Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Sáng ngày hôm sau, vợ chồng mới cưới không thể tránh khỏi dậy trễ, bởi vì chuyện đã xảy ra tối qua quả thật có chút nhiều, ngủ cũng khá trễ.

Ba mẹ Ngụy Nam cũng không phải trưởng bối truyền thống, rất săn sóc mà chưa gọi con trai con dâu dậy ăn sáng, tân hôn yến nhĩ mà, mệt mỏi hơn bình thường là có thể lý giải, hai ông bà ăn sáng xong thì đậy lồng bàn lên rồi liền đi ra cửa dạo phố mua hàng tết, dù sao sắp sửa phải ăn Tết rồi.

Diệp Tuệ mở mắt ra xem đồng hồ, 10 giờ kém 5 phút, cô mạnh mẽ ngồi dậy: "Đã trễ thế này rồi?!" Cô còn chưa từng dậy trễ như vậy.

Một đôi tay duỗi lại từ sau eo, ôm lấy cô, đè cô ở trên giường, giọng nói lười nhác của Ngụy Nam vang lên: "Còn sớm mà, ngủ tiếp một lát."
Diệp Tuệ vừa quay đầu, nhìn khuôn mặt tuấn gối bên: "10 giờ rồi, còn sớm hả?"
Ngụy Nam xáp lại hôn một cái trên chóp mũi cô: "Dù sao còn đang nghỉ ngơi, lại không đi làm, ngủ nhiều một lát cũng không sao cả."
"Vẫn là không hay lắm đâu, phải nhanh nhanh dậy đi, ngày đầu tiên nha, lưu lại ấn tượng cho ba mẹ anh thì rất không tốt." Diệp Tuệ có chút xấu hổ lúng túng, nếu một mình vợ chồng son ở còn được, ở cùng chỗ với ba mẹ chồng, sáng tinh mơ còn ngủ nướng, khó tránh khỏi không làm người hiểu sai.

Ngụy Nam không cho là đúng: "Bọn họ chắc chắn có thể lý giải, từ lúc anh đi làm tới giờ, chưa từng ngủ được vài giấc ngon lành.

Thật vất vả kết hôn có kỳ nghỉ kết hôn, ngủ nướng mấy ngày thì sao?" Tay anh lại không an phận mà bắt đầu lưu luyến trên người Diệp Tuệ, da thịt mềm nhẵn thật sự là làm người ta yêu thích không buông tay.

Thân thể Diệp Tuệ không khỏi có chút run rẩy, cô biết lại không ngăn anh lại nữa, sáng hôm nay cũng đừng mong dậy, cho nên cô nhanh chóng bắt lấy tay anh ném ra, ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo.

Trong lúc đó Ngụy Nam quấy rầy nhiều lần không có kết quả, chỉ có thể cũng cùng nhau dậy, miệng còn lầm bà lầm bầm: "Ba mẹ anh chắc chắn ra ngoài rồi, lại không cần em phải đi làm bữa sáng phụng trà, em gấp cái gì nha?"
Diệp Tuệ không quá tin tưởng mà nhìn anh: "Thật hả? Bọn họ ra ngoài rồi?"
"Chắc chắn, hôm sau liền ăn tết, hàng tết trong nhà đều chưa mua." Ngụy Nam vừa mặc áo sơ mi, vừa ngáp.

Diệp Tuệ kinh ngạc nói: "Vậy thì chúng ta liền càng cần phải dậy sớm một chút, chúng ta đi mua hàng tết xách đồ đạc nha."
Ngụy Nam ngây ngốc một chút, sau đó cười: "Vợ anh chính là hiếu thuận.


Tới, khen thưởng một cái hôn." Nói xong thì vớt Diệp Tuệ đang đứng bên giường cài nút áo khoác tới, đặt ở trên giường, hung hăng hôn một cái.

Diệp Tuệ giãy dụa đứng lên: "Đừng quậy, vò nát quần áo em hết.

Lại nói, còn chưa đánh răng đâu."
"Chúng ta đều đã là quan hệ gì rồi, ai còn ghét bỏ ai không đánh răng." Ngụy Nam cười khanh khách nói.

Diệp Tuệ kéo phẳng áo khoác trên người, đi toilet rửa mặt đánh răng, nội tâm vẫn là bất an, ngày đầu tiên mới cưới, lẽ ra nên lưu cái ấn tượng tốt cho ba mẹ chồng, như vậy quá lười nhác, cũng có vẻ không tôn trọng.

Cô rửa mặt xong, trông thấy Ngụy Nam đã mặc chỉnh tề, không có mặc bộ tây trang hôm qua kia, mà mặc áo jacket quần jean, có vẻ thanh xuân phơi phới.

Anh phát hiện Diệp Tuệ nhìn chằm chằm mình vài lần, nhịn không được mà nháy nháy mắt với cô: "Ông xã em soái chứ?"
Diệp Tuệ đi lại, chỉnh sửa cổ áo sơ mi thay anh: "Soái.

Nhanh nhanh đi rửa mặt, em đi xuống trước xem xem."
Ngụy Nam lại đòi cái hôn mới thả cô xuống lầu.

Dưới lầu quả nhiên im ắng, cổng lớn cũng khép chặt, trên bàn cơm nhà ăn có canh đã nấu sẵn, còn để lại tờ giấy, nói bún đã ngâm rồi, bảo bọn họ dậy thì tự mình nấu.

Diệp Tuệ vừa cảm động lại quẫn bách, về sau cũng không thể còn như vậy nữa, để trưởng bối đi làm bữa sáng cho mình, cho dù là ở trong nhà mình, cô cũng không phải yên tâm thoải mái mà ăn bữa sáng Lưu Hiền Anh nấu, đều là ai dậy trước thì người đó nấu, cho dù cô không nấu, cũng chắc chắn sẽ không nướng đến bây giờ.

Diệp Tuệ đun nóng nước canh đã nguội ngắt một lần, lại đun nước sôi nấu bún, Ngụy Nam xuống lầu, Diệp Tuệ nói: "Chốc nữa ăn xong rồi chúng ta đi tìm ba mẹ đi."
Ngụy Nam giương mắt, có chút buồn cười nhìn cô: "Đi đâu tìm? Ai biết được là đi cái chợ nào.


Quên đi, ba anh cũng không phải già bảy tám chục tuổi, ông ấy có thể xách nổi."
"Thế thì chúng ta cũng không thể cái gì cũng không làm nha." Diệp Tuệ cảm thấy băn khoăn.

Ngụy Nam nói: "Ăn cơm trước, chốc nữa có chuyện làm."
"Chuyện gì?" Diệp Tuệ hỏi.

Ngụy Nam bán cái nút*, không nói chuyện nữa.

*: ý nói dừng lại câu chuyện mà không nói các khớp quan trọng, giống như là mình coi phim đó, tới cái lúc khá gay cấn thì nó tạm dừng chờ chuyển tập, hành động này được gọi là bán cái nút.

Chờ cơm nước xong, Ngụy Nam chủ động hỗ trợ rửa chén, đây chính là rất khó được, đàn ông đầu năm nay đều là kiểu chủ nghĩa đại nam tử truyền thống, có thể không làm việc nhà thì đều không làm.

Có điều tình huống trong nhà Diệp Tuệ bất đồng, đàn ông đều làm việc nhà, trù nghệ của ba Diệp tốt khỏi phải nói, tay nghề của Doãn Văn cũng không tệ, có điều đã rất lâu rồi chưa nấu cơm, nó với Doãn Võ thì việc rửa chén quét rác cũng vẫn là làm, đây là Diệp Tuệ yêu cầu, không thể để con gái làm việc không thôi được, chúng sinh ngang hàng, mọi người thay phiên làm, ngay cả Diệp Chí Phi trước kia ở nhà mặc kệ việc nhà ấy, sau khi kết hôn, cũng vẫn là sẽ giúp đỡ cùng nhau làm việc nhà, bởi vì Văn Hinh cũng bận rộn.

Có đôi khi Diệp Tuệ cảm thấy, chính mình thật sự là mưu phúc lợi vì một bộ phận nhỏ phái nữ, ít nhất thì bà xã tương lai của cặp song sinh là có phúc khí.

Ngụy Nam đi Diệp gia tương đối chịu khó, từng thấy phái nam nhà cô làm việc nhà rồi, phỏng chừng mưa dần thấm đất, chủ động học lấy.

Chờ dọn dẹp nhà bếp xong, Diệp Tuệ hỏi: "Bữa nay chúng ta muốn làm gì? Đúng rồi, chúng ta sửa sang phòng lại một chút đi, có vài thứ em không muốn đặt trong phòng ngủ, có vẻ rất chật chội.

Ngụy Nam nói: "Cái đó không nóng nảy, từ từ sẽ đến, còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm." Nói xong thì kéo lấy tay Diệp Tuệ lên lầu.

Diệp Tuệ đầy bụng hồ nghi, đến cùng là muốn làm chuyện gì vậy? Ngụy Nam kéo cô lên lầu 3, vẫn là chưa dừng lại, mãi lên đến lầu 4, tiếp tục chưa dừng, thẳng đi đến trên sân thượng, Diệp Tuệ kinh ngạc nói: "Đến mái nhà làm chi?"

Ngụy Nam kéo cửa sân thượng ra, Diệp Tuệ "woa" cái kêu lên: "Chuyển lên lúc nào vậy? Còn mua nhiều mầm như vậy!" Bởi vì trên sân thượng của tầng cao nhất trải một lớp bùn đất thật dày, còn có rất nhiều mầm chất đống ở một bên, một gốc cũng chưa có trồng.

Ngụy Nam vừa lòng nhìn biểu cảm của Diệp Tuệ, phi thường đắc ý nói: "Hôm kia, bởi vì không kịp, nên hoa non còn chưa có trồng, có điều anh cảm thấy em hẳn sẽ càng thích tự chính mình trồng."
Diệp Tuệ không khống chế được khóe môi mình dương lên trên, cô thật sự là rất kinh hỉ, sao Ngụy Nam có thể tri kỷ như vậy, nói làm một cái vườn hoa cho mình, trong một ngày đã liền chuẩn bị xong cho mình: "Một ngày thôi anh đã chuyển nhiều đất với mầm lên đây rồi? Làm sao làm được?"
Ngụy Nam cười nói: "Tìm mấy thằng nhóc dưới tay anh đến hỗ trợ, rất nhanh đã liền chuẩn bị tốt rồi."
"Cái này cũng quá phiền toái người khác." Diệp Tuệ rất cao hứng rồi lại cảm thấy có chút băn khoăn.

Ngụy Nam nói: "Mấy cậu ấy đều là tự nguyện, bởi vì là tặng quà tân hôn cho chị dâu, mọi người đều đặc biệt tích cực chủ động.

Là do mấy cậu ấy cũng hi vọng có thể giống Tiểu Ngô vậy, cũng giới thiệu một cô bạn gái cho mấy cậu ấy với."
Diệp Tuệ dở khóc dở cười, cô cắn môi dưới: "Anh đây không phải làm khó em sao?"
Ngụy Nam cười nói: "Không có gì, không thích hợp liền không giới thiệu, anh chỉ nói là tận lực.

Anh còn có thể động viên mẹ anh hỗ trợ, còn có em gái anh, trường bọn họ hằng năm hẳn là đều sẽ có nhiều cô trẻ tuổi phân phối tới."
Diệp Tuệ nói: "Đã như vậy, em cũng tận lực hỗ trợ thu xếp một chút đi." Nhân tình này đã nợ rồi, không thể không giúp nha, bà mai này vẫn là phải làm tiếp, cũng may Trần Phân với Ngô Thắng Long còn chơi rất thân.

"Bà xã, đây là hoa hồng với hoa nguyệt quý, đây là hoa nhài với hoa giấy, đây là hạt giống bách hợp với tulip......!phía dưới anh còn thu một ít hạt giống, nói là chờ tới mùa xuân lại gieo giống.

Em xem nên trồng thế nào?" Ngụy Nam chỉ vào một đống hoa non cùng thân hành kia cho Diệp Tuệ xem.

Diệp Tuệ nhìn nhìn, quả nhiên là hoa của một năm bốn mùa đều có, cô quyết định thiết kế cho kỹ một chút, để nơi này một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ.

Hai vợ chồng bận nửa buổi sáng, cũng mới trồng được có một chút, giữa trưa, vợ chồng Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân đã trở lại, Diệp Tuệ đi xuống hỗ trợ nấu cơm trưa, Hà Ngọc Trân còn thân thiết hỏi Diệp Tuệ có mệt hay không, không có ý trách cứ buổi sáng dậy trễ một chút nào, thành ra Diệp Tuệ ngượng ngùng ghê gớm.

Ngụy Quốc Thái nghe nói vợ chồng son bọn họ trồng hoa ở trên lầu, lập tức tỏ vẻ cảm thấy rất hứng thú, buổi chiều hai vợ chồng già cũng đi hỗ trợ trồng hoa, vì thế một nhà bốn người lại bận một buổi chiều, cuối cùng đã trồng hết tất cả hoa non, mặt khác, còn có một nửa đất đai trống, Diệp Tuệ tính phân chút hoa non từ nhà của mình đến trồng, còn có một chút là chờ sau đầu xuân lại gieo giống, hình dáng ban đầu của vườn hoa đã thấy manh mối, cả nhà đều cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Ngụy Quốc Thái với Hà Ngọc Trân nói, về sau bọn họ có thể giúp đỡ chăm sóc vườn hoa này, thuận tiện trèo cầu thang, rèn luyện thân thể một chút.


Xem xem, đây là chỗ tốt của cả nhà đều có sở thích chung, mọi người đều có thể nỗ lực phấn đấu vì cùng một chuyện, cho nên ở chung cũng phá lệ hòa hợp.

Hôm 28 này, Ngụy Nam bồi Diệp Tuệ về nhà mẹ đẻ.

Đám em trai em gái bu lấy Diệp Tuệ thành một đoàn, đều tỏ vẻ chị không ở nhà cảm thấy rất không thể thích ứng, bảo cô về sau về nhiều chút, Tiểu Thất càng là dính vào trong lòng Diệp Tuệ không chịu xuống.

Diệp Chí Phi cười nói với Ngụy Nam: "Cậu xem, giờ cậu đã thành kẻ địch chung của nhà bọn mình rồi, cướp đi công chúa nhân khí vượng nhất của bọn mình."
Ngụy Nam nói: "Làm sao có thể! Cô ấy không chỉ có không bị cướp đi, còn thêm một anh rể có khả năng lại soái khí như mình, đây chẳng lẽ không tốt sao?"
Tiểu Tuyết phồng má hỏi: "Vậy anh rể, anh có thể mãi luôn ở nhà bọn em với chị Tuệ không?"
Ngụy Nam sửng sốt, có điều rất nhanh đã liền phản ứng lại: "Anh sẽ thường xuyên về ở với chị em, mấy em cũng có thể đến nhà bọn anh làm khách nha."
Tiểu Tuyết dẩu môi, cho nên dù là thế nào đi nữa, chị Tuệ vẫn là gả ra ngoài rồi, không chỉ có là chị của các cô bé, cũng là vợ người khác nữa, thật sự là thật không nỡ a.

Diệp Tuệ thì lại hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, phảng phất chỉ là đi ra làm khách một chút, sau đó lại trở về trong nhà, tâm tính còn chưa có hoàn toàn chuyển hoán lại đây, ở trong nhà mình, vẫn là tự tại hơn nhiều.

Ngụy Nam phảng phất có thể lý giải tâm tình của cô, cũng không giục trở về, thậm chí buổi tối lúc Diệp Tuệ muốn ngủ lại ở nhà, anh cũng không có cự tuyệt, mà bồi Diệp Tuệ ở lại.

Sau khi Diệp Chí Phi kết hôn thì liền dọn đến lầu 3, Diệp Tuệ trước lúc kết hôn cũng đã chuyển về phòng mà mình vốn ở, phòng của lầu hai cửa hàng bên này thì giờ thuộc về Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết mỗi cô một gian, tuy Tiểu Tuyết một năm trở về cũng không ở được mấy ngày, nhưng dù sao cũng lớn rồi, cần một chút không gian tư nhân.

Có điều đợi đến lúc ăn cơm tất niên ấy, Diệp Tuệ cuối cùng có một loại cảm giác mình đã lập gia đình, bởi vì trong nhà chỉ có 4 người, một cái bàn bát tiên mỗi người một cạnh, thật sự là kém khá xa so với cảnh tượng náo nhiệt ầm ĩ của nhà mình.

Có điều Diệp Tuệ cũng cảm thấy cao hứng, đây vẫn là cái tết đầu tiên cô qua với Ngụy Nam, cho nên cũng là đáng giá để ăn mừng.

Hà Ngọc Trân gắp một cái đùi gà cho Diệp Tuệ: "Tiểu Tuệ ăn nhiều một chút, ở nhà chúng ta không có náo nhiệt như nhà con nhỉ? Mấy đứa nỗ lực một phen, tranh thủ năm nay sinh con, có trẻ con rồi, trong nhà cũng liền náo nhiệt."
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ cười: "Anh cố lên nhé!"
Diệp Tuệ nhanh chóng cúi đầu dùng bữa, mặt đều đỏ đến tận gốc cổ.

Lẽ ra tuổi cô hiện giờ cũng không lớn, sinh con có thể sớm hay muộn, có điều bởi vì cặp trai gái song sinh đời trước, cô cũng không tính tránh thai, thuận theo tự nhiên, nói không chừng còn có duyên phận trở thành người một nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận