Quá trình thành phẩm một mẫu thiết kế quả thật không dễ, cho ra mẫu thiết kế là một chuyện, tìm được chất liệu phù hợp với nó còn khó hơn. Đó là vấn đề làm Jungkook đau đầu mấy ngày nay. Có quá nhiều phương án lựa chọn, và cậu chẳng thể chọn được chất liệu phù hợp nhất cho mẫu thiết kế của mình.
Hắn lựa chọn đứng một bên để cậu tự mình quyết định mọi chuyện, mong rằng thử thách lần này sẽ khiến cậu có thêm chút kinh nghiệm. Hắn luôn ở bên cạnh giúp đỡ mỗi khi cậu cần, luôn sẵn sàng cho người yêu lời khuyên hay chút kinh nghiệm của bản thân, thiết kế thu hút được khách hàng hay không phụ thuộc vào cậu.
Thời trang giúp con người tôn lên vẻ đẹp của mình. Không ai có thể đánh giá bạn qua cách mà bạn ăn mặc. Tự tin với những gì mình thích, miễn sao bản thân thấy thoải mái là được.
Mấy hôm nay toàn phải ở lại tăng ca, không chỉ cậu mà cả công ty đều như vậy, vì ngoài thiết kế của cậu còn có nhiều mẫu thiết kế khác được chọn. Tám giờ tối, toà nhà nằm giữa trung tâm vẫn sáng đèn, từ tầng trệt đến tầng cao nhất, không tầng nào là không sáng đèn. Những mẫu thiết kế sắp ra mắt phải thật hoàn hảo, vì ra mắt dưới tên thương hiệu BWI nên càng phải hoàn hảo hơn.
Jungkook tự tay pha cà phê cho tất cả nhân viên phòng kế hoạch, cảm ơn họ vì đã không ngại tăng ca giúp cậu hoàn thành việc lựa chọn chất liệu phù hợp cho sản phẩm. Đây cũng là cốc thứ tư cậu uống ngày hôm nay, vì cần giữ tỉnh táo, vả lại uống cà phê trong lúc làm việc đã thành thói quen khó bỏ.
Thảo luận thêm một lúc thì một vài người ngủ gật trên ghế, một số ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt lim dim nhưng vẫn cố cho cậu ý kiến. Đến cuối cùng chỉ còn mình cậu và Lee Chaewon cùng nhau bàn bạc về mẫu thiết kế của cả hai, những người khác đã ngủ từ lúc nào, biết rằng tối nào cũng tăng ca nên một số nhân viên còn mang theo chăn gối đến công ty, khi nào cần sẽ trải ra sàn rồi ngủ, tốt hơn là ngủ ngồi trên ghế.
Nhìn quanh phòng một lượt, cậu đi đến khoác áo lên người Ahn Jisung, nằm co ro dưới đất cũng quá đáng thương rồi đi. Mang ly nước trên bàn Min Soojin sang chỗ khác, kiểu gì lát nữa chẳng làm đổ nước lên bàn như mọi lần, phòng hờ trước vẫn hơn. Lee Chaewon tắt bớt đèn đi, như vậy sẽ đỡ chói mắt. Hai người họ luôn quan tâm đến giấc ngủ của từng người trong phòng, thường xuyên kiểm tra xem có ai bị lạnh không, cả quá trình làm việc cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể.
Mới đó mà trời đã sáng, ánh mặt trời len lỏi vào phòng làm việc, rọi thẳng vào mắt những con người đang ngủ say sưa. Ahn Jisung là người thức dậy đầu tiên, vươn vai cho xương khớp dãn ra, co người một đêm giờ lưng có hơi đau. Nó giật mình khi hai người bọn họ vẫn còn thức, bước đến gần quan sát thử, mọi thứ gần như đã được lựa chọn xong, không uổng công hai người thức trắng đêm không ngủ.
Nghe lời khuyên của mọi người, cậu quyết định về nhà thay quần áo rồi quay lại công ty sau, mọi người còn bảo ngủ một giấc cho lại sức nhưng cậu không chịu, hoàn thành công việc xong ngủ cũng không muộn. Mệt mỏi bước ra khỏi phòng, mắt nhắm mắt mở nhấn thang máy, cả cơ thể bị ai đó ôm chặt vào lòng, cậu không hoảng hốt mà ngược lại tỏ ra hưởng thụ khi nhận được cái ôm, vì cậu biết rõ ai là người đang ôm mình.
"Mệt không?"
Gật gật mái đầu tròn trả lời câu hỏi vừa rồi, xoay người về phía sau, mặt vùi vào ngực người kia, tay vòng ra sau ôm chặt, mệt mỏi trong cậu dần biến đi đâu rồi không biết. Kim Taehyung không nhịn được mà thơm lên mái tóc mềm, người yêu hắn vất vả nhiều rồi, cố gắng thêm chút nữa nhé người yêu.
"Tóc em có mùi rồi này."
"Thật sao ạ, mấy hôm nay em bận nên không có thời gian gội đầu, lát nữa về sẽ gội sau."
Cậu thư ký trả lời hắn trong tình trạng hai mắt nhắm nghiền, tưởng chừng có thể ngủ luôn tại đây. Rời khỏi người hắn, cậu lấy lại dáng vẻ tràn đầy năng lượng như mọi ngày, cái ôm này đúng là kỳ diệu, mới ôm có một chút mà đã cảm thấy khoẻ hơn hẵng. Vẫy tay tạm biệt người yêu trước khi ra về. Hắn nhìn theo đến khi cửa thang máy đóng lại. Một loạt hành động đều lọt vào mắt Park Yohan.
Trưa đó Jungkook quay lại làm việc như bình thường. Cậu tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy hộp sữa nằm trên bàn làm việc của mình, đúng loại cậu thích nữa chứ, không biết là ai mà tinh ý như vậy, biết cậu thích uống sữa loại nào.
"Là chủ tịch mang đến cho cậu đó."
"Chủ tịch?"
"Chủ tịch nói vừa mua khi sáng, thấy sắp hết hạn nên đưa cậu uống dùm."
Nghe thấy vậy cậu không nhịn được cười, tâm tư hắn rõ như ban ngày thế ai mà không nhìn ra, chắc là sợ người khác nghi ngờ nên mới nói vậy, cái lý do không giống ai đó chỉ hắn mới nghĩ ra được. Cả phòng kế hoạch bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của mình, hai người họ trông vẫn còn ghét nhau lắm, ghét nhau ra mặt thế kia mà, có khi nào là họ ảo tưởng hai người có tình cảm với nhau không?
Câu trả lời là không.
Họ hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của bản thân.
Có thứ gì đó mách bảo rằng hai người họ đang trong một mối quan hệ.
Jeon Jungkook giờ mới để ý đến mảnh giấy được dán trên hộp sữa, vừa đọc vừa nhoẻn miệng cười mà không chú ý đến những ánh mắt xung quanh. Vỏn vẹn vài dòng chữ nhưng đủ khiến cậu hạnh phúc. Cất vội mảnh giấy vào túi, không cho ai biết bên trong có gì đâu, chỉ mình cậu được biết thôi.
"Bé ngoan uống sữa thay cà phê đi nhé, cà phê không tốt cho sức khoẻ của em."
1
Đó là những gì có trong tờ giấy.
Đấy đấy, lại làm ra dáng vẻ ngượng ngùng đó, nếu là một hộp sữa sắp hết hạn thì sao phải ngại, còn cười tươi thế cơ mà, chắc chắn có vấn đề. Qua mặt ai chứ không qua mặt được mấy thuyền trưởng này đâu. Để xem đến khi nào hai người mới chịu công khai.
Tối đó thư ký Jeon lại tăng ca, ngài chủ tịch xót người yêu nhưng không dám thể hiện ra mà chỉ âm thầm quan tâm cậu từ xa. Nhân lúc thư ký Jeon ra khỏi phòng làm việc, chủ tịch Kim nấp sẵn một góc kéo tay cậu vào góc khuất, nơi này không được ánh đèn chiếu đến nên khá tối, vừa hay phù hợp với tình trạng của bọn họ, nấp trong tối chắc chắn không có ai nhìn thấy.
Kim Taehyung hôn lên cổ cậu, luồn tay vào lớp áo sơ mi mỏng, không ngừng vuốt ve vòng eo thon thả. Cậu không quá bài xích hành động này, khẽ rên nhẹ một tiếng khi bị mút mạnh vào cổ.
"Cô có thấy món ăn mà nhà ăn phục vụ cho chúng ta sáng nay không, nó ngọt hơn tôi tưởng tượng."
"Tôi lại thấy vừa miệng, chắc là do tôi thích ăn ngọt."
Tiếng trò chuyện của hai nhân viên làm hắn và cậu giật mình. Jungkook nhẹ nhàng đẩy hắn ra khỏi người mình, mặt thoáng đỏ khi nghĩ đến việc bị phát hiện trong tình trạng này, tay sờ vào mấy vết hôn nhạt màu trên cổ. Hắn ôm chặt cậu vào lòng, chuẩn bị sẵn tư thế để lỡ như bị phát hiện thì chạy cho dễ, vuốt ve lưng cậu nhằm trấn an rằng sẽ không bị phát hiện. Chờ hơn năm phút, hai cô cậu nhân viên cũng chịu rời đi, hai người đang trốn một góc thở phào nhẹ nhõm.
Luyến tiếc nhìn cậu quay trở về phòng, thật sự không nỡ chút nào. Nhưng được ở gần một lúc như vậy cũng giảm bớt phần nào nỗi nhớ trong hắn rồi. Gần đây hắn phát hiện mình bị nghiện, nghiện mùi hương trên cơ thể cậu, loại nghiện này sa vào thì không có cách nào cai được.
Vài tuần sau BWI công bố những mẫu thiết kế mới, nhận được vô số lời khen, số người muốn có mẫu thiết kế mới tăng lên đáng kể, có thể nói là cao nhất trong lịch sử công ty. Thư ký Jeon suýt khóc khi biết thiết kế của mình được nhiều người đón nhận, dần trở thành xu hướng thời trang được săn đón nhất trong mấy ngày vừa qua, lần này chắc ba mẹ sẽ rất tự hào về cậu, người yêu cậu cũng rất tự hào.
End chap 38
Yêu quá dọ 😍
mith💜