Sắc mặt Nguyễn Anh Minh không tốt.
Bầu không khí vốn ấm áp cũng dần dần lạnh đi, xâm nhập vào xương tủy, không ngừng lan tràn.
Động tác nắm chặt chiếc đũa của Thịnh Tâm Lan cứng lại giữa không trung, cô nhíu mày nhìn Nguyễn Anh Minh: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ là bạn bạn bè, anh sao vậy?”
“Tên là gì? Nam hay nữ?” Sắc mặt Nguyễn Anh Minh vẫn hơi âm trầm, nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn vài phần: “Tôi muốn biết.”
“Anh cũng không quen mà.”
Thịnh Tâm Lan nghi ngờ liếc nhìn anh, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Anh sẽ không ghen ngay cả khi tôi nhận điện thoại của bạn chứ?
Nguyễn Anh Minh âm thầm siết chặt nắm tay, thái độ lúc này của Thịnh Tâm Lan khiến anh cảm thấy mình vô cùng buồn cười, rõ ràng chân tướng đã gần ngay trước mặt, hai người lại cố tình che giấu.
Cuối cùng, anh lui một bước, kéo ghế ra ngồi xuống, ngữ khí cũng bình tĩnh lại: “Tôi chỉ muốn biết ở bên ngoài ngoài Ngọc Hạnh, em còn có người bạn nào nữa, không thể sao?”
“Bạn bè của tôi không nhiều lắm, thật ra khi ở Mỹ ngoài Ngọc Hạnh cũng chỉ có người này.”
Thịnh Tâm Lan tươi cười, vô cùng tự nhiên thẳng thắn.
“Anh ấy tên Cố Duy, là đàn anh của tôi khi tôi học đại học ở trong nước, những anh ấy học trước tôi vài khóa. Khi tôi đến Mỹ, anh ấy đang gây dựng sự nghiệp, sau đó lại thiếu một khoản vốn, khi đó tôi lại có chút tích cóp coi như giàu có, tôi biết anh ấy và tôi học cùng trường nên đã giúp đỡ anh ấy.
Bạn cùng chung họa nạn.
Nguyễn Anh Minh nghe vậy lại càng thêm khó chịu, tựa như không khí khó có thể lưu thông, giống như cảm giác thiếu oxy.
Thịnh Tâm Lan dùng dăm ba câu giới thiệu về Cố Duy xong, nhưng lại bỏ sót một thứ duy nhất đó là cuộc hôn nhân của họ.
“Canh gà này nấu tạm được rồi, nhưng vẫn cần phải tiến bộ hơn.”
Thịnh Tâm Lan không tiếc lời nhận xét, lại gắp một miếng gà vào bát của Nguyễn Anh Minh.
“Tự anh cũng nếm thử xem đi, thuận tiện đoán xem cần tiến bộ như thế nào.”
Cánh gà được bọc một lớp nước sốt có màu sắc thơm ngon, trông đặc biệt hấp dẫn.
Nguyễn Anh Minh hơi thất thần, cắn một miếng dưới ánh mắt hứng thú bừng bừng của Thịnh Tâm Lan, miếng cắn này mang theo giận dỗi, nên miếng cắn vô cùng lớn.
“Thế nào?”
“Ừ.” Nguyễn Anh Minh gật đầu.
“Ối...” Thịnh Tâm Lan nghẹn họng nhìn anh: “Anh, anh chắc chắn mùi vị không sao chứ?”
Nguyễn Anh Minh nghi ngờ nhìn cô: “Vị gì?”
“Còn... còn chưa chín mà!”
Thịnh Tâm Lan chỉ vào nửa cái cánh gà còn lại trong bát của anh, sắc mặt nhăn tít lại. Cả da và thịt của cánh gà còn thấm tơ máu, thế mà anh có thể cắn miếng to như vậy, lại mặt không đổi sắc nuốt xuống.
Sắc mặt Nguyễn Anh Minh xanh mét, giây tiếp theo mang thần sắc phức tạp vội đi vào toilet.
Hồi lâu sau, Thịnh Tâm Lan gục trên bàn ăn không khách khí bật cười: “Ha ha ha... rốt cuộc khi ăn cơm anh nghĩ gì vậy?”
Tài nấu nướng của Nguyễn Anh Minh thực sự không tồi, có thiên phú. Tuy rằng trước đó chưa từng xuống bếp nhiều lắm, nhưng bữa ăn hôm nay có một mặn và một xào và canh, món xào nấu cũng không tồi. Dưới sự hướng dẫn từ Thịnh Tâm Lan, món canh cá này cũng khá được.
Chỉ là không biết tại sao khi ăn cơm, Thịnh Tâm Lan luôn cảm thấy Nguyễn Anh Minh dường như có tâm sự.
Đi ra từ toilet, sắc mặt Nguyễn Anh Minh hơi tái đi.
“Anh không sao chứ?”
Thịnh Tâm Lan đặt một bát canh cá tới trước mặt anh, thấy anh mang vẻ mặt tự hoài nghi chính mình thì đành bất đắc dĩ giải thích: “Tôi đã nếm thử rồi, canh này không sao, uống đi, làm dịu dạ dày.”
Lúc này Nguyễn Anh Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng lần đầu tiên nấu cơm, nhưng làm người phải có thể diện đúng không?
Khi ăn canh, khóe mắt anh luôn nhìn thoáng qua Thịnh Tâm Lan, thấy cô vẫn luôn quan tâm mình, ánh mắt như nước, dịu dàng hơn lúc làm việc rất nhiều.
Nếu so sánh với dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén khi lần đầu tiên gặp cô thì đúng là hai người khác nhau.
“Nhìn tôi làm gì? Anh uống canh đi.”
Thịnh Tâm Lan chớp chớp mắt với anh, nói đùa: “Không đến mức khi ăn canh anh nhìn thấy tôi là cảm thấy ngắm tôi cũng đủ no đấy chứ?”
“Khụ khụ...” Nguyễn Anh Minh đột nhiên ho khan hai tiếng, khi ngẩng đầu lại bị nghẹn đến đỏ mặt.
Ngoài dịu dàng hơn lúc trước, da mặt còn dày hơn trước kia nữa.
***
Ở nước Mỹ đã là đêm khuya, sau khi kết thúc cuộc họp trực tuyến, Cố Duy trở về nơi ở của mình, nhìn xuống trung tâm kinh tế Manhattan từ tầng sáu mươi như có thể nhìn cả thế giới.
Cố Duy chống lên cửa kính sát đất, bộ vest thủ công được cắt may khéo léo để lộ ra những nếp gấp, anh ta nhìn cảnh phồn hoa mà đôi mắt lại hiện lên một chút cô đơn.
Chỉ khi đứng trên đỉnh thế giới, mới có thể hiểu được sự lạnh lẽo khi ở chỗ cao.
“Duy, đây là báo cáo nghiên cứu thị trường ở nước R.”
Phía sau truyền đến tiếng của trợ lý Lilian, cho dù cô ta nói tiếng nước R lại lộ ra giọng Mỹ rất nặng.
“Cứ để đó đã, hủy bỏ hành trình tuần sau rồi sao?”
Cố Duy lấy lại tinh thần, khi xoay người sự cô đơn trong đáy mắt đã hoàn toàn thu lại hết.
Lilian đứng thẳng, nét con lai giữa các dòng máu của cô ta rất sâu, nhưng đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa nét mềm mại phương Đông. Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, không hề che giấu sự thưởng thức và quan tâm của mình
“Đã hủy rồi, vé máy bay cũng đã mua xong, bên phía nước R có mấy công ty ngỏ ý muốn hợp tác với chúng ta, về thứ tự liên hệ, tôi đã liệt kê ý kiến trong báo cáo nghiên cứu thị trường vừa rồi.”
Cố Duy chỉ gật đầu trước những sắp xếp công việc tỉ mỉ của trợ lý, mà không đưa ra quá nhiều ý kiến. Sự tỉ mỉ trong công việc có vẻ lạ với người bình thường, nhưng ở New York, ở Manhattan, ở Phố Wall, đây chỉ là yếu tố cần thiết.
“Sau khi đến nước R, tôi sẽ có một khoảng thời gian cho lịch trình cá nhân, những công ty đó cô đi bàn bạc là được rồi.”
Lilian thuận theo gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Cố Duy động ngón tay, ý bảo cô ta có thể rời đi.
“Duy, anh muốn đi gặp Thịnh sao?”
Lilian vẫn chưa rời đi mà thu lại vẻ mạnh mẽ khi làm việc, dùng giọng dịu dàng hỏi anh vấn đề cá nhân.
“Ừ.”
Nhắc tới Thịnh Tâm Lan, đôi mắt Cố Duy lộ ra vài phần ấm áp.
Cô gái đó là ánh sáng trong cuộc đời anh ta, chiếu sáng mấy năm u ám nhất trong cuộc đời anh ta. Nhưng cô dường như đã coi anh ta là bạn từ rất lâu rồi, thế cho nên luôn xem nhẹ anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, sẽ xiêu lòng với cô gái ưu tú ở bên cạnh. Anh ta quá lo sẽ dọa cô sợ, cho nên nhiều năm vẫn thật cẩn thận.
Ánh mắt Lilian thoáng vụt qua tia mất mát rồi biến mất, cô ta cười chua xót.
“Duy, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Cố Duy tháo cặp kính gọng vàng, thản nhiên gác tay lên bàn nàm việc, khi nhíu mày ngồi nghỉ ngơi, khóe mắt lại thoáng nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, khuôn mặt anh chợt ngẩn ra, rồi trở nên dịu dàng.
Bức ảnh chụp một gia đình ba người, lúc đó Ái Linh mới lớn một chút, chỉ mới bập bẹ gọi là ba và mẹ. Bởi vì con bé quá đáng yêu, mà trẻ con thuần gốc Hoa ở đây quá ít, cho nên chỉ cần đưa cô bé ra ngoài là người qua đường sẽ xoa bóp khuôn mặt bé, xoa đến mức nhóc con cũng nổi giận. Sau này muốn ra ngoài cô bé sẽ cưỡi lên vai anh ta, bởi vì chỉ cần như vậy, người bình thường sẽ không với tới cô bé.
Nghĩ đến đây, đã gần một năm anh chưa gặp hai mẹ con, mà mỗi năm số lần anh ta gặp hai người cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.