Tiệc cuối năm của công ty được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố, một năm làm việc cực khổ của toàn thể nhân viên, buổi tiệc nhỏ này có là gì. Sở dĩ hắn quyết định tổ chức tiệc ở đây là vì có phòng nghỉ cho mọi người, lỡ như ai say quá không về được thì có thể ở lại đây.
Bình thường tiệc cuối năm tổ chức gần sát ngày giao thừa nhưng vì năm nay công ty còn rất nhiều công việc, sợ rằng không có thời gian nghỉ nên làm trước vài ngày cho chắc, bắt đầu từ ngày mai sẽ làm việc hết năng suất cho đến ngày cuối cùng của năm, vậy mới kịp tiến độ. Đương nhiên tăng ca thì lương cũng phải tăng. Bởi vậy nên không có bất kỳ ai phàn nàn gì về khối lượng công việc khổng lồ ấy.
Từ sớm đã nghe mấy cô nhân viên bàn với nhau xem hôm nay mặc quần áo thế nào, mấy giờ đi tới đó, hẹn đi cùng nhau không. Mấy cậu nhân viên hoàn toàn ngược lại, chưa gì đã nghĩ tìm địa điểm mới vui chơi sau buổi tiệc. Tâm hồn ai nấy đều dồn vào không khí vui vẻ tối nay. Chẳng có ai chú tâm vào đống hồ sơ trên bàn cả.
Có người mới hai giờ đã xin về sớm, lí do là vì muốn về nhà chuẩn bị mọi thứ, ít ra phải làm một kiểu tóc thật hoành tráng, thêm một lớp trang điểm lộng lẫy, vậy mới xứng đáng với buổi tiệc sang trọng chứ. Có điều bảy giờ tiệc mới bắt đầu, hai giờ mấy người đã ra về rồi, năm tiếng chuẩn bị có nhiều quá không?
Kang Jia mất tăm từ sáng đến giờ, không biết đi đâu mà không đến làm việc, Yoo Yoona gọi cháy cả máy mà vẫn không thấy người kia bắt máy, cô không lo người kia có chuyện, cái cô lo sợ là người kia mải mê mua sắm đến hết tiền trong thẻ. Tình huống này xảy ra mấy lần rồi, lần nào cũng mua cho đã tay, kết quả bảo cô đến tính tiền giúp. Đúng là một quý cô cuồng thời trang.
Đến giờ tan làm, công ty hỗn loạn hơn bao giờ hết, cái gì vậy nè, từ thang máy đến thang bộ chật cứng người, ai cũng muốn ra về sớm để có thời gian chuẩn bị. Jungkook bị vài người trong số bọn họ đẩy ngã, cậu không tức giận mà mỉm cười nhìn theo mấy bóng dáng gấp gáp kia, phủi phủi vai áo rồi bước đi như không có gì. Cậu hiểu họ là gấp gáp chứ không cố ý.
Có buổi tiệc lớn nào cậu chưa từng tham dự, không phải của quan chức cấp cao thì là của nhà tài phiệt nổi tiếng, bị ba mẹ bắt tham dự riết thành quen. Bởi vậy cậu không mấy hứng thú với mấy bữa tiệc kiểu này. Quần áo cho buổi tiệc tối nay rất đơn giản, áo sơ mi tối màu với quần tây là ổn nhất, mang thêm đôi giày da yêu thích. Đơn giản nhưng khi đến nơi lại là người nổi bật nhất.
Kim Taehyung đứng ở xa nói chuyện cùng một vài người, họ đều là người có chức vụ cao trong công ty, mà mỗi lần gặp mặt đều nói mấy chuyện công việc nhàm chán. Bộ suit màu tối rất hợp với hắn, nhưng sao lại là suit màu tối, nó cùng tông màu với cậu, nhìn vào không khác gì hai người bọn họ mặc đồ đôi với nhau. Jungkook ngẩn ngơ vài phút ngắm nhìn khuôn mặt điển trai ấy, nhưng rồi lại tức giận khi thấy hắn mặc suit giống với màu sơ mi của mình.
Chính nó đấy, chủ đề bàn tán của nhân viên là việc hai người mặc đồ đôi, không quá phô trương ngược lại còn rất tinh tế, một người mặc sơ mi còn người kia mặc suit, ai mà nghĩ đó là đồ đôi đúng không. Nhưng dễ gì qua được đôi mắt của những quý cô trong công ty. Canh lúc hai người đứng gần nhau, vài người lén chụp lại đăng lên trang blog, phấn khích quá đi trời ơi.
Jackson bước đến mời rượu cậu, hai người vừa uống vừa nói đủ thứ chuyện, cậu cảm thấy con người này không quá giả tạo như mình nghĩ, nói chuyện khá hợp gu đó chứ. Chưa vào tiệc mà hai người uống ba bốn ly gì đó rồi. Tửu lượng Jungkook không tốt, uống tầm năm ly là mặt mày đỏ bừng, sau đó sẽ say không biết trời đất gì.
Đèn sân khấu bật lên, thư ký Woo là MC cho buổi tiệc tối nay, khuấy động không khí bằng vài câu bông đùa của mình. Không khí bắt đầu lắng lại khi cậu ta mời chủ tịch bước lên sân khấu phát biểu vài câu, đồng thời cho những nhân viên mới một vài lời động viên cũng như lời khuyên. Hắn chậm rãi bước đi, ánh đèn di chuyển theo từng bước chân hắn, chủ tịch của bọn họ cứ như diễn viên nổi tiếng ấy, sáng sân khấu quá chừng. Dáng người cao ráo, mặt mũi đẹp trai, làm mấy cô nhân viên bên dưới suýt ngất.
"Chào mọi người, tôi là Kim Taehyung. Cảm ơn tất cả nhân viên của BWI, trong một năm qua mọi người đã cống hiến rất nhiều cho công ty, vất vả có, mệt mỏi có, và bất mãn cũng có."
Tiếng cười của những người bên dưới làm không khí bớt căng thẳng hơn, hắn trên này cũng nở nụ cười nhẹ, trông bề ngoài dữ dằn vậy thôi chứ bên trong người ta là một người sếp tốt bụng đấy. Đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng để mình tiếp tục lời phát biểu.
"Công sức mà mọi người bỏ ra tôi đều biết rất rõ. Nếu là tôi chắc đã bỏ việc luôn rồi, công ty gì mà ác muốn chết, làm việc quần quật ngày lẫn đêm, đến cuối năm còn phải tăng ca, làm việc gấp đôi ngày thường. Tôi hiểu chứ, vậy nên tôi đã quyết định tăng lương cho tất cả nhân viên lên gấp ba lần bình thường. Hôm nay nhất định phải hết mình đấy nhé."
Tin được không, là gấp ba lần, lương bình thường cũng thuộc mức nhiều rồi, thêm ba lần chắc giàu to mất. Âm thanh hò hét vang vọng, không ai giấu được sự phấn khích, buổi tiệc bắt đầu như thế đấy, hào hứng pha chút phấn khích cực độ.
Jungkook cùng hội bạn thân kéo lại chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, ai cũng ngà ngà say, mặt mày đỏ ửng. Tiếng cụng ly rõ to thu hút sự chú ý của mọi người, mấy người này say lắm rồi đây. Kang Jia, Shin Minjun và Min Soojin kéo nhau lên sân khấu hát mấy bài, không những hát mà còn nhảy, trông không khác gì mấy con ếch cả. Yoo Yoona ngồi cùng thư ký Woo, là Jungkook giao cô lại cho cậu ta, cơ hội chăm sóc người thương đấy, tận dụng cho tốt vào.
Cậu cảm thấy không ổn, hai mắt không mở nổi nữa, sắp nôn đến nơi rồi. Bỏ vào trong tìm nhà vệ sinh, giữa đường đi không biết ngã bao nhiêu lần, cậu cố bám vào bức tường mà đi tới. Phía trước xuất hiện bóng người, Jackson nhận thấy cơ hội tốt, định bước đến thì bỗng lùi người về sau, có người đang đến nên gã không thể manh động.
Ahn Jisung vừa đi vệ sinh trở ra, thấy ai đó quen quen mới đi đến xem thử, hoá ra là Jungkook. Thấy tình trạng bạn mình có vẻ không ổn, nó dìu cậu vào một phòng gần đó, đặt nằm xuống giường ngay ngắn, lúc quay lưng ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại.
"Vâng ngài chủ tịch."
"Jeon Jungkook có ở cùng cậu không?"
"Cậu ấy say quá nên tôi đưa vào phòng nghỉ ngơi ạ, là phòng 936 thưa chủ tịch."
"Tôi đến ngay."
Jackson đứng bên ngoài nhìn thấy tất cả, kể cả lúc Kim Taehyung bước vào, gã giận dữ khi kế hoạch thất bại, đáng lẽ ra nó đã thành công nhưng vì cái người tên Ahn Jisung đó. Vừa nghĩ đến đã thấy người, sau khi giao lại bạn mình cho chủ tịch, Jisung vui vẻ bước ra khỏi phòng, cậu ở với chủ tịch thì nó yên tâm hơn phần nào. Trong bóng tối nó bị ai kéo đi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người kia đẩy xuống giường.
"Giám đốc...anh...anh làm gì vậy ạ?"
"Là cậu cản đường tôi, năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của tôi, nếu vậy cậu thay thế cậu ta đi là vừa."
Hai tay bị đè chặt xuống giường, nó hiểu rõ ý gã muốn nói, vùng vẫy muốn thoát nhưng không thể. La hét khản cả cổ, rồi chợt nhận ra không có bất kỳ ai ở đây cả, mọi người đều ở buổi tiệc, ai sẽ đến đây cứu nó chứ.
"Tôi xin lỗi...xin giám đốc tha cho tôi...xin anh đừng làm gì tôi mà."
Jackson bỏ ngoài tai những gì người bên dưới nói, như con hổ đói vồ lấy cần cổ trắng muốt, đến khi cảm nhận thứ âm ấm rơi trên mặt mình, ngẩng đầu lên thì thấy người kia đang khóc nức nở. Lần đầu thấy người khác khóc, gã không biết phải làm sao, đứng bật dậy rồi xoay người bỏ đi trong cơn tức giận. Ahn Jisung vẫn nằm đó khóc không ngừng, tay giữ chặt cổ áo, một lát sau mới chậm rãi ngồi dậy, lau vội nước mắt trên gò má, mở cửa bước ra như không có chuyện gì.
End chap 25
Đoán xem chap sau có gì 🙃
1
mith💜