Hôn lễ của Diệp Tuệ và Ngụy Nam định vào 26 tháng chạp, vì sao trễ như vậy chứ? Bởi vì anh trai chị dâu với em trai em gái Diệp Tuệ đều rất trễ mới về nhà, nhất là Tiểu Tuyết, cô bé tham gia cuộc thi cờ vây thanh thiếu niên toàn quốc năm nay xong mới về, đã tới 23 tháng chạp rồi, cử hành hôn lễ đương nhiên là hai ngày, chuyện tốt thành đôi mà.
24 hết năm cũ, chắc chắn không thể cử hành hôn lễ, vậy định vào 26.
Tiểu Tuyết phải về nhà ăn Tết, Doãn Văn chủ động đưa ra đi đón Tiểu Tuyết, cậu rất nhớ người một nhà thầy Quách với những người thầy người bạn ở trung học phụ thuộc kia của cậu, muốn nhân cơ hội này đi gặp bọn họ.
Diệp Tuệ cũng đồng ý cậu đi, dù sao không có ai thích hợp hơn cậu chàng, có thời gian, lại quen thuộc với Bắc Kinh, liền cho cậu chàng một bút lộ phí với mức không tồi.
Doãn Văn liền cõng ghi-ta của cậu mà vô cùng cao hứng bước lên tàu lên bắc, cậu ở Bắc Kinh gần một tuần, đi theo thầy Quách tham gia salon âm nhạc, tụ hội với bạn học, đi nghe nhạc hội, mãi đợi đến khi Tiểu Tuyết được nghỉ, thế này mới mang theo Tiểu Tuyết về nhà.
Lẽ ra thì vận động viên đội quốc gia thiệt sự là không có nghỉ đông và nghỉ hè, chẳng qua Tiểu Tuyết mới vừa tham gia một trận đấu quan trọng, còn lấy được thứ tự không tồi, sắp sửa ăn Tết rồi, lại thêm chị kết hôn, trong đội liền thả cô bé nghỉ.
Cuối cùng có thể đoàn tụ với người nhà, Tiểu Tuyết cao hứng phấn chấn về nhà, rất nhanh lại uể oải đi, bởi vì chị Tuệ phải lập gia đình, về sau trong nhà liền không tìm thấy chị ấy nữa, chị ấy cũng sẽ không đi thi đấu với mình khắp nơi như trước nữa, mà mình cũng không thể tùy thời tùy chỗ tìm chị tán gẫu làm nũng.
Có loại cảm giác phiền muộn này không chỉ có một mình Tiểu Tuyết, tất cả mọi người trong nhà đều biểu hiện ra không thích ứng với việc Diệp Tuệ kết hôn, mấy năm nay, ở trong cái nhà này Diệp Tuệ chính là sự tồn tại như tâm phúc vậy, cha tín nhiệm cô, dì tin cậy cô, anh trai tin phục cô, em trai em gái ỷ lại cô, lúc nào cũng đang bày mưu tính kế vì người nhà, chỉ vẽ dẫn đường cho đám em trai em gái, nắm trong tay phương hướng đi lên, giờ cô sắp sửa liền phải rời khỏi nhà này, gả làm vợ người khác, mọi người đều mất đi một người đáng giá dựa vào nhất, trong lòng khó tránh khỏi có chút vắng vẻ.
Chính Diệp Tuệ làm sao lại nỡ được chứ, cô một lần nữa có được người nhà, cho nên phá lệ quý trọng, mấy năm nay tất cả tâm lực đều đặt trên người người nhà, hi vọng bọn họ đều khỏe mạnh cường tráng mà còn sống, bình bình an an trưởng thành, đều tự có thể tìm đúng tọa độ của mình, bình thuận phát triển, mỗi người đều có thể sống được vui vẻ hạnh phúc.
Giờ em trai em gái tuy còn chưa hoàn toàn lớn lên trưởng thành, nhưng mấy đứa nó hẳn là đều có mục tiêu cuộc đời của chính mình, tìm được hứng thú sở thích, đi về phía con đường đời tích cực phía trước, cho nên cô hẳn là có thể tạm thời buông tay, tùy ý mấy đứa nó tự mình bay lượn ngao du, cũng có thể đi nỗ lực vì hạnh phúc của chính mình.
Trước lúc kết hôn mấy ngày, hai vị tân nhân không hề gặp mặt, 24 hết năm cũ bữa nay đây, Ngụy Nam lại đột nhiên chạy tới tìm Diệp Tuệ.
Diệp Chí Phi nhìn Ngụy Nam, vẻ mặt ghét bỏ: "Tiểu tử cậu có thể đừng như vậy hay không, em mình sắp sửa liền phải gả đến nhà cậu rồi, cậu cũng không thể để con bé qua một cái tết cuối cùng ở nhà cho đã sao?"
Ngụy Nam nhe răng cười với Diệp Chí Phi: "Mình là thật sự có chuyện phi thường quan trọng, cho nên mới tìm đến Tuệ Tuệ."
Diệp Chí Phi không tin liếc xéo anh ấy: "Thật sự không phải lấy cớ?"
Ngụy Nam phi thường kiên quyết lắc đầu: "Thật không phải! Mình mượn cô ấy dùng một chút, rất nhanh sẽ đưa về." Nói xong thì kéo tay Diệp Tuệ, lên ghế sau xe đạp của mình, nói muốn dẫn cô đi một chỗ.
Vẻ mặt Diệp Tuệ không hiểu, bọn họ đều nói xong xuôi rồi, trước lúc kết hôn tận lực không gặp mặt, bữa nay lại vô cùng lo lắng chạy tới tìm cô, là thật sự có chuyện gì quan trọng sao? Nhưng mà hôn thú cũng làm rồi, còn có chuyện gì chứ?
Ngụy Nam kéo Diệp Tuệ đến vườn cây, vừa qua lập xuân, phương bắc vẫn là mùa đông giá lạnh, nhưng chỗ bọn họ đây đã có hơi thở đầu xuân rồi, đã có rất nhiều hoa tươi đua nở, đỗ quyên với hoa đào càng là nở đến náo nhiệt.
Ngụy Nam kéo Diệp Tuệ đến một chỗ bụi hoa đang nở bung đỗ quyên, trên mặt mang theo vẻ quẫn bách, anh đưa tay gãi gãi sau tai, hơi xấu hổ nói: "Tuệ Tuệ, anh đột nhiên nhớ tới, anh có một chuyện phi thường quan trọng quên nói với em."
Diệp Tuệ chớp mắt: "Chuyện gì vậy? Còn chạy đến chỗ này mà nói."
Ngụy Nam rõ ràng rất khẩn trương, anh lau lòng bàn tay lên quần, vói tay vào trong túi, đột nhiên quỳ một gối, lấy ra một chiếc nhẫn màu vàng: "Tuệ Tuệ, em nguyện ý gả cho anh chứ?"
Diệp Tuệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được mà cười đến cong thắt lưng, Ngụy Nam cũng quá đáng yêu mà, sao giờ anh ấy mới nhớ tới đi cầu hôn với mình, hơn nữa chứng cũng lĩnh rồi, còn cầu hôn cái gì hả.
Ngụy Nam xấu hổ mười phần nói: "Anh thật sự đã quên mất chuyện quan trọng này, thật xin lỗi nha! Đáp ứng anh được không?"
Diệp Tuệ cười rất lâu, cuối cùng mới ngừng lại, thẳng thắt lưng lên, duỗi tay phải cho Ngụy Nam, cười khanh khách nhìn anh ấy: "Được, em đáp ứng anh."
Ngụy Nam kích động đến tay có chút run rẩy, thật vất vả mới đeo nhẫn vào thay cô.
Diệp Tuệ kéo anh dậy, đưa tay chọc chọc ngực anh: "Sao anh có thể đột nhiên nhớ tới là mình còn chưa cầu hôn vậy?"
Ngụy Nam vỗ trán mình nói: "Anh cứ mỗi ngày bấm ngón tay tính ngày em gả cho anh, không lo tới vụ này.
Tối hôm qua lúc bồi ba mẹ anh ở nhà coi TV, đột nhiên trông thấy cảnh cầu hôn trong TV, mới nhớ tới anh hình như là vẫn luôn chưa từng cầu hôn.
May mà Tuệ Tuệ nhà anh rộng lượng, không so đo với anh, còn đi lĩnh chứng với anh."
"Đúng vậy đó, chứng cũng lĩnh rồi, còn nghĩ gì mà cầu với không cầu hôn làm chi?" Diệp Tuệ cúi đầu cười trộm.
Ngụy Nam nghiêm cẩn nói: "Nếu anh mà vờ vịt không biết thì thiệt cũng không có gì, nhưng ở trong lòng anh, sẽ vĩnh viễn đều cảm thấy thua thiệt em, cho nên anh vẫn là bù đi, may mắn là cầu trước lúc kết hôn.
Chuyện xấu hổ này không cần nói với người khác, hai ta biết là được rồi."
Diệp Tuệ nhướn mày: "Xem biểu hiện của anh đi."
Ngụy Nam có chút khẩn trương: "Anh phải biểu hiện thế nào?"
Diệp Tuệ mở to hai mắt chuyển chung quanh một chút, nói: "Em muốn một vườn hoa, anh làm một cái vườn hoa trên mái nhà mới chúng ta giúp em đi, em muốn một năm bốn mùa đều có hoa để ngắm."
Ngụy Nam cười rộ lên: "Cái này đơn giản, bao trên người anh.
Mùa xuân sang năm là có thể thực hiện."
Diệp Tuệ cười cong mắt: "Vậy em sẽ chờ à." Mùa xuân rất nhanh đâu, giờ cũng lập xuân rồi, đến mùa xuân về hoa nở, nhiều nhất là còn có 2 tháng.
Diệp Chí Phi thấy Ngụy Nam đưa Diệp Tuệ trở về, nói: "A, em rể, cậu hốt em gái tôi đi ra làm gì?"
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: "Bọn em đi ước pháp tam chương, ký kết hiệp nghị trước kết hôn."
Diệp Chí Phi tò mò hỏi: "Ước pháp tam chương gì thế? Cái gì mà hiệp nghị trước kết hôn?"
Diệp Tuệ nhìn Ngụy Nam một cái, cười hì hì nói: "Thật ra thì chỉ có 2 điều, về sau thủ tục nhà bọn em chính là: Một, bà xã vĩnh viễn là đúng; hai, nếu như bà xã sai rồi, mời tham chiếu điều thứ nhất."
Diệp Chí Phi nghe xong thì ha ha vỗ tay cười to: "Thật vậy chăng? Em rể, cậu ký hiệp nghị trước kết hôn này à?"
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ, cô đang làm mặt quỷ với mình, lập tức bất đắc dĩ lại cưng chiều cười gật đầu: "Đúng, về sau đều nghe bà xã."
Văn Hinh cho Diệp Chí Phi một giò: "Anh xem giác ngộ của Ngụy Nam người ta cái xem, cao hơn anh nhiều."
Diệp Chí Phi cũng nhanh chóng nói: "Anh cũng đều nghe bà xã em mà."
Diệp Thụy Niên thắt tạp dề giơ cái xúc ra: "Tiểu Ngụy, buổi tối ăn cơm ở nhà bọn ba đi."
Mặt Ngụy Nam lộ vẻ khó xử, anh thì rất muốn lưu lại ăn cơm, nhưng mà nếu anh không quay về, trong nhà cũng chỉ thừa hai người già là cha mẹ ở nhà qua hết năm cũ, hình như có chút đáng thương.
Diệp Tuệ nhanh chóng giải vây thay anh: "Ba, Ngụy Nam phải về bồi ba mẹ anh ấy qua hết năm cũ, ba đừng có làm khó dễ anh ấy."
Diệp Thụy Niên cười nói: "Cũng phải, nhà tụi con ít người, vậy thì không cố giữ con, về nhà bồi ba mẹ con ăn Tết đi.
Tuệ Tuệ liền đừng đi, cũng bồi bọn ba đi, về sau liền không thể ăn tết với bọn ba rồi."
"Ba, xem ba nói kìa, ai nói về sau con không thể trở về ăn Tết? Con với Ngụy Nam có thể thương lượng một chút, hai nhà thay phiên qua, mỗi bên qua một năm, có thể chứ, Ngụy Nam?" Diệp Tuệ nói xong thì nhìn Ngụy Nam cười.
Ngụy Nam cười: "Cũng được, hai bên đều mà ba mẹ mà."
Diệp Thụy Niên khoát tay: "Quên đi, ăn Tết vẫn là phải vô cùng náo nhiệt, mấy đứa ăn Tết ở ngay tại nhà bồi ba mẹ Ngụy Nam, lúc về chúc Tết thì ở nhà nhiều thêm mấy ngày là được rồi."
Diệp Tuệ chớp mắt với Ngụy Nam một chút, ý bảo anh tranh thủ rút lui, bằng không phải bị những người túm lấy tụng cho.
Ngụy Nam nhanh chóng nhân cơ hội nói: "Ba, thời gian không còn sớm, con phải đi về trước, mọi người bận đi, ăn Tết vui vẻ chút."
Một tiếng "ba" này kêu đến Diệp Thụy Niên tâm hoa nộ phóng, nói: "Nhanh nhanh về đi."
Diệp Chí Phi nhìn bóng lưng Ngụy Nam, bĩu môi: "Thằng nhãi này miệng đủ ngọt, còn chưa có kết hôn đâu, đã gọi ba rồi."
Văn Hinh ở một bên phá: "Lúc trước khi ba mẹ em tới ấy, hình như người nào đó cũng là một tiếng một câu ba mẹ, gọi ngọt lắm."
Diệp Tuệ vỗ tay cười to: "Làm đẹp lắm, chị dâu, em thích chị quá!"
"Vợ, có người hủy đài nhà mình như em sao?" Diệp Chí Phi bất đắc dĩ cười.
Văn Hinh cười hì hì nói: "Em chỉ là tương đối thành thật, ăn ngay nói thật thôi."
Diệp Thụy Niên nghe người thân đấu võ mồm, trong nhà vô cùng náo nhiệt, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, nhưng mà nghĩ đến trong nhà tết năm nay sắp phải thiếu một người, lập tức lại có chút thất lạc.
25 tháng chạp, Ngụy Nam cuối cùng không tới tìm Diệp Tuệ nữa, sáng sớm 26, Diệp Tuệ đã dậy rửa mặt chải đầu trang điểm rồi.
Văn Hinh cố ý mang theo một bộ trang điểm từ Quảng Châu về, nói muốn trang điểm cho cô dâu mới, kết quả kỹ thuật của cô cũng không tốt, cuối cùng vẫn là Diệp Tuệ rửa mặt sạch sẽ tự mình trang điểm.
Đồ trang điểm rất đơn giản, chỉ là bút vẽ mày, phấn nền, má hồng với son môi, Diệp Tuệ cũng chỉ tùy ý tân trang một chút, tuổi hơn 20 mươi, thanh xuân vô địch, thế nào cũng xinh đẹp, trang điểm chẳng qua là dệt hoa trên gấm thôi.
Không có áo cưới, Diệp Tuệ mặc một chiếc áo bành tô bằng len màu đỏ tươi, quần len mỏng màu đen, giày là cao gót màu đỏ, tóc dài vấn lên, quấn ở đỉnh đầu, cắm một cây đồ trang sức màu đỏ mà Văn Hinh thiết kế, trang điểm đến vui mừng mà tịnh lệ, là khuôn mặt chỉ hơi son phấn đã minh chiếu rạng người, quả thực chính là một vật sáng rạng rỡ, trẻ con đều yêu đẹp, bọn nhỏ tới tham gia hôn lễ vây quanh Diệp Tuệ vòng vòng, vui mừng vô cùng.
Theo thời gian đón dâu tới gần, bên ngoài tiếng pháo bùm bùm vang lên, Lưu Hiền Anh cuối cùng không nhịn được mà xoa nước mắt, bà vừa khóc, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cũng không nhịn được, Diệp Tuệ vốn đang có thể nhịn xuống, giờ phút này cuối cùng cũng không nhịn được, hốc mắt bắt đầu ướt át lên, còn cố gắng chịu đựng khuyên dì với em gái.
Văn Hinh cũng dốc sức khuyên các bà, ngày đại hỉ, cần phải cao hứng mới đúng nha.
May mà Diệp Thụy Niên với cặp song sinh đều không ở trong phòng cô dâu, bằng không chắc chắn cũng không khống chế được cảm xúc của mình.
Đội ngũ đón dâu rốt cuộc đến rồi, Ngụy Nam mặc tây trang mới tinh đi lên lầu đón cô dâu của anh dưới sự vây quanh của mọi người, dáng người anh cao to, kiểu dáng tây trang của cái niên đại này vốn là không bó người, nhưng mà mặc ở trên người anh vẫn là có vẻ tác phong nhanh nhẹn, ngọc thụ lâm phong, đứng chung một chỗ với Diệp Tuệ, đây chính là một đôi bích nhân, trai tài gái sắc, thật sự là tiện sát người khác.
Ngụy Nam vươn tay về phía Diệp Tuệ, hai tay nắm lấy nhau, nhìn nhau cười, đó là một đoạn đời người mới tinh..