Chương 95: Mai mày dọn đi luôn đi
Chiếc bàn thuỷ tinh vỡ làm đôi, mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, đồ đạc trêи bàn rơi đầy đất, gạt tàn lăn tít vào tận góc tường, nước đổ lênh láng, chảy đến dưới chân Tần Phong.
Tần Phong chẳng phản ứng gì, vào bếp lấy chổi và xẻng hót rác ra dọn dẹp.
"Cái tính chó chết của mày bao giờ mới bớt đi được? Mấy trăm tệ tiền tôm, chưa ăn được bao nhiêu. Lãng phí đồ ăn là không tốt."
Thấy hắn thờ ơ, trái tim Hạ Nhất Phàm như bị lửa đốt.
"Tần Phong, mày đừng giở trò này với tao. Ngay cả việc trả lời tao một cách thẳng thắn mà mày cũng đếch dám? Mày đúng là không ra gì!"
Tần Phong vứt hết vỏ hộp, túi ni lông vào thùng rác, sau đó lấy giẻ lau vũng dầu mỡ màu đỏ trêи sàn.
"Tao thật sự không hiểu." Tần Phong cúi đầu nói. "Tiêu chuẩn của mày cao như thế, vẫn luôn thấy tao ngứa mắt, rút cục mày thích tao ở điểm nào để tao sửa? Sao cứ dây dưa hoài vậy?"
Hạ Nhất Phàm tức tới mức bật cười.
"Ha, tao bám riết lấy mày? Đừng ảo tưởng, tao chỉ muốn tìm hiểu xem năm đó bố mẹ tao làm gì thôi. Mày đừng nghĩ khổ sở tự cáng đáng mọi việc thì tao sẽ biết ơn mày. Tần Phong, mày nói đúng, từ lâu giữa chúng ta đã chẳng có quan hệ gì, chỉ còn nợ cần phải tính sổ. Ông đây đếch muốn mắc nợ mày, hiểu không?"
"Mày chẳng nợ gì tao hết. Nhà mày bố thí cho tao bao nhiêu là tiền, tao cảm ơn còn không kịp."
Tần Phong vắt nước trong chiếc giẻ vào thùng rác, quỳ trêи đất tiếp tục lau.
Sự kiên nhẫn của Hạ Nhất Phàm đạt giới hạn.
"Mày thích lau đúng không? Vậy cứ nhây đi, nhây đến bao giờ mày chịu nói thật với tao."
Anh giơ chân đạp một phát, thùng rác đổ kềnh càng, đống rác Tần Phong đã dọn rơi hết ra ngoài.
Tần Phong quỳ trêи sàn nhà, ngơ ngác nhìn, lát sau hắn ném giẻ lau, đứng dậy.
Hạ Nhất Phàm thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa những cảm xúc cực kỳ mãnh liệt.
"Được, mày muốn biết sự thật đúng không?" Tần Phong nói bằng chất giọng đanh thép. "Chúng ta không cùng một tầng lớp!"
"Không cùng một tầng lớp? Thế ban đầu mày trêu đùa tao làm gì? Không cùng một tầng lớp mà... mày lại hôn tao, thủ ɖâʍ với tao ở ký túc xá?"
Hạ Nhất Phàm túm lấy cổ áo hắn, gặng hỏi.
"Nứиɠ thôi mà? Tao là đàn ông, có nhu cầu sinh lý là việc hết sức bình thường. Một cục silicon cũng dùng được."
Tần Phong gỡ tay anh ra, chỉ vào đống lộn xộn trêи mặt đất.
"Nhìn thấy không? Cái loại cậu ấm ngang ngược như mày muốn lật bàn là lật bàn, cuộc sống chẳng theo ý mình bèn phủi ʍôиɠ chạy tới Tân Cương nửa năm. Tao thì sao? Tao còn phải thu dọn bãi chiến trường, phải quỳ xuống lau sạch sẽ. Tao đánh nhau với người ta chỉ để tranh giành một tấm ga trải giường, sau đó vẫn cười hỉ hả cho qua chuyện! Bởi vì đây là cuộc đời của tao! Mày đòi tao chơi trò gì với mày? Yêu đương? Tao xứng hả?"
Máu Hạ Nhất Phàm dồn lên não, song anh không cãi lại được câu nào.
"Tao hiểu cái khó của mày, nhưng mày có từng nói với tao không? Bố mẹ tao bắt mày nghỉ học, sao không kể cho tao nghe? Hai thằng đàn ông sức dài vai rộng, có chuyện gì mà không gánh vác nổi?"
Tần Phong nhìn Hạ Nhất Phàm.
Y như một kẻ xa lạ.
Hắn khẽ lắc đầu, mỉm cười.
"Đúng là tấm chiếu chưa từng trải." Tần Phong quệt mũi. "Hạ Nhất Phàm, mày sống trong nhung lụa, có biết cảm giác bị người ta cầm tiền ném vào mặt không?"
Hạ Nhất Phàm sững sờ, hiểu ý hắn ngay lập tức.
"Mày..."
"Đúng, chính là chú Hạ Ngạn Quân, bố mày làm đấy." Tần Phong lại hỏi: "Vậy mày biết một trăm ngàn tệ mang ý nghĩa gì không?"
Hạ Nhất Phàm đã không còn sức để trả lời.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng Tần Phong bị Hạ Ngạn Quân thuyết phục bằng lý lẽ.
"Với mày, một trăm ngàn tệ chẳng nhiều bằng tiền tiêu vặt mỗi tháng đúng không?"
Tần Phong gằn giọng, dường như nói ra những lời này là vô cùng khó khăn.
"Hồi tao nghỉ học, mẹ tao tức đến mức bạc nửa mái đầu, kéo tao quỳ xuống trước mặt hiệu trưởng và Hạ Ngạn Quân, van xin họ giơ cao đánh khẽ, phạt thế nào cũng được, nhưng đừng đuổi tao. Khi đó tao còn trẻ người non dạ, bèn lôi mẹ tao về nhà... Lúc bà ấy ngất, được đưa vào viện, tao mới biết bệnh ung thư của bà đã là giai đoạn cuối, tốn rất nhiều tiền mà chẳng sống nổi quá ba tháng. Trước phút lâm chung, bà bảo... Bà bảo đừng tổ chức đám tang, có thể tiết kiệm một, hai chục ngàn tệ để cho tao thuê nhà ở thành phố. Hạ Nhất Phàm, giờ mày đã biết chưa? Một trăm ngàn tệ... còn đáng giá hơn cái mạng của mẹ tao!"
Dứt lời, đôi môi Tần Phong vẫn run bần bật một cách mất kiểm soát, đôi mắt ngang tàng của hắn đỏ ngầu.
Lồng ngực Hạ Nhất Phàm muốn vỡ tung, không phải vì phẫn nộ, mà là áy náy.
"Nếu... Nếu mày nói với tao, có lẽ mọi việc sẽ không thành ra..."
"Mày nghĩ chuyện yêu đương chỉ nói mồm là xong?" Tần Phong ngắt lời anh. "Hạ Nhất Phàm, tao biết không liên quan gì tới mày, không oán trách mày. Nhưng mày tránh xa tao một chút được không? Đừng dẫn bố mày đến làm phiền tao được không?"
Hạ Nhất Phàm cảm thấy hổ thẹn, không ngẩng đầu lên nổi.
Đặt bản thân vào vị trí Tần Phong để suy nghĩ, đương nhiên là tránh còn chẳng kịp nên những năm qua hắn đều không muốn gặp anh.
"Xin lỗi."
"Không cần."
Tần Phong ngồi dựa lưng trêи sofa, châm điếu thuốc, ngửa cổ lên, thẫn thờ nhìn trần nhà.
"Dạo gần đây tao vốn nghĩ làm bạn bè bình thường thì chúng ta vẫn có thể nhìn mặt nhau. Nhưng mày phá hỏng hết rồi, Hạ Nhất Phàm." Tần Phong ngậm điếu thuốc nói. "Mai mày dọn đi luôn đi."
Hạ Nhất Phàm không rõ mình rời khỏi căn nhà đó ra sao.
Anh dẫm lên những chiếc bóng mờ mờ ảo ảo của đèn đường, đi mãi mà như chẳng thấy điểm kết thúc.
Hạ Ngạn Quân chờ anh ở cuối con đường.
"Nghĩ thông suốt rồi?" Hạ Ngạn Quân vỗ vai anh. "Thông suốt rồi thì theo bố về Nam Thành. Hành lý và máy móc, bố sẽ cử người tới lấy sau."
Hạ Nhất Phàm rút cục đã hiểu tại sao Hạ Ngạn Quân nắm chắc phần thắng.
Bởi vì năm ấy ông ra tay quá tàn nhẫn, dù Hạ Nhất Phàm biết được chân tướng sự việc, cả đời này anh cũng chẳng có mặt mũi nào để đối diện.
"Bố tưởng như vậy con sẽ nghe theo sắp xếp của bố à? Tạm thời con không về."
Hạ Ngạn Quân mặt lạnh tanh: "Không về thì con định làm gì?"
"Ở lại trả món nợ mà bố mẹ nợ người ta!"
Hạ Nhất Phàm bỏ đi.
"Nhất Phàm." Hạ Ngạn Quân gọi anh lại. "Tình hình mẹ con trong bệnh viện không tốt lắm, bà ấy mong trước lúc mình có mệnh hệ gì, được tận mắt chứng kiến con lấy vợ, sinh con. Thế nên bố và Văn Lam đích thân đến đây đón con."
Lúc này Hạ Nhất Phàm mới để ý thấy một chiếc ô tô đỗ ven đường, "vợ chưa cưới" của anh, Văn Lam, bước từ trêи xe xuống. Cô khoác áo gió sẫm màu, xỏ đôi giày cao gót lộp cộp bước tới trước mặt anh. Tóc cô dài ngang ngực, làn gió mát rượi thổi qua cuốn theo hương nước hoa tinh tế, không quá nồng, không quá quyến rũ.
"Lâu lắm rồi không gặp... Chồng chưa cưới."
Văn Lam vươn tay ra, Hạ Nhất Phàm chẳng đáp trả, cô bèn đút tay vào túi áo, đầy phóng khoáng, không chút ngại ngùng.
"Tôi đã nói với chú Hạ rồi, nếu anh thật sự không muốn về Nam Thành thì tổ chức lễ đính hôn ở Hải Thành cũng được. Làm đơn giản thôi, chỉ mời người nhà, bạn bè thân thiết."
Hạ Nhất Phàm ngẩng đầu đánh giá cô.
Khéo léo và hiểu chuyện.