Bộ Thiển không nói dối, cô nói ngất là ngất thật.
Nếu cửa xe không kịp mở ra cô đã ngã thẳng xuống đất rồi. Nền đất bên ngoài cứng như vậy, nếu cô ngã xuống thì xây xát là điều không thể tránh khỏi.
Cũng may cửa xe kịp thời mở ra, Bộ Thiển gắng gượng tới kiệt sức thế là ngã nhào vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sếp, để tôi, tôi ngồi xe khác.”
Vệ sĩ ngồi bên cạnh Sở Yếm lắp bắp báo cáo, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi xe.
Đi cùng bọn họ còn có một chiếc xe khác, trong xe là hai vệ sĩ và Sở Thân bị nhét vào một cách qua loa.
Vệ sĩ rời đi, trong xe chỉ còn lại Thái Phóng và Sở Yếm, Bộ Thiển ngồi ở hàng ghế sau.
Sở Yếm giơ tay ấn xuống vách ngăn, ngăn cách không gian phía sau với ghế lái ở phía trước. Khi vách ngăn hạ xuống, một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên dặn dò tài xế: “Lái xe đến bệnh viện.”
“Vâng.”
Thái Phóng nhấn ga lái xe rời đi, không chú ý tới cậu hai Hạ đứng không vững phải dựa vào cửa, cả người cứng đơ như khúc gỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía sau vách ngăn, Bộ Thiển được Sở Yếm cẩn thận đặt xuống. Cô cuộn tròn người lại, cặp mắt xinh đẹp giờ đây lặng lẽ nhắm nghiền.
Cô vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, cơn nóng dường như lan dần sang các bộ phận khác trên cơ thể.
Sở Yếm cụp mắt, đầu ngón tay như vô tình chạm vào đôi má đỏ bừng vì sốt cao của cô. Một lát sau, anh lấy điện thoại ra, không biết gửi tin nhắn cho ai.
Từ đầu đến cuối, trong xe không có một tiếng động.
Bộ Thiển sốt cao không dứt, cả người rơi vào trạng thái mơ màng, bất an. Cô bất giác co rúm người lại, tay không ngừng sờ soạng tìm kiếm khắp nơi.
Cô đang tìm người sứ nhỏ của mình nhưng mò mẫm hồi lâu vẫn không tìm thấy.
Bộ Thiển cau mày, lẩm bẩm vài câu không liền mạch, chỉ loáng thoáng nghe được vài từ vụn vặt.
Sở Yếm không rõ cô đang nói gì, chỉ nghe được hai chữ chia tay trộn lẫn trong những câu nói khó hiểu.
Bộ Thiển lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu: “Không, em không chia tay đâu.”
Cô không muốn chia tay với Sở Yếm.
Nhưng Sở Yếm lại chỉ nghe được hai chữ chia tay, khuôn mặt đẹp trai nghiêm lại, đôi môi mỏng mím chặt. Bàn tay đang buông thõng đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Trong xe dường như có một luồng không khí lạnh ập tới, Thái Phóng ngồi ở ghế lái liếc nhìn điều hòa mấy lần. Anh ta nhớ rõ mình không chỉnh nhiệt độ xuống thấp như vậy mà.
Xe vẫn đang chạy, giấc ngủ của Bộ Thiển có vẻ không được yên ổn, cô vươn tay về phía Sở Yếm.
Cô bỗng im lặng vài giây.
Một lúc sau, mắt cô vẫn nhắm nghiền nhưng đôi tay lại lần mò tách bàn tay đang siết lại Sở Yếm ra, sau đó cọ mặt mình vào lòng bàn tay anh: “A Yếm, em nóng quá.”
“Dỗ em ngủ đi.”
Giọng nói nũng nịu của Bộ Thiển vẫn ngọt ngào như trước. Sở Yếm cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, lý trí nói với anh…
Anh nên rút tay ra.
Bây giờ cô và anh giống như hai người xa lạ, không còn quan hệ gì nữa.
Trong xe, Bộ Thiển được bao bọc bởi hơi thở quen thuộc và ngủ một cách ngon lành. Bàn tay của Sở Yếm mà cô gối lên không hề cử động trong lúc cô đang say giấc nồng.
Bên kia, Bộ Phong và Nhiếp Vi đã nhìn thấy hình ảnh con gái bỏ trốn thông qua camera. Họ ghi lại biển số xe taxi con gái họ ngồi lên khi rời bệnh viện.
Sau khi báo án, cảnh sát đã tiến hành điều tra và nhanh chóng tìm được người tài xế họ Thái.
Ba mẹ Bộ vận dụng tất cả mối quan hệ để điều tra, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Ông Thái còn tưởng mình đã phạm tội gì, run rẩy khai báo tất cả tin tức mình biết cho cảnh sát.
Sau khi khai báo, thừa dịp ba mẹ Bộ không để ý, ông ấy bèn trốn vào góc tường gọi điện thoại cho con trai.
Thái Phóng nhận được điện thoại lập tức lái xe đến bệnh viện.
Trước cửa bệnh viện có một bác sĩ đẹp trai mặc áo blouse trắng đang đứng chờ. Dáng người vị bác sĩ này cao lớn, đôi chân thon dài, anh ấy còn đeo một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, đem lại cảm giác thanh lịch nhưng cũng không kém phần hư hỏng.
Cô y tá bên cạnh chạy tới kiểm tra tình trạng của bệnh nhân trong xe.
Sở Yếm cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình không buông, im lặng vài giây, anh khom người bế cô bước lên bậc thang bệnh viện.
“Này.”
Vu Liệu chứng kiến toàn bộ quá trình, nhướng mày đi tới. Anh ấy ra vẻ nâng kính lên rồi giở giọng trêu chọc: “Ơ kìa, mắt tôi có vấn đề chăng? Ban ngày lại gặp ma thế này?”
“Tổng giám đốc Sở đang ôm mỹ nhân trong lòng sao?”
Vu Liệu cười nhạo, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo từ Sở Yếm mới thôi không trêu chọc nữa.
Trên đường đến bệnh viện Sở Yếm đã nói sơ qua tình hình với anh ấy, khả năng Bộ Thiển phát sốt.
Bệnh vặt như cảm sốt chỉ cần truyền nước ở phòng khám thông thường là được. Có điều Sở Yếm lại không biết trọng dụng nhân tài, hiếm khi Vu Liệu mới có thời gian nghỉ ngơi không phải trực ban thì lại bị Sở Yếm gọi đến đây.
Chao ôi.
Có lẽ kiếp trước anh ấy mắc nợ Sở Yếm nên kiếp này mới bị anh hành hạ như vậy.
Nhờ có sự chăm sóc của Vu Liệu, cơn sốt của Bộ Thiển hạ rất nhanh. Cô được xếp vào nằm ở một phòng bệnh cao cấp, không gian thoáng đãng rộng rãi, còn có người chăm sóc 24/24.
Vu Liệu nhìn người bạn tốt đang ngồi trước giường bệnh, khoanh tay hỏi: “Cô gái này chắc hẳn là Bộ Thiển, cậu nói tôi nghe xem nào, bây giờ hai người có quan hệ gì?”
“Việc này không quan trọng.”
Sở Yếm thản nhiên đáp: “Tôi tình cờ gặp cô ấy phát sốt ngất xỉu trên đường nên đưa đến đây khám, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Vu Liệu: “…”
Vẻ mặt Vu Liệu như muốn nói để tôi xem cậu bịa chuyện thế nào, sau đó không thương tiếc mà vạch trần: “Tôi vẫn còn nhớ buổi tiệc rượu hơn một năm trước, lúc ấy có một cô diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí biểu diễn trò trẹo chân té ngã kinh điển trước mặt cậu. Cậu chỉ cần duỗi tay là có thể đỡ được nhưng tôi có thấy cậu đỡ người ta đâu?”
Cô diễn viên kia vốn đã tính toán góc độ cẩn thận để ngã vào lòng Sở Yếm.
Nhưng cô ta không ngờ Sở Yếm xoay người né tránh nhanh như vậy, hại cô ta không những không đạt được mục đích mà còn ngã trước mặt anh, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, xấu hổ.
“Sở Yếm, từ trước đến nay cậu chưa từng tiện tay giúp đỡ ai bao giờ.”
Vu Liệu nhìn anh rồi lại quay sang nhìn Bộ Thiển đang nằm trên giường. Một lúc sau, anh ấy hỏi: “Chính cậu đã nói cô ấy không cần cậu nữa. Bây giờ cô ấy trở lại, cậu sẽ không mềm lòng chứ?”
Sắc mặt Sở Yếm căng thẳng, dưới ánh nhìn chăm chú của Vu Liệu lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Không mềm lòng.”
Anh sẽ không mềm lòng.
Bất kể Bộ Thiển có nói gì hay làm gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ mềm lòng.
Vu Liệu nghe câu nói đầy khí thế của Sở Yếm thì trong lòng lại có dự cảm chẳng lành. Anh ấy thở dài, ấn huyệt thái dương, lẩm bẩm: “Hy vọng cậu nói được làm được.
Vẻ ngoài Sở Yếm cao ráo đẹp trai, trông giống loại người không bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh. Nhưng làm bạn với anh lâu như vậy, Vu Liệu biết rõ Bộ Thiển là mối tình đầu tiên và cũng là duy nhất của Sở Yếm.
Ngoại trừ Bộ Thiển, bên cạnh anh không còn người phụ nữ nào khác.
Trong phòng bệnh, hai người trò chuyện vài câu thì Vu Liệu bị y tá gọi đi.
Vu Liệu vừa rời đi Thái Phóng đã đến tìm Sở Yếm. Anh ta không dám tùy tiện bước vào phòng bệnh giống Vu Liệu mà cẩn thận giơ tay lên rồi gõ cửa rất nhẹ.
“Vào đi.”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên. Thái Phóng nhận được sự cho phép thì mới đi vào.
“Sếp, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thái Phóng biết tính tình của sếp nên cũng không nhiều lời, vừa bước vào đã đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay ba tôi có chở một vị khách, vị khách ấy chính là cô Bộ.”
“Cô Bộ lên xe từ cổng bệnh viện trung tâm thành phố, hình như cơ thể cô ấy đã không thoải mái từ lúc đó. Ngoài ra cô ấy ra ngoài cũng không nói cho người nhà biết, hiện tại người nhà đang đi tìm cô ấy, bọn họ đã tìm đến chỗ ba tôi.”
Thái Phóng dùng một hơi nói hết mọi chuyện sau đó nhìn Sở Yếm không nói gì.
Sở Yếm ngước mắt nhìn anh ta, gần như không thể nhận ra anh đang cau mày.
“Tôi biết rồi.”
Anh đuổi Thái Phóng đi rồi tìm điện thoại trong túi Bộ Thiển. Điện thoại đang ở chế độ máy bay, chẳng trách nhà họ Bộ không tìm thấy cô.
Trong danh bạ có lưu số điện thoại của người nhà họ Bộ.
Sở Yếm vừa định ấn gọi thì bỗng nhiên dừng lại, anh giống như nhớ tới điều gì đó.
Một lúc sau Vu Liệu bước vào, cam chịu số phận dùng điện thoại của mình gọi cho Bộ Phong.
“Xin chào, xin hỏi ông có phải người nhà của Bộ Thiển không?”
Vu Liệu từng bước thông báo cho Bộ Phong, sau khi thông báo xong, anh ấy cúp điện thoại rồi tiện tay nhét vào túi áo.
“Sao cậu không tự mình gọi cho ba cô ấy? Nếu ông ấy biết cậu tốt bụng đưa Bộ Thiển tới bệnh viện chắc chắn sẽ rất cảm kích.”
“Không cần thiết.”
Người nhà họ Bộ luôn giữ thái độ xa cách với anh mà anh cũng chưa từng nghĩ muốn tiếp cận bọn họ.
Chai truyền dịch vẫn còn treo ở đầu giường. Sắc đỏ trên mặt Bộ Thiển đã giảm bớt, hơi thở đều đều, ngón tay cô nắm chặt cái áo khoác đặt ở bên giường.
Là áo khoác của Sở Yếm.
Cô phải ôm thứ gì đó trong lòng mới ngủ được. Đây là lần đầu tiên cô có thể ngủ yên ổn như vậy mà không có người sứ nhỏ bên cạnh.
Sở Yếm liếc nhìn áo khoác của mình, trên áo cũng không có ký hiệu gì đặc biệt, những bộ vest màu đen đều có kiểu dáng tương tự.
“Nơi này giao cho cậu.”
Sở Yếm không cầm theo áo khoác, anh đứng dậy đi ngang qua Vu Liệu, thấp giọng nói: “Đừng để cô ấy biết tôi đã tới.”
Vu Liệu cảm thấy có chút khó khăn.
Nhưng Sở Yếm không cho anh ấy cơ hội từ chối. Nhìn bạn mình rời đi, anh ấy nhìn về phía Bộ Thiển đang ôm áo khoác ngủ ngon lành, chợt cảm thấy Bộ Thiển sinh ra là để khắc chế Sở Yếm.
Không lâu sau ba mẹ Bộ vội vã chạy tới. Con trai cả nhà họ Bộ đang họp ở công ty không đến được nên anh hai Bộ Thời đi cùng ba mẹ tới đây.
“Xin chào bác sĩ Vu.”
Bộ Thời liếc mắt đã nhận ra Vu Liệu, anh ấy hỏi: “Em gái tôi bây giờ đang ở đâu?”
Vu Liệu đưa bọn họ vào trong phòng bệnh rồi nói sơ qua tình hình: “Cô Bộ chỉ là phát sốt bình thường, cô ấy đã truyền một chai rưỡi, chỉ cần đợi hết chai này là xong.”
Nghe những lời nói này của Vu Liệu người nhà họ Bộ mới bình tĩnh lại.
Khi chai nước thứ hai sắp nhìn thấy đáy, Bộ Thiển cuối cùng cũng tỉnh lại. Sau khi tỉnh dậy, cô dụi mắt vô thức tìm kiếm: “Sở Yếm.”
“Thiển Thiển, anh hai đây.”
Bộ Thời cúi người nhìn em gái nằm trên giường bệnh: “Sở Yếm không có ở đây, bác sĩ Vu nói có một người tốt bụng đã đưa em tới bệnh viện.”
Bộ Thiển: “?”
Bộ Thiển nhíu mày, không thể tin nói: “Anh nói dối.”
Bộ Thời thấy cô không tin bèn chỉ vào Vu Liệu đứng phía sau: “Nếu em không tin thì có thể hỏi bác sĩ Vu.”
Bộ Thiển đã hạ sốt, đầu óc không còn choáng váng nữa. Cô nhìn Vu Liệu đứng sau lưng Bộ Thời, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vu Liệu hắng giọng, đang định lấy lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước nói với cô nhưng không ngờ Bộ Thiển lại không hỏi anh ấy.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Vu Liệu có cảm giác Bộ Thiển chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu anh ấy.
“Chính Sở Yếm đã đưa tôi tới đây.”
Có lẽ vì cuối cùng cũng gặp được Sở Yếm nên sau khi tỉnh lại tinh thần Bộ Thiển được cải thiện thấy rõ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được. Cô ngồi dậy, nhờ y tá rút kim tiêm cho mình nhưng vẫn ôm chặt áo khoác trong tay.
Vu Liệu chần chờ vài giây sau đó mở miệng nói: “Cô Bộ, tôi chưa từng gặp Sở Yếm, cái áo khoác trong tay cô là của tôi.”
Bộ Thiển không thèm ngước mắt, vạch trần anh ấy: “Anh đừng động vào.”
Cô nhạy cảm với mùi hương trên người Sở Yếm hơn bất kỳ ai. Chiếc áo này không những giống hệt với cái Sở Yếm mặc trước khi cô ngất mà còn giống cả mùi hương còn lưu lại.
Ba mẹ Bộ không thích việc con gái yêu của họ câu nào cũng hỏi về Sở Yếm nhưng bọn họ cũng hết cách với cô.
“Thiển Thiển.”
Nhiếp Vi bước đến an ủi con gái: “Con bây giờ đi đứng không tiện, đi tìm Sở Yếm chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức. Anh hai con và Sở Yếm đang hợp tác làm ăn, chỉ cần con nghe lời mẹ sẽ bảo anh hai đưa con đi cùng. Lúc ấy con có thể trực tiếp hỏi Sở Yếm xem cậu ta có phải bạn trai con hay không. Con nghĩ xem, như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Trong mắt Nhiếp Vi, “mối tình” giữa Bộ Thiển và Sở Yếm đều do cô tưởng tượng ra.
Chỉ có một cách để loại bỏ mộng tưởng của con gái…
Đó là để cô tự mình kiểm chứng mộng tưởng của mình, như vậy mới có thể làm sáng tỏ sự việc.
Đến lúc đó, con gái yêu của bọn họ mới hoàn toàn hết hy vọng.
Bộ Thiển ôm áo khoác của Sở Yếm ngồi nghe Nhiếp Vi nói. Cô chớp mắt, đồng ý một cách sảng khoái: “Thế cũng được, nhân dịp này tôi sẽ dẫn Sở Yếm về ra mắt phụ huynh.”
Cô biết dòng thời gian hiện tại là hai năm sau nhưng trí nhớ của cô vẫn còn dừng lại ở những kỉ niệm với Sở Yếm vào hai năm trước.
Chỉ cần cô chưa nhớ lại chuyện chia tay thì hai người vẫn chưa kết thúc.
Phòng của Bộ Thiển ở bệnh viện trung tâm thành phố vẫn còn trống, ba mẹ Bộ đang chuẩn bị đồ đạc để đưa cô về đó. Bộ Thời đi sau cùng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Mẹ anh ấy đúng là giỏi dựng chuyện, ngay cả việc anh ấy và Sở Yếm hợp tác với nhau bà ấy cũng nói được…
Cách đây không lâu anh ấy vừa cùng Sở Yếm cạnh tranh một bất động sản.
Ba mẹ Bộ tìm được con gái thì vui mừng mỉm cười, chỉ có Bộ Thời đi phía sau là cười không nổi. Sau khi đưa ba mẹ và em gái đến bệnh viện trung tâm thành phố, Bộ Thời vội vàng đi tìm anh cả.
Phải hợp tác với Sở Yếm như thế nào vẫn phải nhờ anh cả cho ý kiến.
Bên này, Bộ Thiển ôm quần áo của Sở Yếm chìm vào trong giấc ngủ.
Còn bên kia, Sở Thân bị cô đập một phát vào đầu cũng đang nằm trong bệnh viện.
Sở Thân phải khâu vài mũi trên đầu. Trong lúc khâu, thiếu thuốc tê nên anh ta đau đến tưởng chừng như muốn ngất đi lần nữa.
“Sở Yếm!”
Sở Thân đau đến tỉnh cả người, hai tay nắm chặt ga giường, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo dữ dội: “Con mẹ nó, mày muốn giết tao đấy à Sở Yếm!”
Sở Thân tức giận gào thét, anh ta dùng những lời lẽ ác độc nhất để chửi rủa, xúc phạm Sở Yếm.
Sở Yếm đứng ở hành lang nghe tiếng động bên trong, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không cảm xúc. Một lúc sau, anh mới hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Hôm nay cậu thấy cô ấy đi đứng không vững à?”
Vệ sĩ nghiêm túc gật đầu, cam đoan nói: “Đúng vậy! Cô gái chạy ra xe hôm nay chính là cô gái bị gãy chân đó!”
Vệ sĩ không biết chân Bộ Thiển đã bị thương từ trước nên cho rằng là do Sở Thân làm.
Cậu ba Sở không có việc xấu nào là không dám làm!
Dưới sự cáo trạng của vệ sĩ, Sở Thân vừa khâu vết thương xong ra khỏi bệnh viện lại không cẩn thận bị “què chân”.
Sở Thân liên tục gặp hoạ: “...”
Chết tiệt.
Còn chưa kết thúc nữa!
Sở Thân uể oải, nghiến răng chịu đau rồi lê lết cơ thể bẩn thỉu vào trong xe. Đáy mắt anh ta tràn đầy lửa giận khi nhớ lại chuyện đã xảy ra ban ngày.
Dù là con bé dám đập vào đầu anh ta hay là Sở Yếm gây phiền phức cho anh ta ở bệnh viện thì hai người này cứ chờ đấy!
Đêm đó, tâm trạng của mọi người đều ngổn ngang, chỉ có Bộ Thiển vẫn bình thản. Cô hiếm khi có đủ kiên nhẫn xem hết tin tức trên điện thoại, sau đó sửa sang lại tình hình công việc hiện tại của mình.
“Tạp chí động vật…”
Hai mắt Bộ Thiển sáng lên, cô cực kỳ thích công việc này! Từ nhỏ cô đã say mê các loài động vật. Hồi còn học đại học cô thường xuyên đến khu bảo tồn làm tình nguyện viên. Dù đã mất đi hai năm ký ức nhưng kinh nghiệm và kiến thức Bộ Thiển tích lũy được từ khoảng thời gian đó cũng đủ cho cô dùng.
Công việc mơ ước, bạn trai cũng là người mình thích.
Bộ Thiển ôm áo khoác, nằm trên giường lăn hai vòng, híp mắt nói: “Mình phải mau chóng khỏe lại mới được!”
Chờ sau khi khoẻ hẳn, cô không cần phải ôm áo khoác Sở Yếm nữa.
Cô muốn trực tiếp ôm Sở Yếm!