Jackson lại đến nhà Ahn Jisung.
Hơn một tuần nay gã đều đến ngủ ở nhà nó. Lý do là gì? Người giàu có như gã chẳng lẽ không có nổi một căn nhà. Mà cho dù không có nhà thì bên ngoài vẫn có nhiều khách sạn, tại sao cứ phải là nhà nó. Tâm tư người này thật khó đoán.
Quen thuộc với chỗ cất chăn gối đến mức nhắm mắt vẫn biết đường đi. Thuần thục trải chăn ra sàn nhà, cố tình trải sát giường ngủ của nó chỉ để nằm gần người thương. Thử hỏi có ai được gã đối xử dịu dàng thế lần nào chưa, Ahn Jisung chính là ngoại lệ, nó nói không muốn ngủ cùng, gã lập tức ôm đồ xuống sàn nằm.
Không muốn ngủ cùng chỉ là lý do phụ, lý do chính là vì Jisung sợ gã giở trò với mình lúc ngủ. Mà như hiện tại cũng có khác là bao, gã vẫn có thể lén trèo lên giường như thường. Vẫn là Jackson tự biết kiềm chế bản thân thì hơn. Jisung có cảm động với sự chân thành này hay không còn phải xem lại thái độ của gã.
Thiếu niên với mái tóc bù xù như tổ chim nằm trên chiếc giường ngủ nhỏ, cuộn tròn người trong chăn bông như cơm nắm, hai mắt chớp chớp nhìn người nằm dưới sàn nhà. Mấy hôm nay trời trở lạnh, ngủ dưới đất chắc là lạnh lắm.
"Giám đốc à, anh có lạnh không, nếu lạnh thì nói với tôi một tiếng nhé."
"Em cho tôi lên giường ngủ cùng sao?"
"Không...tôi đâu có nói vậy, nếu anh lạnh thì cùng lắm tôi lấy thêm chăn cho anh thôi, không thể làm chuyện gì khác đâu."
Biết mình bị trêu, nó quay lưng lại với gã, kéo chăn trùm kín đầu. Tôi có lòng tốt muốn giúp anh vậy mà anh lại trêu tôi. Đã vậy cho anh lạnh chết luôn.
Jisung giống như liều thuốc chữa lành trái tim gã, từng ngày từng ngày gieo sự ấm áp lên trái tim lạnh giá. Cho đến ngày hôm nay điều mà gã mong muốn nhất chính là sự quan tâm từ một ai đó. Nghe thật đáng thương. Nhưng một đứa trẻ thiếu thốn tình thương cũng chỉ mong mỏi như vậy.
Mẹ mất năm gã sáu tuổi. Bà phát hiện ba gã còn nhớ đến người yêu cũ. Người mẹ đáng thương lựa chọn im lặng vì muốn con mình có cuộc sống hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Nhưng rồi cái ngày tồi tệ ấy cũng đến, ngày ba hắn đưa người đàn bà kia về nhà, họ còn làm ra chuyện đáng xấu hổ trên chính chiếc giường của mẹ gã. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau một trận. Sau đó ba gã bỏ ra ngoài mấy ngày liền không về.
Chẳng có bất kỳ ai hay biết rằng khi ấy mẹ gã đang mang thai, đúng, đó là em trai của gã. Thai kì mệt mỏi và sự vô tâm của chồng khiến bà đi đến bước đường tự tử. Phải đau khổ đến nhường nào bà mới quyết định bỏ lại đứa con trai bé bỏng ở thế gian này một mình. Đứa bé trai đáng thương hớn hở chạy vào phòng khoe với mẹ bài kiểm tra cao điểm, rồi lại thất thần với hình ảnh mẹ nằm im trên giường với khuôn mặt tái nhợt. Đó là ngày mà gã không bao giờ quên.
Gã rất hận nhưng cũng rất thương ba mình. Dù cho ông thường hay đánh đập và mắng chửi thậm tệ thì Jackson vẫn thương ông. Chỉ là ông đã từng thương gã hay chưa. Ông đã từng yêu mẹ gã thật lòng chưa. Nếu yêu vậy sao hôm tang lễ ông lại không rơi giọt nước mắt nào. Chỉ vì ông mà mẹ và em trai tội nghiệp của gã phải ra đi trong đau đớn. Liệu ông có cảm thấy có lỗi với họ dù chỉ một chút.
Jackson năm mười tám tuổi bị ba đánh đến suýt chết chỉ vì ông biết chuyện gã thích con trai. Một tuần gã nằm viện chỉ có ông bà nội và gia đình Kim Taehyung đến thăm. Người làm ba ấy dường như đã quên mình còn một đứa con trai.
Chỉ một câu hỏi han quan tâm sao lại khó đến vậy. Thứ gã muốn không phải tiền bạc của ông ta. Gã chỉ muốn được ba quan tâm, được ba yêu thương. Có cố gắng đến mấy thì Jackson vẫn là người thua cuộc trong mắt ba mình.
Từ giờ đã có Ahn Jisung bên cạnh, sẽ không còn khổ đau nữa. Càng như vậy càng phải giữ chặt. Mặt dày ngủ lại nhà người ta đến khi nào người ta chấp nhận thì thôi. Với cả...không có Jisung bên cạnh gã cứ liên tục gặp ác mộng.
_
Người dai dẳng đeo đuổi, kẻ dễ bị mềm lòng. Hỏi sao mà nó lại chấp nhận lời tỏ tình của gã nhanh như vậy. Ngay khi biết tin, Jungkook tức tốc từ nhà đến công ty tìm nó hỏi rõ ràng. Bạn của cậu đáng yêu như này sao có thể quen người đểu cáng như tên Jackson kia.
"Cậu nói thật đi, tên đó ép buộc cậu đúng không, nếu đúng là vậy thì để mình tìm anh ta tính sổ."
"Không phải vậy đâu mà, là mình tự nguyện hẹn hò với anh ấy."
"Thôi xong rồi, đã thân thiết đến mức cậu bênh vực cái tên kia, mình mất bạn thật rồi."
Phòng kế hoạch bị cậu làm loạn một trận. Jeon Jeon chu môi kể xấu Jackson với nó, ngay cả chuyện nhỏ xíu cũng kể, miễn là để nó thấy bộ mặt xấu của người kia cậu đều kể hết. Tiếc là người ta không nghe nữa, mèo nhỏ bị con cáo già thu phục mất rồi, thỏ con có nói cũng vô ích.
"Thật sự là muốn hẹn hò với anh ta sao?"
"Jackson không xấu như cậu nghĩ đâu, anh ấy có rất nhiều điểm tốt đó."
"Chỉ mình cậu thấy anh ta tốt thôi."
Cậu vẫn là nói xấu gã thêm nửa tiếng liền, đâu biết người bị nhắc đến trong cuộc trò chuyện đang đứng sau lưng mình. Mấy cô cậu nhân viên toát mồ hôi lạnh, cố gắng ra hiệu nhưng có vẻ cậu không hiểu, cái miệng cứ nhỏ thao thao bất tuyệt. Đến lúc gã đi đến đặt tay lên vai mới dừng cậu lại được.
"Ha...ờ...là anh hả Jackson, lâu quá mới gặp, tôi có việc về trước đây."
"Cậu bước ra khỏi đây thử tôi xem."
"Có chuyện gì sao?"
"Nếu cậu còn nói xấu để Jisung chia tay tôi thì cậu biết tay tôi."
"Cậu dám hăm doạ tôi, được rồi, tôi về mách với Hyungie bảo anh ấy trừ lương cậu."
Ahn Jisung nhìn cậu phồng má bỏ ra khỏi phòng, mỉm cười một cách thích thú. Vài giây sau liền bị người bên cạnh kéo đi.
Trong phòng làm việc, gã nhìn nó chằm chằm, không rõ là muốn làm gì.
"Sao nhìn em dữ thế?"
"Em...sẽ không bỏ rơi anh đúng không?"
"Sẽ không đâu mà."
"Xin em đừng bỏ anh lại một mình, anh không còn ai cả, chỉ có mỗi mình em thôi."
"Em hứa sẽ bên cạnh anh mãi mãi, yên tâm nhé."
Còn chưa tình tứ được bao nhiêu thì cửa phòng làm việc bị ai đó mở tung. Jungkook dắt tay Kim Taehyung bước vào phòng, cậu đi đến ngồi giữa hai người họ, cố ý đẩy Jackson ra xa.
"Lại cái gì đây?"
Gã nhíu mày nhìn cậu.
"Hứ, Taehyungie, cậu ta ức hiếp em đó, anh mắng cậu ta đi."
"Nếu anh mắng mà nó nghe thì lúc trước nó đâu có theo tán tỉnh em, ai mắng được nó thì mắng chứ anh không dám."
"Anh sợ cậu ta hả?"
"Không phải sợ mà là lười nói, cái thằng này cứng đầu lắm, sao em không nhờ bạn thân của em đi."
Phải rồi ha, nếu là Jisung mắng kiểu gì gã chẳng sợ, nhưng Jisung có bao giờ chịu mắng gã giúp cậu đâu, tức thật, chắc điên mất thôi.
"Cậu mắng anh ta giúp mình nhé Jisung, mình năn nỉ đó."
"Nhưng anh ấy có làm gì đâu mà mình mắng."
"Hai người chỉ làm mình tức giận thêm thôi, không thèm nói chuyện nữa."
Tên mặt đểu còn nhếch mép khiêu khích nữa kìa, muốn nhào đến đập cho một trận quá.
Jackson thầm nghĩ.
Như hiện tại thật tốt.
Mặc dù mỗi ngày Jeon Jungkook đều đến làm loạn đòi trả người nhưng ít ra cậu vẫn quan tâm đến gã thật lòng.
Với cả có Jisung bên cạnh là đủ.
Không có người ba vô tâm kia gã vẫn sống tốt.
End PN2
Khúc đầu anh là boy phản diện, khúc sau anh là boy si tình 🤣
mith💜