Lai Giả Khả Truy

Vương Triểu đứng trên sân thượng giúp Bạch Ngọc Đường giữ chắc dây thừng, Bạch Ngọc Đường lần theo vách tường trượt xuống. Ỷ vào thân thủ đã từng leo vách núi, anh vững vàng nhảy xuống ban công ngoài trời của phòng ngủ tầng mười một. Anh cởi dây buộc ngang hông ra, hướng về Vương Triều trên lầu và Đinh Triệu Lan dưới lầu lóe lóe đèn pin, ra hiệu mình đã an toàn tiếp đất. Sau đó, anh cẩn thận đẩy cửa sổ sát đất ra, lòng thở phào nhẹ nhõm ——– thật may mắn, cánh cửa này không bị khoá lại.

Bạch Ngọc Đường mở cửa sổ, xốc tấm rèm cửa che khuất ra, sau đó lại thận trọng đóng chặt cửa sổ lại, mới đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ lúc này tối om om, Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong phòng hẳn là không có người. Sợ quấy nhiễu đến người trong phòng, anh không dám bật đèn pin mà đứng phía trước cửa sổ, đợi một lúc để mắt mình thích ứng với bóng tối bên trong phòng ngủ.

Vào lúc có thể thấy rõ tình cảnh trong phòng, anh cảm giác như trái tim mình muốn rớt ra ngoài đến nơi vậy!

Người mình lo lắng suốt một ngày hai đêm, đang nằm trên giường cách mình không bao xa. Cậu yên tĩnh đến vô thanh vô tức. Nếu như không phải thân thể cậu vẫn phập phồng đều đặn theo hô hấp, Bạch Ngọc Đường sẽ tưởng như cậu không còn có chút dấu vết nào của sự sống.

Bạch Ngọc Đường run rẩy đi tới trước giường, bàn tay duỗi ra cũng không khống chế được mà run lên. Mèo con của anh bị người trói chặt hai tay, co người nằm nhoài trên giường. Thân thể vốn mảnh khảnh, dường như càng thêm hao gầy, chiếc cằm xinh đẹp trở nên nhọn hơn, chỉ là một ngày mà thôi, người được mình vất vả lắm mới nuôi được có tí da tí thịt đã gầy đi đến vậy. Anh đi tới, ôm người vào trong lòng, anh cảm thấy nhiệt độ của người trong ngực hơi cao, chết tiệt, cậu lại còn đang sốt. Sau đó, nhìn thấy băng gạc thấm máu trên cổ Triển Chiêu, cùng khuôn mặt hơi sưng, nước mắt Bạch Ngọc Đường liền chảy xuống.


Người đáng ra phải được tất cả mọi người đặt ở đầu tim mà thương yêu che chở, trong một ngày này rốt cuộc đã phải trải qua những gì? Bị hành hạ đến mức cả người đầy rẫy vết thương, tiều tụy như vậy? Bạch Ngọc Đường ôm thật chặt Triển Chiêu vào lòng, tim như bị đao cắt!

Người trong ngực tựa như bị dọa sợ, run rẩy hàng mi, miễn cưỡng mở mắt ra, thân thể không kìm được run lên, hơi giãy giụa, muốn thoát khỏi kiềm chế. Bạch Ngọc Đường cảm nhận được nỗi sợ của cậu, vội vã thấp giọng an ủi: “Mèo con, đừng sợ, là anh!” Triển Chiêu nghe được giọng nói quen thuộc này, có chút không dám tin tưởng, cậu vô số lần ở bóng đêm vô tận trong giấc mộng nghe được âm thanh như thế, mỗi một lần đều muốn tóm lấy, nhưng đều là công dã tràng. Cậu không thể nhận rõ nổi hiện tại đến cùng là mộng hay là thật.

“Ngọc Đường?” Triển Chiêu nỗ lực phân rõ trong bóng tối, đúng rồi, là Ngọc Đường của cậu! Ngọc Đường của cậu đã bình an đi đến trước mặt mình! Cậu bất lực mà vùi đầu vào ngực Bạch Ngọc Đường, rút lấy mùi hương thơm ngát đặc hữu trên thân thể người kia, rút lấy ấm áp và sức mạnh mà cậu hằng khao khát.

“Mèo con, anh đến rồi, chúng ta đi!” Bạch Ngọc Đường nói, liền muốn ôm lấy Triển Chiêu. Nhưng vừa mới động đã khiến Triển Chiêu chằng chịt vết thương trên người rên lên một tiếng. Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ ra mình nhất thời bất cẩn, đã quên giúp cậu cởi trói.

Bạch Ngọc Đường tàn nhẫn mà thầm mắng chính mình, nhưng trên tay hết sức nhẹ nhàng: “Mèo con, đừng nhúc nhích, anh cởi trói cho em!” Bạch Ngọc Đường mò về sợi thừng sau lưng Triển Chiêu, tâm lại không khỏi đau nhói.

Dây thừng trói vô cùng chắc, có lẽ đã trói lại rất lâu, cổ tay nhỏ nhắn vốn trắng nõn của Triển Chiêu đã sưng đỏ rách da, vô cùng thê thảm. Mỗi cử động của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu liền rên lên một tiếng. Anh biết, dây thừng cọ vào cổ tay cậu, khẳng định là cực kỳ đau đớn. Bạch Ngọc Đường bèn rút con dao mang trên người ra, cắt đứt dây thừng, ném qua một bên. Dây thừng vừa hay đụng vào một đầu xích, tạo ra mấy tiếng vang lách cách. Bạch Ngọc Đường lúc này mới phát hiện, thì ra đầu giường còn khóa cả xích sắt, có lẽ ngày qua, Triển Chiêu chính là bị khóa ở trên giường như vậy, chịu đựng dằn vặt.

Cố nén đau thương cùng lửa giận trong lòng, anh biết, lúc này đưa Triển Chiêu đi ra ngoài đến khu vực an toàn mới là quan trọng nhất. “Mèo con, chúng ta đi!” Nói, ôm lấy Triển Chiêu chuẩn bị rời đi.


Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, cổ họng khản đặc khó khăn phát ra âm thanh: “Ngọc Đường, bên ngoài có ít nhất ba người, đều có súng!” Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng an ủi, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, cửa phòng đột nhiên mở ra!

Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy trong phòng ngủ hình như phát ra tiếng vang nhỏ bé, hắn cảnh giác đi tới trước cửa phòng, đột nhiên bật cửa ra. Hắn nhìn thấy trong phòng xuất hiện một người đàn ông xa lạ, đang muốn dẫn người rời đi, hắn lập tức giơ súng trong tay lên, bắn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cánh cửa phía sau bị mở ra, ôm Triển Chiêu vào ngực bảo vệ, đè thấp thân thể lăn về hướng cửa sổ. Chỉ nghe “Đoàng đoàng” hai tiếng, viên đạn găm vào chỗ giường Bạch Ngọc Đường vừa mới ngồi.

Bạch Ngọc Đường không cho gã kia có cơ hội nổ súng tiếp, anh dựa vào ánh sáng lọt vào từ ngoài cửa, nhắm ngay vị trí của gã kia, phi con dao găm trong tay ra ngoài, con dao sắc bén cắm ngay vào giữa cổ tay cầm súng của gã kia không chệch một ly.

Chỉ nghe gã hét thảm một tiếng, vuột rơi súng xuống đất, tay trái nắm lấy tay phải ngã lăn trên sàn khóc thét. Một gã khác ngoài phòng nghe thấy tiếng đồng bọn kêu thảm thiết, cũng vọt vào theo.


Bạch Ngọc Đường nhân cơ hội đặt Triển Chiêu đang suy yếu vào bên góc tủ quần áo, hôn lên trán Triển Chiêu một cái nói: “Ở lại chỗ này, đừng sợ, chớ lộn xộn!” Nói rồi quay sang nghênh trả với tên vệ sĩ vừa mới xông vào. Bạch Ngọc Đường đã sớm chuẩn bị, tung một cú đá chéo đẹp đẽ, đá văng cây súng trong tay gã kia sang một bên, sau đó hai người bắt đầu đánh lộn.

Gã kia thân thủ không kém Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường trong khoảng thời gian ngắn không thể dễ dàng chế phục gã. Tranh đấu mấy hiệp, Bạch Ngọc Đường xem chừng cũng không có những người khác tiến vào giúp đỡ, liền nghĩ trong phòng này có lẽ chỉ có hai gã kia. Anh bèn hướng về phía Triển Chiêu hô to: “Mèo con, chạy mau! Vương Triều tiếp ứng ở ngoài cửa!”

Triển Chiêu biết, chỉ có chính mình chạy đi, mới có thể làm cho Bạch Ngọc Đường yên tâm. Cậu liền cố nén đau đớn trên người, lảo đảo đứng dậy, gắng sức chạy ra cửa.

Cậu vừa mới chạy đến phòng khách thì bất chợt bị người giật lại giam vào lòng. Chỉ nghe người kia nói một cách lạnh lùng: “Muốn chạy ư? Không dễ như vậy đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận