Ngồi sau xe Hàn Duy, Hải Viphân vân mãi. Có nên đưa quà cho cậu ta bây giờ không? Đây là quà cảm ơn việchôm nọ Hàn Duy đã giúp cô và Bảo Nguyên về nhà. Chẳng có gì to tát nhưng nócũng là tấm lòng của Hải Vi.
- Sao hôm đó em lạimạo hiểm mà tới đón chị vậy? Thực sự chị…rất cảm động!
- Chị đừng áy náy,hôm đó em đi chơi nhà bạn, lúc về phải đi qua đoạn đường đó, tình cờ nhìn thấyxe bị sa lầy, đoán là của bạn chị, nên dừng lại xem sao. Ai ngờ đúng là chị thật.Chỉ là chúng ta có duyên thôi.
- vậy sao em biếtchị không đi học võ mà gọi điện hỏi thăm chứ?
- Vì lúc đó em nghĩmình không về kịp để đi học, nên mới gọi điện trêu chị. Hóa ra là chị đã có ýđịnh nghỉ học từ trước để đi chơi với bạn trai.
Hải Vi biết Hàn Duy nói dối.Rõ dàng cậu ta đã lo lắng cho mình nên mới tới tận con đường lầy lội ấy, vậy màlại không nhận. Không hiểu là vì sao nữa. Vi cũng giả vờ tin lý do của Hàn Duycho cậu vui lòng.
- Bạn trai gì, đólà cậu chủ của chị đấy, chị là osin cho nhà anh ta mà.
- Không thể nào!-Hàn Duy thốt lên đầy ngạc nhiên.
- Vì sao lại khôngthể?
- À…Thì thấy haingười thân mật như thế, chắc quan hệ không đơn thuần là như vậy.
- Những công tử nhàgiàu như thế chị đâu có với tới. Với lại chị cũng chẳng thích bọn con nhà giàu.Mình nghèo không hợp với họ.
- Vậy chị thíchkiểu người như thế nào?
- Như em ấy, tốtbụng, ngoan ngoãn.
Hải Vi nói xong tự nhiên thấyngượng ngùng, cảm giác mặt nóng ran.
Sao mình lại nói vậy khôngbiết? Hàn Duy mà hiểu lầm ý mình thì chết!
Hàn Duy cùng Hải Vi vào tớisân tập thì đã thấy Phương Lan và Thiên Vũ ở đó. Trông bọn họ hôm nay rầu rầu,không vui vẻ như mọi khi.
Phương Lan tiến tới cạnh HànDuy và nói: “Trời lạnh vậy mà chẳng chịu quàng khăn gì cả.”- Nói rồi bất ngờlấy trong túi ra một chiếc khăn, quàng lên cổ Hàn Duy.
Hải Vi bị đơ người ra. Khôngphải cô tủi thân vì mình cũng không có khăn mà không được Phương Lan quan tâm,chỉ tại món quà trong túi của cô cũng là một chiếc khăn quàng cổ.
Chiếc khăn của Phương Lan vừađẹp, lại đắt tiền nữa. Khăn của mình chỉ bằng thứ len thường, mình đan khôngđẹp mấy, làm sao sánh được.
Trong buổi học hôm nay, ThiênVũ và Phương Lan rất ít trò chuyện. Nhìn mặt Thiên Vũ cứ u ám kiểu gì ấy. Chắclà hai anh chị đang giận nhau.
Hải Vi rất ghét kiểu củaPhương Lan. Cô ấy giận hờn với bạn trai của mình lại quay sang gần gũi với HànDuy. Hàn Duy là gì của cô ấy chứ? Cứ thân mật như người yêu của nhau vậy. Rõ ràngđã có bạn trai rồi, Phương lan làm vậy thì khi nào Hàn Duy mới quên được cô ấyđây.
- Sao lại thầnngười ra như vậy?- Thiên Vũ hỏi Hải Vi.
- Cậu và Phương Langiận nhau hả?-Vi ghé tai Vũ thì thầm.
- Muốn biết thì látnữa về cùng tôi.
Tưởng Thiên Vũ nói đùa thếthôi, ai ngờ lúc về hắn nói:
- Hàn Duy chởPhương Lan về đi. Tôi có hẹn với Hải Vi rồi.
Sáu con mắt ngạc nhiên nhìnThiên Vũ, nhưng cậu ta đã nhanh chóng đi lấy xe, không thèm đáp lại.
Hải Vi muốn về cùng Hàn Duy,nhưng có lẽ cậu ấy lại đang mong được chở Phương Lan về. Nghĩ thế nên Vi liềnnói: “Hai người về cùng nhau đi nhé!”, xong cô đuổi theo Thiên Vũ.
Ngồi trong quán cà phê nhạcru êm đềm, Hải Vi khoan khoái uống ly sinh tố. Thiên Vũ chỉ khẽ nhấp một ngụmcà phê, rồi trầm ngâm nhìn qua cửa kính xuống đường phố. Cậu ta đúng là kỳ lạ.Tự ý nói có hẹn với Vi, rồi lại tự ý dẫn cô tới đây, chẳng hỏi cô lấy một câulà có muốn đi hay không?
Xem ra vị trí của mình dù ởđâu đi nữa, thì đối với Thiên Vũ vẫn chỉ là cô osin mà thôi.
- Cậu có chuyện gìmuốn nói với tôi à?- Hải Vi rụt rè hỏi.
- Không phải cậumuốn biết chuyện của tôi với Phương Lansao?- Thiên Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa kính.
- À…chuyện đó…cậuthấy tiện thì kể, còn không thì thôi, tôi…
- Tôi và Phương Lanchỉ là bạn.
Giọng Thiên Vũ nghe thậtbuồn!
- Cậu có biết tìnhcảm tôi dành cho cô ấy như thế nào không?
- Cậu nhờ tôi giúpcậu tỏ tình với cô ấy còn gì.
- Ừ…Từ khi tôi biếtthích, cô ấy là người đầu tiên và cũng là duy nhất mà tôi thích. Rồi tôi biếtmình yêu cô ấy, từ rất lâu rồi và đến giờ vẫn vậy!
- Không ngờ cậu làngười chung thủy như thế.
- Nhưng cô ấy đối với tôi lúc nào cũng chỉ làtình bạn.
- Không phải haingười đang yêu đương sao?
Thiên Vũ uống một hơi hếtsạch cốc cà phê nóng. Sau đó gọi một chai rượu. Hải Vi ngạc nhiên vì cô khôngnghĩ quán cà phê có bán cả rượu. Thiên Vũ đang buồn, cậu ta muốn mượn rượu giảisầu. Hải Vi chẳng dám ngăn mà cô biết có ngăn cũng chẳng được.
Rót một cốc đầy rượu, ThiênVũ uống một hơi hết nửa cốc. Xong cậu lại kể tiếp:
- Phương Lan chỉmuốn tôi giả vờ thân thiết để làm Hàn Duy ghen thôi. Người mà cô ấy yêu chínhlà cậu ta.
CHAP 9
- Không thể nào!Sao lại như thế? Hàn Duy yêu đơn Phương cô ấy cơ mà- Hải Vi thốt lên đầy ngạcnhiên.
- Hàn Duy nói vớicậu như thế sao?
- Cậu ấy không nói,nhưng tôi biết. Hôm sinh nhật Phương Lan, cậu và cô ấy ăn ở trong nhà hàng, HànDuy đứng ngoài nhìn vào có vẻ rất buồn.
- Thì ra là cậu tacó tới. Vậy mà lại gọi cho tôi nói có việc đột suất không đến được, nhờ tôi điăn tối với Phương Lan.
Hải Vi không hiểu, tại saoHàn Duy lại làm vậy?
Thiên Vũ lại uống nốt nửa cốcrượu, rồi nói tiếp:
- Tôi không hiểutại sao, cô ấy lại yêu thằng nhóc đó. Từ trước tới giờ thấy bọn họ thân thiếtnhư thế cứ ngĩ là tình bạn thôi. Cô ấy hơn cậu ta 2 tuổi cơ mà. Trong khi tôiđây, đẹp trai không kém, địa vị không kém, lại cùng tuổi, cũng lớn lên bên côấy từ nhỏ mà cô ấy không màng tới.
Thiên Vũ nói rất đúng. NhưngHàn Duy là một người đặc biệt, không thể trách Phương Lan được. Tự nhiên Hải Vicảm thấy rất khó chịu.
Phương Lan yêu Hàn Duy, vậythì thằng nhóc đó hạnh phúc rồi, sao mình lại thấy không vui, không vui tẹonào! Có phải vì mình đang thương hại cho Thiên Vũ không?
- Cậu đừng buồn!Người ta còn thất tình đến 3,4 lần ấy chứ, cậu có 1 lần ăn nhằm gì.- Hải Vichẳng suy nghĩ được gì để an ủi Thiên Vũ cả.
- Giờ này chắc họđang vui vẻ bên nhau.-Thiên Vũ lại rót một cốc rượu và lần này uống một hơi hếtsạch.
- Đừng uống nữa.Say đâu có giải quyết được vấn đề- Hải Vi cầm lấy chai rượu để về phía mình.
- Vậy làm sao đểgiải quyết chuyện của mình đây? Làm sao để mình quên cô ấy, làm sao để khôngcảm thấy đau khổ nữa. Cậu có biết cảm giác ấy như thế nào không?
Thiên Vũ nhìn Hải Vi, trongmắt cậu ta hình như có nước. Hải Vi làm sao có thể trả lời câu hỏi ấy. Nếu cócách giải quyết thì biết bao nhân tài trên quả đất này sớm đã tìm ra câu trảlời rồi, đâu đợi đến Hải Vi ngu dốt chưa từng biết yêu này.
Chẳng biết đau khổ vì thấttình là thế nào, nhưng giờ lòng Vi cũng cảm thấy khó chịu lắm, nhìn Thiên Vũnhư vậy cô cũng phần nào cảm nhận được nỗi đau ấy.
- Mình biết cậubuồn lắm. Nhưng rượu cũng đâu giúp được cậu. Uống nhiều chỉ làm hại bản thânthôi.
Thiên Vũ không nói gì, uốngnốt số rượu còn lại. Mặc cho Hải Vi ngăn cản cậu ta lại gọi thêm một chia rượunữa và uống hết sạch. Xong, Thiên Vũ nằm lăn ra bàn ngủ.
Hải Vi thấy Thiên Vũ thậtđáng thương! Cậu ta đã thiếu thốn tình cảm gia đình giờ lại thiếu thốn tình yêuđôi lứa. Đúng là con nhà giàu mà vẫn khổ.
Gọi mà mà Thiên Vũ không tỉnhdậy, Hải Vi đành ngồi nhấm nháp cốc sinh tố, để cho cậu ta nghỉ ngơi một chút.
Bỗng phía bàn bên kia, khuấtsau một chậu cây cảnh lớn, có tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Trời lạnh thế nàyuống cà phê mới ngon!
- Ừ, cậu hay tới quán này sao?
- Thi thoảng thôi, hay tới cùng Thiên Vũ.
Hải Vi biết bàn bên đó, không ai khác chính là Phương Lan và Hàn Duy.
Thiếu gì quán cà phê mà họ lại chui vào đây không biết! Lát Thiên Vũ màtỉnh dậy nhìn thấy họ sẽ càng đau khổ thêm. Vi cũng gục xuống bàn như Thiên Vũ,mắt nhắm lại nhưng tai thì vẫn lắng nghe câu chuyện của hai người bàn bên.
- Tớ muốn nói với cậu chuyện này.-Phương Lan nhẹ nhàng.
- Ừ, Cậu cứ nói đi.- Hàn Duy cũng nhẹ nhàng đáp.
- Tớ với Thiên Vũ chỉ là bạn…Thực ra, tớ đã nhờ cậu ấy giảvờ thân mật với tớ…để xem phản ứng của cậu thế nào?
Tiếng sặc nước của Hàn Duy vang lên.
Tim Hải Vi đập thình thịch, cô có cảm giác tò mò hồi hộp, và lo lắng. Rấtmuốn biết Hàn Duy đang nghĩ gì.
Chắc ku cậu đang bất ngờ lắm. Cứ tưởng mình yêu đơn phương mà giờ lại đượcngười ta thổ lộ là yêu thầm mình, chắc hạnh phúc lắm đây!
Phương Lan im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Cậu cũng biết tình cảm tớ dành cho cậu mà…
- Cậu cũng biết Thiên Vũ yêu cậu, tại sao lại nhờ anh ấylàm việc đó?- Hàn Duy cắt ngang lờiPhương Lan.
Câu chuyện của họ xoay chuyểntheo chiều hướng mà Hải Vi không ngờ tới. Hàn Duy không những không vui mà còncó vẻ tức giận, vậy là sao nhỉ? Người Hải Vi nóng bừng lên, cô càng tò mò hơnvề câu chuyện của bọn họ.
- Người tớ yêu làcậu, tớ không phải đã thể hiện rất rõ tình cảm của mình sao, xin cậu đừng gánghép tớ và Thiên Vũ nữa.
Hàn Duy im lặng, Phương Lanlại tiếp:
- Tớ biết cậu luôncảm thấy rằng cậu nợ Thiên Vũ. Nhưng lỗi đâu phải ở cậu, chẳng lẽ cậu muốn dùngtớ để bù đắp cho cậu ấy sao?
- Cậu hiểu lầm rồi.Lý do tớ muốn cậu đến với Thiên Vũ là vì, anh ấy mới là người thật lòng yêucậu.
- Vậy còn cậu thìsao?...Chẳng lẽ không có tí tình cảm nào với tớ à? Cậu nói đi!
- Cậu là một ngườibạn tốt của tớ, và mãi mãi là như thế.
- Tớ không tin! Cậunói dối. Vì Thiên Vũ mà cậu dối tớ. Vì cậu sợ Thiên Vũ đau khổ, nên không dámđến với tớ đúng không?
- Phương Lan à, cậuthực sự xinh đẹp, thực sự tài giỏi, nhưng…tớ không thích cậu.
- Tại sao?Cậu khôngthích tớ ở điểm gì, tớ sẽ xửa.
Nghe tiếng Phương Lan nhưkiểu cô ấy sắp khóc vậy.
- Tớ xin lỗi, mọiđiểm của cậu đều tốt, chỉ có điều tớ… không có cảm giác đó với cậu… Cậu đừngbuồn cũng đừng giận tớ.
- Chắc là tại cậuchỉ lo học hành, nên không biết đến tình cảm nam nữ đó thôi. Tớ sẽ chờ đến lúccậu cảm nhận được.
- Cậu đừng chờ,vì..trái tim tớ… đã biết rung động trước một người khác rồi.
- Ai vậy? Cậu lạiđịnh nói dối tớ nữa sao. Tớ biết từ trước tới giờ, cậu chưa từng để ý tới côgái nào.
Hải Vi cảm thấy rất lo lắng.Phương Lan xinh đẹp tài giỏi mà Hàn Duy không thích, cậu ta cũng chưa từng để ýtới người con gái nào, đừng nói là… cậu ta lại đi thích…con trai đó nha.
- Người đó là HảiVi- Hàn Duy nói.
Hải Vi nghe tới đây liền ngồibật dậy, ngạc nhiên hết mức, cảm xúc trong người lẫn lộn khó tả. Càng ngạcnhiên hơn khi thấy Thiên Vũ đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng đang ngồi nghe cuộctrò chuyện của Hàn Duy và Phương Lan.
CHAP 10
Bỗng nhiên Thiên Vũ rời khỏichỗ ngồi, tiến tới chỗ của Hàn Duy và Phương Lan, kéo Phương Lan đi.
- Khoan đã, tớ còncó chuyện phải nói với Hàn Duy- Phương Lan cố gỡ tay Thiên Vũ ra nhưng vô ích.Cậu ta không nói câu nào, cứ lôi tay của cô đi ra khỏi quán.
Hàn Duy lại chở Hải Vi vềtrên con đường quen thuộc giống như mọi khi. Chỉ khác hôm nay cả hai đều imlặng, không khí có vẻ ngượng ngịu khác thường. Đi được một đoạn khá dài, HànDuy mới lên tiếng:
- Chị vừa nghe hếtchuyện em và Phương Lan nói rồi à?
Hải Vi rất muốn trả lời là“không” nhưng chuyện đã rõ ràng như thế, cô làm sao nói dối được.
- Chị hiểu mà. Emnói vậy chỉ là để Phương Lan bỏ cuộc thôi.
- Không! Em nóithật đó.
“Thật đó” là cái gì thật? Làviệc cậu không yêu Phương Lan hay là việc cậu… rung động trước… tôi?
Tim Hải Vi đột nhiên đậpnhanh, hồi hộp chờ Hàn Duy nói tiếp, giải đáp thắc mắc trong lòng cô.
Đợi 5 giây, 5 phút…gần tiếngđồng hồ hắn vẫn không nói câu nào, làm Hải Vi đến là hụt hẫng.
Hai người đều im lặng cho tớikhi về đến cổng nhà Hải Vi, Hàn Duy mới cất lời:
- Khăn len của em đâu?
- Khăn nào?
- Chị Mai Thu nóichị có quà tặng em mà.
Cái con Mai Thu lanh chanhnày, chưa gì đã cầm đèn chạy trước ô tô.
Hải Vi còn đang chần chừ, thìHàn Duy tự ý mở túi của Vi, lấy hộp quà trong đó ra.
- Của em phảikhông?
Vi gật đầu một cái. Hàn Duybóc luôn hộp quà, lấy chiếc khăn ra nhìn Vi cười. Đoạn cậu bỏ chiếc khăn củaPhương Lan còn ở trên cổ ra, quàng chiếc khăn len của Hải Vi thế vào đó, nói:
- Cảm ơn chị nha.Vừa đẹp vừa ấm. Em rất thích.
- Không có gì.
- Chị vào đi, em vềđây!
Nói rồi Hàn Duy leo lên xeđạp biến đi. Hải Vi thẫn thờ một lúc.
Sao nó không nói điều gì vềchuyện vừa rồi nhỉ? Mà rốt cuộc mình chờ đợi điều gì? Có gì để mong chờ chứ? Cóthể đó chỉ là những lời nói đùa.
Mới sáng sớm, Hải Vi đã mangtâm trạng nặng trĩu bởi vì hàng ngàn dấu hỏi bị nhốt ở trong đầu mà không thểthoát ra. Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng Bảo Nguyên sai khiến.
- Lấy cho tôi bộquần áo để trong tủ. Bộ vest màu đen ấy.
Hắn có vẻ đang vội thì phải,tay trái thì dùng lược cố gỡ mái tóc xù, tay phải đang gắp lấy gắp để thức ănđể trên bàn. Bộ dạng đó khiến Hải Vi bật cười. Hắn bỗng quay lại ngườm cô mộtcái, Hải Vi liền tức tốc chạy lên lầu.
Tủ quần áo của Bảo Nguyênthật to. Con trai gì mà mua lắm quần áo thế không biết, trong này phải có đếntrăm bộ chứ chả ít. Bộ nào cũng đẹp và mới cả. Hải Vi nghĩ tới cái tủ vải đểquần áo ở nhà mà tủi thân.
Vi nhìn thấy bộ vest màu đenngay ở bên ngoài, liền nhanh chóng lấy nó ra. Cô chợt phát hiện, treo cùng bộvest đó là một chiếc mặt nạ hóa trang.
Hải Vi lặng người, người hômđó trong buổi dạ hội cũng đeo chiếc mặt nạ giống thế này. Những nét quen thuộc,tầm thước cũng có vẻ giống, chẳng lẽ đó chính là Bảo Nguyên?
- Sao đần người ra vậy?Quần áo của tôi đẹp quá à?Quên không nói với cô tôi có tới 10 bộ vest màu đen,bộ tôi cần không phải cái này.-Bảo Nguyên lấy bộ vest trong tay Vi cất vào tủ,và lấy ra một bộ khác.
- Có phải… người đeo mặt nạ tôi gặp trong lễ hộihóa trang lần trước… là anh không?
Bảo Nguyên nhìn Vi cười tinhquái: “Giờ cô mới biết sao?”
Hải Vi nhìn hắn nghi ngờ,không thể nào!
- Thôi ra ngoài đi,tôi cần thay đồ.-Bảo Nguyên nói rồi đẩy Hải Vi ra ngoài.
Vi thẫn thờ đi xuống tầngdưới.
Sao có thể là Bảo Nguyênđược? Rõ dàng hôm đó hắn còn giận hờn vì mình không trả lời điện thoại của hắnmà. Lúc hắn đến và mời mình nhảy, sao không nói luôn “tôi là Bảo Nguyên đây”,còn bày đặt bí hiểm. Mà ánh mắt hắn nhìn mình lúc đó, không phải có chút kỳ lạsao? Sao lại vậy nhỉ? Ôi điên cái đầu mất!
- Cậu mệt à?- ThiênVũ đứng ở chân cầu thang hỏi.
- Không. Cậu dậyrồi à?
- Chỉ hỏi tớ nhưvậy sao?
- Sao?
- Ban ngày làm gìcó sao. Chứng tỏ cậu chẳng quan tâm gì tớ cả.
- Sao phải quan tâmtới cậu? Cậu là cái quái gì đâu!
Hải Vi có ăn gan hùm cũngkhông dám nói như thế, câu vừa rồi là của Bảo Nguyên đó. Hắn cười nhìn Hải Vinói tiếp: “Bà xã anh đi đây!”, rồi nháy mắt với cô một cái.
Thằng cha này hôm nay bị làmsao vậy, không phải ăn nhiều quá nên bị say thức ăn đấy chứ? Lý do này khônghợp lý lắm, vậy thì tại sao nhỉ?
Thiên Vũ nhìn Hải Vi nghihoặc.
- Bảo Nguyên đùathôi, bọn tớ không có gì đâu nhé!- Hải Vi phải nhanh chóng giải thích.
- Vậy thì tốt, cóthể nhờ cậu việc này rồi.
- Việc gì?
- Tối gặp tớ sẽnói.
- Nói luôn bây giờđi, tối làm sao gặp được…
Thiên Vũ bỏ đi không thèmnghe Hải Vi nói. Hắn ra ngoài lấy xe rồi phóng đi luôn.
Nhờ vả kiểu gì thế khôngbiết.Tối nay ta bận rồi.
Điện thoại của Hải Vi bỗngrung lên, cuộc gọi tới là của Hàn Duy. Vi hồi hộp nhấc máy:
- Alô!
- Chị đang làm gìvậy?
- Đang đi làm thêm.
- À…Chiều thứ 7tuần này chị rảnh không?
- Rảnh, có việc gìkhông?
- Em có trận đấubóng rổ, nếu chị không bận gì…thì tới cổ vũ cho em nhé!
- Ừ. Tấc nhiên làtới rồi.
Cậu ta vẫn không nhắc gì tớichuyện hôm qua. Là cậu ta cố ý phớt lờ chuyện mình nghe thấy cậu ta nói rungđộng trước mình, hay bởi vì cậu ta chẳng hề có ý gì. Trái tim nào đập mà chẳngphải “rung” với “động” chứ. Chỉ là mình quá để ý đến những lời vô nghĩa ấythôi.
*************
Hải Vi và Mai Thu vừa đi dựsinh nhật bạn về. Đang dắt xe vào cổng chợt Hải Vi nghe thấy tiếng quát lớn:“Này! Đứng lại!”.Cô giật bắn mình, còn Mai Thu vất cả túi bánh vừa mua xuốngđất mà chạy.
- Cái đồ nhát gan-Hải Vi cười nói với theo.
Nhưng khi quay lại nhìn đằngsau thì Hải Vi còn sợ tới mức vất cả xe đạp mà chạy.
- Hải Vi!
Tiếng gọi quen thuộc làm HảiVi dừng bước, quay lại nhìn một lần nữa. Xong cô vẫn quyết định chạy. Vào tớinhà, then cửa an toàn rồi Hải Vi mới nhìn Mai Thu và run run nói:
- Ngoài kia…có 1tên cầm súng…nó còn gọi tên tao.
- Trời đất!- MaiThu phát hoảng lên, mặt tái mét- Mày gây thù chuốc oán với ai không mà lại ranông nỗi này.
- Không!..Người tênđó dính…máu. Loang lổ khắp cái áo trắng.
- Ôi trời, chếtrồi. Chắc hắn vừa thực hiện xong một phi vụ, giờ tới lượt mày.
Cả hai rú ầm lên sợ hãi khinghe có tiếng đập cửa.
- Hải Vi. Cậu rađây cho tôi.
Tuy sợ hãi nhưng Vi cũng nhậnra tiếng người đang nói. Cô liền nói với ra ngoài, vẫn không dám mở cửa:
- Thiên Vũ hả, cóviệc gì vậy?
- Tôi ăn thịt cậuhay sao mà không dám ra đây thế hả?
- Nhưng mà, sao cậu…lại mang súng?
- Trời đất! Cậukhông ra tôi lấy súng bắn vào đầu tự tử đấy. Một!..Hai!..
“Cạch!” Tiếng cửa mở. Hải Vibước ra ngoài. Đúng là Thiên Vũ đang kê súng ngang tai thật. Hải Vi sợ hãi:“Đừng dại dột Thiên Vũ, Cuộc đời còn có nhiều điều đáng để sống lắm!”
- Ví dụ xemnào!-Thiên Vũ cười nhạt.
- Cậu còn phải sốngvì người thân yêu của mình nữa.
- Tôi làm gì cóngười thân yêu. Cậu biết mà.
- Mọi người đều yêuquý cậu mà họ không nói ra thôi.
- Cậu cũng yêu quýtôi chứ?
- Có, tấc nhiênrồi.
Thiên Vũ cười, hạ súng xuống rồiđột nhiên chĩa vào người Vi, bóp cò
“Pằng!”. Hải Vi ngã xuống.
May mà có Mai Thu đỡ, nếukhông Hải Vi đã bị ngã xuống đất rồi. Mắt nhìn Mai Thu vẻ biết ơn, nước mắt dơmdớm chảy ra, cô nói: “Thu ơi, sao tao chẳng cảm thấy đau gì cả, có phải tao sắpchết không?”
Thiên Vũ cùng Mai Thu cứ thếcười phá lên, mãi không dừng được.
Bọn họ cười cái gì chứ? HảiVi không hiểu.
- Đây là bật lửakhông phải súng đâu cô bạn ạ.- Thiên Vũ nói xong lại cười ha hả.
- Sao có tiếng“pằng ” được.
- Thì cậu ta vừakêu “pằng” chứ có phải tiếng súng đâu.-Mai Thu cũng không kìm được cười lấycười để.
Đến lượt Hải Vi cười phá lên,cười mãi không thôi. Mình vẫn an toàn không sao cả. ha ha!
- Áo cậu sao thếkia?- Hải Vi nén cười hỏi.
- À, vừa đánh đổcốc rượu vào đó mà. Trông như máu ấy nhỉ? Mà tôi đã hẹn cậu tối nay gặp cóchuyện cần nói rồi mà. Sao cậu lại thất hẹn. Để tôi đợi từ tối tới giờ.
- Ai hẹn cậu. Tôichưa kịp bảo gì thì cậu đã phóng xe đi rồi.
- Điện thoại saolại tắt máy?
- Hết pin. Thế cóchuyện gì?
Thiên Vũ bỗng nhiên đổigiọng:
- Cũng chẳng có gì,cậu vừa bảo cậu yêu quý tớ. Cậu là người duy nhất trên trái đất này yêu quý tớ.Vì thế tớ giao bản thân mình cho cậu đấy.
- Thế là sao?
- Là nhờ cậu ở bêngiúp mình vượt qua thời gian khó khăn này. Tớ về đây!
- Tớ không hiểu?-Hải Vi hỏi.
Thiên Vũ không nói gì, lên xerồi phóng mất hút.
Đúng là không hiểu nổi. Thằngcha này chắc say rượu rồi.
Sáng sớm, Hải Vi vừa nhétbánh mỳ vào mồm vừa chạy vội ra bến xe bus.
Có chiếc xe máy chạy chầmchậm sát bên cô, là Thiên Vũ.
Hắn bảo Vi lên xe rồi chở mộtmạch ra công viên.
- Tớ phải đi làmmà.
- Không sao, tớ vừabảo cô giúp việc là có việc nhờ cậu ở bên ngoài rồi.
- Việc gì?
- Đã nói từ hôm quarồi mà.
Thiên Vũ nói rồi kéo Hải Viđi chơi những trò chơi trong công viên.
Lần đầu tiên được chơi nhữngtrò đắt tiền này, nên Hải Vi rất thích, thôi không thắc mắc tại sao Thiên Vũlại làm vậy nữa.
Sau khi đã khá mệt, hai ngườiliền kiếm một ghế đá ngồi nghỉ. Thiên Vũ lên tiếng:
- Tớ đã quyết địnhsẽ quên Phương Lan, vì thế muốn cậu giúp đỡ để quên cô ấy.
- Giúp thế nào đây?
- Cậu có thể ở bêncạnh, để tớ đỡ cảm thấy cô đơn và trống trải, để quên đi nỗi đau thất tình. Cóđược không vậy?
- Được thôi. Khinào buồn cứ nói với tớ, tớ sẽ luôn luôn lắng nghe, nhưng lâu lâu mới hiểu đấynhá.-Hải Vi cười.