Ba, hai, một.
Tôi nắm chặt viền của chiếc dép rồi kéo mạnh.
Người mẫu thì rút chân ra phía sau.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Anh ta mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất.
Tôi cũng bị chiếc dép kéo theo nên ngã đè lên người anh.
Tư thế vô cùng khó xử.
Đúng lúc đó, cửa nhà bị ai đó vội vã đẩy mạnh ra.
"Trần Tuệ Hòa! Em sao vậy?" Kỷ Thanh Du đứng ở cửa với vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh nghe thấy tiếng động rất lớn..."
Giọng anh dần hạ thấp, khuôn mặt cũng dần trở nên u ám.
Tôi vội vàng cố đứng dậy, nhưng cánh tay lại căng cứng, không đủ sức rồi lại ngã xuống người đối phương.
Đôi mắt sắc bén của Kỷ Thanh Du lia qua lại giữa hai người chúng tôi.
Anh nhếch mép cười một cách châm biếm, sau đó quay người đóng cửa lại.
Tôi chỉ muốn khóc.
"Đừng đi mà, cho em cơ hội giải thích đi đại ca!"
Người mẫu cẩn thận đỡ tôi dậy.
Chiếc dép màu hồng vẫn mắc kẹt kỳ quặc ở mắt cá chân anh ta.
"Chị, xin lỗi.
Để lát nữa em đi mua cho chị đôi dép mới."
Tôi xua tay, không còn tâm trí để ý đến điều đó.
"Không cần, nhà tôi còn nhiều dép lắm, anh cứ đi đi."
Người mẫu rời đi với vẻ mặt áy náy, xen lẫn chút bối rối.
"Vậy em đi thật đây ạ.
Chị nhớ đánh giá 5 sao cho em nhé, nếu không em bị sếp trừ tiền đấy."
"Biết rồi."
Người mẫu rời đi, mang theo chiếc dép màu hồng của tôi.
Tôi mở WeChat, nhấp vào biểu tượng chú mèo xanh của Kỷ Thanh Du.
[Em vừa chỉ giúp anh ta tháo dép thôi.]
Nhận ngay một dấu chấm than màu đỏ.
Ôi....