Trong lúc đợi xe, tôi nhiều lần nhìn sang gương mặt nghiêng của Kỷ Thanh Du, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặc dù tôi thường có thói quen nói thẳng thắn với anh, nhưng những lời nói trong quán bar bị anh nghe thấy lại là chuyện khác.
Tôi có chút ngại ngùng.
Kỷ Thanh Du đút tay vào túi, ánh mắt nhìn về phía xa.
Một lúc sau, anh nói: “Đang trong thời gian điều trị tủy răng, cần ăn uống thanh đạm, em vẫn dám ra ngoài uống rượu?”
Tôi cúi đầu, giọng hơi buồn bã: "Em không uống rượu, em chỉ uống nước khoáng thôi.”
“Lần đầu tiên biết uống nước cũng có thể say.”
“Hả? Em không say mà.”
Anh quay lại, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào tôi" “Vậy, những lời em vừa nói đều là thật lòng?”
Mặt tôi nóng lên rất nhanh.
“Đúng, là thật lòng.”
Từng câu, từng chữ đều là thật.
Đã quyết định thẳng thắn thì tôi cũng chẳng ngại ngần gì nữa, bày tỏ hết lòng mình trước mặt anh.
Tôi liền hỏi ngược lại anh:
“Còn anh thì sao? Tiểu Tuyết nói anh vì em mà từ bỏ bệnh viện tuyến đầu, cũng là thật à?”
“Đúng.”
Câu trả lời của Kỷ Thanh Du rất nhanh chóng, nghiêm túc và chắc chắn.
Như sợ tôi nghe không rõ, anh lại lặp lại lần nữa:
“Đúng, hơn nữa mỗi ngày anh đều tưởng tượng em sẽ bước vào bệnh viện, bước vào phòng khám của anh.”
Lần đầu tiên Kỷ Thanh Du thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình với tôi một cách rõ ràng như vậy.
Điều này khiến tôi bất ngờ, chỉ biết lúng túng quay mặt đi:
“Em biết rồi.”
“Ừ, biết rồi thì sao?”
Sao là sao chứ? Phải nói gì đây? Tôi thích anh? Hay là lao vào và hôn anh ngay bây giờ? Nói mới nhớ, trong thời gian điều trị tủy răng có được phép hôn không nhỉ?
Kỷ Thanh Du gõ nhẹ vào đầu tôi: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Chưa nghĩ xong.”
“Thế thì về nhà trước đi, xe đến rồi.”
Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Tôi nhìn khung cảnh bên đường ngày càng quen thuộc, liền hỏi:
“Về nhà em à?”
“Cũng là nhà anh.”
"Cũng là nhà anh", hả? Ý gì đây? Ngầm đồng ý quay lại và sống chung à? Cái thằng này đẩy tốc độ nhanh thế!
Tôi thấy tim mình đập loạn nhịp.
Đến khi chúng tôi xuống xe rồi lên tầng, tôi mới hiểu "cũng là nhà anh" của anh là có ý gì..