Lại dỗ em một chút đi !

Thái Phóng ngồi phía trước, hạ nhiệt độ máy lạnh xuống một chút, không quấy rầy Sở Yếm.
 
Xe chạy trên đường.
 
Khi đi qua siêu thị, Thái Phóng dừng xe, đi vào mua “quà” cho tiệc đầy tháng dựa theo danh sách mà thư ký Cao đã đưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sở Yếm ngồi tựa vào ghế, không biết có ngủ không.
 
Bên phía Bộ Thiển.
 
Bộ Thiển không để thợ trang điểm make up cho mình, cô chọn một bộ đầm dự tiệc dài đơn giản khác, vẫn là màu đỏ, nhưng phong cách khác hơn ban ngày một chút.
 
"Thiển Thiển."
 
Bộ Thời cũng không cần trang điểm, anh ấy ngồi bên cạnh em gái, chống cằm nhìn cô: "Cơ quan các em có tên nhóc nào không?"
 
"Không có tên nhóc, có đàn ông."
 
Bộ Thiển đóng nắp thỏi son lại, nhìn gương mím môi. Sau đó, cô dùng tăm bông lau sạch vết son thừa trên môi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ Thời hỏi tiếp: "Anh thấy tòa nhà văn phòng của em cũng có các phòng ban khác, cơ quan hình như cũng khá đông nhân viên. Có ai xin phương thức liên hệ của em không?"
 
Bộ Thiển vốn xinh đẹp, khi đi trên đường thường có không ít người ngoái đầu lại nhìn.
 
Tòa nhà văn phòng nơi cô làm việc có rất nhiều văn phòng hoặc công ty cỡ nhỏ. Theo lý thuyết, trong một tập thể có nhiều người như vậy thì chắc hẳn sẽ có một vài người nổi bật...
 
"Có, mà tôi không cho."
 
Bộ Thiển trang điểm xong thì quay đầu nhìn Bộ Thời. Cô nháy mắt, nói sang chuyện khác: "Bộ Thời, anh muốn trang điểm không? Tôi làm cho anh."
 
Lộc Khê, người được ghi chú là bạn thân của cô trên WeChat, là bạn cùng bàn hồi cấp ba của cô.
 
Hai người cùng thi đậu đại học, sau khi nhập học, Lộc Khê học trang điểm, còn là một blogger làm đẹp, số lượng người hâm mộ đã hơn một triệu.
 
Bộ Thiển còn nhớ đã từng được cô ấy tay cầm tay dạy trang điểm.
 
"Không, không, không, anh không trang điểm đâu."
 
Bộ Thời nhất quyết từ chối. Nhà họ Bộ có bộ gen tốt, tướng mạo Bộ Trầm giống ba, còn Bộ Thời và Bộ Thiển thì giống người mẹ mỹ nhân, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
 
Bộ Thời không muốn trang điểm, thấy em gái đã sửa soạn xong liền đứng dậy: "Đi thôi, sắp đến giờ rồi. Đồ ăn ở mấy buổi tiệc tối như thế này không có gì ngon hết, lát anh gọi riêng cho em hai món."
 
"Ừm."
 
Bộ Thiển trả lời qua loa, tâm tư của cô lúc này đều tập trung trên người Sở Yếm, Bộ Thời nói gì cũng không nghe rõ.
 
Hai người ngồi trên xe, đi thẳng đến nhà cổ nhà họ Sở.

 
Sở Vạn Minh tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu đích tôn tại nhà cổ nhà họ Sở, điều này đã thể hiện sự coi trọng của ông ấy với người cháu đích tôn này.
 
Về phần con trai trưởng Sở Kiên, anh ta có tiếng là người có tư chất bình thường. Anh ta từng đảm nhiệm vị trí quan trọng trong tập đoàn Minh Tâm nhưng đã phạm sai lầm lớn, cuối cùng phải dựa vào ba anh ta mới chật vật cứu được anh ta.
 
"Thiển Thiển, đợi lát nữa chúng ta đi vào cùng nhau nhé?"
 
Bộ Thời hơi căng thẳng khi hỏi câu này, anh ấy cầm tay lái, tuy rất muốn đi vào cùng với em gái, nhưng rốt cuộc anh ấy vẫn nói nói thật với cô: "Hồi trước, em không thích tham gia yến tiệc, cũng không thích lộ thân phận của em với người ngoài."
 
Vậy nên lần này Bộ Thời không dám chắc cô có đồng ý công khai thân phận không.
 
Bộ Thiển hơi nghiêng mặt, thoáng nhìn Bộ Thời.
 
Nói thật, cô biết người nhà họ Bộ rất tốt với cô, cũng biết họ là người thân ruột thịt với mình. Thế nhưng, bảo cô đột nhiên nảy sinh tình thân đối với họ, cô có cố gắng cỡ nào cũng không làm được.
 
"Thôi vậy."
 
Không đợi Bộ Thiển trả lời, Bộ Thời đã lên tiếng trước: "Trong nhận thức của em, thời gian chúng ta sống chung với nhau không dài. Vậy nên, anh hai không ép em."
 
Anh ấy cười: "Lát nữa anh chỉ giới thiệu tên em, còn người khác có đoán ra hay không cũng kệ. Được không?"
 
Bộ Thiển gật đầu: "Được."
 
Không lâu sau.
 
Xe đã đến nhà cổ nhà họ Sở, Bộ Thời khóa cửa rồi xuống xe. Sau tai nạn xe, xe của nhà họ đều sẽ được kiểm tra kỹ lưỡng trước khi ra ngoài.
 
"Thiển Thiển, túi của em."
 
Bộ Thời đưa túi xách cho cô, đứng bên cạnh cô, để cô khoác tay mình.
 
Bộ Thiển đi giày cao gót, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn khoác tay lên cánh tay Bộ Thời. Cô khẽ kéo Bộ Thời, nói nhỏ: "Tôi đi một mình cũng không bị ngã đâu."
 
"Chân em vừa mới khỏi, bác sĩ Tần nói nếu để bị thương lần nữa sẽ rất nguy hiểm."
 
Ngoại hình của hai người đều vô cùng nổi bật, vừa mới xuống xe chưa được bao lâu đã thu hút không ít ánh nhìn, trong đó có những ánh mắt nóng rực của các cô gái nhà giàu xinh đẹp.
 
Bộ Thiển bị nhìn chằm chằm một hồi mới nhận ra: "Ôi, anh cũng nổi tiếng thật nhỉ?"
 
Các cô gái xinh đẹp này nhìn chòng chọc cô như muốn xé xác cô ra khỏi vị trí bên cạnh Bộ Thời vậy.
 
Bộ Thời bình tĩnh nói: "Không, anh không có nổi tiếng."
 
Bộ Thiển: "..."
 
Bộ Thiển nghẹn lời.
 
Họ bị nhìn chằm chằm muốn thành cái mặt rổ luôn mà Bộ Thời còn không chịu thừa nhận!
 

Hai anh em đi vào trong ánh nhìn của người khác, đến cổng chính, Bộ Thời đưa quà đã chuẩn bị đến khu vực nhận quà.
 
Món quà là một món đồ sưu tầm của gia đình, nhưng cả nhà không ai thích, cũng không bán được, nên quyết định đem tặng.
 
Họ vừa mới tặng quà xong thì ngay phía sau một tài xế mang quà đến.
 
"Đây là quà của sếp chúng tôi, một hộp sữa bột, một thùng sữa, à, với thêm mấy món ăn vặt nhập khẩu. Anh ghi vào sổ đi, nhớ ghi hết nhé."
 
Thái Phóng đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn, còn khẳng khái yêu cầu nhân viên phải viết đủ vào sổ.
 
Người phụ trách ghi sổ nhìn đống quà mà tay cầm bút khẽ run.
 
Đây là tiệc đầy tháng của cháu trai đích tôn nhà họ Sở đó!
 
Quà được tặng không phải rượu vang thì là đồ cổ, còn không thì là vàng bạc phong bì. Như quà của nhà họ Bộ mới được ghi vào sổ, tuy không biết công dụng là gì, nhưng nghe nói đó là một món đồ cổ rất có giá trị.
 
Còn món đồ trước mắt, nói là đồ ăn vặt nhập khẩu cho sang chứ toàn là khoai tây chiên giòn.
 
Nhân viên là người của Sở Kiên, anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi người đàn ông tặng quà đầy nghiêm túc: "Sếp của các anh là ai? Anh ta muốn phá tiệc đúng không?! Anh có biết là đây là buổi tiệc gì…"
 
"Sếp của chúng tôi là tổng giám đốc Sở."
 
Thái Phóng bình thản nói, khiến cho người nhân viên đang tức giận xắn ống tay áo lên đột nhiên im bặt.
 
Nhân viên nhìn đống quà trước mặt, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thái Phóng, anh ta rũ ống tay áo xuống, giọng điệu ôn hòa: "Là quà của tổng giám đốc Sở sao, yên tâm, tôi nhất định sẽ ghi đầy đủ."
 
Thái Phóng nhìn nhân viên lật mặt như bánh tráng, trong lòng kiêu ngạo đến nỗi suýt thể hiện ra ngoài.
 
Hừ.
 
Sếp của họ dành thời gian tham gia tiệc là nể mặt lắm rồi, còn dám chê quà của họ? Người như cậu cả nhà họ Sở mà xứng nhận quà của sếp họ sao?
 
Thái Phóng tặng quà xong nhưng không đi vào.
 
Khách đến các buổi tiệc thế này đều là nhà giàu danh giá hay tổng giám đốc. Anh ta chỉ là tài xế, còn không bằng vệ sĩ, đi vào không tiện.
 
"Thiển Thiển, Sở Yếm vẫn chưa đến, anh dẫn em đi ăn gì nhé?"
 
Bộ Thời và nhà họ Sở không có nhiều quen thân lắm, hôm nay anh ấy đến đây chỉ có một mục đích: đi cùng em gái thân yêu.
 
Đang định dẫn em gái đi ăn thì đột nhiên, khóe mắt anh ấy bắt gặp một dáng người nhỏ nhắn đáng yêu. Bộ Thời lập tức cứng người, mặc kệ em gái, vội vàng nói: "Thiển Thiển, em tự tìm đồ ăn đi nhé. Anh thấy không khỏe nên lên lầu nghỉ một chút."
 
"Ừm."
 
Bộ Thiển ngoan ngoãn để Bộ Thời rời đi, một mình cô quay lại bữa tiệc.
 

Mới đi được vài bước, cô đã bị cậu chủ nhà họ Hạ chặn đường.
 
Cậu Hạ cau mày, trông sắc mặt không tốt lắm, anh ta chất vấn: "Cô và Bộ Thời có quan hệ gì?"
 
Bộ Thiển: "?"
 
Bộ Thiển không vui với giọng điệu gây sự của anh ta, cô né sang một bên, không muốn phản ứng với người bất lịch sự, cũng không muốn trả lời mấy câu hỏi bất lịch sự.
 
Nhưng Hạ Văn Bân không chịu bỏ qua, vẫn chặn đường cô: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
 
Thấy Bộ Thiển không phối hợp, Hạ Văn Bân lạnh mặt, dứt khoát nói thẳng: "Bộ Thời là người mà em họ nhà tôi vừa ý, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ kết hôn với em họ tôi. Cô bám lấy Sở Yếm thì đừng chiếm Bộ Thời nữa."
 
Bộ Thiển nheo mắt, nhắc nhở anh ta: "Có phải anh quên là chúng ta đã đánh cược với nhau rồi không?"
 
Họ đánh cược cô có thể lên xe của Sở Yếm hay không.
 
Tuy lúc ấy Bộ Thiển sốt cao mê man, nhưng cô chắc chắn mình đã lên được xe Sở Yếm.
 
Quả nhiên, vừa nhắc đến vụ đánh cược, cậu Hạ ban nãy vẫn còn ăn nói hùng hổ liền xìu xuống. Anh ta nghẹn tức mà mặt đỏ bừng, giữa thể diện và lời hứa, anh ta cắn môi, chí khí chọn cái sau.
 
"Tôi nhớ chứ."
 
Anh ta uốn lưỡi sau răng, chậm chạp nói: "Tôi, lúc đó tôi nói sau này tôi sẽ hồ đồ với cô."
 
Câu này dịch ra nghĩa là anh ta sẽ giúp đỡ cô gái này.
 
Bộ Thiển nghe vậy, hơi nâng cằm, cao ngạo như chim khổng tước: "Anh nhớ là được rồi. Đúng rồi, vừa rồi anh định hỏi tôi cái gì?"
 
Hạ Văn Bân: "..."
 
Hạ Văn Bân khẽ biến sắc, nhưng rốt cuộc vẫn điều chỉnh giọng điệu, hỏi cô về mối quan hệ với Bộ Thời: "Em họ tôi rất thích Bộ Thời, nếu cô coi trọng Sở Yếm thì nhường Bộ Thời cho em họ tôi đi."
 
Bây giờ giọng điệu của Hạ Văn Bân đã lịch sự hơn ban nãy.
 
Bộ Thiển đáp lại anh ta: "Tôi và Bộ Thời không phải là mối quan hệ mà anh nghĩ đâu, anh không cần lo."
 
Hạ Văn Bân nghe thấy vậy chỉ ‘à’ một tiếng.
 
Hai người cứ đứng yên tại chỗ đối mặt nhau, Hạ Văn Bân suy nghĩ đây là địa bàn của nhà họ Sở, chắc chắn Sở Thân sẽ xuất hiện. Sở Thân bụng dạ hẹp hòi, nhất định còn nhớ cô.
 
"Hiện giờ Bộ Thời không có ở đây, hay cô đi theo tôi đi?"
 
Hạ Văn Bân mời cô: "Tôi quen nhiều bạn lắm, vừa lúc có thể dẫn cô đi gặp mặt. Nhiều người nói chuyện sẽ không thấy chán nữa."
 
Bộ Thiển lắc đầu: "Không cần."
 
Hạ Văn Bân thấy nói ngọt không có tác dụng, bèn dứt khoát nhắc nhở: "Cô xúc phạm Sở Thân, Sở Thân và cậu cả Sở Kiên là anh em ruột. Nếu cô đứng đây bị Sở Thân nhìn thấy chắc chắn sẽ rất nguy hiểm."
 
Bộ Thiển hờ hững chỉ vào một chai rượu phổ thông, giọng nói của cô vốn ngọt ngào, nhưng lời nói lại không hề ngọt: "Không sao, tôi có thể đập anh ta thêm một lần nữa."
 
Hạ Văn Bân: "..."
 
Cô đúng là con hổ mà!
 
Bộ Thiển không nhận ý tốt của Hạ Văn Bân, nhưng Hạ Văn Bân chủ động xin WeChat nên hai người kết bạn với nhau.
 
"Nếu cô gặp Sở Thân thì nhớ lập tức nhắn cho tôi đấy."

 
"Ờ."
 
Bộ Thiển cất điện thoại, đuổi Hạ Văn Bân đi.
 
Cô vẫn đang đi tìm Sở Yếm mà không biết, toàn bộ quá trình cô và Hạ Văn Bân thêm Wechat đã lọt vào tầm mắt Sở Yếm đang đứng cách đó không xa.
 
Con tim thao thức cả đêm dường như không thể khống chế sự khó chịu.
 
"Cậu ba, ông chủ cho gọi cậu."
 
Quản gia của nhà cổ đến gọi Sở Yếm, đứng bên cạnh anh thấp giọng nói: "Ông chủ nói hôm nay cậu đến đây ông chủ rất vui. Gần đây ông chủ không được khỏe, ông chủ bị bệnh vẫn rất nhớ cậu."
 
Sở Yếm nghe thấy mấy lời khơi gợi như vậy, không chỉ trái tim không ổn, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu quặn đau.
 
Anh lại nhìn cô gái đang nhìn ngó xung quanh cách đó không xa. 
 
Nhìn được một lúc.
 
Anh không nhìn nữa, cơn đau dạ dày cũng đã giảm.
 
"Dẫn đường."
 
"Vâng."
 
Có lẽ vì đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu lần, thế nên, ngay khoảnh khắc Sở Yếm quay người đi, Bộ Thiển rốt cục đã nhìn thấy anh.
 
Cô phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy anh liền không hề do dự chạy đuổi theo.
 
Nhân viên phục vụ được lệnh của Sở Thân đưa rượu cho Bộ Thiển: "?"
 
Rượu chưa uống mà!
 
Bộ Thiển chạy một mạch đuổi theo, khi chạy đến hành lang liền nhìn thấy Sở Yếm. Không chỉ có Sở Yếm, còn có một cô gái đứng trước mặt Sở Yếm.
 
Cô gái mặc một bộ đầm dự tiệc dài hở vai màu xanh, tóc vấn cao. Khuôn mặt cô ta xinh đẹp, nở nụ cười dịu dàng và chìa tay ra với Sở Yếm.
 
"Chào anh, em là vợ sắp cưới của anh, Lý Ấu Trúc."
 
Lý Ấu Trúc vừa nói xong, mí mắt Sở Yếm liền giật mấy cái. Bình thường khi anh bị giật mí mắt đều chỉ có một nguyên nhân…
 
Nhóc nghịch ngợm nào đấy lại sắp làm trò rồi.
 
Anh vô thức quay ra nhìn xung quanh, nhưng chưa kịp nhìn thì đã nghe thấy tiếng giày cao gót đột nhiên vọng lại, càng ngày càng rõ.
 
Bộ Thiển vừa rồi còn ở bên ngoài không biết đã đi theo vào từ lúc nào.
 
Dưới ánh nhìn chăm chú gần như nín thở của Sở Yếm, cô ung dung lại gần, cuối cùng, đứng ở trước mặt anh.
 
"A Yếm, anh nói chuyện với ai vậy?"
 
Tuy giọng của cô rất ngọt nhưng lại khiến yết hầu Sở Yếm căng chặt, trong đầu bất giác vang lên tiếng cảnh báo cấp độ một.
 
Như là phản xạ có điều kiện, mặt anh đanh lại, thốt ra ba chữ: "Tôi không biết."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận