Lại dỗ em một chút đi !

Tổng biên tập nổi tiếng là người khắt khe nên cả tòa soạn không ai là không e dè ông ta. Ngay cả phó tổng biên tập, người lúc nào cũng ôm khư khư bình giữ nhiệt, khi nhìn thấy ông ta cũng vội vàng quay đầu tránh né.
 
Nếu không phải vì gặp tai nạn nhập viện thì đơn xin nghỉ phép này của Bộ Thiển cũng không được phê duyệt.
 
Sau khi về nhà họ Bộ, cô đã dặn dò mọi người trong nhà phải giữ bí mật, khiêm tốn một chút. Vì vậy, bình thường khi đi ra ngoài hay đi làm, cô không bao giờ đề cập đến gia cảnh của mình, tổng biên tập cũng không biết thân thế của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mãi đến khi Lâm Nhị nhìn thấy cô lái xe sang thì mới biết cô rất giàu.
 
Tổng biên tập nói xong liền bỏ đi, không hề lãng phí thời gian để nghe cô nói.
 
Bộ Thiển nhìn bóng lưng của ông ta, buồn bã ngồi lại chỗ. Cô lại mở máy tính ra xem, xem đi xem lại, phát hiện máy tính hơi lag.
 
“Này, máy tính của tôi bị hỏng à?”
 
“Hình như dạo trước ai đó không cẩn thận làm đổ nước vào máy tính của cô, chị Hoàng thấy vậy nên bảo Tiểu Lâm gọi thợ sửa máy tính đến sửa cho cô.”
 
Máy tính ở vị trí làm việc của Bộ Thiển cũng giống như mọi người, đều được cấp đồng bộ.
 
Chỉ có điều sau khi phân chia máy tính xong, mọi người không được phép tự ý động vào máy tính của người khác. Họ đều phải viết đủ loại tài liệu nghiên cứu, báo cáo mỗi ngày, thứ này trước khi phát hành đều có khả năng bị sao chép.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ Thiển nghe vậy bèn nhíu mày.
 
Người vừa nói chuyện với cô là một đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô. Người phụ nữ uốn tóc xoăn sóng lớn, môi tô son đỏ, mọi người đều gọi cô ấy là chị Châu.
 
“Thiển Thiển, máy tính của em thiếu gì à?”
 
Chị Châu là nhân viên lâu năm của tạp chí, chuyện gì cũng từng gặp qua. Ban đầu nghe tổng biên tập đến đòi báo cáo, tổng biên tập vừa đi, Bộ Thiển liền bắt đầu hỏi về máy tính của mình.
 
Rõ ràng là báo cáo mà tổng biên tập cần đã gặp vấn đề gì trong máy rồi.
 
Bộ Thiển cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Báo cáo của em không còn nữa.”
 
Bộ Thiển rất hiểu bản thân mình, với kiểu báo cáo phải nộp như này chắc chắn cô sẽ không bỏ trống không làm như vậy.
 
Trước khi đến đây, Bộ Thời đích thân đưa cô đi.
 
Chuyện tai nạn xe, phía cảnh sát đã có manh mối nhưng vẫn chưa hoàn toàn định án. Trước khi định án bắt người, nhà họ Bộ không thể yên tâm để Bộ Thiển tự đi lại làm việc.
 
Nếu người nhà không đích thân đưa đón, thì sẽ cho vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo.
 
Trên đường đi.
 
Bộ Thời vừa lái xe vừa nói chuyện với cô về công việc ở tạp chí. Cô đã thực tập ở đó ba tháng, và hiện đang ở giai đoạn cuối cùng.
 
Trên WeChat, lịch sử trò chuyện với bạn thân Lộc Khê cũng đề cập đến công việc.
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Lần này tớ làm về chủ đề mèo đốm thảo nguyên.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Cho cậu xem ảnh mèo đốm thảo nguyên tớ sưu tầm được, sau này có cơ hội tớ muốn tự mình đi chụp ảnh chúng.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Lần này nộp báo cáo xong, chắc chắn tớ sẽ được chuyển lên chính thức.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Khi có kết quả chuyển lên chính thức thì chắc cậu cũng về nước rồi. Lúc đó chúng ta đi ăn lẩu nhé.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Mệt quá, tớ vẫn đang tăng ca.”
 
Thiển Thiển nằm ườn: “Huhuhu, cuối cùng cũng viết xong báo cáo rồi.”
 
Lịch sử trò chuyện về “báo cáo” dừng lại ở nửa tiếng trước khi cô gặp tai nạn.
 
Nói cách khác, trước khi gặp tai nạn, cô đã tăng ca ở tòa soạn để hoàn thành báo cáo.
 
Nhưng bây giờ báo cáo của cô đâu?
 
Chị Châu thấy sắc mặt cô khó coi, lo lắng an ủi: “Em đừng lo lắng, trước tiên hãy xem có bản sao lưu nào không.”
 
“Từ giờ đến lúc tan làm vẫn còn lâu. Nếu mà không tìm được thì em xem có thể nhớ lại nội dung bản báo cáo rồi viết lại được không.”
 
Bộ Thiển: “...”
 
Bộ Thiển bình tĩnh đứng dậy rồi đi ra ngoài.
 
Chị Châu ngẩn ra: “Em định làm gì?”
 
Bộ Thiển mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Kiểm tra camera, tìm chị Hoàng, làm rõ xem ai đã động vào máy tính của em.”
 
Tất nhiên, trước đó cô đã gọi điện cho một người bạn.
 
Là bạn học đại học, khoa máy tính. Người ta thường nói biết máy tính cũng không nhất thiết phải biết sửa máy tính, nhưng người bạn này lại sửa máy tính rất lợi hại.
 
Cô tìm thấy tên người này trong số người liên lạc WeChat, và theo những tin nhắn trò chuyện gần đây, thấy quan hệ của hai người họ khá tốt.
 
Danh bạ có lưu số điện thoại, cô trực tiếp gọi qua: “Đàn anh Bùi, anh có thể giúp em một việc được không?”
 
Nghe vậy, Bùi Ức không nói hai lời, trực tiếp đồng ý: “Được chứ, việc gì?”
 
“Giúp em sửa máy tính.”
 
Bùi Ức nghẹn lời, khi còn học đại học, do theo học ngành máy tính nên anh ta thường xuyên được các bạn nữ hỏi một câu: “Đàn anh/ đàn em ơi, anh/ em có thể giúp tôi xem thử máy tính của tôi được không?”
 
Sau khi giải thích nhiều lần rằng “Tôi không biết sửa máy tính”, Bùi Ức đã cảm thấy mệt mỏi. Đúng lúc này, hoa khôi của khoa phát thanh lại tìm đến anh ta.
 
Hoa khôi vừa mở lời đã nói câu quen thuộc: “Bùi Ức, máy tính của em bị đen màn hình, anh có thể xem giúp em nguyên nhân là do đâu được không?”
 
Bùi Ức im lặng vài giây rồi nhận lấy máy tính: “Được rồi, anh mang về ký túc xá xem giúp em nhé.”
 
Chiếc máy tính của hoa khôi là do Bùi Ức nhờ người khác sửa, nhưng từ sau đó, anh ta đã cố gắng học thêm một kỹ năng mới: Sửa máy tính.
 
Anh ta có năng khiếu sửa máy tính, sau vài năm học đại học, tay nghề của anh ta đã vượt qua cả những thợ sửa chuyên nghiệp.
 
“Em đang ở đâu? Giờ anh đang rảnh, anh đến tìm em nhé?”
 
“Em đến tìm anh cũng được.”
 
Bộ Thiển không muốn làm phiền người khác như vậy. nhưng Bùi Ức lại cười nói: “Khách sáo cái gì, em gửi địa chỉ qua đây, anh xuống gara lấy xe.”
 
“Vậy, vậy cảm ơn anh.”
 
Cúp điện thoại, Bùi Ức xuống gara lấy xe. Anh ta nổ máy xong rồi kết nối cuộc gọi thoại trên xe.
 
Đối tượng của cuộc gọi thoại lần này là Sở Yếm.
 
“Sếp.”
 
Bùi Ức cung kính báo cáo: “Tôi xin phép anh được nghỉ phép, chiều nay tôi có việc phải ra ngoài.”
 
Sở Yếm nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
 
Xin nghỉ đi báo với bộ phận nhân sự, báo với anh làm gì.
 
Bùi Ức hắng giọng, nói tiếp: “Sếp, tôi có thể xin nghỉ có lương không?”
 
Sở Yếm: “...?”
 
Sở Yếm ngồi trong phòng làm việc, lông mày dần dần nhíu lại.
 
Hôm nay Bùi Ức ra ngoài quên uống thuốc à?
 
“Sếp, tôi muốn xin nghỉ phép có lương.” Bùi Ức lặp lại lời đề nghị táo bạo của mình, đồng thời nhanh chóng giải thích lý do: “Bây giờ tôi phải đi giúp một đàn em sửa máy tính, nghe nói bài báo cáo của em ấy đang ở trong máy. Tối nay phải nộp cho tổng biên tập rồi.”
 
“Chuyện cấp bách như vậy, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
 
Mặc dù Bùi Ức tỏ ra rất cung kính, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khi gọi điện cho Sở Yếm, anh ta không hề lo lắng. Ngược lại còn rất thoải mái.
 
Lý do không có gì khác, hai người từng quen biết nhau trong một cuộc thi và còn là bạn cùng phòng trong một thời gian ngắn. Bùi Ức là một người hòa đồng, hoàn toàn không sợ sự lạnh nhạt của Sở Yếm.
 
Sau khi cuộc thi kết thúc, hai người vẫn giữ liên lạc. Sau này, khi Bùi Ức muốn học sửa máy tính, Sở Yếm còn dạy anh ta một chút. Tất nhiên, là dạy có trả phí.
 
Bởi vậy, trước khi tới công ty của Sở Yếm, Bùi Ức đều gọi anh là: “Anh Sở.”
 
Sở Yếm nghe xong lý do xin nghỉ phép của Bùi Ức, giọng điệu không có gì dao động, đáp lại: “Không duyệt, tính là bỏ bê công việc.”
 
Sửa máy tính cho đàn em, không đến công ty làm việc.
 
Còn muốn xin nghỉ phép có lương, cho rằng anh tốt bụng lắm à?
 
Tên tư bản bóc lột Sở Yếm đưa tay ra chuẩn bị cúp máy. Nhưng trước khi cúp máy, Bùi Ức nhả ra một cái tên: “Tôi phải đến sửa máy tính cho đàn em Bộ Thiển.”
 
Sở Yếm: “...”
 
Bùi Ức lửng lơ nói: “Sếp, hình như đàn em bên kia đang rất gấp. Anh không thể cho tôi xin nghỉ phép được à? Nếu không được thì tôi đành phải thất hẹn với đàn em vậy.”
 
Sở Yếm: “...”
 
Sau một hồi im lặng, Sở Yếm lạnh mặt, ấn tắt điện thoại.
 
Chỉ là trước khi ấn, anh cũng thốt ra hai chữ: “Tùy anh.”
 
Thích đi đâu thì đi.
 
Bùi Ức nghe tiếng tút tút trong tai nghe, anh ta biết đơn xin nghỉ phép của mình đã được chấp thuận. Tuyệt vời! Anh ta sẽ sửa xong máy tính ngay, sau đó còn có thể xem livestream của hoa khôi khoa phát thanh!
 
Nhanh thôi.
 
Bùi Ức chạy tới tòa soạn.
 
Cùng lúc đó, Bộ Thiển đang tranh cãi với phòng giám sát: “Chỗ tôi ngồi vốn không phải góc khuất camera, không thể nào camera không quay được.”
 
Người phụ trách phòng giám sát cũng rất bất lực: “Cô Bộ, ngày mà cô muốn xem camera đã quá hạn rồi. Chúng tôi chỉ lưu trữ camera trong vòng bảy ngày, những đoạn camera lâu hơn nữa đã bị xóa hết cả rồi.”
 
Nói rồi, ông ta còn gọi thêm một người: “Về vấn đề camera của chúng tôi, tôi đã đặc biệt trao đổi với chị Hoàng trong nhóm của các cô, và cũng đã dặn chị ấy thông báo lại cho các cô rồi.”
 
Lại là chị Hoàng.
 
Bộ Thiển không cần suy nghĩ cũng biết báo cáo của mình nhất định có liên quan đến người này.
 
Cô từng nghe qua những lời đánh giá về chị Hoàng: thích lợi dụng, lòng dạ hẹp hòi. Ngoài ra, cô ta còn thích sai khiến người khác làm việc cho mình, đặc biệt là hay bắt nạt thực tập sinh.
 
Tính cách của Bộ Thiển không chịu được sự bắt nạt. Nếu chị Hoàng sai bảo cô làm việc thì khả năng cao là cô sẽ không làm.
 
Khả năng hai người trở mặt thành thù là rất cao.
 
Sự việc phát triển đến mức này, Bộ Thiển không hề lớn tiếng cãi vã, cũng không mất kiểm soát mà xông vào phòng tổng biên tập để tố cáo.
 
Cô cực kỳ bình tĩnh đi ra khỏi phòng giám sát, sau đó gặp Bùi Ức.
 
“Đàn em.”
 
Bùi Ức vẫy tay với cô như mèo thần tài: “Đừng lo lắng, đưa máy tính cho anh, anh sẽ cứu vãn báo cáo của em trước.”
 
Chuyện như thế này xảy ra với Bộ Thiển không phải là chuyện gì to tát trong giới công sở.
 
Cô dẫn Bùi Ức quay lại chỗ làm việc, Bùi Ức xắn tay áo, kiểm tra máy tính của cô tại chỗ.
 
Vấn đề của máy tính khá nghiêm trọng.
 
Bùi Ức nhìn lướt qua một lượt, sau đó anh ta cười rồi nói với giọng điệu thoải mái: “Máy tính của em bị người ta phá hỏng nên mọi dữ liệu bên trong mới mất hết.”
 
“Nhưng mà yên tâm, anh sửa được.”
 
Câu nói này của anh ta không to cũng không nhỏ, đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
 
Đặc biệt là Lâm Nhị ngồi sau Bộ Thiển, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.
 
Không, không thể nào.
 
Máy tính của Bộ Thiển hoàn toàn không thể sửa được, lần trước cô ta còn gọi hẳn một thợ sửa đến định dạng lại máy tính.
 
Nếu đã thế thì không ai có thể sửa được máy tính của Bộ Thiển.
 
Trái tim Lâm Nhị đập thình thịch, cô ta lo lắng nắm chặt tờ giấy A4 trong tay, mắt liên tục dõi theo từng động tĩnh của họ.
 
“Sửa ở đây không tiện lắm, anh có thể mang máy tính của em về nhà sửa được không? Khi nào sửa xong anh sẽ đem đến cho em.”
 
“Được.”
 
Bộ Thiển cúi người, tự tay giúp anh ta thu dọn.
 
Bùi Ức không để cô động tay, tự mình nhanh chóng thu dọn máy tính và cho vào balo.
 
Anh ta thu dọn xong, cũng không nán lại lâu, chuẩn bị rời đi.
 
Bộ Thiển đưa anh ta ra ngoài.
 
Bùi Ức nhìn xung quanh không có người ngoài, do dự một chút rồi nói thật với cô: “Em có thể xin tổng biên tập nộp bài vào sáng mai được không? Anh nghĩ máy tính của em sẽ cần thêm thời gian.”
 
Bộ Thiển mím môi, gật đầu nói: “Được, em đi nói với tổng biên tập một tiếng.”
 
Chỉ gia hạn thêm một buổi tối, tổng biên tập hẳn là sẽ đồng ý.
 
Sau khi cô tiễn Bùi Ức đi, lập tức đi về phía văn phòng tổng biên tập.
 
Những người còn ngồi lại ở vị trí của mình nhìn thấy cảnh này, liếc nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán: “Nhìn thế này chắc là không chịu được nên đi tố cáo với tổng biên tập rồi.”
 
“Cô ta không có chứng cứ, nói cũng vô ích.”
 
“Chứ sao nữa, hơn nữa tổng biên tập cũng không thích kiểu cáo trạng suông này.”
 
“Hầy, vẫn còn trẻ con lắm.”
 
Mọi người thì thầm bàn tán, Lâm Nhị không tham gia vào cuộc trò chuyện.
 
Cô ta đang nhìn vào máy tính của mình.
 
Cô ta vừa nhận được một email thông báo rằng tài liệu báo cáo của cô ta đã được đưa vào vòng sơ khảo thứ hai.
 
Chỉ cần vượt qua vòng sơ khảo thứ hai, Lâm Nhị sẽ giành được giải thưởng này.
 
Giải thưởng này có giá trị rất cao đối với cô ta, lên đến năm trăm ngàn.
 
Và đề tài báo cáo mà cô ta gửi đi dự thi là [Kết quả cuộc giải cứu mèo Savanah.]
 
Không lâu sau.
 
Bộ Thiển từ chỗ tổng biên tập quay lại, cô chỉ nói rằng máy tính của mình bị hỏng, vừa mang đi sửa, sáng mai sẽ mang về.
 
Tổng biên tập nhíu mày, tuy có chút không vui nhưng nghĩ đến việc cô vừa nằm viện một thời gian dài thì cuối cùng vẫn hừ một tiếng.
 
“Sáng mai sau khi tôi đến, nhớ phải nộp luôn cho tôi.”
 
Báo cáo Bộ Thiển viết luôn luôn rất xuất sắc, ông ta còn muốn lấy đến tòa soạn cùng loại khác khoe khoang một chút.
 
Giải quyết xong vấn đề thời gian, Bộ Thiển lại nhắn tin cho Bùi Ức trên WeChat.
 
Bộ Thiển nằm ườn: “Đàn anh, máy tính của em có thể sửa được không?”
 
Bùi Ức nhìn tin nhắn, khựng lại.
 
Mặc dù anh ta rất giỏi sửa máy tính, nhưng máy tính Bộ Thiển hỏng nặng tới nỗi anh ta thật sự không sửa được.
 
Nhưng anh ta không sửa được thì vẫn còn người khác có thể sửa!
 
Bùi Ức lái xe về công ty, ôm máy tính đi thằng lên phòng làm việc trên tầng cao nhất.
 
“Sếp, nhận việc không?”
 
Bùi Ức gõ cửa, giọng điệu giống như là đang hỏi: “Sếp, có tiếp khách không?”
 
Sở Yếm liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Không nhận.”
 
Anh rất đắt, muốn anh ra tay, cũng phải cân nhắc xem mình có xứng hay không.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui