Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

Hôm nay tạm thời không có lịch trình vì bên ngoài mưa khá lớn, đường núi trơn trượt hơn bình thường, ở lại quán trọ bày trò chơi gì đó có vẻ hợp lí hơn. Trước tiên phải lắp đầy cái bụng rỗng bằng một bữa ăn, nhìn thôi mà bụng đã sôi cồn cào. Thoáng cái chỉ còn tiếng nhai chóp chép trong gian phòng rộng lớn, bữa ăn này khiến mọi người vô cùng hài lòng, từ cách trang trí đến hương vị.

Kang Jia bắt đầu trò chơi mình vừa thấy trên mạng vài hôm trước, gì chứ mấy chuyện này không ai qua được cô. Những người không chơi ngồi thành một bàn tiếp tục bữa tiệc rượu. Kang Jia lấy vỏ chai rượu đã uống sạch đặt nằm xuống sàn, ngẩng mặt nhìn mọi người bằng ánh mắt tinh nghịch, chắc là lại nghĩ ra mấy trò kỳ cục đây mà.

"Chúng ta sẽ chơi trò thật hay thách, một người trong số tất cả những người ngồi đây xoay chai rượu này, dừng lại ngay ai thì người đó phải trả lời một câu hỏi, không trả lời đồng nghĩ với việc chấp nhận thử thách được đưa ra, luật chơi chính là vậy đó."

Chai rượu bắt đầu vòng xoay đầu tiên, ai nấy đều nhìn theo không dám thở, há hốc miệng nhìn chai rượu xoay chậm dần, chậm dần, đến khi đầu chai chỉ vào thư ký Woo, tất cả thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh đã hướng ánh mắt mong chờ nhìn Woo Nam-il, xui cho cậu ta vì người ra câu hỏi lần này là Kang Jia.

"Thư ký Woo, anh thích Yoona phòng kế hoạch chúng tôi đúng không?"

Mới là câu hỏi đầu tiên đã như vậy rồi, những câu kế tiếp chắc sẽ còn hơn như vậy. Trước tiên cứ nghe câu trả lời của thư ký Woo đã, thật ra ai nhìn vào cũng biết cậu ta đặc biệt quan tâm đến Yoo Yoona, nhưng được nghe từ chính miệng cậu ta nói thì đáng tin hơn. Woo Nam-il gật gật đầu đáp lại sự mong chờ của mọi người. Tiếng reo hò khiến cậu ta đỏ mặt, cô gái nhỏ ngồi gần đó cũng gặp tình trạng tương tự.

Thư ký Woo là người xoay lần này. Mặt tái đi khi đầu chai chỉ vào Jackson, bảo cậu ta đặt câu hỏi cho chủ tịch còn được chứ cho người này thì cậu ta không dám, cả công ty người thư ký Woo sợ nhất là giám đốc, nhìn mặt thôi cũng run rẩy tay chân rồi. Nuốt xuống ngụm nước bọt, lo sợ khi phải đối mặt với vị giám đốc trẻ, ở gã luôn toát ra khí chất bức người khiến người khác e dè khi tiếp xúc.

"Giám...giám đốc...anh...anh có thật lòng với..."

"Có."

"Nhưng tôi vẫn chưa nói là ai mà?"

"Nếu người cậu muốn nói đến là Ahn Jisung thì câu trả lời của tôi là có, tôi là thật lòng thật dạ, nhưng có vẻ bạn cậu không thích tôi lắm thì phải."

Có rất nhiều chuyện không phải chỉ nói miệng là được. Để chứng minh tình yêu với một người phải mất rất nhiều thời gian, huống hồ gì trước đó gã từng làm ra nhiều chuyện không hay khiến Ahn Jisung hoảng sợ, làm sao nó tin được người từng nói ghét mình giờ lại bảo yêu mình, không khó hiểu khi nó chưa chấp nhận để gã bước vào cuộc đời mình.

Yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau không lại là một chuyện. Nếu cả hai hẹn hò chắc chắn bị ba gã phản đối, lúc đó gã chắc chắn lãnh đủ cơn thịnh nộ của ông ấy, có thể bị tát, cũng có thể là bị đánh đến bầm tím cả người, nghĩ đến lại thấy đau lòng. Mối quan hệ ấy liệu có bền lâu hay chỉ nhận lại đau thương? Vẫn là nên cân nhắc kĩ càng.

Vài ngày trước khi chuyến du lịch bắt đầu ông ta có tìm nó nói chuyện, cuộc gặp chưa đầy nửa tiếng kéo tâm trạng nó xuống hố sâu buồn bã, nó vẫn nhớ rõ từng câu nói cay nghiệt ấy, từng câu từng chữ như đay nghiến trái tim nhỏ bé. Gia thế nghèo nàn là khoảng cách lớn nhất, việc môn đăng hộ đối rất quan trọng đối với một gia đình tài phiệt, cho dù có phải cưới con trai thì cũng phải là một người giàu có ngang ngửa gia đình họ, không thể nào là nó.

Ahn Jisung là một người tự ti về tất cả mọi mặt của bản thân, giờ lại càng tự ti hơn khi nghe những lời công kích đó, cả buổi luôn cúi gằm mặt lắng nghe. Quay lại hiện tại cũng vậy, chỉ biết cúi đầu cam chịu, một câu nói đơn giản để đáp trả người ta cũng không biết. Nếu hỏi nó có yêu Jackson hay không thì câu trả lời là có, đúng là điên rồ khi yêu người từng ức hiếp mình, nhưng lỡ yêu rồi thì biết làm sao được. Tiếc là cuộc tình này không thể tồn tại, nó tồn tại chỉ khiến cả hai thêm đau.

Jeon Jungkook ngà ngà say, vòng tay câu cổ gã kéo sát lại. Hắn ngồi một bên nhìn thấy cũng không tỏ ra khó chịu, vì hắn biết cậu chỉ đơn giản là muốn dặn dò người kia vài điều. Jackson gỡ tay cậu ra khỏi người mình, gớm chưa, thế mà lúc trước bám riết lấy tán tỉnh người ta cho bằng được. Có người trong lòng cái là trở mặt ngay.

"Thật sự thì tôi không muốn Jisung quen anh chút nào, người có khuôn mặt đểu cáng như anh ai mà tin tưởng cho được."

"Biết làm sao khi mà bạn cậu lỡ thích tôi rồi."

"Ghét thật mà."

"Việc của cậu bây giờ chính là giúp tôi có cơ hội ở gần Jisung, bằng mọi giá tôi phải khiến em ấy chấp nhận mình."

Có ai nhờ vả người khác bằng giọng điệu ấy không, trên đời này chắc chỉ có mình Jackson gã.

Lần xoay kế tiếp là của Jackson, miệng gã nhếch lên khi đầu chai chỉ vào người anh họ yêu quý, hiếm khi có cơ hội, câu hỏi đặt ra không thể tầm thường như những câu hỏi trước.

"Anh có thấy người yêu anh hung dữ không?"

Không ngoài dự đoán của gã, Kim Taehyung lựa chọn thử thách thay vì trả lời thật, chẳng lẽ lại nói người yêu hắn dữ hơn cả hổ, đến lúc đó không biết có toàn mạng hay không. Chịu khó uống hết mười ly rượu cho êm chuyện. Kết quả bị cậu đuổi theo đá mấy cái vào mông.

Vì người kia chạy quá nhanh nên cậu không đuổi theo kịp, ngồi bệt xuống một góc nghỉ ngơi, chợt đĩa trái cây bên cạnh khiến mắt cậu sáng lên. Sau khi được chị trưởng phòng cho phép mới dám lấy vài miếng. Ahn Jisung thấy cậu ăn ngon lành cũng thử một miếng, cắn một cái vị chua lan ra khắp miệng, xoài gì mà chua như chanh vậy không biết, chua chảy cả nước mắt.

"Trưởng phòng Lee à, xoài chị mua chua quá đi."

"Chị có thấy chua gì đâu, Jungkook có thấy chua không em?"

"Không ạ, em thấy nó ngon lắm."

Nó rùng mình nhưng vẫn cố ăn hết miếng xoài, đi đến ngồi gần chị trưởng phòng hỏi thăm tình hình em bé trong bụng, bụng lớn như này chắc là sắp đến ngày sinh, nôn nóng gặp mặt em bé quá đi mất.

"Mang thai chắc là cực lắm đúng không chị?"

"Chứ còn gì nữa, từ ngày mang thai chị lên hẳn mười lăm ký, buổi sáng chẳng ăn được gì nhiều vì nghén, thậm chí ngửi mùi thôi đã thấy buồn nôn rồi, vậy mà hễ đến khuya là lại thấy đói."

"Kể cả việc ăn xoài chua cũng là vì mang thai ạ?"

"Người có thai thường thèm chua thế mà."

Jungkook ngồi một bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, khựng lại khi nhận ra tình trạng mấy hôm nay mình gặp phải y hệt như những gì chị trưởng phòng nói. Lén sờ lên vùng bụng bằng phẳng, nơi này không lẽ đang hiện diện một sinh linh, mấy lần trước hắn không dùng bao, lại còn bắn hết vào trong, chẳng lẽ điều cậu nghĩ là đúng.

Không để nỗi nghi hoặc đó tồn tại lâu, sáng hôm sau cậu đi đến nhà thuốc gần đó mua vài thứ cần thiết, hôm qua đã lên mạng tìm hiểu đôi chút, thử vào buổi sáng sẽ cho ra kết quả chính xác nhất. Sau mười phút, cậu thẩn thờ bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay là que thử thai. Chầm chậm ngồi xuống, xoa xoa vùng bụng phẳng, nước mắt rơi lã chã không rõ nguyên nhân. Hắn cùng lúc mở cửa phòng bước vào, hoảng hốt khi thấy người yêu khóc nức nở.

"Làm sao thế em, em bị đau ở đâu sao, nói anh nghe nào."

"Taehyung."

"Anh đây, không khóc nữa, bình tĩnh nói anh nghe."

"Em có thai rồi."

End chap 55

Đây đây để bác sĩ khám cho...hmm...chúc mừng nha, hai anh có em bé rồi đó 😃

mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui