Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Tháng 11 cũng là tháng thi giữa kỳ, hiện tại ở nhà người chính thức đến trường đi thi cũng chỉ có cặp song sinh với Tiểu Vũ, cho nên tiêu điểm liền tập trung hết cả trên người ba đứa nó.

Tiểu Vũ là không để người ta lo lắng nhất, vẫn luôn là học bá cầm cờ đi trước, thành tích vẫn luôn ổn định, lần này lại là hạng nhất của lớp hạng 4 của khối.

Doãn Văn thì đến Bắc Kinh học, nghe nói lần này thi giữa kỳ ở lớp cũng là trung đẳng nghiêng lên trên, dựa theo tỉ lệ thi đậu của Bắc Kinh, thành tích này vẫn là có hi vọng học đại học.

Nhưng Diệp Tuệ dội nước lã cho cậu, không có hộ khẩu Bắc Kinh, không thể tham gia thi đại học ở Bắc Kinh, vẫn là phải về đi thi, không cố gắng vẫn là không có cơ hội học đại học, cho một gậy gõ cho Doãn Văn lâng lâng im tiếng.

Doãn Võ học khoa xã hội, toán văn anh của cậu có ưu thế rõ ràng, cho nên ở lớp khoa xã hội xem như là như cá gặp nước, cuộc thi giữa kỳ thi được hạng nhất lớp, cái này nhưng là làm cậu sướng không biên giới, nói mình chọn khoa xã hội là đúng.

Ngay cả Diệp Tuệ cũng cảm thấy cậu học khoa xã hội là học đúng rồi, chỉ là nhắc nhở cậu chàng đừng quá kiêu ngạo, vẫn là phải học cho thật sự vào, Doãn Võ miệng đầy đáp ứng.

Vào lúc đầu tháng 12, giáo viên của Doãn Võ đưa một lời nhắn lại đây, bảo người lớn nhà cậu cần phải đi trường học 1 chuyến.

Ngày đó Diệp Tuệ đang đi làm, không ở nhà, Lưu Hiền Anh biết tin, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không đi, chờ Diệp Thụy Niên trở về thì nói cho ông, Diệp Thụy Niên đến trường một chuyến, lúc về sắc mặt xanh mét, gọi Doãn Võ vào trong phòng của mình.

Diệp Tuệ tăng ca ở xưởng thêm một lát, lúc về có hơi trễ.

Tiểu Vũ nhanh chóng giữ chặt cô, lặng lẽ nói cho cô là bác đang phạt quỳ Doãn Võ ở trong phòng, đã quỳ rất lâu rồi.

Cái này làm Diệp Tuệ kinh, trước giờ Doãn Võ đều rất ít chọc ba tức giận, trừ phi Doãn Văn kéo theo cậu chàng đi gặp rắc rối, lần này Doãn Văn không ở nhà, Doãn Võ phạm vào sai lầm gì? Cô chạy nhanh vào phòng của ba, ánh sáng trong phòng u ám, tràn ngập một cỗ khói thuốc dày đặc, Diệp Thụy Niên ngồi trên ghế hút thuốc, trên đất đã có vài tàn thuốc, Doãn Võ thì cúi đầu quỳ trên đất.


Diệp Tuệ hỏi: "Tiểu Võ đây là thế nào?"
Diệp Thụy Niên thở phì phì nói: "Con hỏi nó đi!"
Diệp Tuệ đi đến cạnh Doãn Võ, đưa tay kéo cậu, Doãn Võ tránh tay cô đi, không đứng dậy, Diệp Tuệ tức giận: "Em nói cái coi, em làm sao vậy?"
Doãn Võ ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ mặt quật cường: "Em không sai!"
Diệp Thụy Niên bật dậy, duỗi ngón tay chỉ vào cậu, rống cậu: "Mày không sai? Mày lại tranh luận với tao tao liền một cước đá chết mày!"
Diệp Tuệ cũng phát hỏa: "Cha con hai người có thể đừng phát giận hay không, nói rõ ràng sự tình ra cho con được không hả?"
Mấy năm nay Diệp Thụy Niên rất ít thấy con gái phát giận, nghe thấy cô rống một hơi, sửng sốt một chút, một lần nữa ngồi xuống, thở phì phì nói: "Diệp Doãn Võ giờ cánh cứng rồi, bắt đầu yêu đương, còn trốn học đi chơi!"
"Con không có trốn học, tiết kia vốn chính là tiết thể dục!" Doãn Võ còn đang biện giải vì mình.

Diệp Thụy Niên hừ một tiếng: "Mày không trốn học, tiết thể dục cần phải học ở trường, mày chạy ra ngoài trường làm chi? Trở về lên lớp còn đến muộn 10 phút.

Mày dám nói mày không sai? Mày lại tranh luận với tao tao liền quất chết mày!"
Doãn Võ cắn răng, tuy không nói nữa, nhưng vẫn là dùng ánh mắt tỏ vẻ bất mãn của mình.

Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn Doãn Võ, cô vốn cho rằng người phản nghịch nhất trong nhà là Doãn Văn, ở chỗ cô không chú ý tới, Doãn Võ cũng trở nên phản nghịch: "Tiểu Võ, em thật đến muộn?"
Doãn Võ cứng cổ nói: "Tiết đó vốn là tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đến giảng đề, cho nên em đến muộn."
"Cơ mà dù cho không phải giáo viên chủ nhiệm đến giảng đề, tiết tự học em cũng vẫn là đến muộn 10 phút nha, tiết tự học đến muộn liền không tính là đến muộn?" Diệp Tuệ không hiểu mạch não của Doãn Võ.

Doãn Võ cúi đầu không lên tiếng.

Diệp Tuệ nói: "Được thôi, em nói chút nào, tiết thể dục bọn em đi làm cái gì nào?"
Doãn Võ ngập ngừng nói: "Tâm tình bạn học em không tốt, bảo em bồi bạn ấy đi ra ngoài giải sầu chút, bọn em chỉ dạo bộ trên phố một chút."
"Cho nên mấy đứa đã liền quên thời gian đúng không?" Diệp Tuệ nói.


Diệp Thụy Niên nói chen vào: "Cho nên bọn bay là thiệt sự đi ra ngoài hẹn hò, giờ mày đang yêu đương đúng không?"
Doãn Võ cúi đầu nói: "Nhưng mà con không có chậm trễ thành tích học tập!" Cậu nhớ trước kia chị từng nói với cậu, chỉ cần có cùng chung mục tiêu để cùng nỗ lực phấn đấu, như vậy thì yêu đương chính là tích cực, có thể yêu đương.

Diệp Thụy Niên còn muốn nói gì đó, bị Diệp Tuệ cản lại: "Ba, trước hết ba đừng tức giận, có chuyện nói đàng hoàng.

Nếu không như vầy đi, để con nói với Doãn Võ, ba đi ra nghỉ ngơi trước chút đi.

Tiểu Võ đứng dậy nói."
Diệp Thụy Niên bị Diệp Tuệ đẩy ra, Doãn Võ trông thấy ba đi rồi, liền đứng dậy, quỳ lâu lắm, đầu gối có hơi đau, cậu xoa xoa đầu gối, Diệp Tuệ nói: "Ngồi đi.

Chị nhớ trước kia chị có từng nói với em, yêu đương chính diện sẽ thúc đẩy người ta tích cực hăm hở tiến tới, cho nên chị không phản đối yêu đương.

Nhưng mà cái loại thái độ này của em chị rất không vừa lòng!"
Doãn Võ nghe được đoạn trước vẫn là rất cao hứng, chị không phản đối cậu yêu đương, sau khi nghe một câu sau, thì không khỏi ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ bốn mắt nhìn nhau với cậu, Doãn Võ rốt cuộc là bại trận với bên đối diện.

Diệp Tuệ thở dài một tiếng: "Em có biết vì sao chị không vừa lòng không?"
Doãn Võ rũ rèm mắt xuống nói: "Em đến muộn."
Diệp Tuệ nói: "Đến muộn chỉ là một phương diện rất nhỏ.

Nguyên nhân chủ yếu là em phóng túng chính mình, còn tìm cớ cùng lý do cho việc mình đến muộn.


Hôm nay em đi ra ngoài với cô bé kia chỉ là đến muộn 10' mà thôi, ngày mai em với cô bé kia đi chơi có lẽ chính là chậm trễ nửa tiết, về sau nữa thì sao? Sẽ còn phát sinh chuyện gì không thể khống chế nữa đây, chị không dám tưởng tượng.

Có lẽ em còn chưa có tốt nghiệp, chị nói không chừng đã phải nghe được tin em kết hôn hoặc là ngồi tù đó!"
Doãn Võ lộ ra một bộ dáng quẫn bách: "Chị!"
"Có phải em cảm thấy chị nói tới quá khoa trương hay không?" Diệp Tuệ nói xong thì lắc lắc dầu, "Yêu sớm, không, tạm thời nói là yêu đương đi, mấy đứa yêu đương ở cái tuổi này, quan trọng nhất chính là tự hạn chế, phải ước thúc được chính mình, sau đó mới có tư cách mà nói là yêu đương chính diện tích cực, bằng không đều là không tốt! Em hẳn là học được trưởng thành trong tình yêu, để chính mình càng ngày càng ưu tú, mà không phải là sa đọa, tìm các loại lý do lý trấu để giải vây, trốn tránh vì sai lầm của mình.

Nếu như không tự hạn chế được, vậy thì mấy đứa vẫn là chia tay đi, đừng có lãng phí thanh xuân, chậm trễ học tập."
Doãn Võ cúi đầu lẳng lặng suy xét, không nói chuyện, qua một lúc lâu sau, cậu nói: "Chị, em sai rồi, về sau em sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
Diệp Tuệ gật đầu một cái: "Trống vang không cần búa tạ, em rất tự hạn chế, có mấy lời chị liền không nói lại.

Quay đầu lại đi xin lỗi nhận sai với ba."
Doãn Võ có chút chần chờ nói: "Ba không cho em với cậu ấy ở bên nhau."
"Chuyện này chị sẽ nói với ba.

Em muốn tiếp tục yêu đương, phải ước thúc hành vi của mình cho tốt, đừng có lưu lại bất kỳ nhược điểm gì để giáo viên với người lớn phản đối." Diệp Tuệ biết giờ phút này mà đi phản đối mấy đứa nó ở bên nhau, chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng, không bằng tỏ vẻ lý giải, chính thằng bé ngược lại sẽ xử lý tốt.

Diệp Tuệ lại mất một phen miệng lưỡi mới thuyết phục ba, cho Doãn Võ một chút tín nhiệm, để chính thằng bé đi xử lý.

Diệp Thụy Niên không tín nhiệm Doãn Võ, nhưng mà tuyệt đối tín nhiệm Diệp Tuệ, liền miễn cưỡng mà đáp ứng.

Thời gian thực tập của Diệp Tuệ ở Nam Khí là 3 tháng, từ tháng 10 đến tháng 12, lúc vừa mới đầu cậu cháu Hoàng Hồng Vệ còn không quên tìm phiền toái với cô, về sau, sau khi trong phòng đã đổi chủ nhiệm mới, thì ông ấy liền phá lệ chiếu cố với tổ kỹ thuật, phó chủ nhiệm không còn cơ hội nhúng tay đi sắp xếp tổ kỹ thuật nữa.

Diệp Tuệ biết đây áng chừng là kết quả nỗ lực của Nhạc Đình Ngọc, cô nàng này thật sự là rất tốt, nếu như tương lai Diệp Tuệ muốn làm việc ở xưởng ô tô, tuyệt đối sẽ tương đối thuận lợi, tiếc là chí cô không ở đây.

Lúc thực tập kết thúc, mặt của Nhạc Đình Ngọc trông đã tốt hơn rất nhiều, đậu đậu đều đỡ rồi, chỉ còn lại sẹo mụn, cái này cần thời gian đi chữa trị từ từ, Nhạc Đình Ngọc còn lo lắng sẹo mụn trên mặt không tiêu trừ được.


Diệp Tuệ an ủi cô ấy, cô ấy còn trẻ, cũng không phải sẹo vào da, năng lực chữa trị của da tốt, sớm hay muộn sẽ tiêu trừ đi, bình thường vẫn là phải chú ý ăn uống khỏe mạnh, bảo trì thể xác và tinh thần sung sướng, chỉ cần không tái phát nữa, chắc chắn sẽ khang phục.

Lại nói dù cho về sau lưu lại một chút dấu vết cũng không cần gấp, còn có thể thông qua trang điểm để che lấp.

Vào giữa những năm 80 việc trang điểm còn chưa bắt đầu thịnh hành ở trong nước, Nhạc Đình Ngọc nghe qua cảm thấy rất mới lạ, Diệp Tuệ liền nói sơ sơ nguyên lý cùng đặc điểm của trang điểm với cô ấy một chút, chẳng qua hết thảy còn phải chờ làn da khỏi hẳn rồi lại trang điểm, bằng không thì sẽ tăng thêm gánh nặng cho da, càng khó lành hơn, dù sao công năng của đồ trang điểm đời đầu còn chưa có nhiều như vậy.

Nhạc Đình Ngọc cảm thấy Diệp Tuệ biết thật nhiều, không hổ là sinh viên, còn thường xuyên chạy tới những thành phố lớn như Bắc Kinh và Quảng Châu, cô ấy quyết định về sau phải bảo trì quan hệ tốt với Diệp Tuệ, bởi vì cô ấy thật sự có thể dạy mình rất nhiều thứ.

Trận chung kết của cuộc thi ca sĩ thanh niên mùa hai bắt đầu vào tháng 11, địa điểm ngay tại Bắc Kinh, thầy Quách tuy không phải giám khảo, nhưng mà có cơ hội tiếp xúc tới vòng trung tâm của trận đấu này, cho nên ông lấy được vé vào cửa một lần thi đấu cho Doãn Văn, để Doãn Văn đi sân thi đấu cảm thụ bầu không khí thi đấu, làm Doãn Văn kích động đến hỏng.

Tác dụng khích lệ của trận diễn xuất tại hiện trường này đối với Doãn Văn là phi thường lớn, cậu cảm nhận được chênh lệch của mình với ca sĩ chuyên nghiệp, năm nay cậu còn không thể tham gia thi đấu, hai năm sau cậu có thể tham gia cuộc thi này, cho nên cậu còn có thời gian hai năm để chuẩn bị, nhất định phải nỗ lực cho tốt, tranh thủ lấy được thứ hạng.

Sau Nguyên Đán, rất nhanh chính là nghỉ đông, Ngụy Nam nghỉ hè không nghỉ được, nghỉ đông cuối cùng có thể về nhà.

Tiểu Tuyết thì lại phải đi Thượng Hải tham gia cuộc thi cờ vây của thiếu niên nhi đồng toàn quốc, sau khi trận đấu chấm dứt, có thể về nhà đã là tới Tết.

Ngụy Nam với Doãn Văn liền ở Bắc Kinh chờ Tiểu Tuyết thi đấu xong rồi lại cùng nhau về quê.

Tiểu Tuyết nỗ lực vẫn là có hiệu quả, lần thi đấu này cô bé lấy được hạng 6 toàn quốc, còn đạt được một bút tiền thưởng, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng Tiểu Tuyết vẫn là rất cao hứng, cô bé biết về sau thi đấu chính là phương thức kiếm tiền của cô bé, cái này nói rõ về sau cô bé có thể nuôi sống chính mình.

Diệp Tuệ cũng mừng thay cô bé, làm chuyện mình thích còn có thể nuôi sống mình, đây thật sự là một việc rất may mắn trong đời.

Cô hi vọng Tiểu Tuyết có thể vui vẻ vĩnh viễn, càng chạy càng xa trên con đường cờ vây.

Thi cuối kỳ, Doãn Võ lại thi được hạng nhất lớp khoa xã hội, thành công chặn miệng giáo viên với ba, chính cậu cũng rất đắc ý, yêu đương thì sao, yêu đương cũng có thể học giỏi như thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận