”
Thái Phóng không nói gì, cô nhóc này giỏi khoác lác thật.
Anh ta tiếp tục nhắn tin: “Cô ấy tên gì vậy ba?”
Tài xế nhớ lại một chút rồi trả lời: “Hình như tên là Bộ Thiển.”
Thái Phóng nhậm chức từ một năm trước, anh ta lái xe cho Sở Yếm lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy bên cạnh anh xuất hiện người khác phái, đừng nói đến bạn gái.
Anh ta kết luận một cách tuỳ tiện: “Sếp con không có bạn gái, cô gái kia ăn nói bậy bạ đấy.”
Thái Phóng vừa gửi tin nhắn xong đã thấy người sếp trẻ tuổi của mình đi tới. Sở Yếm tuy tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn làm ăn lại rất lão luyện, tàn nhẫn. Anh mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt không cảm xúc.
Thái Phóng Nhiêu là một người đàn ông thẳng như thép nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai 365 độ không góc chết của sếp mình cũng không thể không thốt lên một câu: Làn da này của sếp quả đúng là tuyệt cú mèo!
Nhan sắc được tung hô như thần của những sao nam trong làng giải trí đều bị sếp của bọn họ bỏ xa mấy con phố.
“Sếp.”
Thái Phóng mở cửa xe mời sếp lên xe. Anh ta hỏi: “Bây giờ tôi đưa anh về nhà họ Sở ạ?”
Sở Vạn Minh mạng lớn, đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan mà không chết. Ông ta vừa mới xuất viện lập tức thông báo cho các con trở về ăn bữa cơm đoàn viên. Thái Phóng dự định sau khi đưa sếp về nhà sẽ thay anh đến Huy Viên tặng quà cho bà cụ Hạ.
Sở Yếm “Ừm” một tiếng, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đi được nửa đường, Thái Phóng nhiều chuyện bèn hỏi han về đời sống tình cảm của sếp. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, anh ta yên tâm cười: “Tôi đã nói sếp còn độc thân mà. Hôm nay ba tôi gặp một cô gái họ Bộ, cô ấy nói mình là bạn gái của anh, hình như cô ấy cũng đến Huy Viên.”
Thái Phóng còn chưa dứt lời thì người đàn ông ngồi phía sau đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh dường như có sóng to gió lớn trào dâng trong thoáng chốc, song chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Thái Phóng còn cho rằng mình bị hoa mắt.
“Một cô gái họ Bộ.”
Giọng nói của Sở Yếm cất lên trong trẻo xen lẫn sự lạnh lùng, anh cúi đầu lặp lại mấy chữ này. Một lúc sau, anh lạnh giọng hỏi: “Tên đầy đủ của cô ấy là gì?”
“Hình như là… Bộ Thiển.”
Chiếc xe vốn chạy về phía biệt thự nhà họ Sở mới đi được nửa đường thì đột nhiên đổi hướng.
Cùng lúc đó, Bộ Thiển đang chăm chú tìm kiếm người cô muốn gặp trong buổi tiệc rượu náo nhiệt. Cô bước đi rất chậm, dù có đeo giày đế bằng nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, từng bước đi đều rất vất vả.
Bộ Thiển đi chưa được bao lâu đã không chịu nổi nên đành phải tìm một chiếc ghế sô pha nhỏ trong góc rồi ngồi xuống. Sô pha không có ai ngồi, cô khom lưng lấy tay xoa mắt cá chân.
“Á.”
Đau quá.
Tay Bộ Thiển còn đang ấn vào mắt cá chân thì chỗ bên cạnh cô đột nhiên lún xuống. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông xa lạ mặc vest trắng.
Người đàn ông lắc ly rượu trong tay rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngồi gần nhau nên Bộ Thiển dịch sang trái để duy trì khoảng cách với anh ta.
“Cô bị trẹo chân à?”
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên mắt cá chân trắng nõn của cô, trêu chọc nói: “Đôi chân đẹp như vậy mà lại bị thương đúng là làm cho người khác phải đau lòng.”
Vừa dứt lời, anh ta đặt ly rượu lên trên bàn trà trước mặt, vươn tay về phía Bộ Thiển: “Trên lầu có phòng khách, tôi đưa cô lên đó nghỉ ngơi nhé.”
Bộ Thiển khéo léo từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Người đàn ông bị từ chối cũng không hề tức giận mà tiếp tục trò chuyện với cô: “Tôi tên là Sở Thân, còn cô thì sao?”
Bộ Thiển nghe thấy cái tên Sở Thân thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên căng thẳng, cô cố gắng ngồi càng xa anh ta càng tốt.
Hừ.
Sở Thân là con trai út của Sở Vạn Minh, em trai cùng cha khác mẹ của Sở Yếm.
Thái độ bài xích của Bộ Thiển khiến Sở Thân nhíu mày. Trước đây anh ta xưng tên mình ra cũng không ai dám trưng khuôn mặt lạnh một cách trắng trợn như vậy.
“Ngay cả tên cũng không dám nói, cô tới nơi này bằng cách nào?”
Sở Thân đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới như một món hàng. Cô gái này chỉ mặc một bộ váy trắng đơn giản nhưng lại đem đến cảm giác xinh đẹp tựa tiên nữ, làm cho người ta không rời mắt được.
Từ lúc cô gái này bước vào, anh ta và mấy người bạn đều cảm thấy hứng thú. Gần đây cô người tình bé nhỏ của anh ta không nghe lời cho lắm nên anh ta muốn một tìm người thay thế.
Bộ Thiển làm như không nghe thấy câu hỏi của Sở Thân.
Cô chống tay vào mép sô pha, từ từ đứng dậy định bước sang một bên. Nếu không rời đi ngay bây giờ, cô lo lắng mình sẽ nhịn không được mà nắm lấy đồ uống trên bàn đập vào đầu Sở Thân.
Giống như Sở Thân đã từng làm với Sở Yếm của cô vậy.
Tuy rằng Sở Yếm nói anh đã trả đũa Sở Thân ngay lúc đó nhưng Bộ Thiển vẫn nhớ kỹ mối thù này.
Hành động muốn rời đi của cô khiến biểu cảm trên mặt Sở Thân tối sầm lại. Anh ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu gằn từng chữ hỏi Bộ Thiển: “Tôi đã cho cô đi chưa?”
Bộ Thiển dừng lại.
Sở Thân thấy cô dừng lại, anh ta đứng dậy và đi tới.
Anh ta đã từng gặp rất nhiều cô nàng xinh đẹp, nóng bỏng đến quyến rũ mình nhưng không xưng tên tuổi. Trong giới của bọn họ còn có tên gọi riêng dành cho loại con gái hám lợi này.
Cô gái trước mặt này rất có cá tính.
Sở Thân cũng lười tốn thời gian với cô, anh ta bước lên, định đặt tay lên vai Bộ Thiển: “Cô theo tôi lên lầu, ngày mai túi xách còn có những món đồ khác của AU tuỳ cô lựa chọn.”
AU là thương hiệu thời trang cao cấp hàng đầu. Trong số những mặt hàng xa xỉ của bọn họ, túi xách là khó đặt trước nhất.
Bộ Thiển nhìn bàn tay bẩn thỉu sắp chạm vào người mình cùng với những lời nói thô tục muốn ngủ với cô, hít sâu một hơi.
“Anh có biết tôi là ai không?”
“Cô là ai?”
Sở Thân thuận miệng hỏi, không hiểu sao mí mắt cứ giật liên tục, trong lòng vô cớ dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.
Giây tiếp theo dự cảm không rõ ấy đã trở thành sự thật.
Cô gái mà anh ta chuẩn bị bao trọn một đêm bỗng nhiên nở một nụ cười xinh đẹp, giọng nói mềm mại không nặng không nhẹ vang lên truyền đến lỗ tai anh ta.
“Tôi là ba anh đó.”
Bốn chữ này vừa cất lên, chai nước trên bàn trà cũng được vung lên. Cô gái như một nàng tiên nhỏ trong bộ váy trắng không hề chớp mắt mà đập cho cậu ba nhà họ Sở u đầu sứt trán.
Sau khi đập cho Sở Thân một cú, Bộ Thiển cảm thấy không khí chật chội khi nãy trong nháy mắt đã trở nên trong lành hơn.
Có tiếng bước chân đi đến bên này, dù sao tiếng chai vỡ to như vậy cũng không giấu được mọi người. Nhưng cũng may cho cô, góc nhỏ bọn họ đang đứng bị che khuất tầm nhìn.
Ngoại trừ những người có liên quan, mọi người đều không biết nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì.
Vì vậy khi mọi người chạy tới chỉ nhìn thấy cậu ba Sở đang ôm đầu định đánh người và một cô gái bị đẩy ngã xuống sô pha, đầu tóc rối bù, cả người lộ rõ vẻ đáng thương.
Mắt cô gái đỏ hoe, giọng nghẹn ngào đáng thương tố cáo với bọn họ: “Huhu, anh ta chạm vào tôi, còn muốn kéo tôi lên lầu ngủ với anh ta. Nếu tôi không chịu thì anh ta sẽ dùng vũ lực với tôi!”
Mọi người: “…”
Chết tiệt.
Cái tên chơi bời này càng ngày càng hung hăng càn quấy!
Đối diện với ánh mắt khác thường của mọi người, cậu ba Sở chỉ cảm thấy đầu đau nhức dữ dội. Anh ta tức giận đến mất bình tĩnh: “Con mẹ nó, ngay cả ông đây mà cô cũng dám đánh, chán sống rồi sao?!”
“Đừng nói là chạm vào cô, tôi xử cô ngay tại đây xem ai dám ngăn cản.”
Cậu ba Sở tức giận đến nỗi đánh mất lý trí, lời nói ra ngày càng ngông cuồng. Người nhà họ Hạ chạy tới xem xét tình huống thì đúng lúc nghe được câu nói này.
Sắc mặt mấy người họ Hạ tối sầm lại.
Sở Yếm vừa mới bước vào, đang đứng ở cửa, sắc mặt anh cũng lạnh tới cực điểm.