Chương 97: Em ấy đang đùa với lửa!
Thế giới thật diệu kỳ.
Đặt một chuyến taxi.
Có thêm ông anh Mỹ.
Đi xe mất hơn một tiếng đồng hồ, trong thời gian đó Dư Bắc đã thân với Cố Quân Nho lắm rồi.
"Anh cả, anh không vào cùng bọn em à?"
"Thôi, anh còn bận đón khách."
Cố Quân Nho cầm điện thoại, cướp được một chuyến, cười tươi y như trúng số độc đắc.
Anh ấy yêu nghề thật.
"Đẹp trai quá..." Tiểu Bạch ngất ngây. "Anh Cố lớn còn có cả lúm đồng tiền nữa."
Dư Bắc cũng phát hiện ra.
Duyên ơi là duyên.
Hỡi anh má lúm đồng tiền, cớ sao anh khiến em đảo điên thế này?
Hơi ghen tị chút.
Thật ra mình cũng có lúm.
Ví dụ như nách mình lõm vào nè.
Tiểu Bạch ôm tim, nói: "Phải làm sao bây giờ? Cả Vương Canh Thạc lẫn anh Cố lớn em đều húp được hết! Anh Tiểu Bắc, anh nghe đi, tim em đập nhanh khủng khϊế͙p͙, là tiếng của tình yêu đúng không?"
"Tiếng tuyến иɦũ ɦσα đang phát triển đấy."
Khách sạn do đoàn phim đặt cách xa trung tâm thành phố, nói dễ nghe thì là xung quanh yên tĩnh, còn nói khó nghe là trước không bot, sau không top, trống huơ trống hoác. Diện tích khách sạn rất lớn nhưng hơi cũ, đã có vết tích thời gian. Ô tô đi thẳng từ ngoài cổng vào, sau đó mọi người cần xuống xe, kéo hành lý qua một đại sảnh cực rộng.
"Wow, đoàn phim tài thật, tìm cái khách sạn cách thành phố xa tít mù khơi, lại còn cũ nát, chắc sắp bị dỡ rồi ha."
Phải xách vali đi tới đi lui, Dư Bắc toát hết cả mồ hôi, bực bội than vãn.
"Đây là trang viên được xây dựng từ những năm ba mươi của thế kỷ thứ mười chín, đã trải qua nhiều đời chủ tiếng tăm lừng lẫy, mang đậm hơi thở lịch sử, về sau mới cải tạo thành khách sạn. Chỗ này thích hợp để cảm nhận nét đẹp văn hoá, người không hiểu sẽ chỉ coi nó là một căn nhà cổ."
Cố Diệc Minh đang giảng giải à?
Không.
Xỏ xiên đấy.
Kể ra thì mỗi lần Cố Diệc Minh nhận việc cho cậu đều chẳng giống công việc chút nào.
Giống đi du lịch hơn.
"Cổ quá luôn ấy. Những nơi thế này thường ma ở nhiều hơn người ở..."
"Em sợ cái gì? Em được "thần tượng Lâm Chánh Anh" bảo vệ cơ mà?" Cố Diệc Minh nói.
"... Chú Chín đâu trị nổi cương thi nước ngoài." Dư Bắc than thở.
Tiểu Bạch rụt cổ: "Đừng... Đừng nói nữa, rợn hết cả tóc gáy. Đoàn phim nghĩ cái quái gì vậy nhỉ? Sao lại đặt khách sạn này?"
"Ừ, còn là phim đề tài tuổi trẻ cơ đấy. Quay phim kinh dị thì tiện biết mấy, có sẵn cảnh đây, tường cũng chẳng cần bôi trát cho cũ đi. Em nghĩ do nhà sản xuất ki bo, không muốn chúng ta ở khách sạn đắt đỏ. Keo kiệt vậy, chắc định tiết kiệm tiền để dát vàng lên quan tài hả? Anh thấy đúng không, Cố Diệc Minh?"
Chẳng rõ tại sao mà mặt mũi Cố Diệc Minh sa sầm.
"Cho hai đứa ở đúng là phí cái trang viên này."
"Anh nói cứ như em ngủ ở đây mấy đêm sẽ được trao bằng thạc sĩ ấy nhỉ? Nếu em đam mê văn hoá, lịch sử đến thế thì nên học ngành khảo cổ chứ..."
Kỹ năng trả treo của Dư Bắc đã đạt level cao nhất.
Trong đầu Cố Diệc Minh thầm đánh dấu X vào ô văn hoá lịch sử trêи bảng thống kê sở thích của cậu.
Ba người tới quầy lễ tân để check in.
Một nhân viên nam trông rất lịch sự nhưng lạnh lùng đi trước dẫn đường.
Chắc đó chính là cảm giác sang chảnh Cố Diệc Minh nói.
"Mời ngài theo tôi."
Cố Diệc Minh cũng đi lên tầng.
"Sao anh vẫn ở đây?" Dư Bắc hỏi. "Anh về thăm người thân mà?"
"Anh phải giám sát tiến độ quay phim, xem xem có khởi quay thuận lợi không." Cố Diệc Minh ngoảnh đầu sang đáp. "Anh là nhà sản xuất."
"..."
Phòng Dư Bắc nằm giữa hai phòng của Cố Diệc Minh và Tiểu Bạch.
Dư Bắc vừa sắp xếp đồ đạc một chút thì bên ngoài đã xuất hiện không ít người.
"Anh Tiểu Bắc!"
Có hai người len lỏi ra khỏi đám đông, chạy như bay đến.
Dư Bắc nhìn họ, là hai khuôn mặt thân quen.
Tiêu Thành và Chu Kiêu, thành viên nhóm Bigboy.
"Các cậu bé lớn!" Dư Bắc lấy làm lạ. "Các cậu không phải là nhóm nhạc thần tượng à? Không đi hát, mở concert mà lại tham gia đóng phim?"
"Haha, thần tượng bọn em cái gì cũng phải học đôi chút."
Dư Bắc thấy ngậm ngùi.
Làm thần tượng vất vả thật.
Chỉ thiếu học cấy lúa nữa thôi.
Cố lên.
Đạt ba phần tư sự nỗ lực của tôi rồi.
Tiêu Thành cũng nghẹn ngào: "May hồi trước gặp anh và tổng giám đốc Cố trêи show, chứ không thì cơ hội lần này nào đến lượt tụi em! Anh Tiểu Bắc, tổng giám đốc Cố chưa bao giờ đầu tư phim điện ảnh đề tài tuổi trẻ, tụi em ké fame anh đó!"
"Phim này đâu phải quay vì tôi..."
"Ai bảo không? Công ty Truyền thông Thịnh Minh thuê biên kịch viết kịch bản đấy, rõ ràng là đo ni đóng giày cho anh!"
Tiêu Thành hô to tới mức suýt nữa bị cả hành lang nghe thấy.
"Khẽ chứ!"
Dư Bắc nhắc nhở cậu ta.
Nói to thế như kiểu đang khoe mẽ ấy.
Thú thật, Dư Bắc chẳng tin lắm.
Cố Diệc Minh tìm người viết kịch bản, còn tự đầu tư sản xuất phim nhằm lăng xê mình?
Không bắt mình dừng hoạt động đã là nể công sức mình bỏ ra rồi.
Luận bàn về tầm quan trọng của đôi tay người thợ thủ d... công.
Cảm giác dị vãi.
Y hệt kịch bản quy tắc ngầm giới giải trí.
Ngủ vài lần để đổi lấy cơ hội đóng vai chính.
Trò mua bán này...
Về sau phải chăm thực hiện mới được.
Tiêu Thành kéo Dư Bắc vào một góc.
"Anh Tiểu Bắc, mấy hôm trước anh cãi nhau với tổng giám đốc Cố hả? Có vẻ nghiêm trọng lắm ạ?"
"Đúng, cãi nhau to, suýt đấm nhau luôn."
Dư Bắc thở dài.
"Thế cơ á? Tổng giám đốc Cố mà lại đánh nhau với anh?"
Dư Bắc nhíu mày, lời Tiêu Thành nghe hơi sai sai.
Cậu đang coi thường sức chiến đấu của tôi hả?
Chẳng phải nói điêu chứ năm ngoái khi tôi càn quét giải Taekwondo dành cho thiếu nhi, Cố Diệc Minh vẫn còn là một gã trai tân.
Cái loại trông bề ngoài thì cao to, thân hình cân đối như Cố Diệc Minh, thật ra chỉ luyện tập làm màu thôi. Đến lúc đánh nhau, trong vòng ba chiêu, anh ấy sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng ảo tưởng sức mạnh nữa.
Tiêu Thành nói bằng giọng khϊế͙p͙ đảm: "Nhìn tổng giám đốc Cố một đêm đăng liên tiếp ba bài, em tưởng hai người cạch mặt nhau thật rồi cơ."
Chu Kiêu cũng xáp vào, bảo: "Chuẩn luôn, nhưng thấy hai người cùng nhau tới đoàn phim, em nghĩ chắc chắn không sao."
Các cậu chỉ thấy được bề nổi của tảng băng chìm.
Thực tế thì bọn tôi đã chia tay rồi.
Giờ là quan hệ anh em nuôi.
Những cơn sóng ngầm cuồn cuộn ẩn giấu đằng sau, họ không hiểu.
Dư Bắc làm quen với các diễn viên và nhân viên cùng đoàn. Ai có địa vị được ở phòng riêng, kém hơn chút thì ở ghép, thậm chí còn có cả người trải đệm ra đất để nằm.
Trong lòng Dư Bắc bùng lên ngọn lửa ý chí đã lâu mới xuất hiện.
Lâu rồi cậu chưa đóng phim một cách nghiêm túc, lần này nhất định phải tập trung cao độ.
Dư Bắc giờ đây như Dư đẫm nước*.
(*Chỗ này chơi chữ, ý là "như cá gặp nước".)
Cậu đọc kịch bản một mạch đến tận buổi tối, lúc chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ thì có người gõ cửa.
Dư Bắc vừa mở cửa ra, Tiểu Bạch mặt mũi lấm la lấm lét chui tọt vào.
"Anh Tiểu Bắc." Tiểu Bạch van lơn. "Buổi tối em ngủ cùng anh nha."
"Tại sao?"
"Không phải em sợ..." Tiểu Bạch cắn móng tay, đáp. "Nhưng em cứ có cảm giác bức tranh sơn dầu trêи tường đang nhìn em chằm chằm ấy."
"Thế thì cậu lườm trả. Cậu còn sống sờ sờ, chẳng lẽ chịu thua nó?"
"Em mặc kệ, em không ngủ một mình đâu."
Tiểu Bạch lột phăng quần áo, bỏ giày ra, chui vào chăn Dư Bắc.
Dư Bắc ngơ ngác đứng nhìn.
Tiểu Bạch đúng là một cậu nhóc ngây thơ.
Hoàn toàn không biết hành vi của mình nguy hiểm tới mức nào.
Em ấy đang đùa với lửa!