Lại dỗ em một chút đi !

Sau khi Bộ Thiển ngủ được một lúc, Bộ Trầm và Bộ Thời lại đi tìm bác sĩ Tần đang trực đêm.
 
Bộ Thời chỉ quan tâm một vấn đề: “Ký ức của em gái tôi thực sự chỉ có thể chờ tự con bé hồi phục thôi sao? Không có phương pháp điều trị nào à?”
 
Bác sĩ Tần kiên nhẫn giải thích: “Não là bộ phận nguy hiểm và phức tạp nhất của cơ thể con người. Cô Bộ bây giờ ngoài việc mất trí nhớ ra thì cơ thể vẫn khỏe mạnh. Các anh có thể đợi cô ấy hồi phục tự nhiên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bộ Thời: “...”
 
Khuôn mặt tuấn tú của Bộ Thời gần như sắp đeo lên mặt nạ đau khổ.
 
Anh ấy ngồi xuống ghế, ngẩng đầu hỏi anh cả: “Thiển Thiển không hồi phục, chúng ta nhất định phải tiếp xúc với Sở Yếm. Phải làm sao đây, em nghe nói họ Sở rất hay thù dai, cậu ta...”
 
“Cậu ta muốn thù dai thì cũng là thù với em.”
 
Bộ Trầm bình tĩnh nói: “Liên quan gì đến anh?”
 
Bộ Thời: “???”
 
Bộ Thời nhìn anh trai mình với vẻ mặt không thể tin nổi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ Trầm lại nói thêm: “Cũng là do em muốn đi gặp Sở Yếm, A Thời, em phải biểu hiện cho tốt, đừng khiến mẹ và Thiển Thiển thất vọng.”
 
Bộ Thời nghe ra ý của anh cả là để anh ấy tự mình đối mặt, tức giận đến nghiến răng: “Anh đến bệnh viện với em chẳng lẽ không phải là để giải quyết chuyện cho em à?”
 
Bộ Trầm cầm một chiếc túi nhỏ trong tay, nhàn nhạt nói: “Anh đến để đưa cho Thiển Thiển người sứ nhỏ của em ấy.”
 
Cả nhà đều biết thói quen ngủ phải ôm người sứ nhỏ của Thiển Thiển. Những ngày ở bệnh viện không có người sứ nhỏ bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của Thiển Thiển giảm đi rõ rệt.
 
Đặc biệt là lúc mới đầu, cô hoàn toàn dựa vào cảm giác mê man do thuốc mang đến, hay còn gọi là tác dụng phụ thì mới có thể ngủ được.
 
Mấy ngày nay cô ngừng uống thuốc, càng không ngủ được.
 
Bộ Thời nhìn cái túi nhỏ, cau mày hỏi: “Người sứ nhỏ này không phải bị vỡ rồi sao? Anh chuẩn bị một cái mới à?”
 
Bộ Trầm trầm giọng nói: “Anh tìm người sửa lại đấy.”
 
Vì người sứ nhỏ vỡ nát quá nhiều, anh ấy đã đặc biệt mời người thợ giỏi nhất để sửa nó. Ban đầu người thợ không nhận, nhưng sau khi anh ấy đến van nài nhiều lần, người thợ mới thở dài nhận lời.
 
Sau khi bác sĩ Tần tư vấn xong, Bộ Trầm và Bộ Thời đi đến phòng bệnh.
 
Theo dự đoán của họ, lúc này Thiển Thiển có lẽ vẫn đang trằn trọc không ngủ được. Đúng lúc, họ mang người sứ nhỏ đến sẽ nói chuyện vài câu và dỗ dành cho cô ngủ.
 
Cửa phòng bệnh không khóa, ban đêm y tá thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra phòng.
Bộ Trầm nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
 
“Thiển Thiển.”
 
Anh ấy chỉ gọi một tiếng rồi lập tức im bặt. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô gái trên giường nghiêng người ôm cái gì đó đang ngủ ngon lành.
 
Bộ Thời đi lên từ phía sau cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
 
Bộ Trầm khẽ hỏi: “Bây giờ Thiển Thiển không cần người sứ nhỏ mà cũng có thể ngủ ngon như vậy à?”
 
Nếu đúng là như vậy, việc anh ấy có đưa người sứ nhỏ hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa.
 
Bộ Thời thở dài, nói với anh ấy: “Vẫn nên để Thiển Thiển ngủ với người sứ nhỏ đi.”
 
Anh ấy chỉ vào một góc quần áo lộ ra khỏi chăn, đau đầu nói: “Hôm nay em ấy ôm áo khoác ngủ, khăng khăng rằng đây là áo khoác của Sở Yếm.”
 
“Vu Liệu đã nói là áo của cậu ta. Nhưng Thiển Thiển không chịu, còn nói Vu Liệu nói dối.”
 
Bộ Trầm nghe xong, cũng im lặng.
 
Xác suất chiếc áo khoác này là của Sở Yếm gần như bằng không, ai cũng biết điều đó. Sở Yếm ghét nhất việc người khác đến gần anh, chạm vào đồ của anh.
 
Bảo là anh đưa áo của mình cho một cô gái ôm ấp.
 
Chuyện này quả thực quá sức tưởng tượng.
 
Hai anh em nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ lo lắng. Bác sĩ Tần chỉ nói Thiển Thiển bị mất trí nhớ tạm thời nhưng kiên quyết không thừa nhận rằng đầu óc Thiển Thiển có vấn đề, xuất hiện chứng hoang tưởng.
 
“Anh cả, anh đặt người sứ nhỏ lên đầu giường của em ấy đi, như vậy sáng mai em ấy tỉnh dậy sẽ nhìn thấy.”
 
“Ừ.”
 
Bộ Trầm đặt người sứ nhỏ đã được sửa lại lên đầu giường, ở vị trí mà Thiển Thiển chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy.
 
Hai người không nán lại lâu nữa, cùng nhau rời đi.
 
Ngày hôm sau.
 
Bước vào giấc ngủ, Thiển Thiển mơ màng cho đến khi trời sáng. Trong mơ, hình ảnh Sở Yếm lấp đầy tâm trí cô. Cô mơ thấy mình và Sở Yếm quay trở lại thời trung học. Họ ngồi trong lớp học, Sở Yếm gục xuống bàn ngủ, trên cổ tay đeo một chiếc dây buộc tóc nhỏ màu hồng có hình tai thỏ.
 
Hồi ấy, không biết từ đâu mà các bạn trai trong lớp lan truyền một tin đồn rằng con trai luôn sẵn sàng đem theo một chiếc dây buộc tóc để khi con gái cần có thể đưa cho họ, đây được xem là hành động ga lăng.
 
Giá của một chiếc dây buộc tóc chỉ từ vài xu đến vài đồng, nhưng vì muốn “ga lăng”, các bạn trai đều mua một chiếc và đeo trên cổ tay.
 
Nhưng không ai ngờ rằng, một người vốn dĩ ít nói và không hòa đồng như Sở Yếm cũng mua loại dây buộc tóc này.
 
Giọng Mộc Miên Miên nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô, mang theo sự háo hức khó che giấu: “Thiển Thiển, cậu nói xem, Sở Yếm sẽ cho con gái đeo dây buộc tóc của cậu ấy không nhỉ?”
 
Không chỉ Mộc Miên Miên, mà còn có những bạn học sinh khác cũng đang lén nhìn, thầm đoán già đoán non.
 
Bộ Thiển nhìn chiếc dây buộc tóc màu hồng, tim đập nhanh như đang đánh trống.
 
Cuối cùng của giấc mơ, là con đường núi dài dưới ánh chiều tà.
 
Cô mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, đứng trên con đường núi, mái tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng bay trong gió, trên tóc buộc một chiếc dây buộc tóc nhỏ màu hồng với hình tai thỏ đáng yêu.
 
Sau lưng cô, có một thiếu niên lặng lẽ đưa cô về nhà.
 
Giấc mơ tái hiện ký ức xưa khiến Bộ Thiển tỉnh dậy vẫn còn mơ màng. Cô dụi dụi mắt, chưa tỉnh hẳn hai giây đã nhìn thấy người sứ nhỏ trên đầu giường.
 
Bộ Thiển: “...!”
 
Đôi mắt Bộ Thiển chợt sáng bừng lên, cô giơ tay cầm lấy người sứ nhỏ.
 
Nhiếp Vi vừa cầm đồ ăn sáng bước vào, nhìn thấy con gái mới sáng sớm đã cong môi cười, tâm trạng cũng vui vẻ lên theo. Bà mở hộp đồ ăn sáng, nhẹ nhàng gọi Bộ Thiển: “Thiển Thiển, đến ăn sáng nào.”
 
Bữa sáng có rất nhiều món, và mỗi phần đều không quá nhiều.
 
Bộ Thiển vẫn đang mải mê với người sứ nhỏ của mình, cô vui mừng hỏi: “Không phải mọi người nói là người sứ nhỏ của tôi đã vỡ rồi sao? Sao nó lại quay lại đây?”
 
“Anh cả của con đích thân tìm người sửa đấy. Lúc trước nó vỡ nát quá, mọi người sợ không sửa được sẽ làm con thất vọng nên không nói trước cho con biết.”
 
Người sứ nhỏ bị vỡ quá nặng, dù đã được thợ giỏi sửa chữa cẩn thận, nhưng vẫn còn lại rất nhiều vết nứt.
 
Người sứ nhỏ vốn đã cũ, giờ thì vừa nứt vừa cũ.
 
Bộ Thiển cọ cọ mặt vào người sứ nhỏ, mắt cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp. Khi tâm trạng tốt, giọng nói của cô cũng có vẻ dịu dàng hơn: “Khi nào anh ấy về thì tôi sẽ cảm ơn anh ấy.”
 
“Người một nhà mà cảm ơn cái gì.”
 
Nhiếp Vi dọn bữa sáng xong, gọi cô tới ăn: “Bữa sáng này tốt cho dạ dày, dạ dày con không tốt, phải ăn sáng đầy đủ mỗi ngày, như vậy mới tốt cho dạ dày.”
 
Bộ Thiển chần chừ, sau khi sửa soạn một chút rồi mới đi xuống ăn cơm.
 
Cả nhà họ Bộ đều rất tốt với cô. Bộ Phong và Bộ Trầm tính tình điềm đạm, tuy không nói nhiều lời hoa mỹ, nhưng sự quan tâm của họ dành cho cô thể hiện qua từng hành động.
 
Nhiếp Vi cũng là một người mẹ dịu dàng, chỉ là hay khóc một chút.
 
Bữa sáng rất ngon miệng, cháo thịt nạc nóng hổi, thêm bánh bao thơm lừng, còn có bánh táo đỏ, bánh xốp, sủi cảo trứng, ăn từng món một, dạ dày ấm áp, bụng cũng đầy ắp.
 
Bộ Thiển nghiêm túc nói cảm ơn.
 
Cô vẫn không gọi ba mẹ, cũng không gọi anh trai.
 
Cả nhà tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không quá lo lắng. Lúc trước khi bọn họ mới nhận Thiển Thiển về, Thiển Thiển cũng không gọi giống như bây giờ.
 
Sau đó ở chung lâu hơn, Thiển Thiển mới dần dần chịu mở miệng gọi bọn họ.
 
Ngày tháng còn dài.
 
Họ có kiên nhẫn, cũng có lòng tin rằng sẽ khiến Thiển Thiển gọi lại một lần nữa.
 
Trong bệnh viện, sau khi xem qua kết quả kiểm tra ngày hôm nay, bác sĩ Tần gọi Bộ Phong đến: “Cô Bộ đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, gia đình có thể đưa cô ấy về nhà tĩnh dưỡng.”
 
Bộ Thiển đã có thể ăn uống bình thường, ngủ ngon giấc, quả thật không cần phải chiếm giường bệnh ở viện.
 
Chỉ là Bộ Phong còn có chút lo lắng: “Chân của Thiển Thiển vẫn chưa khỏi hẳn.”
 
Bác sĩ Tần mỉm cười: “Chân của cô ấy cũng sắp khỏi rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, không bị trẹo chân lần thứ hai là sẽ không có vấn đề gì.”
 
Sau khi được bác sĩ Tần giải thích, ba mẹ Bộ mới an tâm phần nào.
 
Môi trường ở bệnh viện tuy cũng tốt, nhưng so với ở nhà thì đương nhiên vẫn là ở nhà tốt hơn. Người giúp việc ở nhà đều là những người đã quen việc, rất biết chăm sóc người khác.
 
Ngày hôm đó.
 
Bộ Thiển được đón về nhà họ Bộ.
 
Lúc này Bộ Thiển vẫn còn lạ lẫm với nhà họ Bộ nên không muốn qua đó. Nhưng Nhiếp Vi nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói với cô: “Năm nay con vẫn luôn ở nhà, phòng ngủ đều do con tự trang trí. Nếu con không ở mà đi tìm nhà thì cũng mất thời gian với hơi phiền phức đấy.”
 
Nhiếp Vi rất biết dỗ dành.
 
Bà nhẹ nhàng nói, dỗ dành một lúc thì cuối cùng cũng dỗ được Bộ Thiển về nhà.
 
Ngồi trên xe, Bộ Thiển vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Cô muốn nói mình sẽ trả tiền nhà, nhưng nhìn vào số dư trên WeChat và Alipay, cũng như mức lương thực tập của mình thì Bộ Thiển đành im lặng.
 
Lương thực tập không cao, nhưng tiền trong điện thoại của cô lại nhiều.
 
Không cần phải hỏi, tiền này chắc chắn là nhà cho.
 
Cầm tiền nhà họ Bộ để trả tiền thuê nhà cho nhà họ Bộ, không bị đột quỵ não ba năm thì không ai có ý định làm chuyện này.
 
“A! Cô chủ về rồi!”
 
Vừa về đến nhà, một dì giúp việc mập mạp đã nhanh bước đi về phía này. Dì giúp việc trông khoảng ba bốn mươi tuổi, rất dễ gần.
 
Bà ấy nhìn Bộ Thiển từ trên xuống dưới, cuối cùng nghiêm túc đưa ra kết luận: “Gầy rồi!”
 
Bộ Thiển: “...?”
 
Nói nghiêm túc đấy hả?
 
Ở trong bệnh viện, cô chỉ ăn chứ không vận động nhiều, ngày nào cũng có canh bổ dưỡng để uống. Nếu không hóp bụng thì chỉ cần nhéo một cái là thấy cả một mảng thịt mỡ.
 
“Nhưng không sao, để tôi nấu vài món ngon cho cháu bồi bổ.”
 
Dì giúp việc mập mạp hăm hở mài dao, đã bắt đầu lên kế hoạch cho thực đơn. Giống như những người giúp việc khác trong nhà, bà ấy không ở chung với chủ mà ở trong một căn nhà nhỏ cạnh nhà chủ, rất gần, không ảnh hưởng đến việc đi lại làm việc.
 
“Tôi không cần tẩm bổ đâu.”
 
Bộ Thiển vội vàng dập tắt ý định lên thực đơn của dì giúp việc mập mạp, cô đưa cánh tay mình cho dì giúp việc xem: “Dì xem này, tôi ở trong bệnh viện đã béo lên bốn năm cân rồi.”
 
Dì giúp việc: “...”
 
Dì giúp việc đưa cánh tay của mình ra.
 
Bộ Thiển nhìn cánh tay của dì giúp việc, lại nhìn cánh tay nhỏ như củ sen của mình, im lặng không nói gì.
 
Nhiếp Vi nhìn đến bật cười.
 
Bà dẫn Bộ Thiển lên phòng ngủ trên lầu, đưa cho cô chìa khóa mới: “Cái túi trước kia của con bị cháy trong xe, đồ bên trong không giữ lại được gì nên mẹ đã chuẩn bị lại cho con.”
 
Bộ Thiển ngẩng đầu nhìn căn phòng ngủ ấm áp trước mắt. Căn phòng được trang trí rất mộng mơ, sử dụng nhiều màu hồng, nhưng nhờ sự xa hoa, nên những màu hồng này trông không hề tầm thường.
 
“Thiển Thiển, con nghỉ ngơi cho khỏe, cơm tối xong mẹ sẽ gọi con.”
 
“Ừm.”
 
Cửa phòng ngủ đóng lại, Nhiếp Vi chu đáo dành cho con gái không gian riêng tư.
 
Vợ chồng bà bước xuống cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh mua cá vàng theo lời đại sư dặn chưa? Còn cả khu vườn sau nhà cũng phải sửa sang lại nữa.”
 
Nhiếp Vi lẩm bẩm nhắc lại lời đại sư, Bộ Phong im lặng chờ bà nói xong rồi mới nhắc nhở: “Lần trước em cũng nói đi cầu khấn đại sư gì đó linh nghiệm lắm, kết quả tối hôm đó con gái chúng ta gặp tai nạn xe.”
 
Bởi vậy có thể thấy, đi thắp hương lễ Phật cũng không hẳn là bảo đảm bình an.
 
Nhiếp Vi nghẹn lời.
 
Hồi lâu sau, bà mới bực bội cãi lại: “Lần trước em cầu sai, mấy ngày trước em mới biết, chỗ em đến là chỗ cầu duyên!”
 
Cầu bình an ở nơi cầu duyên nên tất nhiên là không thành rồi.
Nhiếp Vi tiếp tục loay hoay với phong thuỷ, mong lần này có thể cầu bình an cho con gái.
 
Trong phòng ngủ.
 
Bộ Thiển đang lục lọi đồ đạc, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của cô. Trên giá sách là những quyển sách đọc dở, hộp sô cô la đã mở nắp, trong tủ quần áo là những bộ quần áo được phân loại cẩn thận…
 
Cô thực sự đã sống ở đây rất lâu.
 
Nhưng sau khi lục tung cả căn phòng, cô vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì mới liên quan đến Sở Yếm. Chỉ có một ít đồ cũ: người sứ nhỏ vừa được sửa lại, dây buộc tóc hình tai thỏ màu hồng, hàng trăm bức thư tình ố vàng, những viên đá kỳ quặc, v.v…
 
“Mình, bọn mình thật sự chia tay rồi.”
 
Sau khi lục tung mọi ngóc ngách mà vẫn không tìm thấy thứ gì mới, Bộ Thiển ôm đầu gối ngồi thụp xuống tấm thảm dày mịn, lòng bỗng dấy lên một nỗi hoang mang và lo lắng vô định.
 
Cô siết chặt con sứ nhỏ trong tay, cố gắng lục lại trí nhớ…
 
Lục lại lý do vì sao mình chia tay.
 
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Bộ Thiển tủi thân ôm lấy đầu gối, cô hoàn toàn không nhớ ra.
 
Hai năm trước, cô và Sở Yếm thường xuyên cãi vã, nhưng những cuộc cãi vã đó không đến mức phải chia tay. Chắc chắn phải có chuyện gì đó hoặc có người nào đó xen vào giữa hai người, dẫn đến kết cục như vậy.
 
Đến tối.
 
Tâm trạng Bộ Thiển không tốt, nhưng sau khi thưởng thức những món ăn ngon do dì giúp việc nấu, tâm trạng của cô đã được chữa lành thành công.
 
Bầu không khí nhà họ Bộ rất thoải mái, anh cả và anh hai tuy rất bận rộn nhưng vẫn cố gắng dành thời gian ăn cơm cùng gia đình. Dưới ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú của em gái và cả nhà, sau khi ăn xong bữa tối, Bộ Thời lau miệng rồi mới thốt ra tiến triển gần đây nhất.
 
“Thiển Thiển, tối thứ năm này, anh hai đưa em ra ngoài.”
 
“Đi đâu?”
 
“Ông Sở tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu đích tôn.”
 
“…”
 
Bộ Thiển im lặng, cô rất ghét nhà họ Sở. Tiệc đầy tháng cho đứa cháu đích tôn của nhà họ Sở, có thể Sở Yếm sẽ đến, nhưng những người khác trong nhà họ Sở cũng nhất định sẽ đến.
 
Giữa người nhà họ Sở và Sở Yếm, Bộ Thiển nghiến răng, chịu đựng sự ghê tởm đối với nhà họ Sở rồi gật đầu.
 
Bộ Thời nhìn em gái, do dự một chút, lại nuốt ngược tin tức mới có được mà chưa kiểm chứng vào trong.
 
Tin tức nói rằng, ngoài mặt ông Sở tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu đích tôn, nhưng thực ra là muốn sắp xếp hôn sự cho Sở Yếm. Thậm chí, đối tượng liên hôn cũng đã được chọn.
 
Bộ Thiển không biết tin này, trước khi đến tối thứ năm, cô đã quay lại làm việc tại tòa soạn tạp chí.
 
Cô mới đến được một lúc, tổng biên tập đã gõ gõ vào bàn làm việc của cô, nhắc nhở: “Bản báo cáo nghiên cứu của cô phải nộp rồi, nhớ nộp cho tôi trước khi tan ca hôm nay.”
 
Bộ Thiển ngẩn người.
 
Cô vừa mới xem qua máy tính trên bàn làm việc, trong máy tính không có bản báo cáo nào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui