Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Doãn Văn thi đấu lấy quán quân, muốn đi Bắc Kinh tham gia thi Ca sĩ Thanh niên, chuyện này chấn động cả con phố Thụy Hưng, mọi người đều đang nghị luận chuyện này: Diệp gia muốn ra đại minh tinh! Tiểu tử Doãn Văn kia thật giỏi, hồi nhỏ nghịch ngợm gây sự như vậy, không nghĩ tới sẽ có tiền đồ như thế!
Cao hứng nhất ai bằng Diệp Tuệ, người khác chỉ biết cảm khái Doãn Văn có tiền đồ, chỉ có cô biết thành tích của Doãn Văn là không dễ dàng cỡ nào, từ một đứa ăn chơi không chỗ nào đúng chuyển biến thành một ca sĩ đầy bụng tài hoa, đây là bay vọt lớn cỡ nào, có thể nào làm người làm chị cô đây không cảm khái tự hào?
Đương nhiên, bây giờ còn có Ngụy Nam lý giải tâm tình của cô, ngọc chưa mài nếu mà không tạo hình cho tốt, vĩnh viễn cũng chỉ là một tảng đá không thu hút, thậm chí sẽ còn biến thành một tảng đá cứng mãi không thay đổi, Doãn Văn bây giờ có thể tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, cái này là nhờ vào Diệp Tuệ dốc lòng dẫn đường và bất kể phí tổn mà bồi dưỡng.

Ngụy Nam mừng thay Doãn Văn, đồng thời, cũng kiêu ngạo vì theo đuổi được Diệp Tuệ, bà xã anh chính là lợi hại như vậy, có thể dạy dỗ một thằng nhóc hỗn hào trở thành một ca sĩ xuất sắc.

Về nhà, Diệp Tuệ hưng phấn đến có chút ngủ không được, trằn trọc trên giường, Ngụy Nam liền bồi cô tán gẫu, tán gẫu Doãn Văn kia và Doãn Văn này, mặc sức tưởng tượng tương lai của Doãn Văn.

Diệp Tuệ nói: "Thật ra em cũng không trông cậy vào Doãn Văn có thể trở thành minh tinh lớn cỡ nào, chỉ hi vọng nó đi chính đạo, có thể tìm được chuyện mình thích làm, cũng đã rất tốt rồi."
Ngụy Nam vuốt ve lưng Diệp Tuệ, nhẹ giọng nói: "Giờ nó đã đi chính đạo, tìm được chuyện mà mình cảm thấy hứng thú nhất, về sau cũng không lệch đến đâu được, em hẳn là yên tâm, đi ngủ sớm một chút đi." Diệp Tuệ chậm rãi trầm tĩnh lại trong trấn an của anh, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.

Doãn Văn cầm quán quân, vào Bắc Kinh đấu bán kết, cả nhà không hiểu sao đều kích động.

Cảm khái nhất ai bằng được Doãn Võ, anh em song sinh của cậu chàng sắp sửa liền phải lên đài biểu diễn trước mặt nhân dân toàn quốc, mà chính cậu chàng còn đang học lại, nhân sinh chưa cất bước, nếu như không cố gắng cho tốt, sẽ bị Doãn Văn vung đến càng ngày càng xa, cho nên cậu chàng cũng phải thêm sức lực mà cố gắng lên, nhất định phải làm ra một phen thành tích, không thể thua anh ấy quá nhiều.

Lúc Doãn Văn tham gia thi dự tuyển Ca sĩ Thanh niên, cách thi đại học chỉ còn lại có hơn 1 tháng, Doãn Võ với Tiểu Vũ đều đi vào giai đoạn lao vào thi đại học, Diệp Tuệ tuy mỗi ngày đều sẽ trở về, lại rất khó nhìn thấy hai đứa nó, chỉ có bữa nghỉ ngơi cuối tuần này, mới có thể ở nhà nhìn thấy em trai em gái của mình.

Mà giờ phút này, mấy đứa nó thường thường đều đang học tập.

Diệp Tuệ sẽ thừa thời gian ăn cơm nghỉ ngơi giữa trưa để trò chuyện với mấy đứa nó, tìm hiểu tình hình gần đây một chút, khai thông cho mấy đứa nó một chút, phóng thích áp lực trong lòng.


Cho tới lúc nói tới nguyện vọng thi đại học, Tiểu Vũ nói con bé muốn thi ngành tin tức, về sau làm phóng viên; Doãn Võ vẫn tính thi vào Đại học Trung Sơn như cũ, có điều lần này không có kiên trì không thi được ngành tiếng Trung thì không thể, thằng bé nói muốn học quản lý doanh nghiệp.

Diệp Tuệ kinh ngạc nói: "Sao lại muốn học quản lý doanh nghiệp? Em không học ngành tiếng Trung, không phải là muốn làm tác gia sao?"
Doãn Võ có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "Thật ra em cũng không muốn làm tác gia như vậy, đọc sách càng có ý tứ hơn viết sách."
Diệp Tuệ nhủ thầm, lúc trước muốn làm tác gia, tám phần là ý của cô bạn gái nhỏ kia, cô nghiêm túc hỏi: "Vậy sao em lại muốn học quản lý doanh nghiệp?"
Doãn Võ suy nghĩ một chút, nói: "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, quốc gia đã ý thức được tầm quan trọng của phát triển kinh tế, cho nên mới sẽ thi hành cải cách mở cửa.

Biến hóa của mấy năm nay thật sự phi thường lớn, anh cả cũng nói biến hóa của Quảng Châu là biến chuyển từng ngày, càng ngày càng nhiều người xuống biển đi buôn bán kiếm tiền, em cảm thấy buôn bán sẽ là một loại phong trào không thể nghịch, cho nên em muốn làm một con sóng của thời đại."
Trước giờ Diệp Tuệ chưa từng thảo luận vấn đề về phương diện này với Doãn Võ, cũng không chủ động đi dẫn đường nó, cũng không biết thằng bé sẽ cảm thấy hứng thú với làm buôn bán, liền nói: "Nếu mà em thật sự thích, học ngành này đương nhiên là rất tốt, nhất là Quảng Châu tuyến đầu của cải cách mở cửa, kỳ ngộ là tương đối tốt.

Nhưng nếu mà không thích làm buôn bán, thì vẫn là đừng cưỡng cầu, chị hi vọng em có thể làm chuyện mình thích."
Doãn Võ nghiêm cẩn nói: "Em vẫn là rất có hứng thú với làm buôn bán, trước mắt liền muốn học cái này."
"Vậy em phải cố gắng cho giỏi vào, tương lai trở thành một thương nhân thành công." Diệp Tuệ vỗ vỗ vai Doãn Võ.

Ngụy Nam bồi Diệp Tuệ đi khám thai lần thứ 2, bác sĩ kiểm tra xong, nói có 2 cái tim thai, hẳn là song sinh, tin tức này quả thực là đập hai vợ chồng bọn họ hôn mê, hốc mắt Diệp Tuệ lập tức ướt át, Ngụy Nam ôm vai cô, một câu cũng nói không nên lời, đây không phải nghĩa là đôi trai gái song sinh của bọn họ còn có thể trở về? Nếu như là vậy, bọn họ nhất định phải cảm tạ trời xanh thật tốt, lại cho bọn họ cơ hội để bù đắp lại.

Cả ngày hôm nay, Ngụy Nam cảm thấy mình đi đường đều là trạng thái đang bay, đặc biệt nhẹ nhàng, nghĩ đến đôi trai gái song sinh chưa từng gặp mặt kia còn có thể trở về, anh liền cảm thấy mình hạnh phúc không biên giới, anh hận không thể nâng Diệp Tuệ trong tay, ngậm ở trong miệng, chỉ sợ mình có một tơ một hào sơ sẩy và lơ đễnh với cô.

Biết được Diệp Tuệ có bầu có thể là song sinh, làm cho trưởng bối hai nhà đều kinh hỉ hỏng rồi, một thai liền sinh hai đứa, trên đời này còn có chuyện gì càng tốt đẹp hơn cái này sao? Cho nên, Diệp Tuệ hiện tại đã trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm của cả nhà, chuyện gì cũng không cho cô làm, thậm chí ngay cả cửa hàng cũng không muốn cho cô quản.


Diệp Tuệ thì đương nhiên cảm thấy không cần phải thế, thân thể cô vẫn luôn không tệ, tuy nôn nghén khá nghiêm trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thân thể và sinh hoạt, hơn nữa lúc này bệnh trạng đã giảm bớt rất nhiều.

Chi nhánh cũng cần phải khai trương, sắp sửa phải nghỉ hè rồi, lại không khai trương nữa thì liền phải chờ đến học kỳ sau, phí tổn bị lãng phí có chút nghiêm trọng.

Dưới sự kiên trì của Diệp Tuệ, cửa hàng mới vẫn là khai trương đúng hạn, Vương Thải Nga từ tổng cửa hàng tới hỗ trợ, tổng cửa hàng tạm thời giao cho em họ Xuân Hoa của Diệp Tuệ trông, chờ cửa hàng mới ổn định lại rồi lại đổi Xuân Hoa tới.

Hôm khai trương đó, Ngụy Nam cố ý xin nghỉ, đi tới chiếu cố giúp Diệp Tuệ, sợ làm vợ mệt.

Diệp Tuệ cũng không làm gì khác, an vị sau quầy thu ngân, thấy lúc Vương Thải Nga bận bịu không lo nổi thì giúp đỡ thu ngân.

Khách hàng phố sau chủ yếu là học sinh, lưu lượng khách xa không tập trung bằng ở đường Nhân Dân, việc làm ăn tất nhiên cũng không có bùng nổ như thế, lúc vừa khai trương mỗi ngày cũng chỉ có doanh thu chừng một hai trăm, doanh thu này còn kém quá xa so với lúc tổng cửa hàng mới bắt đầu, tình huống này khiến cho Vương Thải Nga càng cẩn thận, không dám tùy tiện mở cửa hàng.

Trên thực tế, việc làm ăn về sau của cửa hàng mới vẫn luôn có thể coi như có thể, bởi vì những sản phẩm này vốn chính là nhằm vào người trẻ tuổi mà thiết kế, phi thường được học sinh hoan nghênh.

Khách hàng bên này tố chất cao, hiện tượng trộm vặt rất ít, phí tổn nhân công rơi chậm lại to lớn, tính xuống dưới, hàng tháng cũng có lợi nhuận mấy trăm tệ, trong vòng năm nay có thể kiếm về hết tất cả đầu nhập, sang năm có thể có lời.

Vài ngày sau, Vương Thải Nga với Xuân Hoa thay đổi chỗ làm, Diệp Tuệ thì đi làm ở chi nhánh với em họ, so sánh với Vương Thải Nga, kinh nghiệm của Xuân Hoa vẫn là kém xa, Diệp Tuệ tất nhiên phải dẫn dắt cô ấy nhiều một chút.


Xuân Hoa rất thích phần công việc này, cái này tốt hơn so với cô ấy ở nhà làm nông nhiều lắm, cho nên làm cũng rất tận tâm tận lực.

Ba tháng vừa qua khỏi, Diệp Tuệ liền lộ bụng bầu, mỗi ngày lớn lên y như thổi khí cầu vậy, không có cách nào, ai bảo là song sinh chứ, dựa theo xu thế này, đợi đến lúc sáu bảy tháng, bụng sẽ là gánh nặng rất lớn.

Cũng may không phải lần đầu tiên có bầu, cô vẫn là rất có kinh nghiệm.

Nhưng mà Ngụy Nam lại lúc kinh lúc rống, sợ cô đụng phải chỗ nào, đều không muốn cho cô ra cửa.

Diệp Tuệ thì lại bình thản ung dung, cô không có khả năng thật sự ngồi ở nhà hơn nửa năm, trừ bỏ không ra cửa lúc giờ cao điểm, không đi về chỗ có nhiều người, bình thường nên làm gì vẫn là làm đó, tản bộ hoạt động nhiều một cách thích hợp một chút, cũng phi thường có lợi với sinh sản tương lai.

Chỉ có một điểm rất khó chịu, chính là rất nóng, thể chất của bà bầu là nghiêng về nóng, càng là giờ đã vào mùa hè, thật sự là nóng đến không xong, buổi tối ngủ càng là dày vò, không thể dùng quạt điện thổi thẳng vào được, này đây nhưng là khổ Diệp Tuệ, chỉ có thể dựa vào phẩy quạt hương bồ qua ngày.

Lúc Ngụy Nam ở nhà sẽ phẩy nửa đầu buổi tối cho cô, nhưng anh cũng không thể không ngủ được, dù sao anh cũng đi làm mà, công việc cũng phi thường vất vả.

Vì để Diệp Tuệ ngủ ngon, Ngụy Nam thật sự là ra sức suy nghĩ, anh dọn phòng chứa đồ ở đằng sau của lầu 1 ra, chuyển một cái giường vào, chính mình và Diệp Tuệ xuống dưới lầu ở, phòng trệt luôn luôn râm mát, phải thấp hơn phòng trên lầu cỡ 1-2 độ, sau khi chuyển xuống, Diệp Tuệ cuối cùng có thể ngủ được một giấc an ổn.

Nói an ổn thì thật sự ra cũng không an ổn, sau khi mang thai đến trung kỳ, chân Diệp Tuệ liền phá lệ yêu rút gân, nhất là buổi tối, lúc ngủ không hoạt động, thường sẽ rút gân, Ngụy Nam luôn là lúc nửa đêm đang ngủ say bị tiếng rên của Diệp Tuệ làm bừng tỉnh rồi đến mát xa cẳng chân giúp cô.

Anh một chút lời oán hận cũng không có, bởi vì anh nghe nói đây là tình huống mà đại đa số bà bầu đều sẽ trải qua, hơn nữa, nghe Diệp Tuệ nói, trước kia lúc cô mang thai một mình mà rút gân thì cũng không có ai hỗ trợ, đều là tự mình cắn răng dùng chân chống trên vách tường cứng rắn mà chống cho qua, bởi vì bụng quá lớn không cong lưng được, không với tới cẳng chân của mình được, làm Ngụy Nam đau lòng, nào còn nỡ để vợ một mình chịu loại dày vò này.

Thời tiết càng ngày càng nóng, tháng bảy rốt cuộc đã đến, lại là một mùa thi đại học, Doãn Võ với Tiểu Vũ đồng thời đến trường thi.

Lần này người làm công tác hậu cần cho mấy đứa nó biến thành Diệp Thụy Niên, ông nhận thầu việc nấu cơm, vốn đang nói muốn lái xe đi đón đưa mấy đứa nó, bị Doãn Võ với Tiểu Vũ cự tuyệt, không cần hưng sư động chúng, lấy lòng bình thường mà đối đãi.


Diệp Tuệ cũng chẳng nhiều lời gì với Doãn Võ, sợ tăng thêm gánh nặng cho thằng bé, lấy lòng bình thường mà đối đãi là tốt rồi.

Ba ngày sau, hai đứa nó thi xong, trở lại y như người chẳng có việc gì ấy.

Vừa tới nhà, Tiểu Vũ liền hưng phấn mà nói với Doãn Võ: "Mau đưa hết tiểu thuyết cho anh cho em, em muốn bù cho thật đã." Cô nàng vốn đã mơ ước chồng tiểu thuyết võ hiệp của Doãn Võ đã lâu, sớm đã muốn xem, chẳng qua Tiểu Vũ vẫn là khá tự chế, thật sự là đợi đến thi đại học xong mới xem.

Doãn Võ lên lầu, chuyển xuống một chồng sách 1m rất cao, đặt vào lòng Tiểu Vũ: "Trước hết xem cái này đi, xem xong trả lại cho anh rồi lại lấy cái khác."
Diệp Tuệ thoáng nhìn thấy có 《 Xạ điêu 》, 《 Thần điêu 》 cùng 《 Thiên long bát bộ 》, không khỏi cười, Tiểu Vũ nói: "Cũng chỉ có của Kim Dung à? Cổ Long đâu?"
Doãn Võ nói: "Cổ Long anh còn chưa có xem xong đâu, em xem cái này trước đi."
Diệp Thụy Niên nhìn con trai con gái không kiêng nể gì mà thảo luận "tà thư" trước mặt ông, không khỏi ho khan một tiếng, Tiểu Vũ quay đầu cười tủm tỉm nói: "Bác, giờ tụi con thi xong rồi, sẽ không ảnh hưởng học tập nữa."
Diệp Tuệ cười nói: "Để mấy đứa nó xem đi, cũng có thể thêm chút tri thức.

Ngày mai có phải còn phải điền nguyện vọng hay không?"
"Đúng.

Hẳn là không có vấn đề, có mấy đề lớn đáp án của em giống với của người khác." Ngữ khí của Tiểu Vũ rất nhẹ nhàng.

Doãn Võ duỗi cái eo lười: "Em không biết, ngày mai đi đánh giá điểm là biết liền.

Em xem tiểu thuyết đây." Nói xong thì xoay người lên lầu.

Diệp Tuệ nhìn biểu cảm thoái mái trên mặt mấy đứa nó, cũng liền yên tâm, hẳn là không có vấn đề đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận