Cuối cùng Ngụy Nam đình chỉ phái lính dưới tay anh vào cửa hàng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Diệp Tuệ, có điều cũng nhờ vào bọn họ tọa trấn 2 ngày, trật tự trong cửa hàng tốt hơn rất nhiều, sau này cho dù bọn họ không đến tọa trấn thì cũng không xuất hiện hỗn loạn như ngày đầu tiên nữa, ước chừng là các cư dân đã qua kỳ hưng phấn, mọi người đã chậm rãi thích ứng loại phương thức mua sắm này.
Diệp Tuệ vốn mời 6 bác gái hàng xóm đến hỗ trợ trông coi, thấy khách trong tiệm ít đi, liền trừ đi hai bác.
Hiện tại Vương Thải Nga được cô mời đến trong cửa hàng của mình thu ngân, lúc bận lên chính là cô với Vương Thải Nga cùng nhau thu, lúc không bận thì liền một mình Vương Thải Nga thu.
Tiểu Thất sắp 3 tuổi, không cần ôm cả ngày, Lưu Hiền Anh có thể tự mình coi tiệm, Vương Thải Nga cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi mình sẽ thất nghiệp, nhưng mà người Diệp gia cũng không có bảo chị rời đi.
Giờ Diệp Tuệ lại mở một cửa hàng tự chọn, nói với chị là đổi cái chỗ coi tiệm, chị rất mừng mà đáp ứng rồi.
Diệp Tuệ còn nói với chị, bây giờ chính mình mở cái cửa hàng này chỉ là nếm thử, nếu như có thể thành công, về sau Vương Thải Nga cũng có thể đi chỗ khác mở một cái cửa hàng tự chọn giống vầy, gọi là đại lý, thương phẩm do bọn họ cung cấp, nếu mà tài chính không đủ, Diệp Tuệ cũng có thể cho chị vay tiền.
Vương Thải Nga nghe xong thì nhiệt tình mười phần, chị quả thật là rất muốn tự mình mở cái tiệm, chỉ bất hạnh là không có tiền vốn, chị một người phụ nữ nuôi hai đứa con thôi gánh nặng đã đủ nặng, còn phải thuê nhà, con cái lại đều đi học, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, ban ngày chị mở tiệm, buổi tối đi bày quán, bớt ăn bớt dùng tích cóp chút tiền, cũng không đủ mở tiệm, chị còn phải cân nhắc kiếm căn nhà đây, dù sao không thể cứ thuê nhà mãi chứ hả?
Diệp Tuệ tính mở đại lí của Cuộc Sống Sáng Nghệ khắp cả Nam Tinh, không chỉ có là Nam Tinh, cô còn tính chạy đến tỉnh thành luôn, thậm chí là mở khắp toàn tỉnh, còn muốn chạy ra ngoại tỉnh nữa, dựng chắc tấm bảng hiệu Cuộc Sống Sáng Nghệ này lên.
Cảnh sát nhỏ đến trong cửa hàng bận bịu dùm một ngày, Ngụy Nam từng nói với người ta rằng cô có thể hỗ trợ giới thiệu bạn gái, Diệp Tuệ tuy cảm thấy đây thật sự là một nan đề, nhưng vẫn là tận lực hỗ trợ.
Cô cẩn thận sàng chọn những cô gái trẻ tuổi mình quen, hình như không nhiều người thích hợp với cảnh sát nhỏ lắm nha, cảnh sát nhỏ tốt nghiệp đại học, thế nào đi nữa cũng phải giới thiệu một cô có học có việc làm chính thức đi.
Hôm nay Diệp Tuệ đang bận bịu trong cửa hàng, có khách tới tính tiền, Vương Thải Nga đi vệ sinh rồi, Diệp Tuệ liền tự mình đến thu ngân, vừa ngẩng đầu, phát hiện thế mà là người quen, đối phương trông thấy cô cũng có vẻ ngoài ý muốn mười phần, Đào Tư Mẫn chớp mắt một chút, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, sao cậu lại ở trong này?"
Diệp Tuệ không khỏi cười: "Đây là cửa hàng mình mở nha.
Khéo như vậy, cậu cũng tới mua đồ?" Từ sau khi cô có ý thức bảo trì khoảng cách với Đào Tư Mẫn, tần suất viết thư của hai người liền giảm xuống, mãi cho đến lúc Diệp Tuệ học đại học, cô liền không chủ động trả lời thư cho Đào Tư Mẫn nữa, từ đấy về sau liên hệ giữa bọn họ cơ hồ là chặt đứt, chỉ từng gặp mặt Đào Tư Mẫn một lần vào năm nào đó bị Trần Phân kéo đi tham gia họp lớp một lần, lần đó song phương đều có chút gò bó, cũng chả thế nào trò chuyện.
Đào Tư Mẫn kinh ngạc gật đầu, lại lần nữa nhìn nhìn cửa hàng này: "Cậu mở? Khó trách, rất có ý tưởng."
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: "Mình cũng chỉ là bắt chước người khác mà học, học chút da lông.
Gần nhất cậu thế nào? Thăng chức ở đâu rồi?" Nếu cô nhớ không lầm, Đào Tư Mẫn là đi làm ở bộ giáo dục.
Quả nhiên, Đào Tư Mẫn nói: "Mình được phân đến bộ giáo dục.
Nghe nói cậu ở Nam Khí, sao lại tự mình mở cửa hàng?"
Diệp Tuệ cười nói: "Không quá thích làm việc ở Nam Khí, liền đi ra, giờ xuống biển, hộ cá thể rồi."
Đằng sau có khách chờ xếp hàng tính tiền, Đào Tư Mẫn nhanh chóng nói: "Cậu kết cho bọn họ trước đi, mình không gấp." Vì thế, cậu ta đứng qua một bên, xem ra hình như là tính tâm sự với Diệp Tuệ nhiều thêm.
Diệp Tuệ biến hóa không lớn so với bộ dáng lúc trước, nhưng mà cách ăn mặc thành thục nhiều, áo len cổ lọ màu trắng với áo bành tô len màu lam, tóc dài để xõa, tóc mái hơi uốn, để lệch sang một bên, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, không trang điểm phấn son, lại khó nén được thiên sinh lệ chất này, hơn nữa có vẻ rất phong cách tây.
Đào Tư Mẫn lặng lẽ đánh giá Diệp Tuệ đang bận rộn, cô ăn nói nhỏ nhẹ, thái độ ôn hòa, mặt mang mỉm cười, làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
Diệp Tuệ tính tiền xong cho 4 người khách, sau đó mới nghỉ ngơi một lát, cười với Đào Tư Mẫn: "Thật có lỗi, giờ mình tính cho cậu nhé."
Đào Tư Mẫn xách giỏ lên, Diệp Tuệ nhìn đồ đạc bên trong một chút, đồ dùng cho phái nữ khá nhiều, cô cười nói: "Mua cho bạn gái cậu sao?"
Đào Tư Mẫn vội vàng lắp ba lắp bắp: "Không, không phải, là mua cho mẹ với em gái mình, mình còn chưa có bạn gái."
Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn cậu ta, Đào Tư Mẫn tuy ăn mặc khá quê mùa, nhưng tuyệt đối là một thanh niên tốt ngũ quan đoan chính a, hơn nữa điều kiện cậu ta ưu tú như vậy, không có khả năng không quen được bạn gái, liền cười nói: "Không thể nào, có phải cậu yêu cầu quá cao không?"
Đào Tư Mẫn không nói chuyện, lỗ tai đều đỏ.
Diệp Tuệ ý thức được lời của mình có chút vượt rào, liền cười nói: "Chỉ đùa chút thôi.
Đồ đạc của cậu xong rồi, tổng cộng là 3 tệ 8 giác 6 phân, tính là 3 tệ 8 giác đi.
Cám ơn đã ủng hộ!" Cô vốn định là bạn học cũ lần đầu đến mua đồ, miễn đơn đi là xong, nhưng vừa nghĩ tới thì thế này không phải để người nghĩ nhiều sao, dứt khoát liền không miễn đơn, chỉ quẹt đi chút số lẻ.
Đào Tư Mẫn lấy tiền ra thanh toán, nói: "Hai ngày trước mình có đi trường học khảo sát công việc, gặp được Trần Phân, còn nhắc tới cậu đó, nói là rất lâu rồi không gặp, muốn tìm một lúc tụ họp."
"Được thôi, mình đã có một hồi không gặp cậu ấy, đến lúc đó tụ họp chút đi." Diệp Tuệ nói.
Đào Tư Mẫn nói: "Lúc nào thì cậu khá tiện?"
"Mình lúc nào cũng được, giờ thời gian tự do, xem các cậu sắp xếp thế nào đi, đến lúc đó cho mình biết là được rồi." Diệp Tuệ cười nói.
Đào Tư Mẫn mang theo đồ đạc Diệp Tuệ đã chứa đựng kỹ cho cậu ta: "Được."
Lúc cuối tuần, Trần Phân chạy đến trong cửa hàng của Diệp Tuệ, cô ấy có vẻ rất hưng phấn: "Sao cậu xuống biển làm hộ cá thể? Thật sự là không tưởng được.
Có điều cái tiệm này rất có ý tứ, mấy thứ này đều thật đáng yêu, mình đều muốn.
Có cho ưu đãi chứ?"
Diệp Tuệ cười nói: "Cậu lựa đi, mình giảm 20% cho cậu."
Trần Phân vơ vét một đống lớn, sau đó nói: "Không được đâu, mình mua nhiều như vậy, chốc nữa còn phải đi ăn cơm với mọi người, không tiện xách theo, trước hết thả chỗ cậu đi, quay đầu lại lấy."
"Được thôi, quay đầu lại tính tiền cũng được." Diệp Tuệ đáp ứng đầy miệng, giao cửa hàng cho Vương Thải Nga, chính mình thì đi tham gia họp lớp với Trần Phân.
Lần này người tới hội họp không nhiều lắm, chỉ có 5 người, đều là bạn học cao tam cũ, là thi đại học hoặc là trung chuyên được phân phối công việc chính thức, giờ phân phối đến các ngành cách nghề, chỉ có Diệp Tuệ là xuống biển làm một mình, làm mọi người giật mình không nhẹ.
Mọi người chuyện trò đến tình hình gần đây, phát hiện có người đã kết hôn, còn có người đang hẹn hò, Trần Phân hỏi Diệp Tuệ: "Cậu thì sao? Thế nào với cảnh sát ca ca kia của cậu rồi?"
Đào Tư Mẫn cả kinh, quay đầu nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ không chú ý tới cậu ta, cười nói: "Bọn mình hẳn là cuối năm là kết hôn đi."
"Nhanh như vậy?!" Trần Phân kinh ngạc nói.
Diệp Tuệ nói: "Cũng không nhanh, bọn mình ở bên nhau 4 năm rồi, anh ấy vẫn luôn chờ mình tốt nghiệp."
Vốn dĩ trên mặt Đào Tư Mẫn còn mang chút ý cười, giờ phút này hoàn toàn không còn, mà lộ ra thần sắc cô đơn.
Trần Phân nói: "Chúc mừng nha, đến lúc đó mời bọn mình đi uống rượu mừng nhé."
"Được." Diệp Tuệ đầy miệng đáp ứng.
Đào Tư Mẫn uống một ly rượu, hỏi: "Đối tượng của cậu là cảnh sát?"
Diệp Tuệ mỉm cười nói: "Đúng rồi, cậu hẳn cũng đã từng gặp, anh ấy là bạn tốt của anh trai mình."
Trần Phân hưng phấn mà nói: "Mình từng thấy, soái lắm! Diệp Tuệ, cậu hỏi một chút giúp mình xem bên cảnh sát ca ca có còn cảnh sát soái ca hay không, cũng giới thiệu một anh cho mình đi."
Diệp Tuệ không khỏi nhớ tới cảnh sát nhỏ đến coi tiệm giúp mình hai ngày trước kia, không khỏi cười cong mắt: "Có thì có, có điều cái nghề cảnh sát này đặc biệt vất vả, nếu cậu không ghét bỏ, mình liền giới thiệu cho cậu."
"Đều là vì người dân phục vụ, không sao hết, mình hiểu." Xem ra Trần Phân cũng là người từ nhỏ đã sùng bái quân nhân với cảnh sát.
Diệp Tuệ nói: "Vậy được, qua hai bữa nữa mình hỏi Ngụy Nam một chút, giới thiệu một cảnh sát cho cậu." Cô nghĩ thầm vụ này cuối cùng đã có thể báo cáo kết quả công tác với cảnh sát nhỏ, có thể thành được hay không thì xem chính bọn họ.
Qua vài ngày, Diệp Tuệ thật dắt tơ hồng cho Trần Phân cùng cậu cảnh sát nhỏ tên Ngô Thắng Long kia, để cho chính bọn họ đi tìm hiểu.
Trở về nói với Ngụy Nam: "Về sau nhưng đừng có ôm hôn nhân đại sự của những đồng nghiệp kia của anh đến trên người mình, hai vợ chồng người ta ở chung tốt thì còn đỡ, ở chung không tốt sẽ chọc người oán trách, cố sức không được chỗ tốt."
"Rồi, về sau anh liền mặc kệ, dù sao cũng không có ai thu xếp đối tượng cho anh, đều là tự anh đi tìm." Ngụy Nam cười tủm tỉm với Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ lườm anh ấy một cái: "Anh biết là được rồi."
Ngụy Nam nói: "Cái này nói rõ ánh mắt anh tốt."
Diệp Tuệ nghĩ rằng còn được, ít nhất còn chưa nói mị lực mình lớn.
Sắp sửa đến cuối năm, trong nhà Ngụy Nam đang chuẩn bị đại sự kết hôn của bọn họ, nhà cửa đã trang hoàng xong xuôi rồi, gia cụ cũng làm xong rồi, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Ngụy Nam có đôi khi sẽ hỏi ý kiến Diệp Tuệ một chút, cô muốn cái gì, trong nhà còn cần mua thêm chút gì.
Diệp Tuệ nghĩ rằng, ông anh này tựa hồ chưa ý thức được rằng, trước giờ anh chưa có thật sự đứng đắn cầu hôn, có điều đây đều là việc nhỏ.
Trong trường học cũng bắt đầu cuộc thi cuối kỳ, chuẩn bị cho nghỉ đông, nghỉ trước hết là Doãn Văn, nửa năm này cậu hiển nhiên là lăn lộn được phong sinh thủy khởi ở tỉnh thành, nghe nói còn từng đại biểu trường học đi tham gia cuộc thi ca nhạc tỉnh thành, còn từng lên đài truyền hình tỉnh biểu diễn.
Xem ra danh ngạch thi ca sĩ thanh niên sang năm vẫn là tương đối dễ tranh thủ.
.
Doãn Võ với Tiểu Vũ cũng thi cuối kỳ xong, chẳng qua cũng chưa có nghỉ đông, mấy đứa nó cao tam rồi, còn phải bù bài một đoạn thời gian.
Nửa năm này Doãn Võ kiên định nhiều, nghe nói đã không lui tới gì với cô bạn gái kia rồi.
Diệp Tuệ cũng chả đi quản cậu chàng, Doãn Võ là người có lòng tự trọng khá mạnh, từng trải qua một lần thi đại học không thuận lợi, chắc chắn biết bên nặng bên nhẹ, cậu chắc chắn không cho phép mình lại không thuận.
Kỳ thi học kỳ này, mỗi lần đều là hạng nhất trong lớp học lại, xem ra là chí nhất định phải được đối với Đại học Trung Sơn.
Tiểu Vũ vào lớp khoa tự nhiên, vẫn là học bá top 3 của khối, có đôi khi thi tốt, còn có thể thi được hạng nhất cả khối, nghe nói nam sinh theo đuổi cô nàng rất nhiều, chẳng qua Tiểu Vũ đều chẳng xem là chuyện gì, giờ cô nàng chỉ một lòng muốn học tập, so đấu thi Đại học Phục Đán với Doãn Võ kìa.
Có điều Doãn Võ nói cái cậu nam sinh hàng năm thi hạng nhất khối của bọn họ đang phân cao thấp với Tiểu Vũ, hạ chiến thiếp cho Tiểu Vũ, muốn kích cô nàng thi Thanh Hoa, nhưng mà Tiểu Vũ không tiếp chiêu.
Diệp Tuệ nghĩ rằng, tuổi trẻ thật tốt nha! Không, hẳn là nói thế giới học bá thật tốt..