Lãi Được Bé Yêu

Chuyện Nguyễn Lập Huy không thể nói chuyện vẫn luôn là một cái gai ở trong lòng của ông cụ, dù sao thì năm đó Nguyễn Anh Minh đã đưa cậu bé cho ông cụ chăm sóc, với lại cậu bé xảy ra chuyện ở chỗ của mình, bởi vì chuyện này mà ông ấy đã cảm thấy có lỗi rất nhiều năm, cứ luôn cảm thấy năm đó mình đã không cho người chăm sóc Lập Huy cho thật tốt.

Thịnh Tâm Lan vừa mới nhắc nhở như vậy, ông ấy cũng cảm thấy chuyện ngoài ý muốn vào năm đó hình như là có điểm kỳ quặc khác.

Sau bữa tối, quản gia Châu đưa nhóm người Thịnh Tâm Lan đến cổng trạch viện, cách một cánh cửa xe mà nói.

“Cô Thịnh, cô yên tâm đi, mặc dù bảo mẫu năm đó đã bị đuổi việc rồi, nhưng mà trong nhà đều có hồ sơ ghi lại, để tối nay tôi đi điều tra thêm, tìm được manh mối gì thì sẽ nói cho cô biết.”

“Được, làm phiền chú vậy.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu một cái xem như là nói cảm ơn.

Trên đường trở về, hai đứa bé ngủ thiếp đi ở ghế sau xe, Thiên Ân nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ nặng nề của Thịnh Tâm Lan từ trong kính, anh ta liền hỏi: “Là lo lắng cho dù có tìm được manh mối thì chị cũng sẽ không có sức để đi thăm dò phải không?”

Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Cậu là con giun trong bụng hả? Người khác suy nghĩ cái gì cậu cũng có thể đoán được.”

“Tôi chỉ là muốn đề cử mình một chút thôi, tìm cho mình vài chuyện để làm.”

Biểu cảm của Thiên Ân nhàn nhạt: “Nếu như chị yên tâm về tôi thì chị cứ giao chuyện này cho tôi làm đi.”

“Cậu?” Thịnh Tâm Lan sửng sờ: “Cậu muốn làm như thế nào?”

“Đầu tiên là có thông tin của tất cả các bảo mẫu đã chăm sóc Lập Huy vào năm đó, tìm hết những người năm đó có khả năng liên quan đến chuyện này, điều tra rõ ràng tình huống cuộc sống hiện tại của bọn họ cùng với tình huống tài khoản ngân hàng của bọn họ trước và sau khi Lập Huy xảy ra chuyện, phải chăng là có những khoản tiền nào khác thường. Chắc chị cũng đã đoán được chuyện ở phía sau rồi.”

Vô cùng trật tự, logic rõ ràng.

Chỉ còn lại một điểm nghi hoặc duy nhất: “Thiên Ân, có phải là cậu nhớ đến cái gì không vậy?”

“Nhớ được một ít, hình như là nghề nghiệp trước kia của tôi cũng có chút liên quan đến những thứ này.” Thiên Ân cười cười trêu chọc nói: “Có lẽ trước kia tôi là cảnh sát đó.”

“Làm sao có thể được chứ.” Thịnh Tâm Lan bĩu môi: “Cùng lắm thì cậu chỉ mới có hai mươi tuổi mà thôi, ngay cả tư cách thực tập cũng không đủ trình độ nữa là, chắc chắn là vẫn còn chưa có tốt nghiệp.”

Thiên Ân từ chối cho ý kiến, dưới bóng đêm, sắc mặt ảm đạm che giấu vô cùng sâu kín.

Ngày hôm sau, Thịnh Tâm Lan đi làm, sáng sớm nhận được cuộc gọi của Phan An, hiện tại Phan An đã ký hợp đồng với công ty, chuẩn bị nói chuyện quan hệ công chúng nguy cơ lần này.

“Chị, tôi lại gây phiền phức cho chị rồi.” Phan An vừa nhìn thấy Thịnh Tâm Lan thì mang theo một gương mặt áy náy: “Tôi thấy là đám phóng viên này bọn họ bị điên hết rồi đó, cái gì cũng dám viết.”

Thịnh Tâm Lan võ vỗ bờ vai của anh ta, trước tiên để trợ lý của Phan An dẫn Nguyễn Lập Huy và Thịnh Ái Linh đi chơi.

“Vốn dĩ thì chuyện này cũng không có vấn đề gì hết, nhưng mà sáng nay lại có tình huống mới.” Người đại diện của Phan An, là Lôi Tuấn, sầu mi khổ kiếm thở dài.

“Thịnh Tâm Nhu.” Thịnh Tâm Lan tiếp lời: “Trên đường đến đây, tôi đã xem tin tức rồi, cô ta cũng có can đảm làm chuyện này đó chứ.”

Lúc rạng sáng ở trên mạng có người tự xưng là bạn thân của bạn gái Phan An, chủ động vạch trần tình cảm những năm gần đây của Phan An và bạn gái vô cùng tốt, nhưng mà vẫn cứ luôn bị Thịnh Tâm Lan dây dưa không dứt, xuất phát từ cảm kích và bối cảnh khoa trương của Thịnh Tâm Lan, cho nên Phan An không thể không thỏa hiệp.

Nội dung vạch trần và tình huống của sự thật hoàn toàn trái ngược nhau, thế mà cư dân mạng lại dính chiêu này, ở trên mạng bắt đầu phát điên rồi.

“Thư luật sư đã gửi rồi, pháp viện cũng đã gặp, nhưng mà phải mất một thời gian thì vụ kiện về việc xâm phạm danh dự mới có thể bị lắng xuống, nếu như chúng ta không làm gì thì cứ đợi chuyện phong ba lần này kéo sự nghiệp của Phan An xuống hoàn toàn, lúc này mới vừa cất bước, nền tảng vốn dĩ đã không ổn rồi.”

“Kéo xuống thì cứ kéo xuống đi.” Phan An trầm mặc: “Tôi chính là không thể làm như vậy được, cũng không có khả năng dùng phương án mà các người đã nói.”

“Phương án?” Thịnh Tâm Lan nhướng mày: “Các người chuẩn bị dùng phương án gì để giải quyết vậy?”

Phan An nhìn Lôi Tuấn: “Chị của tôi có ở đây, dám nói cho chị của tôi nghe không?”

Lôi Tuấn cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thịnh Tâm Lan.

“Chúng tôi cũng cảm thấy là nếu không thì cứ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền luôn đi, cứ thừa nhận tình cảm yêu đương của Phan An và Thịnh Tâm Nhu là được rồi, hơn nữa chúng tôi cũng đã liên lạc với bên phía Thịnh Tâm Nhu rồi, cô ta đã đồng ý phối hợp, đồng thời cũng sẽ giúp các người làm sáng tỏ chuyện ảnh chụp.”

“Trừ phi tôi bị điên rồi.” Phan An không hề khách khí mà trợn mắt nhìn Lôi Tuấn.

Thịnh Tâm Lan do dự một chút, liên tục xác nhận nói: “Các người đã xác nhận với Thịnh Tâm Nhu rồi à, cô ta chịu giúp chuyện này?”

“Đúng vậy đó, đã xác nhận rồi.” Lôi Tuấn vô cùng vui vẻ.

“Chị, không phải như vậy đâu...” Phan An vội vàng nói.

Thịnh Tâm Lan nhìn Phan An một chút, ý vị thâm trường: “Cậu gấp cái gì chứ, tôi cũng đâu có đồng ý đâu, chuyện này tôi vẫn luôn có một phương án giải quyết khác.”

Thịnh Tâm Nhu dễ dàng đồng ý hỗ trợ như thế, đồng thời còn có thể đảm bảo là cô ta làm sáng tỏ thì sẽ có hiệu quả, vậy thì chỉ có một khả năng, chuyện này căn bản chính là do cô ta động tay động chân ở phía sau.

Nếu như biết đầu nguồn, thế thì dễ làm rồi.

Màn đêm buông xuống, trong tai nghe truyền đến âm thanh của Thiên Ân: “Xe của cô ta đã đến rồi, chắc là còn mười phút nữa sẽ đi lên lầu, các người tránh cho tốt đi, đừng để bị phát hiện.”

“Hiểu rồi.” Thịnh Tâm Lan che tay nghe lại, kéo cao khẩu trang ở trên mặt, sau đó tiếng chuông cửa vang lên.

Rất nhanh, liền có người đi ra mở cửa

“Ai vậy?”

Sau khi mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là một người đàn ông với mái tóc quăn màu nâu, làn da trắng hơn so với phụ nữ, tướng mạo giống với Phan An đến bảy phần, chỉ là dáng người cao một mét sáu tám và lại không hề có chút sức sống nào hết, giờ phút này đang tùy ý một một cái áo choàng tắm của khách sạn, cảnh giác đánh giá Thịnh Tâm Lan.

“Tôi đâu có gọi món ăn.” Người đàn ông nhíu mày.

“Đây là do khách sạn đưa tới, rượu vang đỏ cùng với phần cơm tây dành cho hai người.”

“Phòng nào cũng đều có hả?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi, chỉ là người trong phòng vip thì mới có.” Thịnh Tâm Lan thấp giọng nói, có thể làm cho giọng nói của mình trở nên khàn và cung kính một chút.

Quả nhiên vừa nghe thấy hai chữ “khách quý”, lông mày của người đàn ông đều nhướng lên, đắc ý kéo cửa phòng ra: “Vào đi, coi như khách sạn của các người biết điều, thái độ phục vụ cũng không tệ lắm, đi vào cẩn thận một chút, đừng giẫm hư đồ đạc của tôi.”

Thịnh Tâm Lan đẩy xe đi vào trong, nhìn thấy dọc trên mặt đất đều là nến cùng với cánh hoa hồng, trông rất là lãng mạn.

“Bỏ xuống rồi đi ra ngoài đi, còn ở đây làm cái gì nữa?”

“Để tôi chuẩn bị rượu vang đỏ cho anh.”

Thịnh Tâm Lan ổn định tâm trạng, lấy nắp bình rượu ra, không hề hoang mang mà đánh giá bốn phía, thừa dịp người đàn ông không chú ý, cô đặt camera nhỏ bằng lỗ kim trong bình hoa ở trên bàn ăn.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, cô liền đẩy xe ăn rời khỏi phòng, vừa ra cửa không lâu cô liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới từ trên hành lang, cho dù có mang theo kính râm và khẩu trang, trên người vẫn tản ra một loại sức lực ngang ngược vô lý.

“Đợi cái đã.”

Thịnh Tâm Nhu đột nhiên gọi cô lại.

Trong lòng của Thịnh Tâm Lan căng cứng, nắm chặt tay cầm xe ăn mà quay người lại, cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

“Gọi nhân viên phục vụ một lát nữa mang rượu vang đỏ đến cho tôi.”

Thịnh Tâm Lan nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu.

Sau đó cúi đầu xuống đi lướt qua cô ta.

Tiếng mở cửa vang lên trên hành lang ở sau lưng, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Thịnh Tâm Lan mới nhanh chóng lấy thẻ phòng ra, đẩy xe đi vào căn phòng ở đối diện.

Vừa bước vào cửa, Lưu Ngọc Hạnh liền giữ cô lại.

“Làm tớ sợ muốn chết đi được, tớ còn tưởng là cậu bị Thịnh Tâm Nhu nhận ra rồi đó, kết quả kêu mang đến rượu vang đỏ. Cái người phụ nữ này cũng thật là, bất cứ lúc nào cũng muốn khoe khoang thân phận cao quý của mình, dẫm đạp người khác ở dưới chân.”

“Thôi được rồi, đừng có luyên thuyên nữa.” Thịnh Tâm Lan lấy khẩu trang xuống.

“Đã chỉnh hình ảnh tốt hết chưa thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui