Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

"Cho hỏi ai vậy ạ?"

"Là bà nội đây bé thỏ, hôm nay con có rảnh không, bà muốn hẹn con ra ngoài mua sắm một chút."

"Con rảnh ạ, tan làm con sẽ đến gặp bà ở trung tâm thương mại ạ."

Bà nội Kim sau khi xin được số của cậu từ hắn thì thường xuyên rủ bé thỏ con ra ngoài mua sắm, có hôm đi uống trà chiều, hôm lại đi dạo vòng quanh khu phố bọn họ sống. Mối quan hệ càng lúc càng thân thiết, thân thiết đến mức cậu sợ nếu mọi chuyện bại lộ sẽ khiến bà nội đau lòng.

Vừa tan làm đã thấy Kim Taehyung đứng chờ trước cửa phòng kế hoạch, hai người bước đi trước ánh mắt của biết bao nhân viên, tiếng bàn tán xì xầm vang vọng cả công ty, đây có lẽ là vấn đề hot nhất của công ty mấy tuần qua.

"Cô có thấy chủ tịch với thư ký Jeon dạo này có gì đó lạ lạ không?"

"Tôi dám chắc là hai người họ đang hẹn hò, nhìn hành động với thái độ đó đi, ánh mắt của chủ tịch lúc nhìn thư ký Jeon dịu dàng chết đi được, còn thư ký Jeon lúc nói chuyện với chủ tịch nhẹ nhàng ơi là nhẹ nhàng."

"Nhưng bọn họ trước giờ ghét nhau lắm mà nhỉ, như chó với mèo, không ngày nào không cãi nhau hết, đùng một cái hẹn hò có tin được không?"

"Nè, cậu chưa bao giờ xem phim hả, nam nữ chính đầu phim thì cãi nhau nhưng đến cuối phim lại yêu nhau say đắm luôn đấy, tôi nghĩ hai người họ chính là như vậy rồi. Chuyện tình chủ tịch và thư ký sao, tối về phải đăng lên blog của công ty mới được."

"Có ai chụp lại ảnh hai người họ không vậy, đẹp đôi quá đi, tôi quắn quéo sắp chết rồi này."

Trang blog được tạo ra với mục đích cho tất cả nhân viên trong công ty làm quen với nhau hoặc chia sẻ thông tin khi cần thiết, nhưng có vẻ mấy tuần nay nó sắp biến thành nơi đăng tải hình ảnh đáng yêu của cặp đôi thư ký và chủ tịch kia, mỗi một bài đăng đều nhận được rất nhiều lượt thích, bình luận phải nói là bùng nổ. Cấp trên không ai biết tới sự hiện diện của trang blog này ngoại trừ nhân viên công ty. Người tạo ra nó là thư ký Woo chứ không ai khác.

Trung tâm thương mại đông nghẹt người, Jungkook từ xa đã nhìn thấy bà nội cùng bà Kim, vẫy vẫy tay chào mọi người, trông cứ như bạn thân với nhau vậy. Lúc bước đến gần mới thấy còn có cả ông nội và ông Kim, bọn họ mới đầu còn nhăn nhó nhưng vừa thấy cậu đã lập tức mỉm cười.

Người phụ nữ cao tuổi nắm tay con dâu và cháu rể kéo đi, nhìn thấy chỗ nào có quần áo đẹp là bước vào, bà nội có kinh nghiệm chọn quần áo cho chồng, con trai và cháu trai nên không vấn đề gì khi chọn cho cháu rể một vài bộ. Không những đẹp mà còn đúng với phong cách của cậu.

Mỗi lần bước ra khỏi cửa hàng là mang theo ba bốn túi đồ lớn nhỏ, người cầm chúng là ai, là ba người đàn ông phía sau chứ còn ai nữa, hoá ra đây là lí do họ được gọi đi theo cùng.

"Ba à, ba nói vợ ba bớt mua lại chút đi, con xách nặng muốn chết rồi."

Ông Kim lên tiếng phàn nàn với ba mình, ông chỉ dám nói nhỏ vì sợ mẹ mình nghe thấy, lỡ để bà nghe thấy thì ba con ông khó sống.

"Con giỏi quá sao không nói với vợ con đi, ở đó mà xúi dại ba."

"Ba sợ vợ thì nói đại đi."

"Chứ con có khác gì ba, sợ vợ hơn sợ cọp còn dám nói."

Có đúng hai người họ là ba con với nhau không vậy, cãi nhau chí choé hệt như đôi bạn thân. Hắn một bên không quan tâm đến màng tranh cãi đó, lát sau vẫn bị bọn họ kéo vào cho bằng được.

"Taehyung à, con nói ông nghe, con có sợ Jungkook không?"

"Ông nghĩ có hay không?"

"Thôi rồi, từ đời ông đến đời cháu đều sợ vợ, một mình ba sợ là đủ rồi, hai đứa bây bắt chước làm gì."

Bà nội Kim nghe thấy tiếng cãi nhau sau lưng bèn quay lại, thấy ông cháu bọn họ túm tụm lại nói chuyện bèn hắng giọng một tiếng, đám đông rất nhanh đã bị giải tán, chỉ với một cái liếc mắt mà ông nội Kim đã bước nhanh đến cầm túi xách giúp bà.

Bà Kim cũng không thua kém mẹ chồng mình xíu nào, chất giọng nhẹ nhàng cất lên khiến ông Kim nổi da gà, đấy là nói bằng tông giọng nhẹ nhàng đấy, lúc vợ ông nổi giận sẽ la hét chói tai hơn cả sư tử, nghĩ đến thôi đã sợ muốn chết rồi.

"Ông còn đứng đó làm gì?"

"Tôi đến ngay đây bà xã."

Jungkook bật cười nhìn bốn người lần lượt lướt qua mình. Tâm trạng thật là vui lên không ít. Hoá ra không phải chỉ có ba cậu mới sợ vợ, dường như đó là tâm lý chung của tất cả đàn ông khi lấy vợ, nghĩ lại mới thấy ba cậu tội nghiệp thật đó.

Kim Taehyung bước đến gần người nhỏ, ghé sát vào tai thì thầm.

"Đã thấy gen di truyền nhà tôi rồi đấy, hễ yêu ai là tôn trọng hết mức có thể, lúc nào cũng chân thành như vậy."

"Cậu nói với tôi làm gì?"

"Thì phòng khi có người muốn cưới tôi thì sao."

"Ai...ai lấy cậu chứ, điên thật mà."

Có ngày bị người này làm cho ngượng chết mất thôi. Thà rằng bọn họ cứ cãi nhau như lúc trước còn đỡ hơn, như bây giờ thật sự không quen chút nào, lỡ như yêu nhau thật thì biết tính sao đây? Không được, nhất định không để chuyện đó xảy ra, hai người họ không thể yêu nhau được. Thế là cậu đuổi theo mọi người mà bỏ hắn lại phía sau.

Dạo mấy vòng quanh khu mua sắm đã lâu, cảm thấy có chút đói, bọn họ ghé vào quán ăn gần đấy, nghỉ ngơi một chút chứ cái chân không nhấc lên nổi rồi. Hắn gắp một cuộn cơm đưa đến trước miệng cậu, làm hành động há miệng để cậu bắt chước theo, tay còn lại để bên dưới phòng trường hợp rơi thức ăn.

"Em yêu há miệng ra nào, anh đút cho em."
3

Nét mặt người nhỏ không thể sượng hơn, hai mắt trợn ngược nhìn hắn, cái người này lại muốn giở trò gì nữa đây, sao suốt ngày cứ làm khổ cậu vậy không biết. Vì mọi người cứ nhìn chằm chằm bắt buộc cậu phải há miệng để hắn đút.

"Jungkook của anh giỏi quá, nghe lời vậy anh mới thương biết chưa."

"Vâng...vâng ạ."

Mặt tỏ ra ngoan ngoãn nhưng chân từ lúc nào đã giẫm mạnh lên chân hắn, cố tình đè nghiến từng chút để người kia từ từ cảm nhận cơn đau. Hai má phồng lên như đang ngậm bánh bao trong miệng, càng nhìn càng muốn véo, nghĩ là làm, hắn véo nhẹ lên gò má trắng hồng, bóp bóp để miệng cậu chu ra.

"Cục cưng của ai mà yêu thế này, em cứ như vậy sao anh bớt yêu em đây."
2

"Vậy...vậy sao ạ."

"Em yêu ăn nhiều vào nhé, em gầy quá rồi, gầy anh ôm không đã tay chút nào."

Đến nước này cậu chỉ hận không lên máu rồi ngất ngay tại đây luôn, cái tên này không những đáng ghét mà còn bị điên nữa, nói gì vậy không biết, làm người ta...người ta ngại quá đây nè.

Người lớn ngồi một bên nhìn hai người tình cảm mà vui lây, không giấu được nụ cười trên môi, bọn nhỏ thời nay đúng là không kiêng nể người lớn gì cả, thiếu điều chúng nó chưa hôn nhau nữa thôi đấy. Không có mấy ông bà già này ngồi đây bọn nó hôn nhau rồi không chừng.

Vì còn có cuộc hẹn khác nên cậu tạm biệt mọi người trước cửa trung tâm thương mại. Bà nội Kim ngỏ lời để hắn đưa đi nhưng Jungkook nhanh chóng từ chối, đừng để tên này lại gần cậu cũng đừng để cậu đi riêng với tên này, sẽ có án mạng mất.

Biết rõ người kia nói dối để lảng tránh mình, Kim Taehyung chầm chậm bước đến, tay nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tú, giữ yên nụ hôn trong vòng mười giây mới dứt ra. Khỏi phải hỏi thỏ con đang hoang mang ra sao, miệng há hốc như vậy không sợ gió chui vào bụng hay sao, buồn cười thật. Phụ huynh hắn chứng kiến tất cả, cảm thấy tự hào về đứa cháu trai này, biết nắm bắt thời cơ vậy là tốt, nắm làm sao cưới được bé thỏ con về nhà thì tốt hơn.

"Em về đi nhé, khi nào về đến nhà gọi cho anh, ngủ ngon thỏ con của anh."
5

"Anh...cũng vậy ạ."

End chap 21

Í hí hí ☺☺☺

1

mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui