Năm nay ăn Tết sớm, chờ Tiểu Tuyết thi đấu xong trở lại Bắc Kinh, rồi lại từ Bắc Kinh trở lại Nam Tinh, thì cách lúc ăn Tết không còn mấy ngày.
Mì sợi bánh bao của phương Bắc phá lệ nuôi người chút, Doãn Văn với Tiểu Tuyết đều cao hơn mập hơn không ít.
Vốn dĩ Doãn Văn với Doãn Võ là song sinh, diện mạo giống nhau, chiều cao dáng người đều không khác mấy, bây giờ Doãn Văn đi Bắc Kinh được nửa năm, liền xuất hiện ra sai biệt với Doãn Võ, cao hơn Doãn Võ một chút, cũng tráng hơn một chút, làm Doãn Võ có chút hâm mộ.
Nửa năm này, người giám hộ là Ngụy Nam đây vẫn là làm được rất tận chức tận trách, mỗi tuần lễ đều tận lực bớt chút thời gian đi thăm Tiểu Tuyết với Doãn Văn, tìm hiểu động thái của bọn họ một chút, sắm vai nhân vật anh trai tri tâm, phân ưu giản nạn cho hai đứa nhỏ, hợp thời khai đạo hai đứa một chút.
Tình huống của hai nhóc này Diệp Tuệ cơ bản đều là biết được từ chỗ Ngụy Nam đây, dù sao bình thường gọi điện thoại cũng không thể nhiều lời, trình độ viết thư cũng đều có hạn, hơn nữa tự chính mình nói với người khác quan sát là cảm giác không giống nhau.
Có Ngụy Nam chiếu cố, tổng thể tình huống của hai đứa nhỏ này vẫn là không tệ, thể xác và tinh thần đều xem như khỏe mạnh.
Hiện tại còn thiếu Diệp Chí Phi còn chưa về nhà, chờ anh về rồi, thành viên trong nhà liền đều đủ.
Mùa đông năm nay, Diệp Chí Phi gửi vận chuyển một đám quần áo jean về, ở thành phố Nam Tinh đều bán điên rồi.
Gì cơ, mi còn chưa có một cái quần jeans? Vậy thì mi liền lạc hậu rồi.
Không chỉ có Nam Tinh, các nơi toàn quốc đều đang hot về bán quần áo jeans, lúc Diệp Chí Phi muốn đặt hàng nữa, xưởng đã hết hàng, đợi mãi tới lúc sắp ăn Tết, xưởng mới giao một đám hàng cho anh.
Hai bảy tháng chạp hôm nay, Diệp Chí Phi mang theo một đám quần áo jean về, cùng về với anh ấy còn có Văn Hinh, bọn họ vừa về nhà, liền tuyên bố một tin tức kinh người: Bọn họ là về lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Cái này chả khác gì một cú pháo hoa bất thình tình nổ ra, cho mọi người một cú sốc kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy kinh hỉ vô biên, bởi vì trước đó Diệp Chí Phi hoàn toàn chưa từng nói chuyện muốn kết hôn.
Hưng phấn nhiều lắm, Diệp Thụy Niên cũng không khỏi muốn trách cứ Diệp Chí Phi, chuyện lớn như kết hôn này cũng không nói trước với trong nhà một tiếng sao? Hoàn toàn là nửa điểm chuẩn bị cũng không có.
Này đây lâm thời muốn làm hôn lễ, lập tức phải ăn Tết rồi, rối ren cỡ nào.
Ông vừa trách cứ Diệp Chí Phi, vừa dặn người trong nhà đi làm việc, mua sắm, chuẩn bị hôn lễ.
Diệp Chí Phi nhanh chóng nói: "Ba, ba đừng có gấp, mai con với Văn Hinh đi lĩnh chứng trước, tạm thời không làm hôn lễ."
Diệp Thụy Niên chớp mắt một chút, có chút không hiểu được: "Vậy cái hôn này đến cùng là kết hay là không kết?"
Diệp Tuệ ở một bên nói: "Trên ý nghĩa pháp luật mà nói là kết rồi, nhưng ở trong mắt thế nhân, còn không tính là kết hôn, bởi vì chưa làm hôn lễ."
Lưu Hiền Anh nhanh chóng nói: "Ấy chính là đợi đến lúc làm hôn lễ mới xem như chính thức kết hôn.
Chí Phi, con tính khi nào thì làm hôn lễ nào?"
Diệp Chí Phi nói: "Con với Văn Hinh là thương lượng như thế, trước lúc ăn tết chắc chắn là không lo liệu nổi, chờ qua Tết xong rồi lại làm hôn lễ, đến lúc đó người nhà Văn Hinh cũng sẽ tới, bên chúng ta đây làm hôn lễ xong, lại đi quê Văn Hinh bày rượu một lần nữa."
"Vậy được, vậy mấy ngày nay chúng ta chuẩn bị trước đi." Diệp Thụy Niên gọi Diệp Tuệ tới, "Tuệ Tuệ, nhanh nhanh đi dọn dẹp căn phòng lầu 3 cho chị dâu con, lần này không thể ở với con nữa."
"Dạ, con biết rồi." Diệp Tuệ nháy nháy mắt với Văn Hinh, Văn Hinh đỏ mặt, Diệp Tuệ nghĩ chẳng lẽ là hai người bọn họ đã lên xe trước rồi, cho nên mới gấp gáp mà kết hôn như vậy?
Lưu Hiền Anh gọi cô lại: "Tiểu Tuệ chờ chút đã, chăn mới ở chỗ dì, dì lấy cho con."
Diệp Thụy Niên nói với Lưu Hiền Anh: "Em cũng lấy vải dệt đã chuẩn bị tốt trước đó ra luôn đi, để mấy đứa nó đi làm một bộ quần áo mới.
Lập tức phải ăn Tết rồi, cũng không biết thợ may có làm kịp hay không, con nói mấy đứa con muốn kết hôn cũng không nói cho bọn ba biết sớm chút, gấp như vậy, sao mà kịp chứ?"
Diệp Chí Phi nhanh chóng nói: "Ba, bọn con không cần làm quần áo, bọn con đều mua quần áo mới về rồi.
Mọi người đều không vội, đến lúc đó mời thân thích bạn bè đến ăn bữa cơm là được rồi, hết thảy giản lược hết."
Diệp Thụy Niên trừng hai mắt: "Giản gì mà giản hả? Cả đời chỉ kết hôn có một lần, đương nhiên phải long trọng một chút.
Cũng may bọn ba không có không tính toán gì như con, gia cụ đã làm xong xuôi rồi, chăn mới cũng đều chuẩn bị tốt.
Chốc nữa chúng ta thương lượng một chút, xem xem mời ai, sau đó chọn cái ngày lành làm tiệc rượu, đi quán cơm đặt tiệc trước, đến lúc đó mời mọi người đến quán cơm đi ăn."
Diệp Chí Phi đắc ý nhướng mày với Văn Hinh, tiến đến bên tai cô nói: "Anh nói trong nhà chắc chắn đều sẽ chuẩn bị tốt, đúng không nào?"
Văn Hinh đỏ mặt không nói chuyện.
Lần này kết hôn quả thật là vô cùng vội vàng, nguyên nhân là cô nói với Diệp Chí Phi là không muốn đi làm, mà Diệp Chí Phi cũng vừa lúc muốn tự mình mở cái công ty, hai người ăn nhịp với nhau, tiến đến cùng nhau cộng lại, cái gì cũng kế hoạch xong rồi, cuối cùng nhắc tới vấn đề thuê nhà, có cần thuê ở cùng chỗ hay không, hay là ai thuê người nấy.
Diệp Chí Phi nói: "Dứt khoát kết hôn luôn cho xong, thuê một căn hộ, hai ta cùng nhau dốc sức làm, đồng cam cộng khổ."
Văn Hinh liền liếc xéo anh ấy: "Anh như này xem như là cầu hôn sao?"
Diệp Chí Phi cười, sờ sờ trên người, cái gì cũng không có, liền chạy ra ngoài cửa, nhanh chóng hái lấy một cành hoa đẹp nhất trên cây hoa sơn trà chủ nhà trồng, sau đó chạy vào nhà, quỳ một gối trên đất: "Văn Hinh tiểu thư xinh đẹp, em nguyện ý gả cho anh chứ? Tuy hôm nay không có hoa hồng, cũng không có nhẫn, nhưng mà lòng anh đối với em là lửa đỏ giống như đóa hoa sơn trà này vậy, vĩnh viễn đều thiêu đốt lên vì em."
Văn Hinh cắn môi dưới, mỉm cười đón lấy đóa hoa sơn trà này: "Vậy được rồi, em đáp ứng rồi."
Vì thế hai người vừa thương lượng chuyện công tác xong, lại nhanh chóng thương lượng chuyện kết hôn.
Diệp Chí Phi chạy vội đi mua vé xe lửa cho hai người, Văn Hinh thì lại đi tới đơn vị xin nghỉ, thuận tiện khai chứng minh kết hôn.
Văn Hinh còn từng hỏi Diệp Chí Phi có cần gọi điện về nói với trong nhà một tiếng không, Diệp Chí Phi nói lập tức liền phải về nhà, không cần thông báo trước, trở về cho người nhà một kinh hỉ, trong nhà chắc chắn đã sớm chuẩn bị xong xuôi đồ dùng kết hôn cho anh rồi.
Diệp Chí Phi nói cũng không tính là sai, từ sau khi anh dẫn Văn Hinh về lúc nghỉ hè, Diệp Thụy Niên đã liền bắt đầu thu xếp đồ dùng chuẩn bị kết hôn cho con cả, kéo vải làm chăn, mua bông vải gảy chăn bông, mua gỗ làm gia cụ, chuẩn bị hơn nửa năm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã liền xài tới nơi.
Lưu Hiền Anh mở thùng ra, lấy một bộ chăn đỏ ti mới tinh ra cho Diệp Tuệ, chỉ vào hoa văn sặc sỡ trong thùng nói với Diệp Tuệ: "Bốn cái sắc chăn này mỗi cái hai bộ, cho con với Chí Phi mỗi đứa một bộ.
Con lấy cái này đi đính trước, chăn bông đặt ngay trong tủ phòng mới nhà mới, tổng cộng là bốn đệm, hai cái đệm đắp, hai cái đệm nằm, con lấy một cái đệm dày chút làm chăn đắp, mỏng làm đệm.
Chăn kết hôn của con dì cũng chuẩn bị xong cho con rồi, đều cất ở chỗ dì đây, chờ con kết hôn lại cho con."
Diệp Tuệ lúng túng ghê gớm, không nghĩ tới trong nhà đã đang chuẩn bị đồ cưới cho mình rồi: "Dì, không cần chuẩn bị nhiều như vậy, về sau tự con chuẩn bị."
Lưu Hiền Anh kinh ngạc cười: "Con đứa nhỏ này, cái này sao có thể tự mình chuẩn bị chứ, chắc chắn là trong nhà chuẩn bị cho, con đằng nào cũng không thể làm một tư lệnh quang côn gả đi chứ.
Mấy thứ này là vừa kết hôn cái liền đều xài tới được, con đi đâu chuẩn bị? Lâm thời mua trên phố? Chỗ nào làm tốt được như nhà mình làm, chăn đi mua vừa lỏng lại mỏng, chúng ta đánh thì vừa rắn chắc lại ấm áp."
Diệp Tuệ chỉ có thể không lên tiếng, đầu năm nay trong nhà muốn làm chăn bông đều là tự mình mua bông vải mời sư phụ đến gảy chăn bông, bởi vì mời sư phụ một lần không dễ, cho nên mỗi lần đánh chăn bông đều phải bận rộn rất nhiều ngày, đem đồ muốn dùng trong mấy năm gần đây chuẩn bị xong xuôi hết luôn.
Ví dụ như lần này trong nhà chuẩn bị tám cái đệm cho Diệp Chí Phi với Diệp Tuệ kết hôn, ngay cả đồ dùng một lần cũng làm ra, miễn cho lại đi thu xếp lần nữa.
Lúc Diệp Tuệ lên lầu trải đệm chăn cho Văn Hinh, Diệp Chí Phi mang theo đồ của Văn Hinh lên lầu, Diệp Tuệ quỳ gối trên sàn nhà khâu chăn, quay đầu nhìn anh cả với Văn Hinh, cười hì hì nói: "Chúc mừng các anh nha! Chuyện lớn như vậy cũng không lộ tiếng gió ra trước, mấy anh càng ngày càng giống đảng ngầm."
Văn Hinh ngượng ngùng nói: "Thật ra thì kết hôn cũng là lâm thời quyết định.
Anh em nói là muốn cho mọi người một kinh hỉ, cho nên không có gọi về nói."
"Kinh hỉ tốt nha, quả thật là một kinh hỉ lớn." Diệp Tuệ nghĩ rằng, lâm thời quyết định kết hôn, xem ra là anh cô cái ông anh chết bầm kia cuối cùng cũng mở miệng cầu hôn, Văn Hinh chỉ sợ là chờ được cầu hôn chờ rất lâu rồi nhỉ.
"Gọi về cũng là biết trước hai ngày, có gì khác nhau?" Diệp Chí Phi thả đồ của Văn Hinh xuống, kéo lấy tay Văn Hinh nghía gia cụ mới làm trong phòng mới, cái này anh còn chưa có xem qua đâu, trong nhà cũng không có ai nói cho anh đã mời người làm gia cụ.
Văn Hinh quay đầu nhìn Diệp Tuệ: "Diệp Tuệ, có cần chị hỗ trợ hay không?"
Diệp Tuệ vừa làm vừa cười hì hì nói: "Không cần, để em làm là được rồi, em khâu chăn cho chị dâu, về sau chị dâu phải nhớ được là em tốt nhất."
Văn Hinh đỏ mặt, Diệp Chí Phi nói: "Có thể không đối tốt với em sao? Sửa rồi mai phát một cái bao lì xì lớn cho em."
"Rồi nè, cám ơn chị dâu!"
Văn Hinh lại đỏ mặt.
Ngày hôm sau, lúc Ngụy Nam đi tới tìm Diệp Tuệ mới biết được tin Diệp Chí Phi đăng ký kết hôn, làm anh kinh ngạc ghê gớm, chờ gặp mặt liền kéo bạn tốt một phát: "Thật là thần tốc nha, chúc mừng chúc mừng! Chào em dâu!"
Diệp Chí Phi trừng anh ấy: "Gọi chị dâu!"
Ngụy Nam cười ha hả: "Cậu nhỏ hơn mình, vốn nên gọi em dâu."
Diệp Chí Phi nhìn em gái một cái, cười hề hề: "Sớm hay muộn rồi có một ngày bắt cậu đổi giọng gọi chị dâu.
Hinh Hinh, đây là Ngụy Nam."
Văn Hinh từng nghe về Ngụy Nam, có điều vẫn là lần đầu nhìn thấy anh, hai người chào hỏi, Văn Hinh đè thấp giọng nói với Diệp Tuệ: "Ánh mắt không tệ nhỉ."
Diệp Tuệ cười hề hề: "Như nhau như nhau!"
Hai người đều không khỏi cười thầm.
Diệp Tuệ lấy máy ảnh ra, để Ngụy Nam chụp ảnh gia đình cho nhà bọn họ, thật tốt, năm nay ảnh gia đình lại thêm một nhân khẩu.
Ngụy Nam chụp ảnh gia đình xong, nhỏ giọng nói với Diệp Tuệ: "Anh tranh thủ sang năm cũng gia nhập vào đây."
Diệp Tuệ không nhịn được hé miệng mừng trộm: "Vậy anh phải thêm sức lực mới được nha."
"Phải thêm sức lực chứ, đồng chí Diệp Tuệ, mong chiếu cố nhiều nha!" Ngụy Nam cười tủm tỉm nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Chí Phi đi tới: "Hai vợ chồng mấy người xáp với nhau nói nhỏ cái gì đó? Mau tới chụp một tấm với anh và chị dâu mấy người."
Ngụy Nam lại cường điệu một lần: "Là em dâu! Đừng có chiếm hời của mình hoài."
"Sớm hay rồi cũng tới lúc cậu sửa miệng." Diệp Chí Phi trắng mắt liếc anh.
"Vậy thì chờ lúc sửa miệng lại nói." Ngụy Nam cười tủm tỉm, kiên quyết bảo vệ quyền lợi hiện tại của anh, về sau nhưng là gọi anh ấy anh vợ cả đời rồi.
Hôm nay người trong nhà chụp trọn một cuộn phim, cả nhà, vợ chồng, người yêu, anh em trai, chị em gái, anh chị em, bạn bè, ảnh đơn, còn có hàng xóm chui bừa vào, các loại tổ hợp.
Diệp Tuệ chụp hình cho mọi người, nghĩ rằng về sau mỗi năm đều có thể chụp một tấm ảnh gia đình thì hay rồi, chỉ sợ là về sau người cả nhà càng ngày càng khó về nhà thôi, mọi người đều trưởng thành rồi, về sau trời nam biển bắc, đất bắc trời nam, mỗi người đều có việc, muốn ở cùng một chỗ rất không dễ dàng.
Có điều không sao cả, chỉ cần mọi người đều tốt đẹp là được..