Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Loa bắt đầu phát thanh!

“Mời đồng chí Khương Điềm Điềm đến ban chỉ huy đại đội.” Âm thanh không lớn, loáng tha loáng thoáng nhưng lại vừa đủ để nghe được. Khương Điềm Điềm ngửa đầu nghe tiếng loa phát, lỗ tai nhỏ rung rung hỏi: “Có phải gọi em không nhỉ?”

Trần Thanh Phong liền gật đầu đáp: “Đúng rồi!”

Khương Điềm Điềm là người hấp tấp nên cũng không hề lề mề, cô kéo Trần Thanh Phong nói: “Đi đi đi, anh đi cùng với em xem sao.”

Dù nói thế nghe không tệ nhưng Trần Thanh Phong lại đè tay Khương Điềm Điềm: “Em đi đi, anh không đi với em đâu.” Cậu chớp mắt mấy cái, bảo: “Nếu để bố thấy anh lại bỏ bê công việc thì sẽ cầm chổi đập cho mất.”

Khương Điềm Điềm phì cười, trêu chọc thật đáng yêu: “Anh còn sợ bị đánh à?”

Trần Thanh Phong làm bộ suy nghĩ lại: “Sợ thì chẳng sợ, nhưng mà trước khi lấy vợ anh phải cố gắng làm người, tranh thủ bịp bợm để ghi điểm tốt trong mắt bố mẹ đã.”

Khương Điềm Điềm không kìm nổi mà cười càng dữ, cô nói với vẻ cực kỳ đáng yêu: “Thôi, để anh Tiểu Phong của em không bị ăn đòn, tự em đi đây.”

Rồi giao phó: “Anh đem cái làn này về chuồng heo giúp em nha.”

Trần Thanh Phong: “Được thôi.”

Anh vẫy tay, Khương Điềm Điềm cười khanh khách chạy chậm tới đại đội. Hai thời điểm người nông dân bận rộn nhất chính là mùa xuân và mùa thu, có rất ít người lười biếng. Cả đoạn đường Khương Điềm Điềm chạy từ khu rừng nhỏ tới ban chỉ huy đại đội cũng không gặp được mấy người. Cô thở hổn hển, vừa vào cổng đã trông thấy Dương Quế Hoa, vội vàng mở lời: “Thím Quế Hoa, cháu nghe loa phóng thanh gọi mình á! Có chuyện gì hả thím?”

Dương Quế Hoa vẫy tay bảo: “Bé Điềm tới rồi, cháu sang đây ngồi nè.”

Thật ra cả đại đội Bội Thu cũng chỉ có bốn người làm việc, đại đội trưởng chính là người quản lý chính. Còn lại kế toán Trần phụ trách việc tính toán sổ sách, Dương Quế Hoa thì chịu trách nhiệm hội chị em phụ nữ, Lý Hướng Dương thì quản lý an ninh trật tự.

Bốn người bọn họ cũng chính là nhóm điều hành cấp cao giữ tiền lương và điểm công. Đến độ mấy tiểu đội trưởng kia tuy cũng phụ trách “chức quan”, nhưng mà vẫn phải tới ruộng làm việc thật đó. Dĩ nhiên chuyện như thế này không chỉ xuất hiện ở đại đội bọn họ thôi đâu, các đại đội khác của công xã cũng sắp xếp y vậy.

Thế nên mấy vấn đề liên quan tới phụ nữ đều do Dương Quế Hoa đảm nhiệm, để tránh làm mấy ông mấy bác khác tranh cãi.

Dương Quế Hoa cũng là một người làm việc mạnh mẽ dứt khoát, bà rút thẳng một phong thư trên bàn ra đưa cho Khương Điềm Điềm, đoạn bảo: “Gọi cháu sang đây là để nhận thư.”

Khương Điềm Điềm bối rối hỏi: “Thư gì ạ? Ai viết gửi đến đây sao?”

Dương Quế Hoa: “Không có ai viết gửi tới hết, là bố cháu gửi đi, kiểm tra không thấy người này mới trả lại.”

Khương Điềm Điềm: “Ớ???”

Cô lật phong thư, thấy trên mặt có chữ viết như học sinh tiểu học.

Người gửi: Ông hai Khương, đại đội Bội Thu, công xã Tiến Lên.

Người nhận: Cát Nhị Đản, đội sản xuất thứ hai, công xã Tam Hà Chủy, đảo Hải Nam.

Khương Điềm Điềm nhìn mấy con dấu bưu kiện, ngạc nhiên: “Hơn hai tháng trước đã gửi đi?”

Khương Điềm Điềm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có điều cô còn chưa nói gì thì đã có người chủ động giải thích nỗi nghi ngờ. Lý Hướng Dương ngồi đối diện Dương Quế Hoa nói: “Phong thư này là chú giúp anh hai Khương gửi đi. Khi đó anh ấy đã bệnh nặng lắm rồi, cũng chẳng biết nghe đứa xạo sự thất đức nào bảo là ở đảo Hải Nam có người điều chế thuốc giỏi cực kỳ. Chú mới khuyên ba cái chuyện đó là bịp bợm hết, nhưng có nói thế nào ảnh cũng không nghe. Nói câu như thế nào ấy nhỉ? À đúng rồi, bảo gì mà mà khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng thử được. Anh ấy cũng chỉ muốn chiến đấu vì hy vọng mong manh. Cuối cùng mất trắng tiền gửi bưu điện, tem từ miền Bắc gửi tới miền Nam cũng có thể mua được nửa cân thịt ấy chứ. Cháu thấy đó, rốt cuộc là bị người ta lừa.”

Lý Hướng Dương biết rất tường tận chuyện này, lại mắng đôi câu: “Chả biết đứa nào xấu xa, dám lừa ảnh như thế.”

Khương Điềm Điềm: “…”

Người bố trên danh nghĩa này của cô, hình như không được thông minh lắm đâu!

Cô nhìn bức thư, nói: “Vậy nó bị trả lại, có phải do không có người này không?”

Lý Hướng Dương chỉ chữ trên bì thư: “Cháu nhìn này, ở đây có viết, không tìm được người. Bố cháu bị người ta lừa rồi.”

Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng mặt, “Đã xấu xa còn thiếu đạo đức!”

“Đúng thế!”

Dương Quế Hoa: “Người đã không còn, nói mấy lời này còn có ích gì, bé Điềm cầm thư về đi.”

Khương Điềm Điềm dạ rồi cất thư ra ngoài. Cách âm của căn phòng này cũng chẳng ra gì cả, dường như cô còn nghe được loáng thoáng tiếng Dương Quế Hoa và Lý Hướng Dương bàn bạc xem rốt cuộc người nào trong đội lừa ông hai Khương.

Khương Điềm Điềm vừa rời khỏi ban chỉ huy đại đội là lập tức bóc bức thư ra, nhưng chỉ mới lướt qua sơ sơ mà tròng mắt đã xém rớt ra ngoài. Cô khó tin mà dừng bước, vội nhìn xuống phía dưới.

Thế mà bức thư này lại do ông hai Khương viết cho con gái Khương Điềm Điềm.

Đúng thế, không phải gửi Cát Nhị Đản ở đảo Hải Nam gì đó hết, mà là cho Khương Điềm Điềm ở đại đội Bội Thu, đứa con gái của chính ông. Ông hai Khương không đi học nhiều, dù diễn đạt không quá tốt nhưng vẫn thuật lại mọi chuyện tương đối rõ ràng.

Đầu tiên: Hoàn toàn không có ai gợi ý gì cho ông hai Khương hết. Khi đó tình trạng cơ thể ông đã rất xấu, Từ Thúy Hoa lại còn nhìn chằm chằm, ông không dám nhắn nhủ cái gì với con gái cả, tránh cho Từ Thúy Hoa thấy lợi là không màng đạo đức. Bởi thế ông mới nghĩ đến một biện pháp như vậy. Bức thư đi một vòng trời Nam biển Bắc rồi trở về, thể nào cũng phải được vài tháng, đủ cho Từ Thúy Hoa rời khỏi. Toàn bộ địa chỉ với tên người nhận đều do ông hai Khương bịa ra. Ông biết, không tìm được người này thì bức thư sẽ bị trả về. Như thế nó sẽ rơi vào tay Khương Điềm Điềm. Thật ra phong thư ấy chính là di thư ông hai Khương viết cho Khương Điềm Điềm, một phần không muốn để người khác biết được.

Tiếp theo: Sau khi mẹ Khương qua đời, ông hai Khương cưới Từ Thúy Hoa chẳng qua cũng là để chăm sóc con gái. Ông đã nói mọi chuyện rõ ràng với Từ Thúy Hoa, bọn họ chỉ là một mối quan hệ tiền bạc vô cùng đơn giản. Dù không thể coi là Từ Thúy Hoa trông nom Khương Điềm Điềm vẹn toàn, nhưng cũng chẳng có đánh mắng hay bạc đãi gì cả, mọi việc đều ôm hết vào người. Ông hai Khương suy tính mọi thứ cẩn thận như thế, nhưng lại không nghĩ đến chuyện mình không có sức khỏe tốt, chẳng thể chăm sóc con gái mãi mãi. Ông hiểu rằng, chuyện bây giờ cũng nhờ ông còn sống, nếu ông mất đi, Từ Thúy Hoa chắc chắn sẽ bỏ mặc Khương Điềm Điềm. Thật ra ông không sợ Từ Thúy Hoa mặc kệ không trông nom con gái mình, ông chỉ sợ Từ Thúy Hoa sẽ “trông nom” thôi. Dẫu sao thì bà vẫn còn cái danh “mẹ kế” treo trên đầu, muốn giày vò cũng quá dễ dàng. Do đó ông hai Khương mới dùng vài kế, khiến Từ Thúy Hoa tự cho rằng mình đã tìm được toàn bộ của cải của ông, lập tức vội vàng phân rõ giới hạn với Khương Điềm Điềm rồi trốn tiệt. Đánh đổi bỏ ra 200 đồng, với người khác thì chắc là đồ điên, nhưng ông hai Khương lại cảm thấy đáng giá.

Còn nữa: Ông hai Khương lấy một cuộn vải đỏ ngày xưa chuẩn bị cho Khương Điềm Điềm sau này kết hôn chia làm ba phần. Một tấm đưa cho thím Vương nhà bên, để nhờ bà giới thiệu đối tượng cho Khương Điềm Điềm. Miếng thứ hai gửi thím Vương ở chuồng heo, bà mồm miệng thẳng thắn nhưng bản chất không tệ, nhận quà rồi nhất định sẽ chiếu cố Khương Điềm Điềm trong công việc. Còn miếng thứ ba thì giao cho thím mập con dâu đại đội trưởng, nếu có chuyện gì thì thím mập sẽ tiết lộ thêm, đại đội trưởng cũng sẽ bệnh vực cô. Có điều, ông hai Khương cũng nhắc nhở Khương Điềm Điềm rằng mặc dù bọn họ nhận quà, nhưng không phải cái gì cũng đảm bảo tuyệt đối, mọi sự trên đời, phần lớn chính là cố gắng hết sức mình rồi để trời cao an bài.

Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, ông hai Khương chuẩn bị cho Khương Điềm Điềm một khoản tiền phòng thân. Số tiền này, cho dù Từ Thúy Hoa có lật tung cả nhà họ lên thì chắc chắn cũng không thể tìm được. Bởi vì ông hai Khương đã gửi vào ngân hàng.

Ông lấy tiền gửi ngân hàng.

Sổ tiết kiệm, đã đốt.

Theo như lời ông nói, chẳng có nơi nào thích hợp để cất tiền hơn ngân hàng cả.

Sau cùng ông hai Khương dặn dò Khương Điềm Điềm, chỉ cần cô sang đại đội làm một tờ giấy chứng nhận tử vong với chứng minh thân phận là có thể tới ngân hàng trong huyện lấy khoản tiền tiết kiệm của ông ra. Số tiền đó dù có kết hôn cũng không nên nói với chồng mình. Đây là khoản phòng thân để lại cho cô, đàn ông chưa chắc đã đáng tin, nhưng tiền thì có thể.

Khương Điềm Điềm cẩn thận đọc hết phong thư, cảm thấy như mới hứng chịu một cơn chấn động lớn cực kỳ.

Đám mây hình nấm(1), cực to, đang điên cuồng bóp nghẹt.

(1) Đám mây hình nấm: Là đám mây có hình nấm ngưng kết bởi đám hơi nước hoặc mảnh vỡ từ các vụ nổ lớn. Chúng thường được liên tưởng tới những vụ nổ hạt nhân.

Thật ra cô chưa từng cảm nhận được thứ gọi là tình thương của bố hay của mẹ, dù “kiếp trước” hai người kia dây dưa nhau thế nào thì cũng chưa từng yêu thương cô! Thế mà đối với bố Khương chưa bao giờ gặp mặt này, cô lại có thể nhận ra tấm lòng tính toán cho tương lai con gái trong từng câu chữ của ông.

Dù đã đến lúc hấp hối, dù đã không đủ sức để làm nhiều việc nữa, nhưng ông vẫn cứ vì con sắp xếp mọi thứ trong khả năng của mình.

Cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng đã hiểu: Tại sao Từ Thúy Hoa ra đi vội vàng như thế mà trong nhà chẳng hề bị lục lọi.

Cô cũng đã biết lý do mọi người ngạc nhiên về Khương Điềm Điềm như thế, mấy đứa con gái gia đình bình thường đều phải làm việc, còn cô thì trắng bóc, da dẻ mềm mịn. Đó là bởi từ việc trong nhà cho đến việc ngoài nhà đều không cần cô làm.

Hóa ra, hôn nhân của bố Khương với Từ Thúy Hoa cũng không phải như mọi người vẫn nghĩ.

Bây giờ nghĩ tới nhận xét vừa nãy trong đại đội mà Khương Điềm Điềm cảm thấy thật tự vả.

Bố cô không ngốc chút nào, chẳng những không ngốc mà còn quá tinh khôn.

Khương Điềm Điềm lại nhìn phong thư này một lần nữa, cắn môi rồi vo viên. Dù cô rất muốn giữ bức thư lại làm kỷ niệm, nhưng Khương Điềm Điềm cũng hiểu rằng điều đó là không thể. Nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ có vấn đề ngay.

Cô đi vòng tới hố phân trong thôn, xác nhận không có ai, xé nát bứt thư vứt vào hố.

Phong thư vừa nãy còn nguyên vẹn đã nhanh chóng biến mất.

Khương Điềm Điềm không đứng lại, lập tức đi khỏi.

Trên đường trở về, đầu óc cô rất hỗn loạn, có điều ngoài dự đoán chính là cô không nghĩ về chuyện tiền để dành. Ngược lại chỉ nhớ tới bố và mẹ Khương. Khương Điềm Điềm của thời đại này thật ra rất hạnh phúc đó.

Bố Khương vì để cô có được những ngày tháng tốt lành mới tích cóp tiền phòng thân.

Mẹ Khương vì để cô có được những ngày tháng tốt lành mới lén giấu cái vòng vàng.

Bọn họ đều rất rất thương yêu, cố chăm cho cô tốt hết sức. Chẳng hề giống với bố mẹ ở hiện tại chút nào.

Khương Điềm Điềm trở lại chuồng heo với khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, Trần Thanh Phong thế mà lại chưa đi, cậu đang băm đồ ăn cho heo nghiêm túc hết sức. Lẽ ra những việc này đều phải do cô làm, nhưng mà hiện tại Trần Thanh Phong không hề chê chút nào.

“Anh Tiểu Phong.” Khương Điềm Điềm khẽ nỉ non.

Trần Thanh Phong vừa nhìn mặt đã hiểu lòng cô không vui, lập tức buông dao phay trên tay xuống: “Sao thế? Đứa nào bắt nạt em?”

Cậu chăm chú nhìn mặt cô nói: “Anh Tiểu Phong đi báo thù cho em.”

Khương Điềm Điềm lắc đầu, mím môi thì thầm: “Em nhớ bố.”

Mặc dù ngay cả bộ dạng bố Khương ra làm sao cô cũng không biết, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy chua xót trong lòng, cô ngồi xổm xuống như con bé đang tủi thân: “Nhà em chẳng còn ai hết.”

Trần Thanh Phong bèn ngồi xổm ngay trước mặt cô an ủi: “Không phải đâu, em còn có anh mà!”

Cậu nói rất kiên quyết: “Em còn anh đây, sau này chúng mình chính là người một nhà nha! Hồi nãy em còn bảo em thích anh nhất, không thể nuốt lời được.”

Khương Điềm Điềm bĩu môi, không nói chuyện.

Trần Thanh Phong thấy sắc mặt cô không tốt, khẽ hỏi: “Làm sao? Bên đại đội có chuyện gì à?”

Vào lúc này cậu lại thấy hơi hối hận khi không đi theo Khương Điềm Điềm đây.

Khương Điềm Điềm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì cả, hóa ra bố em gửi một bức thư đi rồi bị trả lại, em nhớ đến ông cũng có hơi khó chịu.”

Nhân khẩu nhà Trần Thanh Phong thịnh vượng, đương nhiên là hoàn toàn không thể trải nghiệm được cảm giác cô đơn trong lòng của Điềm Điềm. Có điều cậu là một đứa biết dỗ dành, giữ chặt bàn tay nhỏ của cô nói: “Anh hiểu em khó chịu, em nhớ bố mình. Nhưng mà người đi rồi thì không còn nữa, anh tin rằng nếu ông có linh thì nhất định sẽ không hy vọng Tiểu Điềm Điềm của mình vì chuyện này mà khó chịu trong lòng. Em thấy có đúng không?”

Cậu lôi kéo tay cô lắc nhè nhẹ: “Không thì anh dắt em tới công xã nha?”

Khương Điềm Điềm: “Ớ???”

Trần Thanh Phong: “Anh dẫn em sang công xã giải sầu.”

Khương Điềm Điềm nhớ lại cái đoạn đường núi kia, lặng lẽ lắc đầu, kiên quyết từ chối: “Em không muốn đi đâu.”

Trần Thanh Phong: “Vậy thì chúng mình lên núi thăm thú? Xem thử coi có con mồi nào không?”

Khương Điềm Điềm chớp đôi mắt to hỏi: “Có mồi thì anh bắt được không?”

Cô thật lòng thật dạ đặt câu hỏi đó nha, Trần Thanh Phong lại nhìn trời lặng im không nói gì, sau đó cười tủm tỉm bảo: “Bắt được hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là quá trình, em vui vẻ là được rồi.”

Khương Điềm Điềm là bé ngoan thành thật, chân thành đáp: “Quá trình đặc sắc mà không bắt không ăn được, vậy thì chẳng có tý hứng thú nào mà.”

Trần Thanh Phong: “… Em nói chí phải.”

Hai người ngồi thành hàng chầm chậm nguôi ngoai nỗi buồn lo. Lại còn cân nhắc đến việc làm sao mới có thể bắt được con mồi.

Thật ra chị Vương cũng đang ở đây, chị quét dọn trong chuồng heo nãy giờ, thấy hai đứa kia suy nghĩ chuyện săn thú đơn giản như vậy, không khỏi cảm khái Khương Điềm Điềm đúng là một con bé ngốc. Tuy rằng qua lại với con nhóc này chưa được bao lâu, nhưng chị luôn cảm thấy nó thật ngu ngốc, vô cùng đơn giản. Đến độ chị Vương cũng muốn ra mặt thay cho cô.

Ôi, không phải nghĩ thôi đâu mà làm thật luôn đấy.

Chị ghé vào thành chuồng heo hỏi: “Em Tiểu Lục này, nhà em bao giờ mới tới nhà bé Điềm cầu hôn đấy?”

Chị Vương nghĩ thế này, Trần Tiểu Lục cả ngày đến tìm bé Điềm, cả thôn đều đã biết mối quan hệ của hai người. Nếu chẳng quyết định cho sớm, sau này lỡ đâu có biến cố gì thì không xong mất. Bé Điềm nên làm cái gì đây. Con bé cũng không có tiếng tăm tốt gì.

Cho dù hiện tại chúng nó thật sự đã đính hôn, Trần Tiểu Lục cứ dính sang bên đây cả ngày cũng khó coi! Huống chi còn chưa đính hôn đâu đấy. Thanh danh con gái thật sự rất quan trọng.

“Nếu nhà em có tâm thì nên đến cầu hôn cho sớm, chứ không thì cũng đừng tới tìm bé Điềm nữa.”

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đồng loạt quay đầu nhìn chị Vương. Chị ấy còn bảo: “Em cũng đừng cho rằng bé Điềm chỉ có một mình là có thể tùy tiện, đưa quà tặng cũng không thể thiếu. Bé Điềm thế mà mang theo cả cái nhà quý giá như vậy làm của hồi môn đấy.”

Cái gì quan trọng nhất thời đại này, một căn nhà che gió che mưa chính là thứ tuyệt đối quan trọng nhất.

Trần Thanh Phong chân thành: “Cám ơn chị Vương đã nhắc nhở, chuyện này em sẽ về nhà bàn bạc với bố mẹ.”

Thật ra tối hôm qua Trần Thanh Phong đã “không cẩn thận nghe lén” dưới chân tường, cậu biết rằng bố mẹ mình cũng đang sốt ruột muốn xác định lắm rồi, nhưng nhà Khương Điềm Điềm không có người lớn, tới thẳng tìm một đứa con gái nói chuyện này dù sao vẫn không ổn cho lắm. Thế mới khó khăn vô cùng.

Có điều cậu lại cảm thấy đó đều không phải vấn đề.

Chuyện cưới xin của Điềm Điềm, đương nhiên là phải để tự em ấy quyết định, không có người lớn thì chẳng lẽ còn muốn moi từ dưới đất lên một người à? Nghĩ cũng biết là không thể nào.

“Điềm Điềm, em có yêu cầu gì với nhà bọn anh không? Em cứ việc nói, anh sẽ về nói cho bố mẹ nghe.”

Khương Điềm Điềm: “???”

Sao đề tài tự nhiên vòng sang đây!

Cô mờ mịt nhìn Trần Thanh Phong, cậu cười chọc má cô nói: “Em cứ việc nói đi.”

Khương Điềm Điềm: “…”

Cô cần cái gì ở hôn nhân thập niên sáu mươi nhỉ?

Khương Điềm Điềm nhớ mình mấy ngày gần đây đều phải xực khoai lang nướng, ăn trướng hết cả bụng muốn đánh rắm, cô quả quyết: “Em muốn được ăn.”

Từ tận đáy lòng cô nhớ cái bánh bao nhân thịt muốn chết.

Còn về phần kén ăn, kiêng cữ hay thịt mỡ các kiểu á hả?

Thật xin lỗi, tui quên mất tiêu rồi.

Chị Vương thấy con bé thật thà không đáng tin chút nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em chỉ muốn ăn thì có cái gì dùng được hả, em đi lấy chồng còn không phải sang đấy luôn sao! Em phải đòi vải, làm một bộ quần áo mới, người nào có thể diện mà không làm một bộ quần áo mới!”

Khương Điềm Điềm suy nghĩ, cũng đúng đó!

Trong ngăn tủ quần áo cô toàn miếng chắp miếng vá.

“Còn một cái nữa là tiền, nhà ai lấy vợ mà không tốn tiền? Dù để dành làm vốn riêng thì cũng tốt.” Chị Vương cũng không thèm quan tâm Trần Thanh Phong đang ở trước mặt, chỉ thẳng chiêu cho Khương Điềm Điềm luôn: “Đã là con gái thì trong tay phải nắm được chút tiền, như thế người bên cạnh có muốn ăn hiếp em cũng phải suy nghĩ lại một chút.”

Khương Điềm Điềm ồ một tiếng thật dài, nghe chỉ bảo.

Có điều hẳn là cô không thiếu tiền, mặc dù còn chưa biết bố để lại bao nhiêu tiền trong ngân hàng, nhưng chỉ với “khoản kếch sù” 200 đồng mà ông chi để đuổi Từ Thúy Hoa thì có thể đoán được, chắc chắn trong ngân hàng còn nhiều hơn.

Cô nói: “Em không cần tiền.”

Tự cô có mà, hơn nữa, cô còn thông minh đó. Mặc dù tiền rất quan trọng nhưng mà cô không có phiếu. Có nhiều hơn nữa thì cô cũng chẳng dám mạo hiểm đến chợ đen trong truyền thuyết đâu.

Chao ôi, nó đúng là quá đáng sợ ấy.

Cô không thể.

So với mấy cô gái sống lại hay chuyển kiếp khác, Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân chính là một đứa nhát cáy.

Hơn nữa, cô cầm tiền, mọi người đều biết cô có tiền mới không ổn á! Bố cô cũng hiểu chuyện giấu tiền, khiêm tốn hết sức kia kìa, tại sao cô phải phách lối làm gì. Vào thời điểm hiện nay, quá kiêu căng chính là tự đâm đầu vào chỗ chết! Còn không bằng có thứ gì đó thực tế.

Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân thật là thông minh,

Cô rất khẳng định: “Em không cần tiền, đòi tiền em cũng không có chỗ xài. Em muốn một đôi giày mới cơ.”

Cô chỉ có một đôi giày vải, hai đôi còn lại đều là giày rơm, hổng thích!

Đột nhiên cô lại nhớ ra, vội nói: “Em còn muốn một cái áo lót mới nữa.”

Chị Vương: “…”

Trần Thanh Phong: “…” Chíp chíp, đỏ mặt.

Khương Điềm Điềm hình như lại nghĩ tới điều gì, giòn giã bảo: “Em cũng không sợ ở chung với mẹ chồng đâu!”

Chị Vương: “!!!”

Trần Thanh Phong: “!!!”

Khương Điềm Điềm lại phóng khoáng: “Nhà của em lấy làm của hồi môn, tặng cho nhà anh đó!”

Chị Vương phản ứng lại: “Bé Điềm, em điên rồi!!! Không thể nói bừa được đâu!”

Khương Điềm Điềm cười tủm tìm lắc đầu: “Không có đâu mà, em chẳng hề nói bừa.”

Rồi đáng yêu bảo: “Chị không hiểu đâu.”

Cô ngoắc ngoắc ngón tay, nói với Trần Thanh Phong: “Anh tới đây, em nói nhỏ cho nghe cái này nè.”

Trần Thanh Phong tiến về phía trước nhanh chóng, Khương Điềm Điềm không biết ghé vào tai cậu nói thầm cái gì, cậu nhìn cô lóe sáng con mắt, chân thành đáp: “Điềm Điềm, em thật tốt!”

Khương Điềm Điềm: “Hi hi!”

Chị Vương người qua đường nhìn lên trời với vẻ không còn thiết sống nữa, nếu có ai cho chị nhà chị cũng sẽ bảo người đó tốt.

Bé ngốc, thật sự là con bé ngu ngốc mà! Đứa con gái ngốc nhất đại đội Bội Thu này!

Chị Vương quan sát Trần Thanh Phong tỉ mỉ, chị nghi ngờ cái thằng nhóc này biết chút trò tà đạo đấy, nếu không thì làm sao có năng lực lừa con gái nhà người ta như thế chứ.

Còn Trần Thanh Phong cũng không hề biết ý nghĩ của chị Vương. Cậu đang ghi lại hết mong muốn của Khương Điềm Điềm vào trong lòng, đồng thời nhanh chóng cân nhắc làm sao để có lợi cho đôi vợ chồng bọn họ nhất nè. Cậu phải thúc đẩy chuyện này mau lên mới được, để còn được kết hôn với cô thật sớm.

Trần Thanh Phong nghĩ cậu nhất định không thể bỏ lỡ cô bé đáng yêu như vậy được, phải cưới vợ sớm thôi, trên đời này chẳng còn người nào thích hợp với cậu hơn Khương Điềm Điềm được nữa, lại còn tâm đầu ý hợp, trời đất tác thành.

Trần Thanh Phong là người thuộc trường phái hành động, nghĩ gì làm nấy, tựa như bên này vừa nói với Khương Điềm Điềm xong thì lúc cơm trưa bên kia đã đề cập đến chuyện này.

Cậu đi thẳng vào vấn đề luôn, hỏi: “Mẹ, con đã hỏi Điềm Điềm chuyện sính lễ rồi.”

Mẹ Trần đang húp bát cháo khoai sặc luôn một ngụm, bà nhìn chằm chằm thằng con mình: “Con bảo gì cơ?”

Trần Thanh Phong nói như chuyện đương nhiên: “Chính là sính lễ đó! Con với Điềm Điềm xem mặt thành công rồi, chẳng lẽ còn không tranh thủ thời gian đặt lễ đính hôn à? Bỏ qua rồi thì chẳng còn cơ hội như vậy nữa đâu. Nếu ẻm không quan tâm con nữa thì con biết đi đâu kiếm được cô vợ nhỏ xinh xắn như vậy?”

Mẹ Trần gật đầu ngay lập tức: “Đúng là phải tranh thủ, nói đi, con nói mẹ nghe xem con bé cần gì? Mấy đứa làm thế nào lại nói tới chuyện này! Sao con không chờ mẹ với bố bàn bạc xong đã? Nhà con bé không có người thân, vậy là tự mình quyết định rồi à?”

Mẹ Trần như có mười vạn câu hỏi vì sao.

Trần Thanh Phong và cơm, cậu nhìn lướt sang, chị dâu năm còn chưa trở lại, mấy người chị dâu khác đều không nhúc nhích nhìn bà, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.

Cậu nhanh chóng động đũa ăn một chút, miệng liến thoắng: “Chuyện này còn phải hỏi nữa à? Đương nhiên là con chủ động nhắc đến. Mấy người đều đã kết hôn làm sao hiểu được nỗi khổ của con!… Á!”

Mẹ Trần lấy đũa nện thẳng vào đầu cậu: “Mày nói chuyện cẩn thận cho mẹ nghe đấy!”

Trần Thanh Phong: “Mẹ nhìn mình đi kìa, hở một tý là đánh, thật không tốt đâu. Sau này mẹ đừng có như vậy, chớ có dọa cô vợ nhỏ của con.”

Mẹ Trần: “!!!”

Lần này không phải đũa mà bàn tay bà đập thẳng lên lưng cậu: “Mày đúng là cái thằng ăn hại có vợ quên mẹ.”

Trần Thanh Phong oan uổng hết sức, cậu vội la: “Anh con đều như thế mà! Sao mẹ đánh mỗi mình con thôi?”

Mấy anh em nhà họ Trần hổng tin được luôn, không ngờ thằng út còn có chiêu gắp lửa bỏ tay người nữa chứ. Ngẫm lại thì thằng này từ hồi bé đã như thế rồi, quả nhiên Trần Thanh Phong lại nhận được mấy ánh mắt khinh bỉ.

Trần Thanh Phong đáng thương: “Mẹ, mấy ảnh dọa con!”

Mẹ Trần: “Bớt nói nhảm đi, nghiêm túc coi! Mau vào chuyện chính!”

Bà thật phải bị thằng con trai này hành cho tức chết! Bà sinh cái thằng lưu manh này ra bằng cách nào nhỉ.

Trần Thanh Phong: “Điềm Điềm muốn có một bộ quần áo mới, một đôi giày mới. Lại còn có thể ăn nữa là được.”

Mẹ Trần bày tư thế chăm chú lắng nghe, tới đây bèn hỏi: “Tiếp tục đi.”

Trần Thanh Phong: “Tiếp tục gì ạ?”

Cậu có vẻ như không hiểu, sau đó mới đột nhiên tỉnh ngộ: “A, mẹ nói còn có gì khác hay không hả! Cái đó Điềm Điềm cũng chẳng nói gì cả.”

Mẹ Trần dè dặt: “Tiền thì sao? Con bé không nhắc đến à?”

Trần Thanh Phong: “Con hỏi em ấy có cần hay không, dù sao nếu em ấy muốn thì đây cũng là tiền riêng hai đứa! Nhưng mà thật đáng tiếc, bé ngốc kiên quyết bảo không cần, đúng là rầu chết con rồi!”

Mẹ Trần: “…”

Tay bà ngứa quá đi! Muốn quất chết cái thằng ranh con này!

Có điều nghĩ tới việc Khương Điềm Điềm không cần tiền, bà Trần lập tức hớn hở ra mặt, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Dù sao thì cô vợ thằng con trước đã phải tốn quá nhiều rồi. Mà yêu cầu của Khương Điềm Điềm quả thật chẳng đáng bao nhiêu. Dựa theo tình hình chung, mấy đại đội của công xã Tiến Lên bọn họ đưa sính lễ tương đối bình thường chính là 10 đồng tiền, một bộ quần áo, lại thêm một bao đường và một bao bánh quy cho thỏa đáng.

Đương nhiên có tốt hơn thì cũng có kém hơn.

Khương Điềm Điềm không cần tiền, vậy thì 10 đồng là đã đủ để mua vải một cái quần và một đôi giày. Nếu là người khác thì có lẽ chỉ thừa được 1, 2 đồng. Nhưng mà nhà bọn họ khác biệt! Con gái Trần Hồng của bà làm việc ở hợp tác xã mua bán, có giá của các mặt hàng khiếm khuyết xử lý trong nội bộ, vô cùng thích hợp.

Bà phỏng chừng nguyên liệu vải của hai món này cũng giảm được 5 đồng ấy chứ.

Nói cách khác, một bộ đồ, một cái quần cộng thêm một đôi giày, thật ra cũng xấp xỉ gần 10 đồng tiền.

Có thể tiết kiệm tiền như vậy, mẹ Trần sao mà không vui được cơ chứ?

Bà cảm khái từ tận đáy lòng: “Cái con bé Điềm này đúng là có duyên với mẹ.”

Trần Thanh Phong: “Hơ hơ.”

Cậu chàng chẳng chút nể mặt mà vạch trần mẹ mình: “Mẹ thấy em ấy đòi ít sính lễ thì có, còn muốn đem theo của hồi môn nữa kìa.”

Nói tới của hồi môn, con dâu nhà họ Trần lại vểnh tai, không thể trách bọn họ tò mò được. Mấy chị em vào cửa cũng chẳng có gì làm đồ cưới cả, gần như đều là tay trắng gả vào nhà. Vừa nghe Khương Điềm Điềm còn có của hồi môn, lòng mỗi người càng thêm thấp thỏm, cứ cảm thấy cô vợ cậu sáu vào cửa thì e là cuộc sống của bọn họ sẽ không được dễ chịu đâu!

Chị dâu tư không nhịn được mà nói: “Nhà cũng chỉ còn mình em ấy, có thể có thứ gì được? Chẳng lẽ em sáu nói bừa à?”

Trần Thanh Phong không ngẩng đầu, nhanh chóng và nốt miếng cuối cùng, lười biếng nói: “Chị tư, chị chẳng có gì thì không có nghĩa Điềm nhà em cũng như vậy nhá! Đố kị không phải phẩm chất tốt đẹp mà một người phụ nữ nên có.”

Chị dâu tư: “…”

Chị dâu ba Hoàng Mỹ Linh yếu đuối khẽ nói như muỗi kêu: “Nếu em ấy có tiền thì sao còn bán tóc được?”

Trần Thanh Phong: “Ô chị ba, cũng là người một nhà, nếu ở bên ngoài thì chắc chẳng ai để ý đến chị đâu. Ai biết là đang nói chuyện hay nghe tiếng muỗi vo ve chứ! Nghe chị nói lỗ tai em cũng phải mệt chết. Đều là người trong nhà với nhau, muốn nói cái gì thì nói nhỉ? Sao phải học theo kiểu bà Tô làm gì!”

Bà Tô chính là điều bị cấm ở nhà họ Trần, tử huyệt của mẹ Trần đấy, sắc mặt bà lập tức trầm hẳn, lạnh mặt nói: “Lúc nào nói thì nói năng cho cẩn thận, nếu lại để mẹ thấy con học theo bà Tô nhu nhược đê tiện kia, mẹ cắt ngang chân chó con đấy.”

Hoàng Mỹ Linh vội nói lớn: “Con đã hiểu.”

Nói thì nói thế, còn trong lòng thật sự vô cùng tủi thân. Nhưng nhớ tới bản thân sinh con gái, nào dám nói gì nhiều, chỉ có thể giấu hết nỗi đau vào trong lòng. Chị rõ là mệnh đắng như hoàng liên. Chị dâu ba lòng đau đớn, cũng không có ai phản ứng.

Mẹ Trần hỏi: “Tiểu Lục, con nói xem, chuyện của hồi môn bé Điềm là như nào đây!”

Mặc dù bà keo muốn chết nhưng mà không thích chiếm chút lợi nhỏ đâu. Bà cũng là một người biết chừng mực đó.

“Nếu con bé mang theo đồ quá quý giá, chúng ta không thể cho chút sính lễ như vậy được, bộ bố con không cần mặt mũi nữa à? Con giải thích chuyện của hồi môn đi.” Mẹ Trần một miếng cơm cũng không ăn, vội vàng hỏi.

Mấy người lớn nhà họ Trần khác cũng tò mò nhìn Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong: “Điềm Điềm bảo lấy nhà em ấy làm đồ cưới.”

Cả nhà họ Trần: “Cái gì!!!”

Tuy chọn Khương Điềm Điềm, mọi người cũng đã đoán trước rằng đảm bảo căn nhà này bọn họ sẽ được dùng, nhưng chỉ nghĩ chắc là đồ của thằng sáu thôi. Cái thằng Tiểu Lục ranh ma, lười biếng lại còn lươn lẹo, hẳn không thể cho mấy nhà khác hưởng sái món hời lớn này rồi. 

Sau đó, người đứng đầu gia đình kế toán Trần mở lời, ông nghiêm túc hỏi: “Dùng cái này làm đồ cưới là có ý gì?”

Trần Thanh Phong: “Bọn con không đủ tuổi kết hôn, làm tiệc rượu trước rồi em ấy sẽ chuyển đến ở. Điềm Điềm viết một tờ cam kết cho mẹ. Cùng lúc hai đứa bọn con nhận giấy chứng nhận kết hôn xong thì nhà ẻm sẽ chuyển nhượng thẳng cho mẹ luôn.”

“Đùng!!!” Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cậu, nếu như vừa nãy chỉ kinh ngạc thôi thì hiện tại chính là nỗi khiếp sợ vô ngần được nâng cấp phiên bản.

Thật lâu sau, mẹ Trần là người trong cuộc mới run rẩy hỏi: “Con con con, con nói cái gì cơ?”

Trần Thanh Phong như đang nói chuyện người ta: “Cái nhà này của gia đình mình không phải bố đứng tên à? Cho nên Điềm Điềm mới thương lượng với con, đợi tới khi hai đứa nhận giấy hôn thú thì em ấy sẽ sang tên nhà cho mẹ. Như thế thì mẹ và bố trên danh nghĩa đều có nhà. Sau này mẹ để lại cho con trai hay cháu trai cháu gái, dù có cho chị cả đi chăng nữa thì cũng là chuyện của mẹ. Bản thân mẹ vui lòng là được. Hai đứa bọn con cũng sẽ không can thiệp.”

Mẹ Trần che ngực, cảm thấy mình không thể thở được nữa rồi.

Bà nghĩ có thể chiếm lợi Khương Điềm Điềm, ít nhất là cái nhà cho thằng út có chỗ dựa. Thế mà chẳng thể ngờ mọi chuyện vượt xa trí tưởng tượng của bà. Cái đĩa bánh lớn từ trên trời rớt xuống này, mẹ Trần cảm thấy đã nện cho mình hôn mê tới nơi.

Bà run rẩy: “Không không không, mẹ không thể nhận thứ quý giá như thế của con bé được.”

Kế toán Trần càng lắc đầu: “Không được, sao bọn ta có thể làm loại chuyện như vậy! Không thể nhận!”

Ông là một người ngay thẳng, rất kiên định.

Trần Thanh Phong: “Làm sao không thể nhận! Bố xem, con là vì cả nhà mà! Thật là vì tất cả mọi người đó, nhà mình cũng không ở riêng, con không muốn phải gánh nhiều trách nhiệm như thế. Nhiều đứa cháu lớn lên, cũng nhiều thằng con trai, tương lai mai sau không phải lấy vợ à! Tất cả đều trông cậy vào việc lợp nhà này, phải tích cóp bao nhiêu tiền, còn không mệt chết! Con nói cho mọi người biết nhá, con là người không có lý tưởng. Kêu con làm việc là không có cửa đâu. Con đã không làm thì chẳng có lý nào kêu vợ con làm việc.”

“Không đúng, chính con còn phải làm cho con trai…” Mẹ Trần phản xạ có điều kiện bảo, thế mà chẳng ngờ Trần Thanh Phong nói tiếp lời bà.

“Con đã nghĩ kỹ rồi, con với Khương Điềm Điềm muốn có một thằng rể. Tốt nhất là ra sức sinh được đứa con gái, tương lai tìm một thằng có tiền ở nội thành cho nó. Tới khi đó con với Điềm Điềm sẽ đến ở nhà con rể.”

Cậu tràn đầy hứng thú: “Mọi người cảm thấy ý định này ra sao?”

“Chẳng ra làm sao cả!!!”

Toàn bộ đàn ông trong nhà họ Trần đều gầm ra tiếng.

Đúng là chưa từng thấy thằng chó nào da mặt dày như vậy!

Kế toán Trần toan tìm cây chổi: “Cái thằng mất dạy này, xem tao có đánh chết mày không!”

Trần Thanh Phong oan quá: “Sao bố còn đột nhiên nổi đóa nữa vậy! Tuổi tác đã lớn thế rồi, nổi giận cũng không tốt đâu!”

“Mày mày mày, mày còn mặt mũi nói câu đấy à! Mày xem mày mới vừa nói tiếng người sao? Cái gì mà chỉ đẻ một đứa, sinh con gái, ăn bám con rể nữa chứ!!! Mấy lời đó của mày, nói ra người ta lại chả moi móc, mắng tao không biết dạy con! Tao làm sao lại sinh ra được cái thằng như mày nhỉ!”

Trần Thanh Phong: “Bố bố bố, bố mau tỉnh táo, bình tĩnh lại đi! Đó chỉ là kế hoạch, thật sự là kế hoạch của con thôi! Bố đừng kích động mà đánh người nha! Hơn nữa chuyện con cái vẫn còn sớm mà! Con không vội sinh đâu! Con định sau 23, 24 tuổi mới tính cơ.”

“Cái gì???”

Cả nhà họ Trần lại một lần nữa choáng váng.

Kế toán Trần vẫn luôn thấy việc học tập là rất quan trọng, thế nên ông bằng lòng cho con mình đi học. Nhưng hiện tại ông đang băn khoăn đây, thằng sáu nhà bọn họ rốt cuộc học được cái gì ở trường mà khiến người tức giận đến thế được nhỉ.

“Tại, tại sao phải 23, 24 tuổi?” Không biết cậu anh nào hỏi như thế.

Trần Thanh Phong dĩ nhiên nhiệt tình, đáp liền.

“Hiện tại cả nhà mình đều thiếu ăn, sao có thể để thằng ranh con ra đời tranh phần nữa? Mọi người cố làm việc, mấy năm nữa cuộc sống trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn chút, khi đó lại sinh cũng không thiệt thòi.”

“Tao quất chết mày! Tao quất chết cái thằng ranh mày!”

Kế toán Trần rút cây chổi vung về phía Trần Thanh Phong, cậu chàng còn nhanh hơn, vèo một cái đã tót ra ngoài, cười ha hả: “Bố, con sang nhà Điềm Điềm nhìn cái đã nhá!”

Nói xong cũng mặc kệ ông bô có đuổi theo không, ba chân bốn cẳng, chỉ một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Kế toán Trần: “Thằng khốn, cái thằng khốn nạn, ranh con! Tao nên đánh chết nó đi cho rồi!”

Vừa quay đầu lại đã thấy mọi người trong nhà ngồi như bức tượng đá trước bàn ăn. Cả đám ngây như phỗng…

——

Trần Thanh Phong thoát khỏi móng vuốt cây chổi của bố mình, nhanh nhẹn vọt lẹ tới nhà Khương Điềm Điềm, cô vừa lúc ăn khoai lang nướng đây.

Ngày ngày ăn khoai nướng làm đầu cô cũng muốn hói.

“Cốc cốc cốc!”

Khương Điềm Điềm: “Ai đó.”

Vừa nhìn đã thấy Trần Thanh Phong, cô vẫy tay: “Vào đi.”

Cô đưa một củ khoai lang nướng khác cho Trần Thanh Phong: “Cho anh ăn nè.”

Trần Thanh Phong lắc đầu: “Trưa nay anh ăn no rồi.”

Còn không phải no căng bụng à? Bố mẹ, còn có mấy bà chị dâu nữa chẳng ăn được miếng nào, sao mà cậu không no cho được?

Khương Điềm Điềm nhìn vẻ mặt anh chẳng giống giả bộ, cũng không ép, tự mình gặm khoai lang bảo: “Quần áo anh lộn xộn ghê, bố lại đánh anh nữa à?”

Trần Thanh Phong nom tự đắc hết sức: “Anh chạy nhanh, từ bé đến lớn đã luyện được cặp giò chạy như bay.”

Khương Điềm Điềm bật cười bảo: “Tự nhiên em muốn gả tới nhà bọn anh quá đi.”

Trần Thanh Phong: “?”

Khương Điềm Điềm rầu rĩ: “Hồi trước sao em lại thấy khoai lang nướng rất ngon nhỉ?”

Hồi cô học cấp hai, mỗi khi đến mùa đông lạnh giá cô đều đứng mua trà sữa và khoai lang nướng trước cổng trường, cảm thấy nóng hầm hập thật là thoải mái đó. Nhưng mà bây giờ, cô ghét khoai lang nướng thấy mồ!

Chán ghét!

Không thích ăn!

Ăn nghẹn phát sợ!

Ăn còn đánh rắm!

Cô nói: “Không muốn ăn tý nào.”

Trần Thanh Phong cười vò đầu cô đáp: “Đúng là con nhóc đáng thương, vậy anh nhất định sẽ chóng lấy em về nhà.”

Cậu nói như kẻ trộm: “Chị cả anh mấy hôm nữa chắc sẽ về, chúng mình lừa chút đồ ăn ngon của chỉ đi, giờ em cứ kiên nhẫn hai hôm đã.”

Khương Điềm Điềm ý tứ sâu xa: “Lừa á…”

Trần Thanh Phong hớn hở: “Người một nhà, hỗ trợ lẫn nhau, không được gọi là lừa gạt.”

Cậu lập tức đổi giọng, Khương Điềm Điềm cũng phì cười.

Trần Thanh Phong nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của cô: “Hôm nay anh đã nói với mẹ chuyện em muốn đưa nhà cho mẹ. Có điều anh bảo đợi chúng mình đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi mới sang tên.”

Khương Điềm Điềm: “Vì sao?”

“Chuyện này giống như treo một củ cà rốt trước mặt con thỏ vậy, mẹ hài lòng sẽ tốt với em! Mẹ anh không xấu, nhưng dù thế thì từ khi trải qua cuộc sống khổ cực, bà quá dè sẻn quá keo kiệt. Rõ là có thể ăn tám phần no thì lại chỉ muốn ăn sáu phần, tích cóp phần còn lại. Chỉ lo gặp phải mấy thứ thiên tai và nhân họa. Dù là đồ vật hay tiền bạc bà đều như thế. Cho nên anh cảm thấy, chúng mình phải tạo cơ hội để bà đối tốt với em. Anh nói chuyện cùng em rồi hôm nay xông ra biểu diễn trên bàn cơm luôn, ấn tượng của bố mẹ anh đối với em đảm bảo được 100 điểm.”

Khương Điềm Điềm vừa cười vừa ăn: “Ôi cái anh này, ăn cây táo rào cây sung!”

Trần Thanh Phong: “Em là vợ tương lai của anh, anh không đối tốt với em thì tốt với ai nữa. Vả lại em cho gia đình anh nhà ở, vốn là em chịu nhiều thiệt thòi, đương nhiên anh phải ra sức giành nhiều quyền lợi hơn cho em. Bây giờ anh không có nhiều tiền để em ăn ngon, uống say, sống hạnh phúc, nhưng mà ít nhất anh phải giúp em sống thoải mái. Còn những cái khác thì chúng ta cứ từ từ mưu toan!”

Khương Điềm Điềm bóp mặt anh lắc lắc: “Giờ em rất là hài lòng!”

Cô khẽ thì thầm: “Thật ra em chẳng có gì là thiệt thòi hay không cả, có thích hợp không cũng do cách nghĩ của mình. Anh nói xem, hiện tại ăn no mặc ấm sống thoải mái quan trọng, hay là trông coi một căn nhà cũ kỹ mưa dột mới quan trọng? Đương nhiên em hiểu rằng nhà có thể phòng thân. Nhưng 3 năm, 5 năm, 10 năm vẫn là thế thôi mà? Làm sao anh biết được liệu nhiều năm sau chính sách không đổi mới!  Không phải cái gì cũng đã hình thành thì không thay đổi. Muốn một căn nhà còn không bằng nắm chặt những thứ đồ chân thật bên cạnh mình. Loại chuyện trao đổi đồng giá này cũng phải xem nhu cầu bản thân nữa, chính mình thấy không thiệt thì là không thiệt. Vả lại em cảm thấy, được sống cùng anh thật suôn sẻ quan trọng hơn hết thảy! Anh nói xem có đúng không?”

Khương Điềm Điềm cho rằng mình đang hiểu rõ tình hình phát triển thời đại nên phát biểu ý kiến cũng nhìn xa trông rộng hết sức!

Hihi, cô đúng là một đứa con gái biết nói chuyện!

Trần Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, ánh mắt đầy vẻ thích thú và ái mộ.

Chân thành, nóng bỏng.

Cậu bảo: “Điềm Điềm, anh thấy mình thật may mắn khi anh với em vừa gặp đã yêu.”

Khương Điềm Điềm nhếch khóe môi, nhưng bộ dạng lại chững chạc đàng hoàng: “Có lẽ cái này gọi là duyên phận á. Ai bảo chúng ta cực kỳ có duyên với nhau! Thời tới không cản được!”

Trần Thanh Phong bật cười, rồi đột nhiên đưa tay chặn cổ Khương Điềm Điềm lại, trán đối trán nhìn chăm chú: “Chúng mình, cực kỳ, có duyên!”

Khương Điềm Điềm thuận theo tay anh mà cũng ôm cổ Trần Thanh Phong, hai người sáp lại rất gần nhau.

Trán đối trán, cảm giác hơi thở cũng hòa quyện cùng nhau.

Cô thì thầm: “Anh Tiểu Phong, em, rất thích anh luôn!”

Nói xong cũng đỏ hết cả mặt, vậy mà cô lại to gan ghê! Cô thấy mình siêu dũng cảm! Cô có gan thổ lộ!

Nhịp tim Trần Thanh Phong đập điên cuồng, dường như cậu có thể cảm nhận được khóe miệng mình đang kéo cao hết sức.

Cậu thiệt là quá may mắn.

“Anh cũng thích em, cực kỳ, cực kỳ thích em!” Vừa dứt lời, Trần Thanh Phong buông Khương Điềm Điềm ra, lùi về phía sau một bước bảo: “Anh thấy bản thân không thể khoanh tay đứng nhìn người mình thích đi gặm khoai lang nướng chẳng ưa được!”

Khương Điềm Điềm: “???”

Đây là cú bẻ lái nhiệm màu gì vậy?

Trần Thanh Phong: “Em chờ đó, anh về nhà ăn trộm trứng gà cho em!”

Khương Điềm Điềm: “!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui