Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Sau khi Diệp Tuệ đến Quảng Châu thì không có về ngay, cô quyết định tìm hiểu tình huống vận hành của công ty một chút, cùng nhau thương lượng chuyện mở cửa hàng thương hiệu với anh trai chị dâu, thảo luận nên định vị sản phẩm thế nào, nên nhằm vào nhóm người nào, sản phẩm nên chọn lọc thế nào, chất lượng thì nên trấn ra sao, rồi dán nhãn cho mỗi sản phẩm vân vân, mấy vấn đề này đều là cần phải giải quyết.

Diệp Tuệ đề nghị mở một cửa hàng mặt tiền ở trong thành phố Quảng Châu, chủ yếu không phải vì bán lẻ, mà là vì tuyên truyền thương hiệu, khách hàng cũng có thể thông qua con đường này đến hạ đơn đặt hàng, thậm chí có thể thông qua phương thức gia nhập liên minh mà mở đại lí.

Đương nhiên, cái này cần những chủng loại sản phẩm phá lệ phong phú, đủ để chống đỡ một cửa hàng cho thật tốt.

Ý tưởng của Diệp Chí Phi là bố trí một gian hàng ở chợ bán sỉ, như vậy có thể miễn đi phiền toái khi đẩy mạnh tiêu thụ, để khách hàng chủ động tìm tới cửa.

Bởi vì trước đó anh chủ yếu chính là đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm ở chợ bán sỉ, nếu mà có gian hàng của mình, sẽ không cần đi từng nhà để đẩy mạnh tiêu thụ nữa, khách đến thì trực tiếp hạ đơn.

Đối với việc thiết lập cửa hàng thương hiệu, Diệp Chí Phi giữ lại ý kiến, chủ yếu là lo lắng phí tổn quá cao, đồng thời mở hai cái tiệm, vừa phải thuê cửa hàng mặt tiền, vừa phải mời người, hơn nữa hiệu quả của cửa hàng thương hiệu chắc chắn không bằng chợ bán sỉ, không cần thiết.

Diệp Tuệ cảm thấy nếu như muốn làm thành thương hiệu, cửa hàng thương hiệu vẫn là rất cần thiết, tiệm bán sỉ dù sao thì có chút cảm giác giấu ở thâm sơn không ai biết, hơn nữa cấp bậc sản phẩm cũng không đủ.

Đương nhiên, Diệp Tuệ cũng chỉ là đưa ra ý kiến, dù sao quyết sách của công ty vẫn là quyết định bởi anh cô, chị dâu Văn Hinh cũng chỉ là phụ trách thiết kế sản phẩm, cũng không tham dự vào hoạt động tiêu thụ.

Thật sự ra Văn Hinh khá đồng ý với ý tưởng của Diệp Tuệ, cô cũng muốn định vị của sản phẩm mình thiết kế cao cấp một chút, mà không phải cái loại hàng rẻ tiện tay là có thể mua được ở sạp ven đường kia.

Diệp Chí Phi liền nói là trước hết mở tiệm bán sỉ, chờ việc làm ăn của công ty ổn định, mới mở cửa hàng thương hiệu.

Diệp Tuệ biết anh cô chủ yếu là lo lắng phương diện phí tổn, từ góc độ cùng kinh nghiệm của anh ấy mà xem, bảo thủ một chút cũng không thể tránh được, liền không kiên trì nữa, cô nói tính toán trở về mở cửa hàng của mình, muốn mở một cửa hàng tự chọn.


Từ sau khi cải cách mở cửa, không ít chỗ trong nước bắt đầu thử làm hình thức cửa hàng tự chọn, có một vài thì lấy được thành công, cũng có một vài bởi vì đủ loại vấn đề mà đóng cửa, thành phố Nam Tinh còn chưa từng xuất hiện cửa hàng tự chọn, nếu mà có cửa hàng tự chọn, tuyệt đối sẽ phi thường nổi tiếng, này đây khỏi cần cô đi quảng cáo, sẽ thấy có khách hàng chủ động tuyên truyền dùm cô.

Cửa hàng tự chọn đầu tiên trong nước chính là cửa hàng Hữu Nghị của Quảng Châu, Diệp Chí Phi với Văn Hinh đều từng dạo cửa hàng Hữu Nghị, bọn họ cũng cảm thấy loại hình thức tự chọn này phi thường tươi mới, sức hấp dẫn cũng rất lớn, nhưng đồng thời, phiêu lưu cũng khá lớn, phí tổn sẽ rất cao, cho nên bọn họ có băn khoăn, Diệp Chí Phi nói: "Chẳng lẽ không lo có người trộm lấy đồ đi sao?"
Diệp Tuệ nghiêm cẩn gật đầu: "Em có nghĩ tới, tổn thất này cũng là một phần phí tổn.

Em cho rằng hư hao hoặc mất thương phẩm chủ yếu vẫn là do vấn đề thói quen của khách hàng, vừa mới đầu chắc chắn sẽ có chút tổn thất, chờ sau một hồi, mọi người quen rồi, tổn thất sẽ từ từ giảm bớt.

Nó tốt hơn so với đi lên chợ mua đồ ăn, cũng là mọi người tự mình chọn lựa, quen rồi, sẽ liền không có ai trộm lấy đồ đi.

Hôm qua em có đi qua khu thương mại Hữu Nghị, phát hiện trật tự phi thường tốt, việc làm ăn vô cùng bùng nổ, cho nên em cảm thấy chúng ta hẳn cũng có thể làm được như vậy, chỉ là cần thời gian.

Văn Hinh tương đối tán thành với ý kiến của Diệp Tuệ: "Em cho rằng Diệp Tuệ nói có đạo lý, loại hình thức tự chọn này là xu thế lớn của tương lai, chúng ta có thể thử trước xem, đây là cơ hội tốt để chiếm trước tiên cơ."
Diệp Chí Phi thấy em gái với bà xã đều cho là vậy, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Thế cũng được, trước thử xem.

Diệp Tuệ ở Quảng Châu một đoạn thời gian, đi cửa hàng Hữu Nghị mấy lượt, tìm hiểu kỹ càng hình thức trưng bày cùng thu ngân của bọn họ, cô tìm hiểu được giá hàng với xe đẩy của khu thương mại đều là đặt hàng từ xưởng Phật Sơn, trước mắt cũng chỉ có Phật Sơn mới sản xuất loại giá hàng cùng xe đẩy này.

Diệp Tuệ nghĩ cách tìm được xưởng Phật Sơn này, cũng đặt hàng một đám giá hàng cùng xe đẩy.

Đợi đến lúc làm xong xuôi hết thảy, Diệp Tuệ mới rời khỏi Quảng Châu về Nam Tinh.

Kế tiếp chính là thuê cửa hàng mặt tiền mở cửa hàng, xin giấy phép kinh doanh, cửa hàng trên đường Nhân Dân phần nhiều là của quốc doanh hoặc tập thể, có vài cái kinh doanh cũng chả tốt, bởi vì sau lưng có quốc gia cùng xí nghiệp tập thể chống đỡ, cho nên cũng vẫn luôn cố gắng duy trì, mấy năm gần đây theo cải cách mở cửa thúc đẩy, kinh tế thị trường ngày càng sinh động, không ít xí nghiệp tập thể không chống đỡ nổi trong cạnh tranh nữa, nhà xưởng đóng cửa càng ngày càng nhiều, cho nên tương ứng với dó là cửa hàng cũng không chống đỡ nổi nữa.

Lúc Diệp Tuệ trở về, vừa lúc bắt kịp được một cửa hàng đóng cửa trên đường Nhân Dân, cô liền nắm chặt cơ hội thuê phòng luôn.


Đường Nhân Dân vẫn luôn là trung thành phố của thành phố Nam Tinh, thẳng đến rất lâu về sau, nơi này vẫn là trung tâm thành phố như cũ, trước sau năm 95, nơi này đều bị san bằng xây lại một lượt hết, sau này còn biến thành quảng trường đi bộ.

Có điều lúc đó cách bây giờ còn rất nhiều năm mà.

Cho nên Diệp Tuệ vẫn là không tiếc tiền vốn mà sửa sang mặt tiền cửa hàng thuê được một phen, mặt chính dùng thủy tinh làm tường, làm cho toàn bộ mặt tiền cửa hàng rộng rãi sáng sủa, để cho người ta nhìn cái thôi là có thể thấy rõ hết thảy trong cửa hàng.

Mặt tiền cửa hàng không xem là lớn, tổng cộng mới hơn ba mươi mét vuông, đối với một cửa hàng bán thương phẩm nhỏ mà nói đã đủ vừa lòng.

Diệp Tuệ tự mình nhìn chằm chằm trang hoàng, đời trước, chính nhà của cô, nhà mới của con trai trang hoàng đều là cô theo vào, cô vẫn là rất có kinh nghiệm đối với trang hoàng, cho nên cũng yêu cầu rất cao đối với chi tiết trang hoàng cửa hàng mặt tiền, thời gian tiêu phí cũng khá dài, đầy đủ một tháng mới hoàn toàn trang hoàng xong xuôi.

Nguyên nhân cô không nóng nảy là do giấy phép buôn bán còn chưa được phê xuống, bên chỗ anh trai chị dâu kia thì sản phẩm cũng còn chưa gửi về cho cô, không ít sản phẩm là Văn Hinh tăng ca làm thêm giờ để gấp gáp chế tạo mới, vẽ mẫu thiết kế rồi sản xuất ra cũng cần thời gian, cho nên thời gian kéo tương đối dài.

Thời gian khai trương của cửa hàng định vào ngày 10 tháng 12, còn chưa có khai trương, tiệm nhỏ đã thu hút sự chú ý lớn của xã hội.

Công ty mà vợ chồng Diệp Chí Phi mở tên là Cuộc Sống Sáng Nghệ*, cửa hàng tự chọn của Diệp Tuệ cũng liền tên là "Cửa hàng tự chọn Cuộc Sống Sáng Nghệ".

Cửa hàng tự chọn này cho các cư dân của thành phố Nam Tinh vô hạn viển vông cùng chờ mong, cửa hàng tự chọn, chẳng lẽ có thể tự mình lựa chọn thương phẩm sao? Chuyện mới lạ như vậy.

*: cuộc sống thì khỏi nói nhé, ai cũng hiểu, sáng ở đây là sáng tạo (sáng lập cũng là nó), còn nghệ ở đây là nghệ thuật, và nghĩa của cái cửa hàng này là cuộc sống sáng tạo nghệ thuật.

Thế nên, mình sẽ để nó là sáng nghệ luôn, vì cái tên cửa hàng dài quá, mà nếu chuyển thuần việt với cái tên dài ngoằng như vậy, đa phần là mọi người sẽ chẳng nghĩ nó là cửa hàng tự chọn đâu nhể? ^-^

Hôm khai trương đó, trong cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, thủy tinh được lau cho trong suốt sáng ngời, mọi người chưa bao giờ thấy được thương phẩm được bày đầy trên giá hàng kim loại, không có quầy hàng ngăn cách, sau khi đi vào có thể trực tiếp lấy tay đụng đến thương phẩm, trên mỗi kiện thương phẩm đều minh mã yết giá, cần cái gì thì bỏ vào trong rổ, sau đó cầm tới quầy thu ngân ở cửa để thanh toán, đây là một loại thể nghiệm mua sắm hoàn toàn mới.

Cho nên hôm khai trương đó, trong cửa hàng nho nhỏ chen đầy người, cơ hồ là đều không thể xoay người, mọi người nhìn thương phẩm xanh xanh đỏ đỏ, cái gì cũng muốn đi kiểm tra, xem một cái, nhất là rất nhiều thương phẩm đều quá mức mới lạ, thế nên đều không biết dùng nó.

Ngày đầu tiên, Diệp Tuệ mời 6 người tới trông coi, để ngừa có người nhân cơ hội đục nước béo cò trộm lấy đồ đi, nhưng dù cho là canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, vẫn là đã mất đi không ít thứ, còn có không ít thứ bị mở ra làm hư mất, tuy tiền bán hàng có gần ngàn tệ, nhưng phỏng chừng là cũng không có lợi nhuận gì, tất cả đều bổ khuyết vào lỗ thủng tổn thất.

Trường hợp hỗn loạn khiến cho nhân viên cửa hàng mỏi mệt không chịu nổi, Diệp Tuệ không thể không đóng cửa ngừng kinh doanh vào 6 giờ chiều, Diệp Thụy Niên nhìn một mảnh hỗn độn trong cửa hàng, giá hàng vốn dĩ chỉnh tề giờ đây đều hỏng bét cả, trên đó đều là bao bì cùng thương phẩm hư hỏng, ông đau lòng nói: "Ba nói mà, chuyện này làm không được, con coi những người này giống cái thứ gì chứ, y như cường đạo vào thôn vậy."
Diệp Tuệ vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Vừa mới bắt đầu chắc chắn là vậy, qua một trận chờ mọi người quen rồi là tốt thôi."
Diệp Thụy Niên bất đắc dĩ lắc đầu, ý tưởng của con gái luôn đặc biệt lớn mật, lại cứ là cái tính không đụng tường nam thì không quay đầu lại: "Con như vầy chắc chắn không kiếm được tiền, cuối cùng vẫn là phải đóng cửa."
"Chắc chắn có thể kiếm tiền, con mới chỉ là làm một thí nghiệm thôi, giờ chỉ là mở cái cửa hàng nhỏ, chờ về sau con còn muốn mở một khu thương mại mua sắm tự chọn nữa, ba có thể mua được gì trong cửa hàng bách hóa thì chỗ chúng ta đây đều có thể mua được." Vẻ mặt Diệp Tuệ chờ mong mặc sức tưởng tượng khu thương mại lớn tương lai nhà mình.

Diệp Thụy Niên không thể lý giải mà lắc đầu: "Con nghĩ quá đơn giản, nào có thể dễ như con nói vậy chứ."
Diệp Tuệ cười nói: "Ba, không phải là con nghĩ đơn giản, Quảng Châu có khu thương mại như vậy đó, hơn nữa ở nước ngoài, rất nhiều quốc gia phát đạt từ rất nhiều năm trước đã dùng loại hình thức mở tiệm tự chọn này rồi, chúng ta đây là dần dần kết nối đường ray với quốc tế thôi."
Diệp Thụy Niên hiểu rất ít đối với nước ngoài, y như nghe thiên thư vậy.

Diệp Tuệ tạm thời cũng không cách nào làm công tác thống kê ra tổn thất bao nhiêu hàng hóa, cần phải kiểm kê mới rõ ràng, mà kiểm kê là phi thường hao phí nhân lực cùng tinh lực, không có khả năng mỗi ngày đều làm.

Buổi tối, Ngụy Nam tan tầm tới tìm Diệp Tuệ, nghe Diệp Tuệ kể lại náo nhiệt cùng hỗn loạn lúc ban ngày, liền nói: "Không thì ngày mai anh tới chiếu cố giúp em đi."
"Mai anh không đi làm à?" Diệp Tuệ hỏi.

"Mai anh nghỉ ngơi một ngày là xong rồi." Sau khi Ngụy Nam trở về từ Bắc Kinh thì lại trở về đội hình cảnh cục công an thành phố, khoảng thời gian trước đã được đề bạt làm trung đội trưởng, chức quan không lớn, cấp phòng ban, có điều tốt xấu cũng là quan, dưới tay quản hai ba chục người, chuyện phải quan tâm càng nhiều, thời gian nghỉ ngơi càng không có định số, chẳng qua cũng có chút chỗ tốt, có thể tự mình sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Tuệ cười: "Anh tới bán hàng giúp em à?"
Ngụy Nam cười ha hả: "Đúng rồi, chủ yếu là tọa trấn giúp em, thu ngân có được không nào? Anh ngồi ở cửa thu ngân, còn mặc đồng phục, anh xem đến cùng là đứa nào gan béo dám trộm đồ dưới mí mắt anh."
Diệp Tuệ nghe xong thì mừng trộm: "Anh đi thì không chừng thiệt đúng là trấn được bãi."
"Anh chỉ sợ anh ở đó thì dọa khách của em chạy hết." Ngụy Nam nói.


"Dọa chạy thì đó cũng chắc chắn là kẻ tâm thuật bất chính, công dân tuân thủ pháp luật thì ai sợ cảnh sát?" Diệp Tuệ nhưng là vô cùng lạc quan.

Còn đừng nói, ngày hôm sau, sau khi Ngụy Nam đi tọa trấn, trật tự quả nhiên là tốt hơn hôm trước không ít, đồ đạc bị loạn hủy đi ít bớt, trộm đồ cũng ít, Diệp Tuệ hí xưng Ngụy Nam là đại môn thần, chuyên trấn các loại đầu trâu mặt ngựa cùng yêu ma quỷ quái.

Ngụy Nam cũng rất đắc ý, nói: "Mai anh gọi mấy thằng nhóc dưới tay anh mà được nghỉ kia tới coi tiệm giúp em."
Diệp Tuệ nhanh chóng xua tay: "Vẫn là đừng đi, thật vất vả mới nghỉ ngơi một ngày, chắc chắn đều có việc, không cần quá làm phiền người ta."
"Có việc thì chắc chắn không gọi đến, mà gọi người không có việc đến, lại không bảo cậu ta làm gì khác, tới chỗ này ngồi, thuận tiện luyện nhãn lực chút, quan sát đám người chút, nghiền ngẫm tâm lý của mọi người một chút." Ngụy Nam nói.

Diệp Tuệ: "......" Như vậy thật sự được chứ?
Ngày thứ 3, trong cửa hàng quả nhiên có đến một cậu chàng trẻ tuổi mặc đồng phục, cậu ta ngượng ngùng gọi Diệp Tuệ "chị dâu", nói hôm nay cho cô phá dỡ, tùy tiện làm cái gì cũng được.

Diệp Tuệ hỏi một cái, mới biết được cậu này là đồ đệ mà Ngụy Nam dẫn dắt, năm nay mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát.

Diệp Tuệ nói: "Cậu có việc liền đi bận việc của cậu đi, nhân thủ của tôi ở đây đủ rồi."
Cậu chàng ngại ngùng cười: "Em không có chuyện khác.

Đội trưởng bọn em nói, chị dâu quen rất nhiều cô gái trẻ tuổi không tệ, có khả năng nguyện ý giới thiệu một cô bạn gái giúp em."
Diệp Tuệ: "......" Ngụy Nam này, đây không phải là đào hầm cho cô sao, cô kiếm đâu ra con gái mà đi giới thiệu cho người ta chứ hả!
Diệp Tuệ xấu hổ cười: "Cậu nói điều kiện với yêu cầu của cậu chút đi, tôi xem có người thích hợp không, có người thích hợp liền giới thiệu giúp cậu." Diệp Tuệ cảm thấy mình về sau có khả năng phải một đi không trở lại trên con đường bà mai này, bởi vì đám lính dưới tay Ngụy Nam kia rất nhiều anh đều là đàn ông độc thân, mà anh ấy lại là một đội trưởng, không thể thiếu được phải quan tâm thay những cậu lính kia.

Đêm nay cô nhất định phải nói với Ngụy Nam, ngàn vạn đừng có đưa cậu trẻ độc thân nào tới hỗ trợ cho cô nữa, cô thật sự là không tìm ra nhiều cô nương tuổi trẻ như vậy a, hơn nữa cảnh sát tốt thì tốt đó, nhưng mà cảnh tẩu không phải dễ làm như vậy, không phải ai cũng nguyện ý chủ động nhảy vào hố lửa giống như mình vậy.

Có điều còn đừng nói, cậu cảnh sát nhỏ này ở trong cửa hàng một ngày, lại là một ngày tương đối sóng êm gió lặng.

Cửa hàng tự chọn mở được 3 ngày, tổng doanh thu đạt tới hơn 2000, quả thật là phi thường được hoan nghênh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận