Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Jeon Jungkook quyết định quay lại làm việc, trốn tránh vấn đề không phải là cách, đối mặt với nó mới khiến cậu vượt qua được. Nói thì hay chứ cậu vẫn tìm cách tránh mặt hắn, hễ thấy người kia từ xa là tự động trốn mất, hai tuần liền mà cả hai chưa đụng mặt nhau lần nào.
Thứ cảm xúc đáng ghét này là gì đây, mỗi lần thấy hắn là tim cậu đập rộn ràng, mặt nóng lên, hành động không khác gì một đứa ngốc, cứ như cơ thể không nghe lời chủ nhân của nó nữa. Thà rằng bọn họ vẫn như ngày xưa, thoải mái cãi nhau, thích thì lao vào đánh đấm, đấm đến khi nào nhập viện thì thôi. Giờ đến nhìn mặt nhau còn thấy khó huống chi mấy chuyện khác.
Ahn Jisung ở bàn bên cạnh cũng như người mất hồn, suốt ngày cứ nghĩ đâu đâu, công việc hỏng lên hỏng xuống, có hôm bị trưởng phòng kinh doanh mắng một trận tơi bời. Nụ cười rạng rỡ biến đi đâu rồi không biết, lúc trước không khi nào thấy nó không cười cả, luôn là nguồn năng lượng tích cực cho cả phòng, ấy vậy mà bây giờ lại ủ rũ như vậy.
Lee Chaewon xử lí xong một số hồ sơ bèn đem qua bảo Jisung mang đến phòng giám đốc, chính xác là phòng của Jackson. Nó vừa nghe thấy hai chữ "giám đốc" đã lắc đầu nguầy nguậy, mặt tái xanh, vẻ không bằng lòng hiện rõ trên mặt. Ai cũng thấy khó hiểu vì hành động đó, thường thì nó luôn là người làm việc này mà.
"Jungkook à, hay cậu đi giúp mình được không, mình không muốn vào phòng giám đốc đâu."
Cậu đang chán chường nằm dài trên bàn, nghe thấy vậy liền bật dậy, mắt nhìn nó chằm chằm như muốn tra hỏi điều gì đó. Khoanh hai tay trước ngực, ngã lưng ra sau ghế, mọi hành động đều thay đổi chỉ riêng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Ahn Jisung.
"Có chuyện gì mà trông cậu có vẻ sợ giám đốc quá vậy, hay anh ta làm gì cậu?"
Nó có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu mà nhìn sang hướng khác, tay nắm chặt vạt áo. Dù gì giữa cả hai cũng không xảy ra chuyện gì, nó không muốn làm lớn chuyện, với lại chuyện này mà lộ ra Jackson ảnh hưởng không ít, lỡ lọt đến tai người ngoài có khi thành một câu chuyện khác. Mà gã liệu có tha cho nó nếu làm lộ mọi chuyện.
"Không có gì hết, mình thấy hơi mệt nên nói vậy mà, giờ mình thấy ổn hơn rồi, để mình mang lên cho giám đốc."
Bóng dáng nhỏ rất nhanh đã đứng trước cửa phòng giám đốc. Đưa tay gài cúc áo cẩn thận, một cúc cũng không để hở, vuốt vuốt mái tóc, không quên hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa đi vào. Không gian có chút đáng sợ, có lẽ là vì ánh mắt gã cứ dõi theo nó, không phải kiểu nhìn bình thường mà là nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Jackson ngoắc tay bảo nó mang hồ sơ lại gần đây, ban đầu Jisung đứng trước bàn, tức là đối diện gã. Bị ánh mắt kia doạ sợ nên nó đứng sát lại một chút, nhưng vẫn còn khá xa so với chỗ ngồi của người kia. Đến khi nó đứng sát bên cạnh, gã vòng tay qua eo kéo nó ngồi lên đùi mình.
"Thế nào, thoải mái hơn chỗ cậu hay ngồi không?"
Quá bất ngờ, nó nhất thời đơ ra vài giây, lúc nhận thức được mọi chuyện vội nhảy xuống khỏi người gã, không giấu được vẻ sợ hãi, hốc mắt đỏ lên như sắp khóc đến nơi. Kiểu người yếu đuối hay khóc chính là kiểu người Jackson ghét nhất trên đời. Lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối để nhận sự thương hại của người khác. Gã thích kiểu người mạnh mẽ, có chút đanh đá như Jeon Jungkook hơn.
"Bước qua đây nhanh, cậu đứng đó sao tôi xem hồ sơ được."
Biết trước chuyện gì xảy ra với mình vậy mà vẫn không cách nào kháng cự được, lần nữa bước đến cạnh gã, Ahn Jisung cúi người lật từng trang hồ sơ quan trọng đã được Lee Chaewon làm dấu trước đó. Người kia không chú ý hồ sơ mà chú ý vào cơ thể nó, phải công nhận Ahn Jisung có một thân hình rất đẹp, eo tạo thành một đường cong hoàn hảo, mông cũng rất to. Tính cách có thể không giống nhưng thân hình chính là sở thích của gã, chỗ cần to mà to như vậy là rất tốt.
Kéo áo sơ mi che đi mông mình vì Jisung biết rõ có người đang nhìn chằm chằm vào chúng. Đẩy tập hồ sơ cho người kia xem qua, mong sao gã đặt bút ký tên sớm một chút, ai ngờ gã không ký mà dời hồ sơ về phía tay trái. Nó không hiểu người này đang muốn giở trò gì, chớp chớp đôi mắt tròn, thầm nuốt nước bọt chờ đợi yêu cầu điên khùng gã sắp đưa ra.
"Lật từng trang cho tôi ký đi, tôi lười lật."
"Nhưng mà chỉ có vài trang thôi ạ, giám đốc tự lật sẽ nhanh hơn."
"Giờ cậu đang cãi lời tôi sao?"
"Tôi không dám ạ."
Chồm người qua một bên lật từng trang hồ sơ, nó đang đứng bên phải trong khi hồ sơ nằm bên trái, Jackson nghiêng người ra sau chừa khoảng trống cho nó. Lúc ký tên cả hai vô tình chạm mặt nhau, khoảng cách rất gần, gã còn ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền trên người nó, nhưng sao cái mùi đó lại thơm vậy chứ.
Ký hết số hồ sơ đó mất nửa tiếng hơn, dù chỉ ký mấy nét vậy mà lại tốn nhiều thời gian như vậy, phần vì gã muốn trêu chọc kẻ hay phá đám mình, phần vì ngửi lấy ngửi để mùi thơm trên cổ nó. Khỏi phải nói lúc gã ký xong nó mừng đến cỡ nào, cúi chào một cái rồi chạy như bay ra khỏi đó. Về đến bàn làm việc là lại quay về cái dáng vẻ bất cần ấy.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm, cũng là ngày giao thừa, xong hôm nay nữa thôi là có thể nghỉ mười ngày ở nhà để ăn Tết cùng gia đình. BWI chính là như vậy, đã không nghỉ thì thôi chứ nghỉ là phải nghỉ nhiều ngày. Tiền lương đồng loạt được gửi vào thẻ tất cả nhân viên, chủ tịch của bọn họ sao mà biết chọn thời điểm quá, gửi ngay lúc này kẻo bọn họ mua sắm hết mất.
Trưa đó phòng kế hoạch không xuống nhà ăn như mọi ngày mà đặt thức ăn nhanh bên ngoài, mỗi người tay cầm cốc nước ngọt nâng cao lên để cụng ly, mười ngày nữa mới được gặp nhau, ăn uống một bữa với nhau cho thoả thích trước đi đã rồi hẳn nghỉ Tết.
Nhân lúc mọi người ăn uống vui vẻ, Jungkook lấy trong túi áo một tờ giấy, đi đến phòng chủ tịch nhưng không vào, thay vào đó cậu nhờ thư ký Woo mang tờ giấy ấy vào trong giúp. Không biết bên trong có gì, chỉ biết sau khi đọc xong chủ tịch trở nên giận dữ, bắt thư ký Woo gọi cậu lên phòng gặp mình ngay.
Kim Taehyung kiềm nén tức giận, nhìn sang người đang đứng trước mặt mình, lại nhìn đến cậu thư ký đang hóng chuyện, phất tay ra hiệu cho cậu ta ra ngoài. Đây là chuyện riêng của hai người họ, người ngoài không nên biết để làm gì, kẻo ảnh hưởng đến Jungkook.
"Tại sao lại muốn nghỉ việc?"
"Tôi không muốn làm ở đây nữa, tôi cảm thấy mình không hợp với nơi này, có lẽ tôi sẽ chuyển sang một công ty khác."
"Jeon Jungkook, cậu điên rồi đúng không, công ty tôi là nơi cậu muốn đến là đến muốn đi là đi sao, hay là...vì chuyện đêm đó?"
"Đêm đó chúng ta không có gì hết, ngài chủ tịch đây đừng nhắc đến nữa."
Dù đã cố thuyết phục bản thân quên đi nhưng cậu lại không thể, càng muốn quên lại càng nhớ rõ, không cách nào không vướng bận về nó cả. Tưởng đâu trở lại làm việc rồi sẽ không nhớ đến nữa, hoá ra cậu đã lầm, mọi ký ức vẫn in sâu trong tâm trí, cộng thêm việc mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt hắn làm cậu càng áp lực hơn. Nghỉ việc là lựa chọn đúng đắn nhất hiện tại.
"Cảm ơn ngài chủ tịch thời gian qua đã chỉ bảo tôi."
Hắn giương mắt nhìn cậu quay lưng rời đi, muốn níu kéo nhưng lại không có can đảm, kết quả vẫn là để người ta khuất khỏi tầm mắt. Chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như thế này, ngày trước hắn đã từng đứng trước mặt hàng nghìn sinh viên mà phát biểu, giờ lại đứng chết trân không biết nói gì với một người duy nhất.
"Tôi nhất định không để cậu nghỉ việc, đừng hòng rời khỏi tôi lần nữa."
End chap 27
Nghe giống mấy anh tổng tài trong ngôn tình quá he, tự nhiên thấy mắc cười 😁
mith💜